Bài thơ kỷ niệm
Con xin Bố bài thơ làm kỷ niệm
Một trăm câu, cuộc sống một trăm năm
Ta mĩm cười lặng lẽ ngước nhìn An
Người phụ nữ yêu thơ và thích nhạc…
Ta vốn sống một cuộc đời đạm bạc
An nhận ta làm Bố đỡ đầu thơ
Ta nghe qua mà lòng thật không ngờ
Giữa nước Mỹ, giữa văn minh nguyên tử
Phải nhà cửa, phải tiện nghi đã chứ
An biết không ? thơ chẳng thể nuôi thân
Còn ai nghèo hơn mấy gã thi nhân ?
Là duyên nghiệp từ ngàn xưa đã vậy
Nhưng chắc hẵn nàng thơ thừa biết đấy
Thờ Phật Trời nào có lợi gì đâu
Trời không cho, không đãi chuyện sang giàu
Chỉ cần giúp một niềm tin để sống
Để phấn đấu, để luôn luôn hy vọng
Nếu cõi trần chẳng có một bông hoa
Nếu ngày xuân không có nắng chan hoà
Nếu tuổi trẻ không thấy lòng rung động
Trước tà áo ai bay bay trước cổng
Nếu cuộc đời chẳng còn có giai nhân
Không thi ca, âm nhạc chỉ còn ăn
Thì cuộc sống có gì là thú vị ?
Sống như thế còn có chi mộng mị
Như muông chim – ta chẳng muốn làm người
Khi chúng ta còn biết khóc biết cười
Khi nhắc đến Việt Nam còn nhỏ lệ
Thấy nghèo khổ cứ cúi đầu mặc kệ
Thấy bất công cứ nghoảnh mặt làm thinh
Trước điêu ngoa cứ không chịu, bất bình
Cứ tồn tại, ù lì như gỗ đá
Khi tất cả chỉ còn là băng giá
Ta không còn đến cả những cơn mơ
Lũ chúng ta vì thế phải làm thơ
Khi no đủ người phải cần biết đẹp
Khi ta đói, bát cơm đầy bụng lép
Đã no rồi, ta phải thích ăn ngon
Đọc ca dao ta bỗng thấy bồn chồn
Nghe câu hát bỗng thấy lòng náo nức
Khi thế giới còn bất công áp bức
Những nhân văn, giai phẩm vẫn không lùi
Từ ngàn xưa mây trắng lững lờ trôi
Vẫn còn kẻ lòng không nguôi thắc mắc
Muốn hiểu biết, muốn tìm ra sự thật
Nếu như không khoa học chẳng còn đâu
An sinh ra khôn lớn ở Vũng Tầu
Quê hương ấy có núi dài, bể cả
Khi đứng ngắm làn sóng xô nghiêng ngã
Khi đêm rằm trăng chiếu sáng mông mênh
Khi bên sân hưởng làn gió thanh bình
An bỗng thấy lòng mình nôn nả quá…
Sống như thế là sống người văn hóa
Phải không An ? Con gái của thi ca
An nhận ta…ta cảm động lắm mà
An biết đấy…ta tuy nhiều tuổi đó
Nhưng những buổi đêm nằm nghe lá đổ
Nghe côn trùng rỉ rả khóc canh thâu
Ta bỗng dưng nhỏ lệ chẳng vì đâu ?
Đầu đã bạc, nhưng tấm lòng vẫn trẻ
Vẫn nhớ tiếng sáo diều đêm vắng vẻ
Cùng bạn bè chạy giữa cánh đồng khô
Đọc Nguyễn Tuân thèm chén rượu giang hồ
Đọc Nguyễn Trãi thấy bừng bừng lửa giận
Nước đã mất, muốn phục thù rửa hận
Ôi…thi ca, nghệ thuật, cánh thiên thần
Tá áo ta đã sạm bụi phong trần
Vẫn mê mãi ngâm thơ Tướng Tiến Tửu
Ôi, những buổi hứng trăng đầy vạt áo
Ôm vai nhau hát khúc hát vong tình
Lúc soi gương mình tưởng chẳng là mình !
An thôi học lập gia đình khá sớm
Khi mắt biếc lòng xuân vừa mới chớm
Chồng sĩ quan, đâu có mấy khi về
Ngày tan hàng lòng ai chẳng tái tê…
Chồng tù tội, An bơ vơ tay trắng
Cứ như thế mà một mình cáng đáng
Nuôi bốn con khôn lớn, một thân cò
Hầu mẹ cha, lại hiếu thảo không ngờ
Chồng được thả, tưởng gia đình vui vẻ
Nhưng cuộc sống đâu dễ dàng như thế
Vượt biên đi, chồng vợ cũng chia ly
An không than, không trách một điều gì
Cứ cúi xuống cắn răng mà chịu đựng
Dù bão tố con người thơ vẫn vững
Vẫn cười đùa, bình thản vẫn làm thơ
Quả thi ca có sức mạnh không ngờ
Mài nghiên bút sống cuộc đời lương thiện
Nhưng An ạ ! An biết câu quyền biến
An phải lo phải liệu những ngày già
Trong tầm tay hạnh phúc chẳng đâu xa
An sẽ gặp những người yêu văn nghệ
Họ tha thiết được cùng An san sẻ
Những đau thương bất hạnh đã vương mang
Bố chúc cho An trọn giấc mộng vàng
Vòng tay nhỏ ôm choàng chân hạnh phúc
Bố chỉ biết làm thơ và bố chúc
Con gái thơ…hoa nở giữa mùa xuân
Con gái thơ…thêm duyên dáng bội phần…
Trăm câu đó, An bằng lòng con nhé !
HÀ THƯỢNG NHÂN thân tặng Nguyễn Phan Ngọc An 1995