Hơn mười năm tôi đi lại trên con đường đến chỗ tôi làm , như con ong chăm chỉ bay đi hút mật . Con đường như một phần đời sống của tôi, có khi nhộn nhịp, có lúc lặng yên, khi vui khi buồn khi day dứt.
Con đuờng không dài lắm. Tôi nhớ lần đầu tôi biết , nó lặng lẽ hơn bây giờ, cũ kỹ hơn, nhẹ nhàng hơn vì nó chưa đuợc nhiều người biết đến. Anh chở tôi đi một vòng ngắm nó ban đêm, khi lũ cột đèn tỏa ánh vàng nhạt soi khắp con đường. Tòa nhà thị chính của thành phố, khi ấy nhỏ nhắn bình thuờng, sau khi đuợc chỉnh trang gần 40 triệu đồng nay đã thành cái bóng thật to che hẳn một khỏang đồi xanh ngắt phía sau lưng nó.
Tôi vẫn giữ dáng nhỏ nhắn màu trắng đơn sơ của tòa thị chính xưa khi tôi đi ngang qua đó. Có đôi khi ánh nắng phản chiếu vào những cánh cửa sổ guơng xanh, hắt vào mắt buổi trưa, khi tôi lái xe về nhà ăn trưa lay tôi :"nhìn nè bây giờ tôi đẹp như thế này, bề thế như thế này, đừng giữ hình ảnh tôi ngày xưa nữa". Nên có lần tôi đứng hẳn lại, ngắm tòa thị chính. Tôi vào hẳn bên trong xăm soi từng góc cạnh rồi tấm tắc :"ừ đẹp thật" bao nhiêu tảng đá lát , bao nhiêu hình ảnh rất nghệ thuật, ngay cả những bức tượng đồng được trang trí phía truớc sân cỏ.
Rồi hai hàng cây phong theo mùa thay áo tôi yêu thích. Tôi luôn yêu thích những con đường có hai hàng cây sóng đôi. Con đuờng Hồng Thập Tự, con ngày xưa hai hàng cây dầu , con đuờng Hồng Bàng hai hàng cây gõ , con đuờng Trần Quý Cáp hai hàng cây me, con đuờng Cuờng Để con đuờng.... không tôi đang sống tại miền bắc tiểu bang California, trong một thành phố nhỏ mang tên gọi theo tiếng Tây Ban Nha - có nghĩa là Cánh Đồng Bắp. Hai hàng cây trên đuờng tôi đi làm là cây phong đến từ Gia Nã Đại - Canada. Loại cây thay lá màu đỏ mùa Thu, Đông đến trơ cành khúc khuỷu , sang Xuân những trái khô tròn lôm chôm gai như hạt trái cóc, buông tay rơi xuống lăn loi choi dưới đất cùng lúc lá xanh nhú lên nõn nà để Hè sang thành những tán dù xanh ngăn ngắt dịu dàng. Người ta vừa đốn đi một hàng cây, phía sẽ mọc lên trung tâm thuơng mại mới. Tôi chắc chắn ít nhất hơn một người đau đớn cùng tôi, ngày những chiếc xe to đến cắt đi hơn 6 gốc cây trong vòng một ngày. Buổi sáng khi tôi đi ngang chúng còn đứng đó , tôi hững hờ không biết là lần cuối chúng vẫy chào tôi, buổi trưa tôi sững người , khi một khỏang trống hoắc trơ trọi phơi ra ngọn đồi tít tắp xa , tôi hốt hỏang khi thấy 3 gốc cây to thật to trơ ra đau đớn. Đến chiều trở về nhà, hàng cây đã mất, hàng cây phía đối diện còn lại đứng ngây ngô mất mát. Người cùng tiếc nuối hàng cây giống tôi đã viết một bài, đăng trên báo của thành phố. Những câu trách móc nặng nề, hội đồng thành phố đã không một lời nào hỏi han ý kiến của cư dân trước khi lấy đi mất một phần mỹ quan của thành phố. Tôi nghĩ, nếu chuyện ấy xảy ra, cư dân không ai muốn mất đi hàng cây ấy.
Con đường sau ngày ấy nghiêng niểng sang một bên. Buồn bã.
Mấy hôm nay thành phố tôi ở tuyết rơi ở cao độ 1500 cách mực nuớc biển. Điều này hiếm khi xẩy ra. Rặng núi phía sau nhà , trên đỉnh phủ trắng xóa.
Vùng thung lũng hoa vàng - thung lũng điện tử này khí hậu điều hòa, không lạnh quá hay nóng quá. Cỏ hoa thản nhiên khoe sắc. Mùa này nhiều người bị đau. Tôi cũng bị nữa. Không đến nỗi nằm vùi nhưng thật khó chịu, bỗng thấy mình yếu hẳn đi.
Cảm giác nhìn giàn hoa đang ươm đầy nụ hứa hẹn nở vàng góc sân, bỗng dưng giàn hoa sơ xác, nguyên một cụm xanh ngăn ngắt lá và nụ biến mất, lởm chởm những nhánh trơ ra buồn nẫu ruột. Hai đêm liền tôi bị giấc mơ xấu ám ảnh sợ hãi ngủ không ngon.
Giàn hoa của tôi nở vào mùa đông, hoa vàng tuơi rực rỡ, hương thơm dịu dàng không như hương hoa nhài sao tím, hỗn hào xộc vào mũi hăng hắc. Vì nặng nên giàn hoa bằng gỗ mỏng đan với nhau bị đổ nghiêng ra khỏi hai cây cọc thật to tôi ráng trồng xuống đất càng sâu càng tốt. Tôi dự định sẽ cắt bớt phần cái giàn bị nghiêng bung ra khỏi cọc, rồi sau đó kềm thân hoa vào hai cây cọc bằng những sợi dây thừng tôi đã mua ở home depot.
Cách tôi dự định làm mất thì giờ lắm. Tôi nghĩ mình sẽ cưa , gỡ từng miếng giàn thì thân cây hoa không bị đụng chạm nặng, chỉ cắt bớt dần nhánh nào mình không thể đan vào dây đuợc. Còn dùng cưa máy cắt đi thì nhanh nhưng kết quả là giàn hoa nhìn tôi đau đớn. Vẫn biết cây sẽ mọc tiếp, nhưng những nụ hoa đã bị hủy hoại khi chưa nở và sự ân hận của tôi khi để những nhánh hoa bị cắt đi oan uổng cứ đè nặng lòng tôi. Giống như hàng cây bị mất trên đường tôi đi làm, cũng làm tôi có cảm giác không thoải mái.
Tôi vừa có thêm vài nhánh đào Angie mang đến - cây mơ ngoài vuờn vừa có một cái hoa nhú lên, tôi ráng nghịch ngợm với đất cho quên đi cơn chóng mặt buồn nôn. Tôi trồng hai bụi hoa thuộc họ hoa hải đường nhiều lớp cánh, cùng xới đất duới hai gốc cây mơ, cây táo cho đám hoa chuông. Hy vọng khi mùa Xuân đến hương hoa tỏa ngát quanh vườn.