Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

8 Pages123>»
Tạp ghi: Tản Mạn Bên Đời - Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#1 Posted : Tuesday, June 14, 2005 4:00:00 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Tâm Tình Một Người Cha

Người khách chập choạng bước vào
- Happy Father Day ông
- Cám ơn cô
- Ông say rồi phải không?
- Không, tôi không có say
- Ông buồn à?
- Vâng, tôi buồn
- Sao vậy? ngày hôm nay là ngày vui mà
- Vâng, ngày vui... ngày con gái tôi lấy chồng
- Vậy thì ông phải vui chứ sao lại buồn? Ông có con lớn vậy sao?
- Con gái tôi 19 tuổi, chồng của nó cũng 19, 2 đứa bằng tuổi nhau.
- Vậy à... nhưng sao trông ông thấy có vẻ xúc động quá ?
- Cô biết không? tôi không ngờ có ngày hôm nay, tôi cứ tưởng nó vẫn mãi là con bé con của tôi, nhìn nó tôi mừng vi thấy con đã lớn, nhưng nhìn nó tôi cũng lại thấy buồn vì nó sẽ không còn bên cạnh tôi nữa ...
- Ông tình cảm quá, hình như ông khóc phải không?... vợ ông thế nào? bà ấy có bị xúc động nhiều như ông không?
- Không!... bà ấy vui như mọi người trong bàn tiệc.
-... Không sao, một người cảm nhận như ông cũng đủ rồi phải không?
- Cô biết không? trước khi tụi nó đi, tôi bảo thằng bé:
"- Con không được làm con gái ba buồn, con mà làm nó buồn là ba sẽ không tha thứ cho con..."
Tôi nói với con gái tôi:
"- Còn con, con cũng không được xử tệ với chồng con, nếu ba biết được ba cũng sẽ không tha cho con nữa... ba muốn các con hạnh phúc".
- Ông là một người Cha quá tốt...
- Cô nghĩ vậy à? tôi tặng cô một điếu xì-gà nhé!
- Tôi không biết hút
- Tôi biết nhưng không sao, cô cứ nhận rồi bỏ trong hộc tủ, nhận như cô chung vui và chia cái mất mát tôi vừa có...

Người đàn ông trả tiền, bỏ điếu thuốc xì-gà trên bàn lững thững mở cửa bước ra...

Rose
(6/21/04)

Người Đàn Ông Cô Đơn

- Hôm nay Father Day mà ông cũng làm nhiều vậy sao?
- Làm chứ, có bao giờ cô thấy tôi không làm?
- Nhưng ngày hôm nay là ngày đặc biệt mà, tôi tưởng, con cháu của ông sẽ đưa ông đi ăn?
Người đàn ông cười khẩy:
- Cô nghĩ vậy sao? đã lâu lắm tôi không có ngày Father Day như cô vừa nói, tôi chỉ có cho mà chẳng có nhận.
- Vậy thì chẳng công bằng tí nào, ông cho họ nhiều quá.
- Cô cũng thấy vậy nữa sao? Đời này mà có công bằng à?
- Ông có vẻ chua chát quá
- Vậy à, nhưng không sao, tôi quen rồi, cô đừng nhìn tôi như thế! vả lại hôm nay cũng như mọi năm, tôi lại đưa ba tôi đi ăn... như vậy cũng đủ rồi...
- Ừ cũng đủ rồi... vậy ông hãy vui trọn tối nay trong ngày Father Day với ba của ông nhé!
- Cám ơn cô...

Người đàn ông trông có vẻ đơn độc hơn bao giờ hết, mở cửa bước từng bước chậm về hướng cái xe của mình...

Rose
(6/21/04)
Nguyễn Thị Tê Hát
#2 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:37:36 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Cái Chìa Khóa Của Tôi

Hôm kia, trời mưa, gió về, khoảng trống đầy ắp, không biết làm gì nên định dọn dẹp lại căn nhà, xắp xếp lại cái tủ đựng hồ sơ cho ngay ngắn... loay hoay gắn lại địa chỉ hộp thơ trước hiên nhà... chẳng biết thế nào mà sau đó lại đánh rơi chìa khóa ... thế là không vào nhà được nữa...

Căn nhà tôi yêu trong góc phố, căn nhà bé nhỏ khiêm nhường nằm khuất sau những biệt thự to lớn... căn nhà tầm thường vậy nhưng lại kiên cố đến không tìm được một lỗ trống nào có thể chui vào bên trong... Đứng trước nhà mình 2 hôm nay lòng rối như tơ vò, mất ăn, mất ngủ chỉ sợ mình không vào được, nhà sẽ bị niêm phong vì vắng chủ quá lâu, sợ cái tên của mình, cái tên mình trân quý sẽ bị cơn gió lốc nào đó thổi bay đi mất...

Gia tài tôi là những bài thơ vụng về ngây ngô, là những nỗi buồn đè nặng trong tim, là gánh sầu trên vai, là biển nhớ mông lung có sóng biển, có đá, có ghềnh, có chim hải âu gọi nhau mỗi chiều về tổ.

Gia tài của tôi là những lá thư tình không bao giờ gởi, là những nỗi đau tích lũy nửa đời người, là những cái vui, cái cười trong giây lát là những kỷ niệm gom nhặt từ một thế kỷ vừa đi qua...

Nhưng bây giờ tất cả lo âu không còn nữa, tôi đã vào được bên trong, tôi đã có cái chìa khóa riêng cho chính mình do ai đó vừa trao tặng... Tạ ơn... Vâng, tạ ơn người đã tìm lại cái chìa khóa tôi vừa đánh rơi, tìm lại nụ cười tôi vừa đánh mất...

Rose
(6/23/04)
Nguyễn Thị Tê Hát
#3 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:39:18 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
FALLEN HEROES

Hôm nay trời mưa bay bay, sương mù ảm đạm, khoảng trống đi về, một bần thần ngán ngẩm... những hình ảnh trên TV như chao động trước mắt... hình ảnh của chiến tranh, bom đạn, khủng bố... của những gì kinh hoàng, của những hàng rào kẽm gai, của những bộ đồ trận đang tử thủ từng góc phố, chặng đường... Chữ nghĩa biến mất, đầu óc trống trơn, trước mắt chỉ còn lại hình ảnh của chiến tranh, của những cỗ quan tài, của những gì đang trải dài rõ rệt như đã có từ một chỗ nào đó trong trí nhớ đi về...

Nhìn cuộc chiến nơi một phần đất không phải núi cao, rừng rậm, cao nguyên mà là một phần đất hầu hết là sa mạc, là gió cát... một phần đất có những con người hung bạo, cuồng điên đến man rợ. Nhưng, nơi ấy cũng có những con người tội nghiệp, đang hồi hộp lo âu cho số phận, bất an với những vụ bắt cóc, những tiếng nổ long trời, những nhà cửa tan hoang, những đống gạch đổ nát, những vũng máu còn lênh láng đỏ tươi mà xác người bầy nhầy đang được chồng chất lên xe... Nơi đó là đâu?... là mảnh đất nào trên địa cầu?

Những con người đang kều gào thảm thiết, lạy lục van xin đừng hành hình. Những con người che dấu mặt như những đao phủ thời xa xưa lạnh lùng dữ tợn chờ giờ hành quyết... giờ thứ 25 đã điểm... đầu rơi...máu đổ... những thân xác không đầu còn nóng hổi đang giẫy dụa lần cuối trước khi nằm im...Những hàng rào kẽm gai bất chợt từ từ tháo gỡ chất lên xe mang ra khỏi thành phố để trao trả quyền hành... trao trả quyền tự trị... Có thật là trao trả quyền tự trị hay chỉ là một màn kịch đang thay màn?... hay chỉ là một ván bài vừa được đúc kết trên bàn hội nghị?... Kết quả sẽ thế nào, sẽ ra sao hay là sẽ tiếp tục tái diễn những hành vi tội ác, dã man, tàn bạo nhất trong lịch sử loài người?

Fallen Heroes!... ngày một, ngày hai, ngày nào cũng bắt gặp hình ảnh những người lính trẻ tuổi vừa nằm xuống... họ là heroes thật sao? họ là anh hùng thật sao? họ quá trẻ để tham dự cuộc chiến tàn khốc khi chưa trả nợ đèn sách, khi chưa học xong trường đời... Họ đã nằm xuống trên một phần đất không phải là quê hương mình... những ngôi sao vừa tắt trên bầu trời xa lạ. Sự hy sinh đó có ý nghĩa gì? hay họ đã trả giá cho sự ngã xuống, cho danh từ Fallen Heroes bằng những chiếc áo anh hùng mà người ta vừa đặt tên, vừa phủ lên cỗ quan tài trước khi gởi về cho gia đình, cho thân nhân?... Họ là những anh hùng thật sự hay chỉ là những người bị bắt làm anh hùng trong một trò chơi chiến tranh tàn khốc đang diễn ra nơi một phần đất mà chính họ không có sự lựa chọn?...

Nhưng cũng có những anh hùng không do bạo lực xô ngã, không do một viên đạn vô tình nào đó đi tìm khi giao tranh mà ngã xuống. Những anh hùng đó đã tự thắp sáng lịch sử bằng cái chết của một dũng tướng trước cảnh nước mất nhà tan, bởi thành mất nên chết theo thành. Những anh hùng đó đã đi vào lòng người, đi vào lòng quê hương để người đời kính phục, những cái chết oai hùng đó đã làm những người cho dù không đứng chung một giới tuyến cũng phải ngậm ngùi cúi đầu... Họ là những Fallen Heroes, là những vì sao đã thắp sáng trên bầu trời thăm thẳm mà không bao giờ tắt...

Nhìn cục diện chiến tranh đang diễn ra trên khắp nơi, hay đang âm ỷ như một hỏa diệm sơn, hay là một cuộc đấu trí giữa những cuốc gia trên thế giới như tất cả đang trải dài trong những năm đầu của một thế kỷ mới, nhìn... để nhớ lại một cuộc chiến đã qua, đã được đóng khung trong một thế kỷ vừa lùi vào quá khứ...

Một ngậm ngùi, một đau xót và một sự sợ hãi mông lung nào đó đang hay sắp thành hình... rồi tất cả sẽ đi về đâu?... về đâu?

Rose
(6/30/04)
Nguyễn Thị Tê Hát
#4 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:40:24 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
GỞI NGƯỜI Ở XA !

Hôm qua, hôm nay nhận được những cánh thư từ xa... xa lắm, xa để cảm động, để thấy lòng bồi hồi để tưởng nhớ đến những tháng ngày đã qua, nhớ đến Cõi Ân Tình, nhớ đến Biển Nhớ, nhớ những xót xa, những dằn vặt, nhớ những giọt nước mắt và nhớ cả những nụ cười khúc khích ủi an.

Tình là gì? Là thương yêu, là hòa hợp giữa những con tim cùng rung động trước những nỗi buồn dịu vợi. Trước những giọt nước mắt long lanh, trước những khung trời biển lặng hay giông tố, hay qua những vần thơ, những đoạn văn nào đó đã làm nhau nghẹn ngào?... Những nỗi buồn vây kín trói buộc đã được những bàn tay thân ái nhẹ nhàng tháo gỡ, giải thoát... những cái lạnh cô độc trên Biển Nhớ đã được sưởi ấm bằng những chiếc áo thân tình khoắc nhẹ trên vai... những nợ nần cảm nhận từ đó như những ly rượu cay nồng trên ảo đã san xẻ cho nhau... Tình là đó!... là những tâm hồn đồng điệu, là những khoảng trống giúp nhau lấp đầy, là những giọt nước mắt xót xa khi đọc qua những đoản văn, những bài thơ đẫm lệ. Tình là sự chia xẻ, tôn trọng trong ngậm ngùi chua xót khi giòng đời không êm ả.

Tình là những cánh tay vươn ra níu kéo nhau lại gần. Tình là những vỗ về để đến gần nhau cho dù bên này hay bên kia, cho dù bên này là đêm, bên kia là ngày, cho dù khuất mặt bởi bên này hay bên kia là địa cầu...

Những người bạn của tôi!... Những người bạn thân ái của tôi, những người bạn chưa một lần gặp mặt, chỉ gặp nhau trên thế giới "Ảo". Thế giới mà người ta bảo đó là thế giới của muôn mặt. Thế giới của lọc lừa... Của những gì không thật... Nhưng không, Tình tôi, Tình bạn, Tình của chúng ta là Tình của những con tim rung động trước những con tim... mà một lần nào đó chúng ta đã lang thang trên những con phố Ảo, mà...tôi, bạn đã gặp nhau, đã trao cho nhau cái nửa vòng tròn của đời mình, trao cho nhau những gì không thể viết hay trải dài trên con phố ảo... Những cánh thư vừa đến như một hạnh phúc vừa bay về đậu trong nhau, những xúc động chân thành như những lời cám ơn trong lúc nay.. Vâng, xin hãy đến như đã đến để cùng chia xẻ những ngậm ngùi, những cay đắng, những bất hạnh, những mất mát mà hình như trời vừa vô tình quay lưng...

Bạn của tôi!... nơi này tôi đang dõi mắt tim kiếm bạn trên khắp con phố Ảo với hy vọng một ngày nào đó, một lúc nào đó bạn sẽ trở về với chính bạn để bất chợt mình lại thấy nhau, mình lại gặp nhau và biết đâu sẽ không là những con phố Ảo mà chúng ta đã từng gặp, đã từng đi qua...

Viết để cám ơn những lá thư hôm qua, hôm nay vừa bay đến... Viết để nhớ lại một thời trên những con phố có dấu chân tôi, dấu chân bạn, dấu chân em... Viết để mong cho phương trời nào đó của bạn, của em tìm thấy niềm vui, niềm hạnh phúc mà bạn, mà em đã đánh mất, viết để cùng tìm đến nhau, để cùng lấp lại khoảng trống trong tim....

Rose
(7/9/04)
Nguyễn Thị Tê Hát
#5 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:41:42 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Một Chuyến Đi!

Thế là vẫn không dám, thế là vẫn con thỏ con, con mèo con, lúc nào cũng muốn cuộn tròn thu mình trong góc ghế, không dám xông ra ngoài... đoạn đường khoảng 200 miles mà không dám đi, không dám đương đầu, muốn, muốn lắm chứ, muốn một mình, một bản đồ trong tay phóng xe trên đuòng đi, một sáng thật sớm khi mọi vật, mọi người còn đang yên giấc, khi mặt trời còn li bì giấc ngủ.

Nhưng! - Vẫn lại là nhưng, vâng là nhưng, vì không ai cho đi, vì mọi người chung quanh cứ lo cho sự an toàn trên đường đi, trong đêm trở về, sợ bất trắc, sợ hiểm nguy trên con đường đi, về một thân một mình... thật sự muốn đi, muốn đi lắm, muốn lắm lắm vì muốn chạy ra khỏi tàn lọng của cây cổ thụ, vì muốn vươn mình đứng thật cao, thật là cao để chứng tỏ với chính mình là mình có thể làm được, nhưng mà... lại nhưng mà... hay là tại không dám, nhát đến thế thì thôi, thỏ đến thế thì thôi... con đường nào cũng đến La Mã thôi mà, sợ gì? với 4 tiếng lái xe mà không dám, chắc suốt đời sẽ không dám làm gì cả, suốt đời sẽ mãi là thân cây chùm gởi mà thôi sao?...

Không được, phải đứng lên, mạnh dạn đứng lên, leo lên xe và phóng tới trước, can đảm lên, phải can đảm, không có gì đâu... đừng ai cản nhé, hãy để yên, hãy để con đường trước mặt chứng mình là nếu muốn thì sẽ làm được, nếu không đi trọn con đường đó thì sẽ không làm được gì cả, cho dù chưa bao giờ lái xe một mình ra khỏi thành phố, cho dù chưa bao giờ lái đi đâu quá 30'. Thế mà lần này, ừ thế mà lần này... Dám hay không dám với con đường dài trước mặt??? Đợi xem!!!

Rose
(7/27/04)
Nguyễn Thị Tê Hát
#6 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:42:52 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Một Ngày Cuối Hạ

Đêm hôm qua, đêm mất ngủ, đêm trằn trọc ... cơn bão đang tung hoành ở một vài nơi nào đó ... Đoàn người lũ lượt rủ nhau chạy trốn gió, chạy trốn ngọn sóng thần như khi xưa chạy trốn đại hồng thuỷ ...Gió thổi lộng, biển sóng vùng lên gào thét phẫn nộ, cây cối, cột đèn ngả nghiêng, những bảng hiệu, mái nhà bay tung lên cao, không theo một phương hướng nào ...

Đêm oi ả, đêm cơn mưa không về, gió mải tụ họp biểu tình ở nơi khác nên không về kịp đêm nay để lùa qua cửa sổ . Chiếc quạt trần chạy đều như tiếng gió rì rào ngoài sân .

Đêm về sáng vẫn còn thao thức, tin tức trên màn truyền hình đang nói về cơn bão khốc liệt đang đe doạ những nơi nằm theo dọc lộ con sống thần sẽ trườn mình đi qua ...

Sáng!... trời bỗng mưa ào, mưa như trút đến không thấy đường đi, xe cộ trên highway như ứ lại, chậm chạp ... tai nạn rải rác trên đường, dân địa phương cũng nhiều chuyện, đi ngang dừng lại, ngắm nhìn cho dù không liên hệ, làm đoàn xe khựng lại phía sau, có khi tai nạn đã xảy ra từ đêm hôm qua, chỉ còn lại chiếc xe méo mó nằm bên vệ đường ...

Sấm chớp về ngang, gió trở lại như muốn chia xẻ cái bão bùng từ những nơi đã, đang hoặc sắp xảy ra ... cầm chiếc dù trong tay mà tưởng chừng như muốn bay bổng theo cơn gió ... xác những chiếc lá xanh rơi rụng trên mặt đường sũng nước, những vũng nước mưa đọng phập phồng bong bóng .

Mải đi dạo qua những con phố ngòng ghèo trên Net nên ly cafe trên bàn chưa kịp uống lại nguội dần, cho dù đã đứng lên thay một ly café nóng khác .

Gói quà vừa được mang đến để trên bàn, đến từ nơi xa, gói qùa tưởng không bao giờ có ... gói quà từ bên kia đại dương đã chuyên chở những bài thơ phổ nhạc thật là hay, thật là tình, nghe thật dịu êm như một giòng suối róc rách chảy đều trên phiến đá ... cơn nhức đầu như nhẹ bớt bởi một đêm mất ngủ .

Nắng lên, cơn mưa đã bỏ đi từ lâu, nắng xuyên qua chỗ ngồi, nắng lung linh chiếu trên cây tùng, chậu kiểng đặt trên tủ cao ... Một ngày còn lại nửa ngày của ngày hôm nay ... Xin bình yên dừng chân nơi đây !!!

Rose
(9/16/04)
Nguyễn Thị Tê Hát
#7 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:44:09 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Mùa Thu Canada

Lâu lắm mới trở lại con phố của riêng mình, con phố nhỏ nhoi khiêm nhường ở một góc nhỏ của con phố không ai biết đến, tưởng đã mất hút sau những biệt thự to lớn, tưởng đâu đã bị những cơn bão cuốn trôi ra biển, nhưng không, tất cả vẫn còn và lần mò mãi mới tìm được, mới lôi lên được...

Lôi lên để bỏ vào thêm những kỷ niệm vừa đi qua, những ngày vừa qua để một lúc nào đó một mình, một phòng, nằm dài nghiền ngẫm những kỷ niệm của mình khi giòng đời bên ngoài cứ từ từ đi, như cái kim đồng hồ vẫn cứ tiếp tục quay qua những con số giờ trên mặt...

Mùa thu Canada, cái đẹp nhìn lá thay màu mà ai cũng nói đến làm nôn nao để rồi những ngày đi vội vã thật ngắn ngủi, chỉ sợ chậm trễ sẽ không còn kịp để thấy cái đẹp thay màu của lá, của mùa thu mà cái cái lạnh đã choán nhiều hơn nắng ấm. Đến nỗi có người nhắc nhở là có đi ngắm lá thu cũng đừng quên ngày về...

Con đường đi lên Montreal, cảnh đẹp như một bức tranh để nôn nao thèm khát mình là họa sĩ để có thể vẽ lên tất cả cái đẹp hai bên đường nhưng trông sao có vẻ lạnh lẽo cô đơn quá, không như cái đẹp nồng ấm rực rỡ của con đường từ Oregon đến Seattle. Những bản nhạc vọng ra như đưa trở về quá khứ của những tháng năm xa xôi nào đó. Hai chị em vồ vập kỷ niệm xưa:

- Chị đã tìm được người bạn cũ

Tôi mừng rỡ kêu lên:

- Oh, làm sao chị tìm được?

Chị tôi nhún vai cười im lặng 1 lúc rồi nói:

- Chị đang tự hỏi là có nên hay không nên liên lạc lại...

Tôi nhí nhảnh:

- Chị không muốn thì đưa e-mail của anh ấy cho em.

Chị tôi quay sang:

- Để làm gì?

- Để phá anh ấy chứ sao?

Đây là lúc trả thù những cái nghịch ngợm báo hại tôi khi xưa, nhưng chị nghiêm mặt:

- Điên, không được đùa...

Thế là tôi cụt hứng, tôi nhớ anh, nhớ cái dáng cao lều khều của anh, nhớ những bài thơ anh làm anh tặng chị... nhớ khung cảnh ngày xưa, nhớ con phố hiền lành, áo trắng ngây thơ ngày nọ... tất cả chìm vào trong ký ức nhỏ nhoi... tiếng hát nhẹ nhàng của Đức Huy với "Linh Hồn Tượng Đá" làm tôi chợt nhớ đến một giọng đọc tôi mà đã nghe trong phòng Ghi Âm ĐT, tôi reo lên:

- Oh, thì ra giống giọng của ca-sĩ Đức Huy, hèn chi khi nghe... thấy quen quen mà không biết đã nghe từ đâu.

Buổi trưa, 2 chị em ghé vào một tiệm ăn gọi Steak, kèm theo "drink" cái mà chị tôi order là "Bloody Cesar" thế là cái "drink" của tôi được mang ra, một ly nước tomato không ngửi thấy mùi rượu, con nhỏ uống một hơi dài vì đang khát nước, chị tôi kêu lên:

- Từ từ, đừng vội

- Đâu có sao, toàn là nước trái cây cà chua không à.

Chị mỉm cười trước cái "khờ" của tôi không nói... 5 phút sau, cái ngầy ngật choáng váng đi về, má tôi đỏ bừng, tôi có cảm tưởng những đôi mắt, những nụ cười diễu cợt đang nhìn mình... đã lại càng hơn... cũng may là bước đi không ngả nghiêng xiêu vẹo.

Đến Montreal, tưởng đâu có thể check-in lúc 3g những mãi đến 4g30 mới đến được Hotel chỉ vì cái xứ lạnh lắm xe cộ mà đường xá lại chật hẹp bởi đón nhiều du khách, đường xá lại toàn là tiếng pháp thành ra cũng mất thì giờ khi tìm nơi mình muốn đến.

Ở đây, gặp được cô bạn nhỏ trên net mà mấy hôm trước còn phân vân không biết có nên gặp hay không? chỉ sợ gặp rồi cô nhỏ sẽ mất hết cảm tình chỉ vì tưởng tượng Nguyễn Thị Tê Hát qua thơ, văn, qua giọng nói... rất may là trước khi đi đã lấy hết can đảm để gọi cho cô nhỏ, cô nhỏ cầm điện thoại quýnh quáng vì mừng làm cảm thấy một chút ấm lòng, một chút yên tâm.

Gặp nhau tưởng như đã biết nhau từ lâu, thân nhau từ lúc nào, không có sự bỡ ngỡ hay dè dặt... Ai bảo những con phố ảo không có tình thân?... Có chứ, nếu chúng ta dùng trái tim chân thật trao cho nhau thì chắc chắn những tình cảm trong sạch, chân thật đậm đà đó sẽ đẹp rất nhiều cho dù chúng ta ở một nơi nào, một góc trời nào đi chăng nữa...

Con đường trở lại Toronto từ tốn hơn, không vội vàng hối hả như khi đi, chuyện xưa trở về nhiều hơn, kỷ niệm cũ của chị đong đầy kỷ niệm cho em nhiều hơn... một chút gì đó xa xôi quá, trí nhớ len lỏi về những ghềnh đá, cù lao xanh, biển xanh với những tên gọi "Sóc Nâu", "Dễ Thương" của một thời nào đó, nhớ đến cả những con đường đi lên cao nguyên của những ngày cuối tuần.

Chuyến bay trở về nằm chờ ở Dallas hơn 2 tiếng chỉ vì bão ở đâu đó nên vài chuyến bay bị đình trệ... Trở về nhà muộn màng hơn dự tính... cái hạnh phúc bỏ lại Toronto với đại gia đình vừa lui lại đàng sau, cái hạnh phúc trở về với cái gia đình bé nhỏ ở trước mặt... Đêm an lành...

Rose
(10/28/04)
Nguyễn Thị Tê Hát
#8 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:45:26 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Trời Mưa

Sáng nay trời mưa, mưa không lớn lắm nhưng vừa đủ cho cái quạt nước chạy qua chạy lại trên mặt kiếng xe, cái hơi lạnh của mùa thu cũng chưa đủ để mặc áo ấm, tuy ban đêm những cửa sổ đóng kín sợ cái lạnh ùa vào, tuy ban đêm tấm chăn mỏng được kéo cao lên đến tận cổ hay chùm kín đầu. Trời mù sương, con đường đi chậm rãi, cẩn thận hơn, cái buồn như vướng víu hơn, cái vướng víu dễ làm cho những giọt nước mắt đong đưa ngập ngừng trong khoé mắt.

Hôm kia đang làm việc, cái cell phone cho biết có người gởi text message, mở ra... ngạc nhiên, cảm động... đến chiều nhận được một dozen bông hồng vàng đỏ thật là đẹp, thật rực rỡ đã được để trên bàn làm việc... những gói quà trên bàn, bữa ăn trưa bất ngờ do mọi người tổ chức... tất cả như một thương yêu, quan tâm, nhưng sao vẫn thấy buồn, thấy thiếu thốn bởi một đợi chờ nào đó... để thất vọng...

Tối qua lại bất ngờ nhận được một hộp quà thật to, cái hộp màu tím thật đẹp, đẹp đến không muốn bỏ đi, cái hộp đã đựng toàn là hoa tươi được gởi từ Cali... Một món quà năm nào cũng đến đúng ngày, nhưng người nhận lại lơ là không để ý nên hộp hoa cứ phải nằm chờ ở cửa trước cho đến khi bất ngờ trông thấy và được cắm vào bình... Cái cảm động về tình cảm của người ở xa đã không quên vào dịp này mỗi năm...

Cái điện thoại đầy messages từ Canada gọi về với những lời chúc làm ấm lòng... những tiếng cười dòn tan che dấu một điều buồn bã thất vọng trong tim cho người bên kia yên lòng...

"Nỗi buồn của chị như lá rơi..." lời của một cô bé đã nói... vậy sao? chỉ nhẹ nhàng và man mác như vậy sao? vậy mà cứ tưởng đâu cái buồn, cái đau nào cũng giống nhau... giọt nước mắt nào rơi xuống cũng giống nhau ... con tim đã đau cứ tưởng đâu con tim đau nào cũng giống nhau... nhưng chẳng lẽ không giống nhau thật sao??? Vậy mà xưa nay lại cứ tưởng cái đau khổ của người ăn mày và cái đau khổ của người quyền quý đều giống nhau cả...

Ngồi lặng im với ly cafe đã nguội lạnh với cái đầu rỗng không... tự dưng có tiếng thở dài... cái keyboard hình như mờ nhạt...

Rose
(11/3/04)
Nguyễn Thị Tê Hát
#9 Posted : Wednesday, June 15, 2005 12:47:06 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Một Ngày Trong Mọi Ngày

Hôm nay lại thứ sáu, ngày của một ngày cuối tuần làm việc lại đến, đến để kết thúc những ngày trong tuần vừa qua đi... Hôm nay có nắng lên cao, cái nắng xua tan đi những sương mù, đẩy lui những cơn mưa thu lành lành. Cái lạnh có lúc nhẹ nhàng nhưng cũng có những lúc giá buốt cho dù mùa đông chưa thật sự đi về.

Đôi mắt làm lo âu, nhưng bác-sĩ bảo yên tâm, cặp kiếng rất thích để trên kệ trong phòng làm việc tự dưng biến mất tìm mãi không ra, cặp kiếng trên mắt cần phải thay... cái cổ bị đau, quay qua quay lại không thoải mái, bàn chân phải cũng lại bị đau... tất cả như đang rã ra từng mảnh vụn.....

Cái cổ đau vì ngồi đánh bài hàng giờ trước computer, ngồi trong tư thế như bất động, chỉ có 10 ngón tay di động trên keyboard... ngày này qua ngày nọ...

Sau khi xem xét cái cổ đau, bàn chân đau... Bác-sĩ ân cần tử tế:

- Cái cổ của cô không sao, chỉ bớt ngồi trong tư thế bất động trước computer và tập thể dục cho cái cổ thì cổ của cô sẽ mau trở lại bình thường... Bàn chân của cô, nếu không muốn gởi đi bác-sĩ đặc biệt để họ chích thuốc vào chỗ đau, hay có thể họ sẽ giải phẫu... thì cô phải nghe lời của tôi là không được đi giầy cao trong vòng vài tháng...

- Nhưng mà...

- Không nhưng mà gì cả, cô không có quyền lựa chọn, cô nhìn đôi boots của cô xem, khi bước đi, tất cả đều dồn vào đầu bàn chân thành ra... không nên đi giầy cao nữa...

Thất vọng khi nghe nói, thất vọng nhìn những đôi giầy cao gót trong tủ... cái đau, cái thân xác của mình cũng không được quyền tùy nghi xử dụng... không có quyền chọn lựa... cái gì cũng không thuộc về mình, cái gì cũng do người khác quyết định... nhưng ăn nhằm gì... mình vẫn là mình mà... có sao đâu, đã biết trước rồi mà... nhủ thầm... lần sau không cần phải đi bác-sĩ nữa...

Tin của một người quen báo tin một người vừa ra đi... một người vừa nằm xuống... ngỡ ngàng... mới hôm nào còn thấy đó, mới hôm nào giờ không còn nữa... ngày mai là ngày cuối cùng nơi trần gian... sau Thánh Lễ... trở thành tro bụi... tro bụi sẽ bay đi mất vào không gian... hình như mỗi người đều có một vì sao trên trời... ngôi sao sẽ vụt tắt...

Đi dạo trên con phố ảo... nhận được điện thư chúc mừng sinh-nhật...nhận được điện thoại từ xa... chúc mừng sinh-nhật... tự hỏi mình... vui không?

Ngày hôm nay... mới sáng sớm, chưa làm việc... tự dưng muốn đi về...

Một ngày trong mọi ngày đã qua đi trong đời... có bao nhiêu ngày đã qua đi giống nhau?...

Rose
(11/5/04)
VanhKhuyen
#10 Posted : Saturday, June 18, 2005 6:29:58 AM(UTC)
VanhKhuyen

Rank: Newbie

Groups:
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 465
Points: 0

RoseRose
Nguyễn Thị Tê Hát
#11 Posted : Monday, June 20, 2005 12:08:32 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Cho VK nèRoseKisses

Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#12 Posted : Monday, June 20, 2005 4:36:08 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Lang Thang Phố Ảo
Sáng nay thứ 2, mưa lẫn sương mù giăng giăng làm con đường trước mặt trông mờ mịt, nhầy nhụa, cái lạnh không lạnh lắm, chỉ một cái áo len nhẹ cũng đủ ấm, nhưng những hạt mưa cứ quấn quýt ồ ạt trên kiếng xe mặc dù không nặng hạt.

Ngồi vào bàn computer, dạo quanh những con phố ảo, bắt chợt đọc được bài viết "Ngày Tảo Mộ Lần Thứ Nhất" của NTT trích trong tập sách suy niệm "Cô Đơn và Sự Tự Do" thấy thật là hay và giá trị, đọc xong tự dưng lại nghĩ đến mình, đến cái tôi bé nhỏ của mình cũng không thoát ra được cái tầm thường của con người, cái nhút nhát hèn kém của một con người đã đeo nặng, đã ẩn mình trong cái tôi mà cả một quãng đường dài đã và còn đang tiếp tục đi tới.

Trong bài "Ngày Tảo Mộ" của LM Nguyễn Tầm Thường "... Tôi biết họ sợ. Vừa mới nói chuyện, vừa mới ăn cơm chung, vừa mới đi phố, vừa mới gặp nhau thế mà giờ nhìn xác tôi, họ sợ. Tại sao người ta không sợ con vật chết, mà lại sợ xác người?..."
Vâng, Ông nói đúng, tất cả mọi người đều sợ hãi những gì vô hình, những gì không thật, những gì không thuộc về thế giới này, và tôi... tôi cũng là một trong những người hèn yếu ấy.

Nhưng tôi cũng không hoàn toàn giống những người ấy vì tôi đã sợ tất cả, sợ tất cả những sinh vật dù lớn, bé, dù chỉ là một con chim bé nhỏ trơ xác khô cứng nằm chết bên lề đường mà tôi vô tình đi qua... cũng đủ làm tôi thấy lành lạnh rùng mình...

Nhưng!... Cũng có những cái Tình đã vượt qua được tất cả sự sợ hãi để muốn kề cận gặp gỡ cho dù 2 thế giới cách biệt nhau... Như một lần nào đó mong ngóng, cầu xin cho được diện kiến, cho được thấy tận mắt, dù chỉ là một mơ hồ không rõ rệt trong đêm tối, dù là thế nào đi nữa, nhưng sự cầu xin, sự mong ngóng chỉ hoài công, cho dù chỉ muốn được thấy, được gặp một lần, chỉ một lần duy nhất rồi thôi, để yên tâm đi hết con đường trước mặt... Nhưng đêm từng đêm đi qua, sự chờ đợi, không bao giờ đến... chỉ đến trong giấc mơ, những giấc mơ đứt đoạn không đều nhau làm rưng rức những ngày sau đó... để cứ buồn phiền khi nghĩ đến...

Đôi lúc cảm thấy thế giới nào đó của Ông như gần gũi tấc gang, như một khoảng không nào đó muốn cuốn hút tôi vào, như một cánh cổng đang chờ đợi tôi bước hẳn vào trong để cách biệt cái thế giới xô bồ hiện tại... cái thế giới làm tôi chóng mặt quay cuồng bởi cuộc sống hiện tại, bởi chiến tranh, bệnh tật, bởi những cái rối loạn của con người... cuộc sống này có bình an, có vui không hở Ông? Người tảo mộ chính mình?...

Xin bình an về ngang nơi đây!

Rose
Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#13 Posted : Wednesday, October 5, 2005 9:27:35 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Đàn Bà !...


Mỗi lần nghe ai nói câu "Đàn bà mà..." nghe sao có vẻ diễu cợt, khinh thường, nghe như "Đàn Bà" là một sinh vật vớ vẩn không đáng quan tâm, không cần phải chấp nhất... Hay họ cho rằng "Đàn Bà" chỉ là một thứ trang điểm bên cạnh cuộc sống của đàn ông?... Ai bảo nam nữ bình quyền, khi trong tư tưởng của người đàn ông vẫn còn tự ái, chấp nhất, câu nệ... Sự chấp nhất câu nệ có phải chăng đã nói lên, đã chứng tỏ sự yếu kém của chính mình?

Điện thoại reo...
- Cho tôi nói chuyện với ông.... về việc.
- Dạ thưa, ông... không còn làm ở đây nữa, ông có thể nói chuyện với tôi hay với bà... về việc....
- Tôi không muốn nói chuyện với đàn bà?
Người nhận điện thoại ngớ ra:
- Tại sao?
- Tại tôi không tin đàn bà có thể giúp được.
- Tại sao ông không tin?
- Tại vì đàn bà không giúp được gì.
- Vậy à? vậy thì xin lỗi ông, cái chuyện ông muốn hỏi không ai có thể giúp cho ông được ngoài chúng tôi, vì đó là phần hành của chúng tôi.... ông hãy gọi lại nếu ông thay đổi ý kiến...

Bỏ điện thoại xuống, người trả lời điện thoại, thuật lại câu chuyện vừa rồi cho những người ngồi gần đó ... mọi người phá lên cười...

Điện thoại lại reo, người đàn ông hậm hực:

- Tôi muốn hỏi cô làm cách nào để...

Nụ cười đắc thắng trên môi, người nhận điện thoại cố nén bật cười trước sự tức tối của người đầu giây:

- Oh, thì ra ông đã đổi ý rồi à ?...


Một nhóm rủ nhau đi ăn trưa, đậu ở parking lot trước cửa nhà hàng, bên cạnh là một chiếc xe đậu không ngay ngắn, người đi bên cạnh chỉ chỏ:
- Đúng là đàn bà đậu xe.
- Ai bảo với ông chiếc xe này là do chính đàn bà lái?
Người đàn ông hỉnh mũi:
- Thì chỉ có đàn bà mới đậu xe kiểu này thôi.
Người đi bên cạnh tức tối:
- Biết đâu cái tên đàn ông nào đó đậu xe cẩu thả thì sao? Tôi thấy đàn ông các ông hình như đang mặc cảm đối với đàn bà thì phải... nhưng thôi, không nói nữa, ông mà nói 1 tiếng nữa là tôi về ngay.

Người đàn ông cười cười nói nhỏ như với chính mình:
- Đúng là đàn bà.
- Ông nói gì?
- Không, tôi đâu có nói gì....
Người đi bên cạnh bật cười:
- Ông nhát gan...

Cả đám vừa cười vừa ồn ào đả phá cái thành kiến đàn bà trong đầu óc hẹp hòi của những người... chưa thức tỉnh....

Rose
Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#14 Posted : Wednesday, October 5, 2005 9:30:43 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Tỵ Nạn!...

Ngồi chết lặng trước những hình ảnh người dân chen chúc nhau trong những trung tâm tỵ nạn đang từ từ chiếu trên truyền hình. Tỵ nạn ở đây không phải Tỵ nạn của chiến tranh bom đạn nhưng sao thấy giống như người ta đang tỵ nạn bom đạn của một thời nào đó trong quá khứ. Người ta đang tỵ nạn những cơn mưa bão lụt lội. Người ta đang sướt mướt vì cảnh tan cửa, nát nhà. Người ta đang khóc, ngơ ngác tìm người thân....có ai ngờ đó là hình ảnh hiện hữu của một nước Mỹ bình an, no ấm.

Những con gió lốc thổi tung, lật tung tất cả, quét sạch tất cả thành bình địa thành những đống gạch vụn, những đống gỗ nát, những thân cây gẫy ngang, trốc rễ, những tòa nhà loang lổ với những khung cửa sổ bị vỡ kiếng trông tiêu điều thê lương như chiến tranh vừa đi ngang để lại những dấu tích tàn phá.

Hàng ngàn ngôi nhà nằm chìm dưới nước, chỉ còn thấy những mái nhà hình tam giác ẩn hiện với những cánh tay đang phất phới kêu cầu cứu vớt... những căn nhà ngập nước với xác người nằm vướng víu, lềnh bềnh bên trong hay trôi tắp vào những hóc hẻm nào đó bởi giòng nước đục cuốn đi. Giòng nước đục mà nhiều người đang chạy trốn, đang thất thoát người thân. Hình ảnh những em bé ngơ ngác lạc mất cha me với khuôn mặt dẫm nước mắt, hình ảnh những người cha người mẹ cuống quýt đi tìm con, hình ảnh cô bé mới lớn đã gẫy vụn tình đầu vừa khóc vừa kể lại câu chuyện người yêu bị nước cuốn đi... hình ảnh những xác chết nằm co quắp bên vách nhà, hay chết cứng trên những chiếc xe lăn không ai nhớ để đẩy đến nơi an toàn. Hình ảnh người đàn bà chới với đẩy xác chồng đến nơi khô cạn. Hình ảnh những con chó, con mèo sợ hãi run rẩy đứng trốn trên cây, Hình ảnh con chó ngồi ủ rũ canh xác chủ đã chết từ bao giờ, và nhiều hình ảnh đau thương khác cứ tiếp nối ngày này sang ngày nọ trên màn ảnh làm dấy lên sự thương cảm, làm mắt cay cay, làm nhói tim, mũi lòng. Sáng nay, TV nói về một cặp vợ chồng già đã bị kẹt cứng trong cơn nước lụt, và người chồng đã kề cận sát bên để canh xác vợ suốt 3 tuần lễ... Nước mắt rưng rưng mờ nhạt trước cái nghĩa thủy chung, cái nghĩa tận cùng của một đời người.

Đường phố vắng vẻ tiêu điều với con nước lụt đang từ từ rút để thấy rõ những xác người, xác vật nắm chết ngả nghiêng kề bên nhau bởi những con đê vỡ ùa về không đủ khả năng chạy trốn, đành chịu thua cho giòng nước đục nhận chìm. Thành phố bình yên, bỗng chốc trở nên thành phố như của chiến tranh ngày nào nơi quê hương tôi với những người lính súng ống đi đầy đường, với những chiếc tàu, chiếc xe nhà binh rầm rộ chạy hầu vãn hồi an ninh cho một nơi tưởng chừng sẽ bị nhận chìm dưới giòng nước.

Quê hương tôi ngày xưa, những người dân nơi các thị trấn làng mạc cũng tỵ nạn bom đạn tìm về thành phố, Quê hương tôi 30 năm trước, hàng trăm ngàn người cũng rời bỏ nơi chôn nhau cắt rốn tìm đường tỵ nạn qua biết bao nhiêu cam go bằng những con đường rừng núi hiểm nguy, bằng những chiếc thuyền mong manh trên biển cả để hàng ngàn người vùi thây trong rừng thiêng nước độc, hàng ngàn người già trẻ lớn bé làm mồi cho sóng dữ, cho hải tạc...có những chia lìa đau thương giữa chồng và vợ, giữa mẹ và con... có những mất mát không thể lấp bù thay thế...

Những hình ảnh đã và đang lần lượt chiếu qua màn ảnh của cơn bão Katrina suốt 3 tuần nay đã làm lòng tôi xót xa, nặng trĩu, làm tâm tư tôi trì trệ. Ngồi nhìn hằng giờ hết đài này sang đài nọ, hết bình luận này đến phỏng vấn kia mà thấy lòng ngổn ngang đau xót, nhưng liệu những hình ảnh này có so sanh nổi hình ảnh của dân tôi chạy trốn bom đan, dân tôi đi tìm tự do mà cái giá phải trả bằng sự khổ đau, bằng sự mất mát mà không một từ tâm, không một an ủi vỗ về?... Hình ảnh thương tâm nào có thể tẩy xóa theo thời gian? nỗi đau nào có thể xoa dịu, nguôi ngoai? hay vết thẹo vẫn còn trên da thịt mà không sao tẩy xóa?...

Mùa thu hình như đã về, nhưng khí hậu không hài hòa, lá vẫn chưa thay màu nên những vòng tròn đỏ ửng của mỗi sáng đi làm vẫn ngạo nghễ thách đố chiếu vào mắt cho dòng xe cộ nối đuôi nhau chậm lại hơn mọi ngày trong khi tiểu bang bên cạnh người người đang cuống quýt tìm đường chạy trốn, chạy trốn một cơn bão lốc khác đang sắp sửa đi vào....

Xin bình an yên lành đi về với những vùng đang bão tố.

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát

Nguyễn Thị Tê Hát
#15 Posted : Thursday, October 6, 2005 2:55:33 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Thu!


Thu!
Sáng qua đi làm, con đường trước mặt vẫn còn cái nắng chói chang, vẫn một vòng tròn đỏ ửng đang từ từ ló dạng, cái nắng vẫn còn đây cho dù mùa thu trên lịch báo hiệu thu đã về từ 15 ngày trước, thu đã về trên những phần đất khác, thế mà cái nắng nơi này lại không chịu bỏ đi, cứ chần chừ níu kéo, cứ kiêu sa ở lại, nhưng cái nắng hình như trông mệt mỏi, yếu đuối hơn và con đường đi về chiều qua bỗng dưng có những cơn gió mát lạnh mang theo những hạt mưa thu đầu mùa đi về... thế là hạ bỏ đi, bỏ đi âm thầm không từ giã.

Nơi này, hôm nay thật sự mới vào thu, thu đem hơi lạnh thổi vào trong tóc cho tóc ẩm ướt, thu thổi vào trong mắt cho mắt buồn tênh, thu thổi vào trong tim, cho tim trùng xuống...

Ngoài kia, lá vẫn còn xanh, hoa cúc vẫn còn vàng và cây Bradford nằm một bên nhà vẫn chưa thay màu lá....

Rose
Nguyenthitehat

Nguyễn Thị Tê Hát
#16 Posted : Monday, November 14, 2005 12:19:35 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Như Chiếc Lá Vàng!

Đêm qua con vừa trở lại nơi con vội vã ra đi, ra đi với trái tim nghẹn đau, với đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Về đến nhà đúng 11g đêm. Đêm nơi này trời mát dịu, không gió mạnh, không gió lộng và không cả mưa rơi.

Thế là ba đã đi, ba đi nhẹ nhàng như không còn vương vấn, luyến lưu gì về cái thế giới muôn mặt này nữa. Ba đi, ba bỏ lại tất cả, bỏ lại những tháng năm dài trên giường bệnh, ba bỏ lại sự cô đơn, sự trống vắng, lẻ loi của những đêm khuya vắng vẻ, tĩnh mịch không người thân bên cạnh. Cái cô đơn của con còn thốt nên lời, còn tuôn ra chữ nghĩa, nhưng cái cô đơn của ba tội nghiệp quá, cái cô đơn không nói được, không thốt được, chỉ biết rơi lệ nhìn mọi người khi gia đình vào thăm, cái cô đơn của ba là đôi mắt lặng lẽ nhìn vào khoảng không, cái khoảng không đó nhiều lần con muốn đi vào để biết cái khoảng không ba nhìn đó có những gì bên trong và có những ai trong ấy.

Cái đau thể xác của ba chắc cũng như con không quan trọng phải không ba? Chỉ có cái đau tâm hồn mới đáng sợ, mới khủng khiếp vì mình cứ loay hoay muốn tìm cách thoát ra ngoài mà không được. Chắc không ai cảm nhận được điều đó ở ba như con đã từng cảm nhận khi nhìn ba, cái nhìn quạnh quẽ của ba sao đau lòng quá cho trái tim con co thắt lại, đã co thắt lại càng co thắt hơn và con thật sự muốn lẩn tránh không dám đối diện với cái lặng lẽ trong cái nhìn cô quạnh của ba, vì càng chứng kiến lòng con càng đau nhói và nó cứ dằn vặt con nhiều năm trời, nó như hòn đá đè nặng trên vai con, và cái nặng trĩu này con tưởng con có thể nói lên nhưng con cứ chôn tận đáy lòng, trong khi ba, ba lại muốn nói nhưng ba không nói được... Vâng, con đang chạy trốn chính con đó ba, con đang chới với giữa giòng nước ngược ba biết không?

Thế là xong, ba đã đi, ba đã có sự bình an trở lại, ba không còn lẻ loi khi thức dậy trong đêm tối, ba không còn phải đói no với những muỗng thức ăn mà Chị và các em thay nhau lo cho ba nữa... Ba đi với nguyên vẹn hình hài, không xén bỏ, không cắt trừ, một hình hài lành lặn của con người sinh ra và nằm xuống. Con còn nhớ khi bé, con nghe ba nói với mẹ, ba trấn an mẹ khi mẹ lo lắng mỗi lúc ba phải xa nhà. Ba bảo ba sẽ không chết vì bom đạn, ba chỉ chết vì bịnh tật... và điều này đã đúng, nhưng lúc đó ba có biết là ba sẽ chết vì những đêm cô đơn dằn vặt, những giờ trống vắng khi người thân chưa đến không ba?... Nhưng thôi, quan trọng gì nữa, tất cả cũng chỉ là ảo ảnh, cô đơn ảo ảnh, khổ đau ảo ảnh, tất cả không còn nghĩa lý gì nữa... Ba đã được giải thoát, cái giải thoát nhẹ nhàng của một kiếp người, cái giải thoát của ba con cũng đang thèm muốn. Bởi với con lúc này, tất cả cũng chẳng có gì quan trọng nữa, tất cả chỉ là phù du, như giọt nước mắt lăn xuống rồi cũng khô đi. Như căn phòng ba nằm đầy hoa tươi, nhưng hoa tươi dù có đẹp, có rực rỡ đến đâu rồi cũng khô héo, tất cả rồi cũng không là gì cả phải không ba?

Những đêm ở Canada, con không ngủ được, chợp mắt rồi lại thao thức suốt đêm, cả một tuần nắng ráo, nhưng thời tiết trên TV lại báo ngày tiễn đưa ba mưa nhiều, mưa nặng hạt, gió mạnh như cơn gió lốc đã đi qua Dundas hôm con đến. Cả đêm không ngủ, con nằm cầu nguyện xin ơn trên thương chúng con, thương ba để chúng con và mọi người lo cho ba đến nơi đến chốn, xin cất lấy những cơn mưa ào, xin cất hết những cơn gió lộng để ba đi được bình an... Tiếng mưa rơi từng giọt bên ngoài như gõ vào trái tim đau của con làm con thêm lo âu và buồn bã... Nhưng rồi lúc đưa ba đi, tất cả mọi chuyện xuông xẻ, cho dù bị kẹt xe vì là cao điểm của người đi làm nhưng rồi cũng đưa ba đến nhà thờ đúng giờ cho các cha làm lễ... Nhà thờ đông người như hôm người ta đến viếng ba nơi ba nằm tạm... Bạn bè của ba đó, họ cũng còn khoẻ mạnh để đến đưa ba lần cuối nhưng cái già nua đâu có làm ngơ cho ai bao giờ, nhìn họ, nhìn mẹ mà thấy thương vô cùng, mọi người tận tình với ba quá, ba có biết không?

Đoàn xe đưa ba đến nơi an nghỉ, đường đi vào nghĩa trang Holly Cross nơi dành cho ba đẹp như một bức tranh mùa thu, con ước ba và con có thể vẽ nên bức tranh đẹp ấy, con chỉ có thể vẽ, chấm phá nét bút theo nét vẽ của ba, như ba vẫn là kim chỉ nam khi con bước vào đời. Bức tranh của Noel năm nào ba và con cùng vẽ vẫn in đậm trong con như không sao quên được.

Trời u ám, mưa thật nhẹ, những hạt mưa khóc cho đời của Ngọc Dung, cô bạn nhỏ của con viết năm nào như sống lại từng giọt mưa trong con lúc này, mưa đang khóc cho mẹ, khóc cho những đứa con, đứa cháu của ba, nhưng không còn khóc cho ba nữa... bởi mưa tiễn đưa ba, tiễn đưa ba đi về một nơi có ánh sáng chan hòa, có niềm hạnh phúc, nơi không còn sợ sệt khổ đau buồn bã nữa.

Sáng qua, trước khi lên máy bay trở về nơi con đã tự trồng cây cho cuộc đời mình nơi xứ người, con ghé thăm ba, những đóa hoa tươi vẫn thắm, vẫn trùm kín trên mộ, con đứng đó với một đầu óc lãng đãng mù mịt, nước mắt con rưng rưng, con muốn dang tay ôm mộ ba lần nữa, nhưng con không làm, con đứng đó nói chuyện với ba vài câu, tâm sự với ba vài điều và con đã mang theo những nhánh lá dương liễu và những đóa hoa trắng li-ti cùng một hoa tím đậm mang về nơi đây, con ép vào tấm bìa cứng như con đã từng ép những nhánh hoa đẹp khi bắt gặp trên đường đi lúc con còn đi học và con cũng vẫn làm cho cả đến bây giờ cũng vậy... những nhánh lá, hoa khô này sẽ theo con mãi, theo mãi con như đã theo con trên đoạn đường dài từ nơi ba nằm và đang ở bên cạnh con lúc này....

Ba yêu, hãy vững tâm đi, đừng lo lắng, đừng quay lại, bàn tay Chúa đang chờ đón ba như con đã từng đêm phó dâng hồn và thân xác ba trong tay Đức Mẹ, xin Đức Mẹ an ủi ba, vỗ về ba những lúc ba cô đơn tỉnh thức... Ba yên tâm, những tháng năm của ba nơi giường bệnh là khoảng trời xanh trước mặt mà Chúa sẽ đền bù đưa ba đến...

Tất cả rồi cũng qua đi, như chiếc lá vàng vừa va vào cửa sổ rơi xuống đất, đã bị một cơn gió thổi bay đi mất...

Rose
Nguyenthitehat





Nguyễn Thị Tê Hát
#17 Posted : Sunday, November 27, 2005 11:40:15 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Thu Muộn !

Thu của người đã bỏ đi xa, Thu của người chỉ còn những hàng cây trơ trụi lá, Thu của người là đông về cho tuyết rơi trắng xóa, cho bầu trời lạnh ngắt... Thu của mình lá bắt đầu vàng rực trên cây, lá đỏ ối hai bên đường, nắng vẫn lên cao, trời hây hây lạnh đủ để khoác một chiếc áo nhẹ bên ngoài... Thu của bình yên nhưng lòng người sao lại chẳng bình yên? Sao lòng người cứ dằn vặt, khắc khoải?...

Mới hôm trước Thu đẹp mặn mà với nắng vàng rực rỡ, thế mà hôm nay Thu quay mặt làm ngơ cho những cơn gió như cuồng phong lồng lộng đi về, những cơn gió thổi tung bụi mù ở một góc trời như che khuất ánh nắng dịu dàng trong ngày, cho buốt giá đôi vai, cho lạnh ngắt hai bàn tay, cho ánh lửa trong lò sưởi cứ bập bùng nổ tí tách suốt đêm, nhưng cây bradford lá vẫn đỏ trên cây ở một góc sân, trên con đường đi về, lá vẫn chen màu khoe sắc và thu năm nay hình như có màu sắc hơn, đẹp hơn những mùa thu đã qua... những cơn gió lộng vẫn không đủ để làm rụng lá trên sân, những cơn gió lộng vẫn không đủ mạnh để thổi tung nỗi buồn như đã bám sâu vào cội rễ..... Hạnh phúc như trái pha lê cứ mân mê ngắm nghía, cứ đem ra lau chùi mãi...

Ngày lễ Tạ Ơn đã qua để tất cả tiệc tùng, tiếng cười nhộn nhàng, thức ăn đầy bàn đã không còn nữa, tất cả trở về với cái thinh lặng của ngày, của đêm để lòng tịnh an, để chiêu niệm những gì đã đến rồi đi, để tạ ơn đời, tạ ơn người và tạ ơn cả chinh mình với buồn vui ngày tháng...

Gió bên ngoài hình như không còn cuồng loạn rối rít, hình như đã lắng dịu, nhưng trời không có nắng, một mầu xám bao trùm, cái lạnh vẫn lạnh cho dù cái lò sưởi vẫn chạy đều dưới bàn, một ly cafe nóng vừa uống vào như muốn hâm nóng cái buồn lạnh tanh trong lòng...

Nơi nào đó tuyết vẫn rơi nhiều... chắc tuyết trắng phủ kín mộ, phủ kín những đóa hoa tươi chưa kịp héo tuy đã nằm phơi bao ngày.... Lạnh lắm không Người ???...


Rose
Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#18 Posted : Monday, June 19, 2006 1:02:03 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Thèm Một Cơn Mưa!
Sáng nay trời mát, cái không khí dịu ngọt ít có hiếm hoi trong tháng 6, tháng hạ nóng bức. Những cơn nắng hạ nóng cháy bỏng thịt da, cháy gẫy dòn sợi tóc... nóng đến nỗi chữ nghĩa bỏ đi, nóng đến nỗi tâm tư trốn biệt. Cơn nóng như lò lửa khổng lồ hừng hực làm rát cả má môi, tưởng chừng như đang mấp mé trên miệng một lò lửa đang cựa mình sắp sửa tràn ra ngoài....

Trong những ngày nóng bức, trong những đêm oi ả, cơn mưa đâu bỗng trở về, đổ ào xuống, tưới chút mát dịu xuống vùng đất khô khan đang thèm một chút ẩm ướt cho mát tươi cây cỏ, cho hoa trổ nụ cho lòng người êm ả... Những cơn mưa rơi ào không là hạt mưa rơi thánh thót, hắt nhẹ vào khung cửa cho hồn thơ trở dậy mà là một cơn mưa to, mưa như thác đổ, mưa hắt mạnh vào cửa kiếng như muốn rửa sạch lợp bụi mờ phía bên ngoài... Mưa làm đổ cây bông sứ ngoài sân, mưa làm ngả nghiêng những chậu kiểng... đứng bên trong nhìn ra ngoài lo lắng, hồi hộp, cây bông sứ lá đậm xanh dài như dài thêm mọi ngày, những chiếc lá đang nhú ra từ ngọn cây đang chờ đợi những nhú mầm của những bông hoa trắng nhụy vàng....

Gần sáng cơn mưa dứt hẳn, chạy vội ra ngoài, nâng cây bông sứ lên... cây bông sứ vẫn nguyên vẹn, vuốt ve nhìn ngắm, liên tưởng đến cây bông sứ sần sù đầy hoa rụng trước sân nhà bên bệ nước với hòn non bộ thủa nào sau những cơn mưa... chợt nhớ đến hàng cây hoa móng tay mà ngày xưa còn bé thường thích ngắt từng cánh hoa màu hồng pha sắc trắng, gắn vào 10 móng tay để cứ đưa lên đưa xuống ngắm nghía bàn tay tròn trĩnh bé nhỏ của chính mình...

Cơn mưa duy nhất đi qua, cái nóng oi ả lại đến, lại hừng hực khi bước ra ngoài... cái nắng chỉ muốn chạy trốn để ẩn núp một nơi nào đó, một nơi có bóng mát... cho dù chỉ là dưới một cái mũ lát trên đầu.

- Nóng quá
- Dạ vâng, nóng quá
- Tôi thích cái mũ của cô, đổi cho tôi được không?
- Cái mũ của tôi rẻ tiền lắm, đâu có đáng để cho ông đổi...
- Nhưng tôi thích...
- Nhưng tôi không thể...
- Tại sao?... tôi mua lại...
- Không được... tại vì...những gì thuộc về tôi... mãi mãi vẫn là của tôi... không đổi, không trao và... không bán...

Thèm một cơn mưa!

Rose
Nguyenthitehat



_____________________________

"Trước Khi có ta... ai đã là ta?
Sau ta bây giờ... ai sẽ là ta?"





Nguyễn Thị Tê Hát
#19 Posted : Tuesday, June 27, 2006 4:24:32 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Còn Trong Kỷ Niệm

- Chị ơi! chị còn nhớ em không?

- Nhớ chứ sao không? làm sao chị quên em được, giọng em hơi khác...

- Vậy sao? ngày xưa giọng em thế nào? Em không nhớ được nữa, chị còn nhớ giọng của em hả? Mọi người nói giọng em bắc không ra bắc, nam không ra nam, giọng em là một cái gì pha trộn như một công thức hỗn hợp của những vùng, những miền em đã đi qua, bây giờ lại pha cả cái lạc loài nơi này nữa thì làm sao giữ được cái giọng ngây thơ hồn nhiên nhí nhảnh như ngày xưa được nữa... Chị khoẻ không? chị còn đi làm không?

Tiếng bên kia bật cười:
- Chị đâu còn đi làm nữa em, chị ở nhà quanh quẩn vườn tược thôi. Em bên ấy thế nào? chồng con ra sao? con em bao lớn? mấy đứa?

Trả lời chị mà lòng ngậm ngùi, con gái tôi lớn hơn tôi thuở ấy, cái thuở ngây ngô vô tư chỉ biết vòi vĩnh, đòi người khác phải chiều chuộng mình. Cái thủa của những trái xoài xanh, những trái ổi trên cao, cái thuở lái xe đạp trên những con đường gập ghềnh vào nhà chị để người ta đưa đi hái lá sung cho mẹ làm gỏi, hay ra sau nhà ngồi nghe đàn, nghe hát... cái thuở một nhóm tụ tập làm thơ làm báo... cái thuở chọc ghẹo nhau để giận để hờn... nhớ quá những ngày xưa...

- Sao em không về thăm Quy Nhơn? Quy Nhơn bây giờ khác xưa nhiều lắm, em về sẽ không nhận ra đâu?

- Em cũng nghe như vậy? nhưng Quy Nhơn có còn những vẽ đẹp đơn sơ như ngày xưa không chị?

- Ngày xưa những gì em thấy bây giờ đã khác xa, khang trang hơn, nhà cửa chen chúc nhau hơn, họ làm nhà đến tận chân núi, lên cả sườn núi nữa...

Tôi ngậm ngùi, ngày ấy tôi và Loan thỉnh thoảng rủ nhau vào núi chơi, lang thang hái những chùm chà là hoặc hái những hoa cỏ lạ trong núi, hai đứa thì thầm không dám gọi tên nhau, sợ ma núi nghe được đêm về rủ đi thì chết, những ngày xưa đang từ từ biến mất nhưng vẫn còn mãi trong tôi...

-Chị! khu vườn nhà chị có còn những hàng cây vú sữa, soài không? cây cối có còn như xưa không?

- Không, chị bán những thửa đất đó cho người ta làm nhà, chị chỉ giữ một khoảng để canh tác, con đường vào nhà chị trong này không còn ngoòng nghèo như xưa mà bây giờ họ đang làm lại con đường cho lớn hơn ra... em nhớ về thăm chị... em bây giờ thế nào? những người đàn bà ở đây phần đông là tròn trĩnh chứ không ốm đâu em, em trông thế nào, khác xưa nhiều không?

Khác chứ, em khác nhiều lắm chị biết không? em không còn là con bé nhí nhảnh của ngày xưa, con bé thích được nuông chiều, em đã nửa đời người rồi chị biết không? thời gian qua nhanh quá vì thời gian trôi nhanh mà em thì lại chậm tính nên kỷ niệm cứ đi về vật vã trong em chị biết không?...

- Chị Nhị thế nào, chị ấy đau làm sao mà người ta lại nói chị ấy không còn nữa, tội nghiệp chị ấy quá, con của chị ấy chắc lớn lắm hả chị?

- Ừ, con bé học giỏi lắm em, nó đang dạy học ở ĐH Sài Gòn, chồng nó làm Luật Sư, nó vừa đi công tác ở Pháp về, còn Nhị thì đau hoài, em nói chuyện với Nhị nha...

- Chị Nhị hả? chị có nhớ em không? hay đã quên em rồi?

- Nhớ chứ, nhưng sao em không về thăm Quy Nhơn?

- Em muốn về lắm, em sẽ về, nhưng chị với chị Ba phải giữ sức khoẻ chờ em về nhé, nhớ chờ em...

- Em phải về lẹ lên kẻo không kịp gặp chị đâu.

Tôi nghẹn nghẹn ở cổ, tôi cố giữ giọng nói cho đừng run nhưng giọng mình chợt lạc hẳn đi:
- Chị đừng nói vậy. Chị phải giữ sức khoẻ chờ em về, 2 chị không còn thì em về làm gì nữa, em không về đâu.

Bên kia giọng nói nhỏ nhẹ cảm động:
- Cám ơn tình nghĩa của em, em thế nào? mập hay ốm?

- Em hả? em không biết nữa, có lẽ em trông được thôi, em khoảng 100 lbs, OX em nói khoảng 45 ký gì đó.

- Bộ em nhịn ăn lắm hả?

Tôi bật cười không nói, người đàn bà bên kia đầu giây làm tôi mũi lòng, người đàn bà lấy chồng không được bao năm đã ở vậy mãi cho đến ngày hôm nay, người đàn bà Việt Nam của thời đại này, người đàn bà bất hạnh mà cuộc chiến vừa qua đã mang đi vội vàng hạnh phúc ngắn ngủi của một đời người. Nhưng hạnh phúc đã bù đắp là 2 đứa con ngoan, sự thành công của cô con gái có cái tên Tường Vy mà tất cả chúng tôi đều quý mến... Tôi muốn hỏi mộ anh thế nào? mộ của bác ra sao nhưng không dám hỏi, bởi mắt tôi ươn ướt, tôi sợ khơi lại nỗi buồn sâu thẳm của người bên kia....

Quá phút, điện thoại cắt ngang... tôi ngỡ ngàng im lìm... từ ngày ấy đến giờ tôi mới có dịp nghe lại tiếng của những người đã một thời ẩn hiện trong cái ký ức tuổi thơ tôi, cái mốc tuổi dại khờ của tôi... một khung trời hạnh phúc với những cầu vồng đủ màu sắc... ở đó, tôi thấy con đề gập ghềnh ngăn chia những thửa ruộng khô cạn, căn nhà gần chân núi với tiếng ve kêu trên những lùm cây cao vú sữa, những dãy soài xanh thấp lè tè, những cây ổi sau nhà... tôi bỗng thấy biển với những con còng chạy nhanh chui vào lỗ, biển xanh vỗ tung nước bắn vào các tảng đá đen xì rêu mốc thành bọt biển trắng xóa, tôi thấy tôi ngồi ngửa mặt hứng lấy những làn gió biển mát làm lạnh cả khuôn mặt ngây thơ, tóc dài bay lồng lộng đằng sau.... tất cả trong tôi vẫn còn nguyên vẹn, không đổi thay, cho dù bây giờ Quy Nhơn, phương trời ấy đang thay đổi....

Rose
Nguyenthitehat

Nguyễn Thị Tê Hát
#20 Posted : Tuesday, July 4, 2006 2:17:38 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Con và Chuyến Nghỉ Hè Đầu Tiên.
Hôm nay là ngày lễ Độc Lập!... thường thường vào những năm trước, ngày hôm nay gia đình mình luôn luôn làm một chuyến đi xa, có thể bây giờ chúng ta đang ở Toronto, có thể ở một tiểu bang nào đó đang ngắm nhìn pháo bông tỏa ra với đủ hình dạng, màu sắc, hoặc cũng có thể đang trên đường về nhà để bất chợt nghe những tiếng nổ đì đùng trước khi thấy xuất hiện những bông pháo sáng đỏ xanh trên bầu trời vừa mới buông màn đêm.

Và năm nay, vào đúng ngày này, ba mẹ đã tặng con một chuyến đi chơi xa như con muốn. Đây là lần đầu tiên con đi xa một mình, lần đầu tiên con đi máy bay mà không có mẹ bên cạnh, cho dù con luôn trấn an mẹ là con có thể tự lo cho mình, nhưng ba mẹ vẫn không yên tâm, mẹ vẫn dặn dò con đủ thứ... Những đêm không ngủ hay những lúc đang làm việc, chợt nhớ đến điều gì quên nói với con, mẹ lại phải gọi điện thoại ngay để nhắc nhở. Mẹ nhắc hoài mà hình như vẫn vẫn cảm thấy thiếu, chưa đủ những điều mẹ cần phải căn dặn, nhắc nhở.

Con đi chơi, ba mẹ chuẩn bị cho con từ máy ảnh mới mua cho đến tiền con bỏ túi để con có trọn vẹn một kỳ nghỉ hè trước khi đi học lại... mẹ đã phải ghi sẵn một cái danh sách ghi những gì cần mang theo để nhắc nhở kẻo con quên, từ vé máy bay cho đến bằng lái xe, nhắc nhở con mãi đến nỗi con cứ phải trấn an mẹ... "con OK, mẹ yên tâm đừng có lo..."

Con nói thế nhưng làm sao mà mẹ không lo cho được... nên cứ phải canh giờ để gọi điện thoại cho con:
- "con đang ở đâu?"
- "Dạ con đang ở Denver."
- "Con đang ngồi chờ ở cổng đi Los Angeles hả? con ăn gì chưa? con có mang sách báo theo để đọc không? còn sớm con đi vòng vòng mua gì ăn đi, hay mua báo gì đó để xem trong khi chờ đợi... con lên máy bay nhớ đọc kinh nghe...."
- "Dạ, nhưng ai đi đón con?"
- "Con đừng lo, mấy anh chị bên ấy đi đón con, con yên tâm, xuống đến phi trường là gọi cho anh ngay nhé, con cũng nhớ gọi để mẹ yên tâm..."

Mẹ biết con lo lắng vì con nói con không nhớ được các anh các chị và bố mẹ đỡ đầu của các con vì khi họ dời đi Cali, lúc ấy con còn quá bé, và mẹ biết con cũng phân vân vì lo không biết có ai bằng tuổi con hay không?...

Con gái yêu của mẹ, đừng lo, khi ba mẹ tặng con một chuyến đi chơi xa thì mẹ đã chuẩn bị mọi thứ cho con, từ vật chất cho đến tinh thần, mẹ mong những ngày trước mặt nơi thành phố dịu mát ấy sẽ đem đến cho con nhiều kỷ niệm, những kỷ niệm đong thêm vào tuổi đời mới lớn của con, trước khi con trở lại học đường...

Mẹ đỡ đầu của con vừa gọi điện thoại cho mẹ, báo tin đã nói chuyện với con và khen con biết cách hỏi thăm bố mẹ đỡ đầu... Con biết không? Mọi người đều quan tâm và yêu thương con. Điều này làm mẹ yên tâm vô cùng. Bây giờ tuy đã muộn, đêm đã khuya nhưng mẹ muốn viết những giòng chữ này với một tâm hồn bình an và hạnh phúc vì con đã đến nơi, con đang vui đùa với con của các anh chị trong ngày độc lập của xứ sở mà con đã sinh ra và lớn lên...

Vui nhiều nhé con gái yêu của mẹ! Good night con!...

Rose
Nguyenthitehat
Users browsing this topic
Guest
8 Pages123>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.