Nghiệp
Đã mang lấy nghiệp vào thân
Thì đừng trách lẫn trờii gần, trời xa
Có điều lạ là trong khi bọn có bằng " tốt nghiệp " như tụi tôi về, tay nào tay nấy sợ, run như cầy sấy, chẳng dán tơ tưởng, nghĩ suy gì hết, thì mấy tay chiến thắng lại cứ thích hỏi thăm dò về cái quá khứ chẳng ra chi hồi trước.
Tôi nhớ có lần tôi được hỏi : tiểu thuyết của mấy bố nghe rất khoái tỉ, nhưng sao các vị hôn nhau lắm thế. Cứ một đoạn ngắn lại đã thấy hai người ôm cứng nhau hút môi chụt chụt. Tôi nghe muốn bật cười mà không dám cười. Tôi chỉ nghĩ thầm trong bụng : những thứ đó tan vỡ hết rồi.
Hẳn nhiên là tôi phải giả ngây giả dại, lội nước qua sông. Những năm cuối 70 thập thò bước sang 80, trời đất ù ù như sắp vỡ, bụng thì vẫn đói meo mà óc bán buôn đã lấp ló hiện ra. Một vài tay cán bộ hưu đã nhi nhoe mở phòng trà cà phê, ỷ mình có bề dày thành tích nên các vị coi trời dưới mắt.
Các vị mở cửa đón khách quá nửa đêm, nhạc mở xập xình, đủ vàng, xanh, lả lướt. Hàng xóm láng giềng vốn xuất thân là dân " ngụy ", hoặc tôn thờ cách sống " đèn nhà ai nấy rạng " nên chẳng ý kiến, ý càng gì. Nhưng với khóm, phường thì dường như có cái que chọc nhức mắt ngày đêm.
Họ bàn nhau : thế này thì còn ra thể thống gì nữa. Các ngài từ chiến khu về thì còn một vừa hai phải, lơ đễnh bỏ qua, nhưng các tay " ba mươi " thì cực kỳ tích cực. Trời chẳng chịu đất, đất chẳng nhường trời. Nay một câu, mai một ý, thế là có một bữa đẹp trời, ùn ùn " sai nha tay thước, tay cào " kéo vào " dẹp, dẹp hết ". Máy thu, đĩa lấy, chủ nhân phải ký các giấy kiểm kê.
Của nả vun bao năm một phút tan tành, lại còn bị kiểm điểm, phán phê túi bụi. Cái quán bị dẹp quách và thần dân chỉ dám lấy mắt nhìn. Thế mà chỉ vài năm sau đó thì nhiều quán mới còn loạn hơn biết bao, chẳng thấy ai động tới cái lông chân. Thì ra ở thời đại sàn sàn nhau, ai muốn ngoi lên làm đầu tàu, đi nước trước là chẳng thể được yên.
Tôi chứng kiến mà chỉ biết đơn giản để bụng. Mặc cho thiên hạ đua tranh, riêng mình nghiền ngẫm tự mình cho yên. Khóm, phường nào thời đó cùng mỏi mong được là lá cờ đầu thí nghiệm để trở thành điển hình cho nơi khác làm theo. Thế nên, chỗ này chỗ kia đều hầm hè nhìn nhau để đạt bằng danh dự cuối năm.
Tôi như con mòng mòng bị dìm trong vũng nước. Nhọc nhằn để thoát được ra mà vũng quá rộng, nước quá xiết, khả năng sức lực đã rụi tàn. Tôi mụ mị, ngẩn ngơ, rã rời, chán nản. Ai đó thậm thụt nói với tôi : cậu phải tìm việc gì làm, càng vất vả gian nan càng tốt để mọi người thấy cậu thích lao động. Đừng ở không mà phải chịu lao đao.
Thời đó, người làm việc tay chân rất có giá. Bạn bè tôi lo đi đạp ba gác, xích lô hoặc nhận làm thợ xây, thợ mộc. Tay cứng còng, lưng thẳng đuột mà cũng cứ ò ử cầm bay, cầm bào, giũa cưa, mài xẻng.
Khắp các công trường đều có thấp thoáng bóng người vác xi măng, trộn hồ hay bào cây, xẻ gỗ. Có người được gọi là " thợ vịn " mà vẫn thấy vui tai. Các hợp tác xã mọc lên như nấm, thành phần chúng tôi khoan dung được nhận làm chân gác dang hay thu nhặt rác rến. Lương ba cọc ba đồng, gạo từ 9 đến 12 kí tháng tùy theo công việc, thịt mỗi quý chỉ vài lạng qua loa, thiếu quen biết nên chỉ có bầy nhầy và mỡ nhiều hơn chất nạc.
Chỉ rượu là uống vô chừng. Dù dưới chế độ mới chẳng nhận thần quyền, chẳng kể tín ngưỡng, nhưng các nhà thầu vẫn là phe ta, nên muốn o bế đám dưới tay làm lâu dài cho họ, các " quan " lâu lâu vẫn hào phóng ban cho bọn chúng tôi dăm sợi để quên đời. Họ nại cớ giỗ thần, cúng đất hay cầu cho công trình sớm hoàn tất êm xuôi nên xả láng cho anh em chút chút.
Điều đó cũng phải thôi, vì bao nhiêu u buồn, anh em tôi đều lãnh hết. Lễ lạc, vui chơi đều bị bỏ quên, chúng tôi thui thủi xa nhà khi mùa này mùa khác thay nhau qua. Ông chủ thầu lâu lâu lái xe đưa hết bà nhỏ này đến bà nhỏ khác đến thăm, xón cho vái chục đãi anh em nồi chè đậu đen bâu xấu với nhau. Trong khi anh em hú hí húp xì xà xì xụp thì hai ông bà đã vội lên xe vù đi du hí nơi khác.
Có thời kỳ, anh em tôi xa nhà dài cả tháng trời, bằn bặt tin vợ con. Có công trình kéo dài từ năm này sang năm khác. Lớp chờ vật liệu, lớp đợi chấp thuận, lớp nhà thầu dằng dai điều thơ chỗ này qua chỗ kia, cốt làm eo để thúc đẩy bên A sớm thỏa thuận yêu cầu của họ.