Còn Trong Kỷ Niệm - Chị ơi! chị còn nhớ em không?
- Nhớ chứ sao không? làm sao chị quên em được, giọng em hơi khác...
- Vậy sao? ngày xưa giọng em thế nào? Em không nhớ được nữa, chị còn nhớ giọng của em hả? Mọi người nói giọng em bắc không ra bắc, nam không ra nam, giọng em là một cái gì pha trộn như một công thức hỗn hợp của những vùng, những miền em đã đi qua, bây giờ lại pha cả cái lạc loài nơi này nữa thì làm sao giữ được cái giọng ngây thơ hồn nhiên nhí nhảnh như ngày xưa được nữa... Chị khoẻ không? chị còn đi làm không?
Tiếng bên kia bật cười:
- Chị đâu còn đi làm nữa em, chị ở nhà quanh quẩn vườn tược thôi. Em bên ấy thế nào? chồng con ra sao? con em bao lớn? mấy đứa?
Trả lời chị mà lòng ngậm ngùi, con gái tôi lớn hơn tôi thuở ấy, cái thuở ngây ngô vô tư chỉ biết vòi vĩnh, đòi người khác phải chiều chuộng mình. Cái thủa của những trái xoài xanh, những trái ổi trên cao, cái thuở lái xe đạp trên những con đường gập ghềnh vào nhà chị để người ta đưa đi hái lá sung cho mẹ làm gỏi, hay ra sau nhà ngồi nghe đàn, nghe hát... cái thuở một nhóm tụ tập làm thơ làm báo... cái thuở chọc ghẹo nhau để giận để hờn... nhớ quá những ngày xưa...
- Sao em không về thăm Quy Nhơn? Quy Nhơn bây giờ khác xưa nhiều lắm, em về sẽ không nhận ra đâu?
- Em cũng nghe như vậy? nhưng Quy Nhơn có còn những vẽ đẹp đơn sơ như ngày xưa không chị?
- Ngày xưa những gì em thấy bây giờ đã khác xa, khang trang hơn, nhà cửa chen chúc nhau hơn, họ làm nhà đến tận chân núi, lên cả sườn núi nữa...
Tôi ngậm ngùi, ngày ấy tôi và Loan thỉnh thoảng rủ nhau vào núi chơi, lang thang hái những chùm chà là hoặc hái những hoa cỏ lạ trong núi, hai đứa thì thầm không dám gọi tên nhau, sợ ma núi nghe được đêm về rủ đi thì chết, những ngày xưa đang từ từ biến mất nhưng vẫn còn mãi trong tôi...
-Chị! khu vườn nhà chị có còn những hàng cây vú sữa, soài không? cây cối có còn như xưa không?
- Không, chị bán những thửa đất đó cho người ta làm nhà, chị chỉ giữ một khoảng để canh tác, con đường vào nhà chị trong này không còn ngoòng nghèo như xưa mà bây giờ họ đang làm lại con đường cho lớn hơn ra... em nhớ về thăm chị... em bây giờ thế nào? những người đàn bà ở đây phần đông là tròn trĩnh chứ không ốm đâu em, em trông thế nào, khác xưa nhiều không?
Khác chứ, em khác nhiều lắm chị biết không? em không còn là con bé nhí nhảnh của ngày xưa, con bé thích được nuông chiều, em đã nửa đời người rồi chị biết không? thời gian qua nhanh quá vì thời gian trôi nhanh mà em thì lại chậm tính nên kỷ niệm cứ đi về vật vã trong em chị biết không?...
- Chị Nhị thế nào, chị ấy đau làm sao mà người ta lại nói chị ấy không còn nữa, tội nghiệp chị ấy quá, con của chị ấy chắc lớn lắm hả chị?
- Ừ, con bé học giỏi lắm em, nó đang dạy học ở ĐH Sài Gòn, chồng nó làm Luật Sư, nó vừa đi công tác ở Pháp về, còn Nhị thì đau hoài, em nói chuyện với Nhị nha...
- Chị Nhị hả? chị có nhớ em không? hay đã quên em rồi?
- Nhớ chứ, nhưng sao em không về thăm Quy Nhơn?
- Em muốn về lắm, em sẽ về, nhưng chị với chị Ba phải giữ sức khoẻ chờ em về nhé, nhớ chờ em...
- Em phải về lẹ lên kẻo không kịp gặp chị đâu.
Tôi nghẹn nghẹn ở cổ, tôi cố giữ giọng nói cho đừng run nhưng giọng mình chợt lạc hẳn đi:
- Chị đừng nói vậy. Chị phải giữ sức khoẻ chờ em về, 2 chị không còn thì em về làm gì nữa, em không về đâu.
Bên kia giọng nói nhỏ nhẹ cảm động:
- Cám ơn tình nghĩa của em, em thế nào? mập hay ốm?
- Em hả? em không biết nữa, có lẽ em trông được thôi, em khoảng 100 lbs, OX em nói khoảng 45 ký gì đó.
- Bộ em nhịn ăn lắm hả?
Tôi bật cười không nói, người đàn bà bên kia đầu giây làm tôi mũi lòng, người đàn bà lấy chồng không được bao năm đã ở vậy mãi cho đến ngày hôm nay, người đàn bà Việt Nam của thời đại này, người đàn bà bất hạnh mà cuộc chiến vừa qua đã mang đi vội vàng hạnh phúc ngắn ngủi của một đời người. Nhưng hạnh phúc đã bù đắp là 2 đứa con ngoan, sự thành công của cô con gái có cái tên Tường Vy mà tất cả chúng tôi đều quý mến... Tôi muốn hỏi mộ anh thế nào? mộ của bác ra sao nhưng không dám hỏi, bởi mắt tôi ươn ướt, tôi sợ khơi lại nỗi buồn sâu thẳm của người bên kia....
Quá phút, điện thoại cắt ngang... tôi ngỡ ngàng im lìm... từ ngày ấy đến giờ tôi mới có dịp nghe lại tiếng của những người đã một thời ẩn hiện trong cái ký ức tuổi thơ tôi, cái mốc tuổi dại khờ của tôi... một khung trời hạnh phúc với những cầu vồng đủ màu sắc... ở đó, tôi thấy con đề gập ghềnh ngăn chia những thửa ruộng khô cạn, căn nhà gần chân núi với tiếng ve kêu trên những lùm cây cao vú sữa, những dãy soài xanh thấp lè tè, những cây ổi sau nhà... tôi bỗng thấy biển với những con còng chạy nhanh chui vào lỗ, biển xanh vỗ tung nước bắn vào các tảng đá đen xì rêu mốc thành bọt biển trắng xóa, tôi thấy tôi ngồi ngửa mặt hứng lấy những làn gió biển mát làm lạnh cả khuôn mặt ngây thơ, tóc dài bay lồng lộng đằng sau.... tất cả trong tôi vẫn còn nguyên vẹn, không đổi thay, cho dù bây giờ Quy Nhơn, phương trời ấy đang thay đổi....
Nguyenthitehat