Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 3,437 Points: 1,167  Thanks: 85 times Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
|
N Đ làm đầy đủ mọi điều các website hướng dẫn làm hồ cá dặn dò. Đọc đọan nhắc nhở khi đào hồ cá phải nghĩ đến sự an tòan cho con - cháu làm N Đ phì cười vì sao N Đ giỏi quá có nghĩ đến trước khi vẽ....vời đào hồ cá lần này. Cứ nằm trằn trọc suy nghĩ : "Bây giờ các con đã lớn, đã biết bơi không sợ, chỉ lo khi các con mang cháu về cho bà giữ thì sao?"
Câu trả lời, khi đó sẽ làm hàng rào chung quanh hàng hiên (patio) , ra home depot mua hàng rào dã chiến, lắp ráp tháo gỡ đơn giản khi nhà có khách (họa hoằn) bạn bè con cái cũng đã lớn, ôi chao nó nhấc mình lên tay như bế em bé. Thôi thì thích gì làm nấy vậy.
Hôm qua Chủ Nhật ngày lễ Mẹ. Thứ bảy lên UC Davis ngồi xem chương trình văn nghệ của hội sinh viên VN trình diễn. Chương trình thật dễ thương, không màu mè, rực rỡ, âm thanh ánh sáng của hội truờng, bài múa bài hát, kịch phẩm, quần áo, trang trí, mọi điều đều do các em sinh viên phụ trách.
Khán giả là cha mẹ bạn bè của các thành viên trình diễn trên sân khấu, nên tiếng vỗ tay thật to, nên tiếng cổ vũ thật vui nhộn, dù hôm nay các cô các cậu phải vào phòng thi.
Tôi đã trải qua thời gian sinh viên học sinh vui nhộn trong một đất nuớc chiến tranh hơn 30 năm về trước, chúng tôi cứ vui dù tương lai mịt mờ truớc mặt, báo chí hình ảnh tin tức đôi khi làm chúng tôi suy nghĩ đôi chút, nhưng vẫn vui theo kiểu bài hát "Hãy cứ vui chơi cuộc đời, đừng cuồng điên mơ trăm năm sau....lòng ta trăm con hạc gầy vút bay" của TCS, nay nhìn con gái trên sân khấu cũng hớn hở xinh tươi, nhất là tương lai rõ nét mà vui.
Ở lại một đêm với con, căn nhà có 6 cô 2 cậu cùng chia tiền muớn, để đi học. Nhìn những khuôn mặt mắt sáng rỡ, môi cười cởi mở, dễ thuơng, phòng khách đầy sách, những máy vi tính cầm tay để chung quanh bàn, hình ảnh bừa bộn học sinh, có những gói kẹo ăn dở thương làm sao.
Liz người Mỹ, là bạn của con gái tôi từ thời tiểu học, dẫn bạn trai ngồi trên xe lăn đi xem văn nghệ , Liz nói với tôi "để xem K làm sao trên sân khấu".
K đẹp quá trong hai vũ điệu áo dài, một vũ điệu Tây Nguyên, màn trình diễn áo dài đẹp quá, nét đẹp thanh xuân thiếu nữ, với nét tự tin vững trãi, khác thật xa với thời của mẹ, chỉ khép nép yểu điệu cúi mặt chớp mi, không ngẩng cao cổ nhìn thẳng vào đời.
Trình diễn xong, con chạy xuống hàng ghế khán giả, đưa mẹ chai nước nói :"Quà cho ngày Mẹ nè". Con nói tiếng Việt và cười khúc khích. Ba năm truớc, tôi có than thở mẹ nói tiếng Việt, con nói tiếng Anh, ngày con còn bé hát ca dao như chim khứu, sang đến Mỹ quên sạch sành sanh v.v. và có viết sẽ có ngày con trở về với âm bậc tiếng Việt trầm bổng ngọt ngào. Nay đã là lúc con trở lại, sau khi hòan tòan hòa nhập vào dòng nước mới, với ngôn ngữ mới. Các bạn trẻ lo lắng con không nói đuợc tiếng Việt, hãy an lòng cho con mình nền tảng ngôn ngữ ngày ấu thơ bằng tiếng mẹ đẻ, an lòng cho con hòa nhập vào dòng sống hiện tại xứ người, thuơng yêu con bằng lòng mẹ Việt Nam từ ái, các con sẽ mãi là người Việt Nam, dù ngôn ngữ chính các con dùng hàng ngày không là tiếng Việt.
Bây giờ khi nói chuyện với con trên điện thoại, con nói tiếng Việt Nam, dĩ nhiên lâu lâu vẫn còn thiếu chữ, phải kèm tiếng bản xứ.
Tối không có nhiều giờ với con, nhưng đủ kể cho con nghe mẹ làm gì ở nhà, Liz hỏi về cái hồ cá, thế là có dịp để kể cho con nghe, mỗi ngày thay vì đi tập thể dục, me đào đất, khiêng gạch, giống như cách đây gần 10 năm đã lát sân gạch. Chỉ khác là bây giờ khi làm việc phải để ý đến chân tay, lưng đầu gối nhiều hơn, nhỡ bị đau thì đúng là dại dột. Con nhắc lần khiêng gạch với mẹ trang trí cho hồ cá cũ và vẫn không hiểu sao mẹ lại có thể khoẻ như thế.
Mẹ trả lời vì mẹ là "mẹ Việt Nam".
LV nè - TonKa nè, không khiêng gì nặng hơn sức mình có thể. N Đ kéo tạ nặng khoảng 50-80 cân anh, nên cục gạch đó thì...không sao, các bạn không kéo tạ thì không nên thử. Khi nhấc vật nặng ngồi xuống, đứng lên thẳng lưng, không cúi khom lưng mà kéo lên, làm thế bị gãy lưng là cái chắc. Thế đứng ngồi rất quan trọng, luôn giữ thế trung bình tấn là cách tốt nhất cho lưng không bị đau. Trung bình tấn là hai chân dạng ra xa hơn tầm vai một chút, và giữ sống lưng thẳng ngay chính giữa hai chân. Cử động hai chân chịu, lên xuống bằng khớp hông hơn là đầu gối. Đó là nguyên tắc N Đ luôn ghi nhớ khi khiêng gạch nặng, nâng thùng đất đi đổ. Dùng đúng sức mình có.
LV nhớ nha đi chơi vui. Nhõng nhẽo chàng nhiều nhiều, nhớ sang Rio ăn chiều ngon lắm á.
|