Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

8 Pages<1234>»
Tạp ghi: Tản Mạn Bên Đời - Nguyenthitehat
viethoaiphuong
#21 Posted : Monday, July 17, 2006 9:37:44 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
TeHat oi!
Viet tiep di chu, nhung cuoc gap go moi roi o Cali do!
HP co doc dau do doi dong "ke le" roi, ma thay chua du - vi HP van hay nai ni TeHat chi nhi"viet nhung gi that nhat cua TeHat".. hi hi!!!
Nguyễn Thị Tê Hát
#22 Posted : Sunday, August 6, 2006 10:29:44 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong

TeHat oi!
Viet tiep di chu, nhung cuoc gap go moi roi o Cali do!
HP co doc dau do doi dong "ke le" roi, ma thay chua du - vi HP van hay nai ni TeHat chi nhi"viet nhung gi that nhat cua TeHat".. hi hi!!!




Nếu thế mời Việt Hoài Phương đọc về buổi họp mặt tại Đại Hội Thánh Mẫu được tổ chức tại Missouri nhé!

Rose
Ngtth
Nguyễn Thị Tê Hát
#23 Posted : Sunday, August 6, 2006 10:33:06 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Họp Mặt Giữa Lòng Phố Ảo

Phố Ảo!... Con phố mờ mờ khói sương, con phố long lanh những giọt nắng, những cơn mưa rào, những sợi tơ buồn, vui, vương vãi, hay quấn quýt chân nhau, như những sợi giây vô tình trói nhau qua những tâm tình thơ văn, qua những hài hòa con chữ... Có những sợi giây trói chặt nhau quá, vội vàng quá đâm ra làm trầy da chảy máu. Có những sợi giây mềm mại quấn nhẹ vào nhau đem nhau đến gần để nói cho nhau nghe tuy là Phố Ảo, nhưng tình không ảo, những tấm chân tình này đã đến từ khắp nơi...

Những tấm chân tình đó đã quấn chặt vào cuộc đời rất thật của Tehat càng ngày càng sâu đậm, đã làm Tehat xúc động vô cùng và cảm thấy áy náy vì mình không là gì mà lại may mắn đón nhận quá nhiều những tình cảm chân thành của Các anh, Các Chị, Các bạn và Các em khắp nơi đã dành cho. Tuy chưa một lần diện kiến nhau nhưng đã cho nhau tình rất đầy như một Ngọc Dung chan hòa tình cảm thương mến, như một Tuổi Thơ Bên Anh đang vui say với hạnh phúc nhưng thỉnh thoảng không quên tạt về thăm hỏi ân cần, như một Mai Thảo Hoài Việt Phương ở bên kia trời Tây, lúc nào cũng vui nhộn thương mến trao tặng những tiếng cười khúc khích, như một Miên Thụy với những tình cảm tràn đầy... nhiều và nhiều lắm, những cảm tình đó như những cơn gió mát nhẹ lùa vào trái tim nhỏ của Tehat, làm căn nhà của Tehat đầy ắp tiếng thân quen hạnh phúc, tiếng cười vui thoải mái của bạn bè mà Tehat đã xây trên Phố Ảo.

Năm nay, cũng như hằng năm, Đại Hội Thánh Mẫu ở Missouri lại tổ chức lần thứ 29 với số người tham dự thật là đông, đến không thể dự đoán, cho dù năm nay cái nóng như chưa bao giờ nóng đã tung hoành trên bầu trời Trung Mỹ, nhưng cũng không ngăn cản được những đoàn xe bus đã đến từ Canada, từ các tiểu bang trên khắp nước Mỹ và xa hơn ở các nước trên thế giới. Họ đều quay về đây để cùng cung nghinh Đức Mẹ vào những ngày đầu tuần cho dù lễ khai mạc là ngày thứ 5, họ đã đến ở dưới những cái lều chung quanh khuôn viên và cả trên những sân cỏ của những người dân địa phương lân cận, thật đúng nghĩa là ngày đại hội.

Dịp này là cơ hội cho những người trong gia đình, họ hàng hay bạn bè gặp lại nhau hoặc tìm được nhau, cái loa phóng thanh đọc nhắn tin tìm người thân cứ vang đều vì khó mà tìm được nhau nếu không có cell phone hay nhắn tin...

Tôi là một trong những con chiên trở về nơi ấy để ăn mày những ân xá, những ơn lành qua những lời cầu nguyện... Tôi thèm khát những ơn lành ấy như mọi người đang thèm khát... Như con nai đang mong mỏi tìm được giòng suối mát trong... Những lời cầu nguyện càng ngày không ngắn đi mà cứ chắp nối nhau như những xích mắc cứ gắn thêm vào, thêm vào...

Sau khi tìm được người thân dưới cái nóng bỏng da đến từ Canada, từ Houston thì đôi chân muốn rã rời... Liên lạc với Cội Thông thì lại không L/L được, không biết có phải vì quá đông người dùng cell phone quá hay không?... Đưa người thân đến ăn trưa ở quán Cây Dừa... quán của Bác Từ... Bác Từ năm ngoái, năm nay vẫn vậy, Từ Thức của quán Cây Dừa như Từ Thức của Thiên Thai xưa kia vẫn thế, không thay đổi, thời gian như đọng lại cho dù năm tháng qua Từ Thức cũng đã gặp nhiều điêu đứng, phong ba phải thế không Bác Từ? Bác Từ đưa đến lều, chỗ của mẹ con nhỏ Cội Thông ở nhưng Cội Thông lại không có đó. Hai chị em cứ tìm nhau nhưng không gặp...

Vợ Chồng chị Lida dự tính sẽ đến Carthage để đón Tehat về nhà và sau đó sẽ đưa đi chơi... ngần ngại vì chương trình xếp đặt của anh chị, không dám hứa nhận lời trước... Hẹn gặp anh chị trong chương trình văn nghệ buổi tối có sự tham dự của Paris By Night... năm nay đông người đi nên không biết làm sao gặp... May quá vừa gọi vừa đứng lên, quay ra sau thì gặp anh chị ở phía xa. Anh chị đưa về nhà, từ Carthage, nơi tổ chức ĐHTM đến nhà anh chị xa quá, mãi tận Springfield, vậy mà cứ tưởng đâu khoảng 20' nào ngờ cả tiếng đồng hồ lái xe, làm ngồi trên xe mà áy náy vô cùng. Theo như dự tính thì buổi họp mặt tối hôm thứ 6 còn có sự tham dự của chị Hồng Phúc, Thi và họa sĩ Trúc Lang, nhưng phút cuối cùng không có sự tham dự của 2 người vì thuê xe không được....

Đến nhà thì đã 12g30 đêm, phòng ngũ dành cho Tehat thật dễ thương... nhìn cái phòng chỉ muốn lăn dài trên nệm sau một ngày nóng bức mệt mỏi. Thay quần áo chạy xuống nhà dưới, bánh bột lọc chính hiệu "Huế Xưa" thật là ngon, nước mắm không pha chua như nước mắn trong nam làm nhớ đến những chiếc bánh nậm, bánh bèo ăn hồi nhỏ... những chú cá trong tủ kiếng như đang nằm ngủ ở một góc bể kiếng, đụng vào đánh thức nhưng có vẻ ngái ngủ nên lười biếng chậm chạp lượn qua... những cây Bon-Sai uốn cong được chăm sóc tỉ mỉ làm người ngắm ngơ ngẩn, đến buột miệng kêu lên:

- Trời ơi hay quá, đẹp quá, em phải xin mới được.
Chị Lida nhìn anh cười, anh nhìn Tehat gật đầu bằng lòng làm Tehat ngạc nhiên kêu lên:
- Anh cho em thiệt hả?
Anh cười trước cái vui reo của Tehat:
- Ừ, cho Tehat một chậu...

Tê Hát thật sự không ngờ anh lại bằng lòng, thế mới biết là anh chị chiều Tehat đến thế nào?... Chiếc giường êm ái màu hồng như ru giấc ngủ muộn màng mệt mỏi sau một ngày đi xa và bận rộn. Một giấc ngủ ngon chỉ muốn nằm cuộn tròn trong chăn bởi cái lành lạnh của căn phòng đến không muốn thức dậy cho dù nghe tiếng lạch cạch dưới lầu, mùi thơm của thức ăn dưới bếp bay lên... Mở cửa đi vào phòng tắm, con chim trong lồng tối qua im lìm bỗng dưng kêu inh ỏi, có tiếng gõ cửa mạnh, nhìn vào TV nhỏ trong góc phòng kiểm soát người ra vào, nhưng chẳng thấy ai, thấy có tiếng anh nói, chắc anh chị có người quen đến... Xuống nhà, con chim kêu rối rít "khách, khách"... à thì ra con chim thấy bóng người lạ nên gõ cửa để gọi sự chú ý của chủ nhà, con chim khôn quá, đến nỗi tự động biết mở cửa bay ra đậu lên vai anh, đòi uống cafe sữa với anh nữa... thật là ngộ nghĩnh. Món bún bò Huế của chị thật đúng với hương vị của Huế, hèn chi ai ăn xong cũng phải khen. Anh chị đòi đưa đi Branson chơi, nhưng không muốn phiền anh chị quá nhiều, sau cùng anh bảo chỉ đưa đi vòng vòng cho biết Springfield thôi, thế mà khi đi qua những đồi núi, hỏi ra mới biết anh chị đưa đi Branson, nơi thắng cảnh nổi tiếng của Missoouri, đến nơi hàng xe nối đuôi nhau cứ phải nhích từng tí một... lại phải năn nỉ xin anh chị khất lại... may quá con gái anh chị gọi ĐT nói khách vào đông đang cần mẹ giúp một tay... Anh dự định đưa chị đến tiệm rồi chở Tê Hát đi chơi cho biết làm Tehat dẫy nẫy từ chối, từ chối cả đi ăn và hứa với anh chị lần sau nhất định sẽ đến làm phiền anh chị lâu hơn...

Thế là Tehat giã từ anh chị với tấm lòng đầy cảm kích mà anh chị đặc biệt dành cho Tehat... Cây Bon-Sai, đây là cây thứ 2 Tehat có... Xin cám ơn anh chị thật nhiều đã dành tình cảm đặc biệt cho một người bạn nhỏ, một cô em nhỏ chỉ mới biết nhau quá thơ văn ...

Trên đường trở về Carthage, Nhỏ Cội Thông gọi:

- Chị, Chị đang ở đâu? em với Bác Từ gọi chị hoài, đang có hội nghị bàn tròn, chị đến ngay nha !
- Chị ở Springfield tối qua và đang trên đường trở về... hội nghị bàn tròn có ai mà hội nghị?
- Thì có Bác Từ, có cả PNH nữa... mấy giờ chị về đến đây?
- Khoảng 3g30 chị sẽ có mặt, gặp sau nhe!

Đến nơi, khệ nệ mang chậu Bon-sai và túi xách đi cất trước khi đến họp mặt... Đến nơi thì đã có Bác Từ, Thi sĩ "Bây Giờ Tháng Mấy" PNH, và nhỏ Cội Thông thì đang tía lia... lần họp mặt này thiếu cô bé Marriedchick và 2 ông bà Alien, chắc vì không có sự hiện diện của Voi nên Bác Từ coi bộ mạnh dạn tán chuyện chứ không phải ít nói như khi ngồi bên Voi, chắc tại ngồi bên cái tướng hộ pháp của Voi nên Từ Thức nhà ta khớp quá, không dám nói nhiều... đã thế còn với PNH dám ghẹo cả Tehat nữa, thật đúng là.... Bắc Kỳ chính hiệu nhé! .. PNH còn dám tuyên bố nói với Cội Thông là:
- Em nhìn xem coi có thằng nào vừa mắt, cứ việc nói cho anh biết, anh đến tán nó giùm em, nó mà không thương em là nó khỏi có đường về đi...

PNH cao lớn đẹp trai, ăn hay nói giỏi làm thơ mượt mà như thế mà nhỏ CT không tin, không dám thử cho dù bị chị Tehat xúi CTG cứ chỉ đại một tên nào đó xem PNH có dám làm không cho biết.... 4 đứa ngồi nói chuyện chọc ghẹo nhau thật là vui, thật là thoải mái, tự dưng chợt nhớ đến danh từ "Bán Than", tôi thắc mắc hỏi CTG:
- Sao người ta lại gọi em là "Bán Than"?
Cô nhỏ Shy bẽn lẽn cười....
- Tại... em hay... than...
Mọi người đều cười xòa, à thì ra thế , vậy mà tôi lại không hiểu... Nếu mọi người bảo tôi sao hời hợt? sao mà ngu ngơ đến thế? có lẽ tôi cũng cười "bẽn lẽn"Tonguenhư nhỏ Cội Thông mà chấp nhận, vì những gì xảy ra trên Phố Ảo chẳng bao giờ tôi để ý, chẳng bao giờ tôi biết, tôi sợ va chạm, tôi sợ đụng phải những bức tường đá để gây thương tích, bởi Phố Ảo đối với tôi vẫn là thành phố đầy sương... thành phố của những con người có những bước đi không chạm đất... Tôi không dám xông sáo nhiều, có lẽ tại tôi nhút nhát, có lẽ tại tôi sợ sương mù nhiều quá, không nhìn rõ sẽ ngã xuống hố thì lại đau, lại hằn những vết sẹo mà mình không muốn có...

Bữa ăn cuối cùng của bốn người ngoài đời gặp nhau cười đùa chọc ghẹo vui vẻ, 4 người mà trước đây không hề biết nhau, đã gặp nhau trên phố ảo đang thả dài những bước chân khuya, đang chen chân trong giòng người ngược xuôi của ĐHTM bên những hàng quán náo nhiệt với những cơn mát dịu về đêm, mọi người đều cảm thấy thanh thản nhẹ nhàng... PNH nói khẽ:
- Em có cảm tưởng mình đang đi ở Sài Gòn.
Tôi mỉm cười và cũng cho như vậy...

Cám ơn những mối tình chân !

Thân mến,
Rose
Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#24 Posted : Friday, September 1, 2006 3:12:04 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Những Lá Thư Không Gởi

Có những lá thư viết rồi vội vã gởi đi, có những lá thư viết rồi ngần ngừ không dám gởi và có những lá thư viết chỉ để viết, viết để đấy vì cho dù có muốn gởi nhưng cũng không biết gởi về đâu bởi người nhận ở quá xa, xa mút tầm nhìn, bởi người nhận ở phía bên kia cánh cổng, cánh cổng là một lằn gianh mà không thể bước qua, không thể mở...

Những lá thư không gởi được nên viết xong, đành thả vào vô vọng, thả vào vùng mờ ảo, bay tản mác khắp nơi. Có những bàn tay bắt được và đã lấy đọc trong những chương trình phát thanh, đã thu nhặt lại tất cả những lá thư không gởi, những lá thư viết một cái thuở nào xa xưa lắm, cái thuở của thế kỷ vừa qua để bỏ vào những CD lóng lánh màu bạc và gởi đến người viết...

Cầm bì thư màu trắng, mở ra, những cái CD đã được gom góp lại bởi Những Lá Thư Tình Không Gởi làm tim run run, hồi hộp... vội vàng bỏ vào máy... tiếng nhạc... tiếng hát Vũ Khanh...

Biết làm sao định nghĩa được tình yêu
Lòng yêu thì cho mà đâu biết nhiều
Yêu như khung trời bao la
Yêu trong như giòng suối vắng
Hay yêu là nghe cay đắng..."


Lời giới thiệu..... "Lời tình tự của một thiếu nừ thuở mới biết yêu qua "Những Lá Thư Tình Không Gởi..."

Không dám nghe tiếp vội vàng chạy đến tắt máy... nỗi xúc cảm đi theo bữa cơm muộn...

Sáng sớm một mình, mở ra, giọng đọc nhẹ nhàng dễ thương tràn đầy cảm xúc... cái buồn đâu khe khẽ đi về lẫn cái hạnh phúc chờ đợi đã có được... ước gì không đi làm cứ nằm dài trên ghế để nghe cho hết, nghe cho trọn những gì đã viết của một thời con gái đã qua...

Tiếng hát nghe ôi chao là kỷ niệm của thuở ngây thơ lần đầu...Nghe sao mà tội nghiệp...

Một mình em đi giữa nơi buồn
Giọt lệ rơi mặn mắt môi
Tiếc thương cũng vậy thôi
Thà rằng quên đi người ơi!


Vâng, thà rằng quên đi, vâng, quên đi, quên đi...

Trên đường đi làm, trời mát dịu, tiếng nhạc, tiếng người trong máy nghe như lôi trở về những kỷ niệm buồn ngày nào... cứ muốn con đường dài ra, dài ra và không phải ngừng lại, tốc độ xe không còn vật vã tranh dành con đường đi như sáng hôm qua, như những sáng hôm trước.

Ngồi làm, cái head phone trên đầu, tiếng nói như tâm tình của giọng đọc qua những lá thư, nghe sao rào rạt, nghe sao buốt vô cùng...

Anh đã ra đi vào một chiều biệt ly,
Không nói năng chi người lạnh lùng bỏ đi
Anh đã cho em cả một đời nước mắt
Một tình yêu chất ngất và... xa nhau thật rồi...


Tiếng hát dứt mà lòng quặn đau, cho dù cái đau cũng không hẳn là tiếc nuối, cũng không hẳn là đau khổ, cái đau không từ ở chỗ mất nhau bởi tất cả đã lùi vào dĩ vãng vì những gì xảy ra đã quá lâu, quá cũ kỹ của thế kỷ trước, nhưng không hiểu sao những đầu van của con tim như bị nghẽn lại, như bị co thắt lại...

Xin cám ơn Người đã cho tôi tình yêu đầu. Xin cám ơn Người đã cho tôi cảm xúc của một thời thiếu nữ mới biết yêu... Và xin cám ơn người đã cho tôi một hạnh phúc trong nỗi đau khó phai mờ...

Xin cám ơn đời đã gom góp và đong đầy những kỷ niệm cho tôi... những kỷ niệm sẽ được xếp thứ tự trong tủ sách như một kho tàng không bao giờ mất...

Rose
Nguyenthitehat


viethoaiphuong
#25 Posted : Sunday, September 3, 2006 4:04:38 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi Nguyenthitehat

Những Lá Thư Không Gởi

Có những lá thư viết rồi vội vã gởi đi, có những lá thư viết rồi ngần ngừ không dám gởi và có những lá thư viết chỉ để viết, viết để đấy vì cho dù có muốn gởi nhưng cũng không biết gởi về đâu bởi người nhận ở quá xa, xa mút tầm nhìn, bởi người nhận ở phía bên kia cánh cổng, cánh cổng là một lằn gianh mà không thể bước qua, không thể mở...

Những lá thư không gởi được nên viết xong, đành thả vào vô vọng, thả vào vùng mờ ảo, bay tản mác khắp nơi. Có những bàn tay bắt được và đã lấy đọc trong những chương trình phát thanh, đã thu nhặt lại tất cả những lá thư không gởi, những lá thư viết một cái thuở nào xa xưa lắm, cái thuở của thế kỷ vừa qua để bỏ vào những CD lóng lánh màu bạc và gởi đến người viết...

Cầm bì thư màu trắng, mở ra, những cái CD đã được gom góp lại bởi Những Lá Thư Tình Không Gởi làm tim run run, hồi hộp... vội vàng bỏ vào máy... tiếng nhạc... tiếng hát Vũ Khanh...

Biết làm sao định nghĩa được tình yêu
Lòng yêu thì cho mà đâu biết nhiều
Yêu như khung trời bao la
Yêu trong như giòng suối vắng
Hay yêu là nghe cay đắng..."


Lời giới thiệu..... "Lời tình tự của một thiếu nừ thuở mới biết yêu qua "Những Lá Thư Tình Không Gởi..."

Không dám nghe tiếp vội vàng chạy đến tắt máy... nỗi xúc cảm đi theo bữa cơm muộn...

Sáng sớm một mình, mở ra, giọng đọc nhẹ nhàng dễ thương tràn đầy cảm xúc... cái buồn đâu khe khẽ đi về lẫn cái hạnh phúc chờ đợi đã có được... ước gì không đi làm cứ nằm dài trên ghế để nghe cho hết, nghe cho trọn những gì đã viết của một thời con gái đã qua...

Tiếng hát nghe ôi chao là kỷ niệm của thuở ngây thơ lần đầu...Nghe sao mà tội nghiệp...

Một mình em đi giữa nơi buồn
Giọt lệ rơi mặn mắt môi
Tiếc thương cũng vậy thôi
Thà rằng quên đi người ơi!


Vâng, thà rằng quên đi, vâng, quên đi, quên đi...

Trên đường đi làm, trời mát dịu, tiếng nhạc, tiếng người trong máy nghe như lôi trở về những kỷ niệm buồn ngày nào... cứ muốn con đường dài ra, dài ra và không phải ngừng lại, tốc độ xe không còn vật vã tranh dành con đường đi như sáng hôm qua, như những sáng hôm trước.

Ngồi làm, cái head phone trên đầu, tiếng nói như tâm tình của giọng đọc qua những lá thư, nghe sao rào rạt, nghe sao buốt vô cùng...

Anh đã ra đi vào một chiều biệt ly,
Không nói năng chi người lạnh lùng bỏ đi
Anh đã cho em cả một đời nước mắt
Một tình yêu chất ngất và... xa nhau thật rồi...


Tiếng hát dứt mà lòng quặn đau, cho dù cái đau cũng không hẳn là tiếc nuối, cũng không hẳn là đau khổ, cái đau không từ ở chỗ mất nhau bởi tất cả đã lùi vào dĩ vãng vì những gì xảy ra đã quá lâu, quá cũ kỹ của thế kỷ trước, nhưng không hiểu sao những đầu van của con tim như bị nghẽn lại, như bị co thắt lại...

Xin cám ơn Người đã cho tôi tình yêu đầu. Xin cám ơn Người đã cho tôi cảm xúc của một thời thiếu nữ mới biết yêu... Và xin cám ơn người đã cho tôi một hạnh phúc trong nỗi đau khó phai mờ...

Xin cám ơn đời đã gom góp và đong đầy những kỷ niệm cho tôi... những kỷ niệm sẽ được xếp thứ tự trong tủ sách như một kho tàng không bao giờ mất...
Rose
Nguyenthitehat






Ta tự hỏi. "không biết mình nằm trong cái ngăn tủ "nhức nhối" nào của M đây"?
Còn trong ta, M là một cái "mớ" rất "rối bời" chẳng ngăn nắp đâu, nhưng chỉ cần với bàn tay ra...những ngón tay mềm đã chạm vào những kỷ niệm rất M rồi đó- tuy chỉ là những con chữ vẫn rất biết nói - như chính lúc này đây!!
Ngày M lặng im... là trời bớt đi chút mây và chút gió!!!!
Thật tuyệt vời là cõi" ảo" tình chân!!!
Nguyễn Thị Tê Hát
#26 Posted : Friday, September 15, 2006 4:55:19 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Con Trai Của Mẹ!

Hôm qua một người bạn ở xa, ở mãi bên trời Âu, một nơi mà mẹ ước có một ngày nào đó được đặt chân đến, đã gởi cho mẹ một cái link nghe những ban nhạc nổi danh trên thế giới hòa tấu cùng tiếng đàn piano do những người nổi tiếng trình diễn....

Bởi âm nhạc là một phần của linh hồn con như con đã từng nói với mẹ nên mẹ đã gởi cho con, để con cùng nghe cùng thưởng thức, cùng chia xẻ với mẹ...

Gởi cho con, mẹ viết bằng tiếng việt:
"Me goi Vu cai link duoi day, nhan duoc, nghe duoc let me know..."

Con thích thú với tiếng đàn piano và con cũng trả lời mẹ, con viết:
"con nhan duoc..."

Đọc giòng chữ con viết tuy chỉ có 3 chữ nhưng đã làm mẹ ngạc nhiên và tức cười, mẹ lại gởi:
"Vu danh tieng Viet gioi qua ha ?"

Con chắc cũng vui như mẹ nên con lại viết:
"Nguoi Viet phai danh tienh Viet. Ddung khong?"

Đọc câu con viết làm mẹ phá lên cười dù đang ở bàn làm việc, mẹ lại viết cho con:
"Dung roi, va phai noi cho dung tieng Viet nua kia, hieu khong ?"

Sau đó mẹ sửa chính tả cho Vũ, có lẽ Vũ cũng tức cười như mẹ nên Vũ viết:
"Typo.? Xin loi. haha"

Con yêu của mẹ, con làm mẹ vui và nụ cười cứ như nở hoài không khép trên môi mẹ, mẹ còn mong gì hơn khi hạnh phúc đang bao quanh mẹ lúc này. Mẹ chợt nhớ đến những bài thơ Vũ làm bằng tiếng anh trước đây, mẹ và các bạn của mẹ đều thích và mẹ giữ mãi cho dù những bài thơ ấy con đã vo tròn và vứt vào sọt rác. Mẹ đã nhặt lên, vuốt thẳng và giữ trong hộc tủ cho riêng mình. Những gì của các con mãi mãi ở bên cạnh mẹ. Nhớ đến những bài thơ đó và lâu lắm không được đọc những gì con viết nên mẹ lại viết cho con:
"Vu, hom nao Vu lam tho cho me doc di, duoc khong ?"

Con yêu, các con mãi là ánh nắng trong cuộc đời mẹ...You're my sunshine, my only sunshine!

Rose
Nguyenthitehat
viethoaiphuong
#27 Posted : Friday, September 15, 2006 6:11:14 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
VHP cũng phải cám ơn Net nhiều thật nhiều lần nữa đây, vì chính lúc này - vẫn đang loc cọc trên bàn phím... viết và viết, rồi gới đi, rồi nhận....những tin tức, những mẩu tình cảm không thể ngưng lâu trong tâm hồn...
Đọc bài của Tehat vừa mới dòng đầu VHP đã rất cảm động, vì nhiều nhẽ... và cũng học được nhiều thứ nơi mẩu chuyện cũng qua Net của TeHat với con mình- Vũ đó?
Cũng được cười nữa - cuời con thì chút chút mà cười mẹ thì nhiều hơn- cứ tưởng tượng ra nét mắt của TeHat khi ôm bụng cười con viết chữ VN ấy thì cũng đủ làm HP sung sướng lắm rồi, Tehat biêt không??
Ừ mà Tehat nhắc đến hai điều ở cuối chuyện làm HP lại nhớ cậu ấm nhà HP-
- Nó cũng thích HP nói với nó là yêu nó nhất trên đời. Để rồi nó sẽ được nói lại - "con cũng yêu mẹ nhất trên đời" và có lần nó còn bảo " bao giờ Ti lớn thì Ti sẽ cưới mẹ làm vợ" rồi lại quay ra tự trả lời "thế thì Ti lấy vợ già nhỉ??" - trẻ con là vậy?? Làm HP cũng cười đến rách môi như Tehat đó ( à mà Tehat hay nói vậy khi phải cười nhiều vì chuỵện chi đó??)
- Chuyện làm thơ tăng mẹ thì con nhà Tehat sẽ làm hẳn rồi?
- còn con trai HP nói làm thơ tặng mẹ rồi đó -mà tức cười lắm - để lúc nào HP chép lại cho Tehat đọc nha - đảm bảo Tehat mà không cười thì HP bỏ Net luôn!! ( càng đỡ điếc tai? "nói nhiều quá!"-Tehat!)
Nguyễn Thị Tê Hát
#28 Posted : Thursday, September 28, 2006 3:29:09 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Con trai của VHP làm thơ cho mẹ chứ con trai của Tehat thì làm thơ về người khác thôi. Thế là VHP may mắn hơn Tehat rồi đó.

Thân mến
Rose
Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#29 Posted : Thursday, September 28, 2006 3:30:14 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Đầu Thu và Một Chuyến Đi

Vâng, chắc chắn là Thu đã trở về, nên sáng sớm trời lành lạnh, tuy buổi trưa cái nắng lên cao, buổi chiều cái lạnh ồ ập trở về nên những khung cửa kiếng cứ phải vội vàng hạ xuống để ngăn những cơn gió lạnh ùa vào.

Năm nào, cũng vào tuần cuối cùng của tháng 9 là nơi làm việc lại chuẩn bị đi Retreat, bao giờ cũng đi 3 ngày, đây là lần thứ 3 tham dự. Lần đầu tiên không đi vì lấy cớ con còn nhỏ, cần mẹ vào buổi tối nên không thể xa nhà, nhưng những năm kế tiếp thì không thể từ chối mà bị lôi kéo bắt đi, từ xếp cho đến bạn đều muốn tôi đi, đi cho tiêu diêu những sương khói vướng víu trong đầu, đi cho con tim nhẹ nhàng, đi cho sống lại chính mình dù chỉ 3 ngày ngắn ngủi.

Năm này cũng như năm ngoái, chúng tôi đến một nơi cách biên giới của tiểu bang Arkansas khoảng 20' xe chạy, nơi chúng tôi đến là Western Hills State Lodge, nằm sâu trong rừng cây, nơi có con đường ngòng nghèo tráng nhựa giữa hai bên rừng thông cao vút, nơi thỉnh thoảng bắt gặp những con nai con dương mắt đứng nhìn rồi rủ nhau bỏ chạy, nơi có hồ nước bao quanh mà bên kia là một rừng cây chưa thay lá, lá vẫn xanh mà chắc một vài ngày nữa lá sẽ đổi màu để tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ khi mặt trời mọc, hay mặt trời lặn để phơn phớt màu hồng trên mặt nước, nơi những con chim trắng bay sà xuống mặt hồ rồi lại vút lên cao... Cái đẹp thiên nhiên làm lòng người lắng đọng.

Check in lần này không phải chờ cả tiếng như lần trước, căn phòng có cửa sổ quay ra hồ để có thể nhìn thấy những con chim bay ngang và hình như không thấy một chiếc thuyền câu cá nào như đã thấy năm vừa rồi... Đặt valy xuống là mở TV, thay khăn trải giường, chăn đắp bằng những tấm trải giường mang theo, một tấm trên mặt nệm, trên gối, và một tấm dưới chăn đắp để cảm thấy an toàn khi trăn trở trên giường...

Chưa gì đã đến giờ ăn trưa, mọi người vào phòng ăn, cười cười nói nói sau đó là những buổi họp, những trò chơi đố vui bày ra vừa giúp nhau hiểu biết thêm về lịch sử của tiểu bang, của những công việc tuy liên hệ ít nhiều nhưng làm mọi người hứng chí với những trận cười nghiêng ngả... Về phòng lại mở đài CNN, tin tức về cuộc chiến tại Irag, vẫn những trận khủng bố đẫm máu, vẫn những đổ lỗi của nhiệm kỳ đã qua, nhiệm kỳ hiện tại... tiếng nói đều đều làm thiếp dần vào giấc ngủ...

Điện thoại reo vang, gọi xuống ăn bữa chiều... Xuống đến nơi, mọi người đã ngồi vào bàn, những món ăn đang được mang đến, mọi người như hả hê với những món ăn đặc biệt của 3 ngày Retreat nơi đây. Năm ngoái, không có lệnh cấm đốt lửa nên cả đám rủ nhau vào sâu trong rừng, nhóm lửa cao tí tách với những cành cây khô vừa được mang lại, tiếng nhạc bập bùng từ chiếc xe pickup gần bên nhưng năm nay lệnh cấm không cho đốt lửa thành ra cứ từng nhóm rủ nhau tản mạn khắp nơi ngoài bờ hồ, cho đến hồ tắm, riêng tôi vào Sunset room, nơi dành cho mọi người giải khát, bánh kẹo xem movie. Film RV làm mọi người một trận cười như bắp rang.

Về phòng khoảng 9g tối, lại cái TV vẫn mỡ đều, vẫn đài CNN và vẫn những tin tức nói về cuộc họp mặt giữa ba vị Nguyên thủy Quốc Gia. Tổng thống Mỹ, Tổng thống Pakistan và Afghanistan, trong khi những trận khủng bố vẫn cứ tiếp diễn hằng ngày và không biết bao nhiêu người đã phải tan tành thân xác? Những xác người vô tội, những trẻ em chết bất ngờ trước những trò chơi của người lớn... Trận chiến khó có lối thoát và biết đâu quân đội Mỹ lại chẳng bị lún lầy như quân đội Nga trước đây?...

Ngày thứ hai của Retreat, Sau bữa ăn sáng, mọi người lại lên đường đi thăm Stone Bluff Cellars Inn, nơi làm rượu nho và có tiệm bán đồ kỷ niệm, đi khoảng 1 tiếng mới đến nơi, con đường lên dốc xuống dốc như đi sâu vào một cánh rừng khác, ở đây có những hàng nho chạy dài, những chùm nho trái chỉ lớn hơn đầu đũa chứ không to như những trái nho ngoài chợ, những chùm nho đã được hái cách đây không lâu nhưng còn xót lại những chùm nho tím đậm ngọt lịm. Lần đầu tiên chứng kiến sự biến chế rượu nho qua những máy móc, qua những chum gỗ đựng rượu mà từ trước đến giờ không hề biết đến. Khung cảnh nhìn về phía xa như một bức tranh toàn mỹ, mặt trời lên cao màu vàng nhạt chiếu xuống ngọn đồi phía trước trông thật nên thơ... Ước gì có một ngôi nhà nơi này... Một ước ao không bao giờ có thể có được. Những chai rượu mua về để uống, để kỷ niệm hình như ai cũng mua. Những thỏi chocolate mắc tiền hơn những nơi khác nhưng mang hương vị thật đặc biệt, tan dần trên đầu lưỡi khi cắn vào... vẫn là một cám dỗ không từ bỏ được...

Natural Park, nơi có những con chim đủ loại, nơi có những con Mèo thật to, con Sói, con Công, tất cả đều ở trong chuồng, nhưng sao trông chúng buồn quá, trông thấy con Chim cú đậu bên này trên cành cây, con chim Eagle đậu phía bên kia, con Công đứng nép một bên chuồng... con nào trông cũng thật buồn, thật cô độc, tại sao lại chỉ là một mà không là hai con của mỗi loại?... không có gì khủng khiếp cho bằng sự cô đơn, kể cả thú vật, chỉ có những con nai là còn có từng đàn 5, 3 con đi chung, ít khi thấy một con lạc lõng... Con đường xuyên qua rừng cây, những con nai con hình như bắt gặp nhiều hơn năm ngoái, chúng dạn dĩ hơn, có những con nai bất động nghểnh cổ đứng nhìn, cứ tưởng đó là một hình giả, nhưng khi đến gần, mới thấy nai di động và bỏ đi...

Ngày hôm sau chưa bước xuống giường điện thoại đã reo.... lại ăn, hình như cái ăn là cái khổ sở, cái chẳng đặng đừng, muốn bảo đừng gọi thì lại e bạn bè bị xỉ vả, bị trách móc nên cứ phải mỉm cười mà cám ơn lia lịa... rõ khổ.

Con đường trở về, chiếc xe rộng hơn, chỉ có 4 người, chỗ ngồi lúc về tự dưng bị đổi chỗ, hơi thắc mắc... à, thì ra... chỉ vì phía ngồi lúc đi không nắng nhưng lúc về ánh nắng sẽ chiếu vào nên...đã được nhường chỗ... thế mới biết là "lòng tử tế" không bao giờ thiếu ở những người... tử tế... Cám ơn nhé người ngồi bên cạnh.

Rose
Nguyenthitehat

viethoaiphuong
#30 Posted : Thursday, September 28, 2006 6:37:33 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Cám ơn Tehat cho VHP một buổi sáng tốt lành và thư thả với những gì Tehat còn kịp kiên trì mà viết ra đây, mà có lẽ VHP là người được hưởng thụ sớm hơn cả ( nếu thật thà thì - hưởng từ khi "nó" còn trong ý niệm hôm qua, khi có người ngại viết... còn có kẻ giục viết đi -- viết để tự tìm cho mình một thế giới riêng tư của tâm hồn, tự cho mình một khoảng trời tự do nào mà mình đang yêu mến nhất và cần nhất giữa cuộc đời còn đang bị trói chặt bởi những những thứ vật chất quá ư là rườm rà kia.... phải thế không nhỉ???)
Nếu mà Tehat nói cho EM biết lúc nào đó M đang viết bài này... thì EM sung sướng biết nhường nào bay về bên đó ngồi cạnh M để nhìn từng con chữ từ từ hiện ra trên màn hình vì tính sau những tiếng lách cách trong đêm mà M gõ lên bàn phím...như từng nốt nhạc dịu êm -- và ở cuối dòng cung của bản nhạc sẽ hiện ra một cánh rừng của vùng Bắc Mỹ --có lẽ đoạn từ Philadenphi tới NewYork- Washinton(?) -- đó là những ngày đầu tiên của tháng 11 năm 2002-- ồh!! những cánh rừng đã vào thu... mà trên xe car EM nhìn như muốn xuyên thủng không gian và thời gian để thu vào hồn mình vạn vật của thiên nhiên và chỉ biết thì thầm kêu lên:"con cám ơn Thượng Để đã cho con được sinh ra kiếp làm người trần-gian và để hôm nay chính mắt con được thấy điều diệu huyền nhất của mặt đất nơi bàn chân con đang đặt lên-- bến địa-đàng nơi cõi thật!!... Rồi bất chợt hình bóng của "người ấy" hiện về trong tâm tưởng của EM, EM hỏi khẽ: "còn anh, anh đang ở nơi đâu giữa dòng đời lưu lạc? Anh có bao giờ, dù chỉ là khoảnh khắc, có thời gian để ngó ra ngoài khung cửa kính của cái phòng thí nghiệm đó mà chiêm nghiệm thấy bức hoạ tuyệt mỹ này.. như em đang thấy đó không? Bởi em biết anh từng ở trên chính mảnh đất này nhiều tháng và nhiều năm với nhiều lần...kể từ ngày đó... Sao lại là em và sao lại là anh giữa mênh mông kỳ ảo... giữa tận cùng thời gian... và giữa một khoảng rất nhỏ bé của đất-trời...." --- cám ơn Tehat cho em cơ hội độc thoại với mình và đối thoại với bóng mây??

À, mà Tehat sao giống tính EM thế - đi đâu cũng khổ sở vì mấy vụ drap với khăn tắm và gối chăn...
có những thói quen mà "ông anh họ ruột" của em hay bảo "sạch quá sinh bệnh lẩm cẩm -- nhìn chi cũng ra vi trùng!!" EM thì nói lại nhẹ hơn hơi thở"sợ vi trùng chứ không sợ người là ok rồi, đúng không??" thường thì ảnh khỏi nói gì khi bị EM trả lời kiểu đó!!

Thôi lại sa đà quá rồi---"nói lắm quá!!"- Tehat???

Đa tạ thêm lần nữa và lần nữa nha.


Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
#31 Posted : Tuesday, November 28, 2006 3:08:57 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Vành Khuyên, Con Chim Nhỏ!

Có một loài chim nhỏ, luôn hót líu lo, nhảy nhót trên cành cây của những sáng mai, của những ngày tươi hồng, đó là con chim Vành Khuyên. Nhưng cũng có một con chim, cũng mang tên Vành Khuyên sao lại cứ lụi đụi với những không vui của cuộc đời, sao không có những tiếng hót trong thanh líu lo mà lại phát ra những tiếng kêu đau thương khàn đục?...

Vành Khuyên, con chim bé nhỏ tôi quen, con chim nhỏ đưa tôi đến gần bởi những tiếng kêu đau thương, vẫy vùng, dẫy dụa... Nhìn con chim nhỏ như đang bị cuốn vào những cơn gió lốc, đang khốn khổ với những vết thương như chưa kịp liền da đã bị những vết thương khác làm lở loét để con chim rên rỉ với những vết đau như hằn trên da thịt, hằn sâu trong tâm linh như những lằn roi mà đời đã ghen tị, quất vào cho thêm bầm dập, để con chim Vành Khuyên không còn là Chim Vành Khuyên mà đã biến thành một con nhím con, một con nhím có bộ lông sắc bén sẵn sàng đưa ra để tự bảo vệ mình vì không còn tin tưởng đời, không còn tin tưởng người, cho dù có lúc đã vô tình đâm vào tay người khác đến chảy máu khi họ muốn đến gần để ôm lấy để vuốt ve, an ủi.

Vành Khuyên con chim nhỏ, không còn tin tưởng ai từ khi lớn lên, đã bị đời vùi dập nên đã tuôn ra chữ nghĩa khô như đá, những hòn đá dội vào nỗi đau, cứa vào tâm hồn của chính mình bằng những tiếng kêu bi thảm làm xót lòng người đọc nhưng người đọc chỉ biết lặng im, chỉ biết ngậm ngùi. Thương chim bởi thấy chim cô quạnh trong cái vỏ ốc lạnh lùng kiên cố mà chim đã tự xây lên để bảo vệ chính mình. Con chim nhỏ đã từng làm tôi xót xa, làm tôi mất ngủ, làm tôi băn khoăn và đành chịu thua... Nhiều lúc tôi muốn giúp em phá bỏ cái thành trì lạnh lùng kiên cố đó nhưng tôi đã bất lực, tôi đành lặng lẽ nhìn em vẫy vùng trong cái lồng sắt mà tự em giam mình trong đó...

Em đáng lẽ không là Vành Khuyên, vì Vành Khuyên tôi quen có nhiều tiếng thở dài, có nhiều trăn trở, có nhiều tức tối hậm hực nên tiếng hót em đã khàn đục khổ đau, bởi những giọt nước mắt của em không dễ dàng tuôn xuống như tôi nên cái đau cứ chồng chất trong em như một ngọn núi cao cho em cứ vẫy vùng trong đó. Tôi và em giống nhau ở một điểm sống thật, nói thật, nhưng tôi và em lại mang hai bản thể khác nhau, em như một con sóng dữ, sẵn sàng đổ vào bờ, như một hiện thân của thiên lôi muốn đem sấm xét để trừng phạt người, trừng phạt đời và em không cân nhắc thiệt hơn, nên em đã vô tình hại chính em và làm tổn thương những người đã thật tình với em.

Vành Khuyên của tôi, hãy đứng lên, hãy ngẩng mặt cao lên và hãy làm lại từ đầu, hãy quay đi khi thấy những điều không như ý, hãy bỉu môi quay mặt lại phía trước và bước tới. Em hãy mở lòng ra, hãy yêu thương chính mình, hãy khoan dung với chính mình, em sẽ thấy một bình minh ló rạng. Sự sống tự nó rất tốt đẹp và ý nghĩa và em sẽ thấy mình hạnh phúc khi em biết nhìn đời, nhìn người với đôi mắt vị tha và khuoan dung. Hay yêu đời, yêu người nhé em...

Một ngày khắc khoải cùng em.
Rose
Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#32 Posted : Thursday, February 15, 2007 1:33:07 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Bao Giờ Thôi Hết Mùa Đông?
Sau ngày bị tai nạn, tự dưng sợ lái xe vô cùng, nhưng rồi cũng đâu có tránh được, vì phải có mặt để di chuyển tất cả những đồ dùng trong office ra khỏi phòng trước ngày người ta dời computer, bàn ghế cũ đi để thay thế những bàn ghế, tủ mới. Tất cả những đồ dùng cá nhân đều bỏ vào thùng, trông cứ như dọn nhà. Cô bạn làm chung kêu lên:
- Trời ơi, đồ đạc gì những 6 thùng giấy luôn, ở đâu mà lắm thế?
- Tại làm những 19 năm thành ra mới như thế, so ra cũng đâu có gì nhiều để phải ngạc nhiên?

Phải, đâu có gì nhiều để ngạc nhiên, bởi những thùng giấy ấy chứa toàn những tuyển tập bạn bè gởi tặng, những sách báo mà ở nhà không có thì giờ đọc, mang lên đây để đọc vào những lúc nghỉ break, hay giờ ăn. Những CD thơ, nhạc vừa làm vừa nghe... Những lần Dept. tổ chức bán sách thì lại tha một đống như con kiến làm tổ chất đầy trong phòng, ngoài ra còn tịch thu những vật dụng của con khi con còn nhỏ để trừng phạt những tội không nghe lời mẹ cũng nhiều không kém. Những tấm cards dễ thương của con, những lá thư viết cho mẹ từ lớp học do cô giáo bày ra với lời lẽ thật ngây ngô, những tập bản thảo của những truyện ngắn, những bài thơ gởi các báo của nhiều năm về trước. Những bills hằng tháng nào là điện, gas, nước, tiền điện thoại cứ đầy cả lên xen vào những tấm hình khi các con khi còn bé bên cạnh những tấm hình chụp chung với bạn bè của những bữa tiệc Thanksgiving, Christmas hay hình ảnh của những ngày đi Retreat của những năm sau này...cái gì cũng cất, cái gì cũng gom lại không muốn vứt đi bởi đó là những kỷ niệm không thể bỏ đi hay mất được.

Bàn ghế đã được chở đến, phòng làm việc thật vừa ý, viết đến đây quên nghĩ đến vấn đề chụp ảnh văn phòng mới để khoe với thiên hạ. Những chậu lan đặt trên tủ cao, 2 góc, giữa 2 cái tủ là những chậu cảnh và những hình ảnh của các con và những người thân được chưng ra... nhìn để bằng lòng với chính mình, để gật gù tự khen mình có óc thẩm mỹ. Chung quanh 3 bức tường được thay thế bởi những tủ cao hơn đầu người nên bên ngoài không thể nhón chân để tò mò nhìn vào bên trong, vì thế cho dù có dạo phố ảo cũng chẳng ai biết. Nhưng mà dạo này lại bận tối mặt mày nên đâu có thì giờ lang thang trên phố như xưa...

Thế là xong phần office, xe thuê cũng đã hoàn trả lại cho hãng thuê xe, bảo hiểm cũng đã tính chuyện xong với chiếc xe không may mắn, đang ngồi mơ màng tiếc nuối chiếc xe thân yêu để tự trách mình không cẩn thận, điện thoại reo vang:
- Anh tìm được xe rồi
- Xe hiệu gì? xe thế nào?
-........
Nghe nói tôi hét lên:
- Thôi, không được, mua xe khác, em đâu cần đi xe như vậy. Mắc tiền quá.
- Không, em phải đi xe đó mới xứng.
- Xạo, đừng ăn gian, mình thích thì nói đại đi, đừng có đổ thừa cho người ta, mình mua xe cho em hay cho mình? em đâu có cần loại xe đặc biệt đó, chỉ cần loại xe thường thường có máy lạnh, máy sưởi là đủ, bày vẽ, hèn chi có người nói em mà để cái ông "handy man" của em mua xe thì chỉ vừa ý anh mà thôi... nhưng, bên trong thế nào? màu gì?
- Tuyệt, em thấy là mê liền...xe màu silver... em về lẹ anh chở đi xem, tụi dearler đã bằng lòng giá rồi, chờ em quyết định thôi.

Xí, chờ em quyết định thôi, nói dễ nghe làm sao, vậy chứ nếu mà trái ý thì cái mặt lại bí xị, biết thế mà vẫn ngu, cứ bị dụ khị nên hay lỡ dại nghe lời, thế mới khổ cơ chứ, lấy ông chồng giỏi quá cũng khổ, phải chi vừa vừa thì đỡ biết mấy.

Lấy xe về, hôm sau trời lại bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa nặng hạt rơi va vào cửa kính lốp đốp, cả đêm hồi hộp không ngủ, thỉnh thoảng cứ vén màn cửa nhìn ra bên ngoài thế nào? Sáng dậy thật sớm, TV loan báo thời tiết không tốt lắm, có những nơi rất trơn trượt, chẳng thấy loan báo trường học đóng cửa gì cả, trường học mà không đóng cửa thì làm gì đến phiên mình mà ngóng mà trông?... Nhưng khi nhìn thấy trên TV xe cộ vẫn chạy ào ào trên các highways nên có lẽ cũng chẳng sao.

Cẩn thận cho xe ra khỏi garage mà lòng hồi hộp, vừa chạy ra con đường chính xe đã ngả nghiêng, cho dù đã bấm nút "Snow", để số 2 mà xe vẫn cứ nghêng ngang, hoảng quá cho xe chạy vào trạm xăng, ngồi 1 lúc cho bình tĩnh, sau cùng quyết định quay về nhà...

Thế là mùa đông còn những 5 tuần nữa, ngao ngán vô cùng, hôm nay tuyết phất phơ chưa đủ chạm đất nhưng nghe nói ngày mai trời lại có mưa đá và tuyết... ngày mai! mong đừng là như vậy...

Không biết bao giờ mới hết mùa đông? Mùa đông năm nay dài quá, tự dưng thèm một cơn nắng hạ vô cùng...

Rose
Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#33 Posted : Thursday, February 15, 2007 8:55:34 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Valentine!
Rose
Những bông tuyết bay lất phất cả ngày hôm qua lẫn hôm nay thật nhiều, tuyết rơi nhẹ nhàng trên tóc, rơi đầy mặt đất nhưng không chuyên chở những giọt nước nặng hạt nên cứ tưởng như mùa tuyết rơi của những ngày Giáng Sinh. Những bình hoa tươi vừa được các tiệm hoa làm nhiệm vụ mang đến cho những tình nhân. Đang làm, chợt nhớ đến Valentine năm nào khi con trai vừa mới bước vào cái tuổi "teen age", mẹ đã phải mua một dozen bông hồng đỏ cho con chọn 1 bông duy nhất để tặng cô bé học chung lớp, cô bé mà con nói "con nhỏ đó cute lắm mẹ..." rồi Valentine kế tiếp, con cũng tính mua bông cho cô bạn học, một cô bạn học khác và mẹ đã cắt nghĩa cho con hiểu thế nào là ngày Valentine... Ngày Valentine là một ngày đặc biệt, ngày tỏ lộ tình cảm của chính mình đối với người khác, người được nhận hoa phải là người thật đặc biệt...

Mẹ lái xe đến trường đón con tan học, vai con đeo túi kèn, tay con xách cặp, tay khác cầm bó hoa tươi được bọc bởi giấy bóng màu hồng in những trái tim màu đỏ thẫm mà con đã mua ở một tiệm hoa gần trường. Mẹ ngạc nhiên nhìn bó hoa đẹp rồi nhìn con thắc mắc:
- Sao giờ này mà con chưa đưa hoa cho bạn?
Con mỉm cười đến bên trao bó hoa cho mẹ và nói:
- Có phải mẹ nói mình chỉ tặng hoa cho người nào thật đặc biệt phải không? Hoa này con tặng mẹ, Happy Valentine mẹ!

Không một hạnh phúc nào có thể đong đầy trong tim lúc đó, trái tim bồi hồi xúc cảm... một kỷ niệm không phai mờ cho dù đã bao năm trôi qua, cho dù con đang có Valentine của riêng mình.... mải mơ màng, tiếng điện thoại reo vang:
- Hôm nay Valentine mình đi ăn ở đâu? gọi con bé cho nó đi ăn luôn...
- Mình khéo lo, nó có Valentine của nó, mình có Valentine của mình, đời nào nó chịu đi ké với mình mà gọi làm gì cho mất công...

Buổi tối nhà hàng thật đông, cho dù đường đi đầy tuyết trắng, cho dù bông tuyết bay phất phới lả chả trong không trung, tuy cái lạnh bên ngoài nhưng vẫn không đủ xâm lấn cái ấm áp của ngày Valentine... chợt quên mất mình, tưởng đâu 2 đứa cũng đang là tình nhân của nhau...

Rose
Nguyenthitehat
(Feb 14, 2007)
Nguyễn Thị Tê Hát
#34 Posted : Monday, March 5, 2007 1:31:57 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Nguyệt Thực!
Những ngày đầu năm nắng vàng chiếu tỏa khắp cả tiểu bang, cái tết Việt Nam lung linh khắp mọi nơi, hầu như mọi nhà, những lời chúc với những chiếc Bánh chưng, bánh tét, bánh mứt, trà, kẹo với những chai rượu đầu năm cùng với những lời chúc nghe ngây ngô, cảm động... nghe thật ấm lòng.

Những vạt nắng vàng trải dài trên vạn vật nơi đây đôi lúc bị gió cuốn đi để nhường cho cái lạnh trở về, cho đêm run rẩy, cho ngày tái tê buốt giá.
Mùa đông năm nay và những mùa đông tiếp nối chắc không còn giống mùa đông của những năm đã đi qua, mùa đông năm nay có vẻ khó chịu, không hiền hòa êm ái để tự hứa với lòng sẽ chẳng than vãn cho dù có bị cơn nắng hạ làm rám mắt môi làm dung nhan tàn tạ, bởi tai nạn xe vừa qua vẫn còn lbi. khủng hoảng khi thấy những chiếc xe chạy vun vút đàng sau, những chiếc xe nhiều bánh chạy sát một bên, những cơn gió lộng làm rung tay lái cũng đủ làm hoảng hốt, giật mình...

Ngày xưa Nhật Thực hay Nguyệt Thực đều làm rung động tâm trí non nớt với những điều kỳ lạ thích thú xảy ra trong vũ trụ, nhưng ngày nay, nhìn hình ảnh mặt trăng thiếu vẻ dịu dàng thanh thoát của những đêm trăng, hình ảnh màu đỏ như màu máu bao trùm mặt trăng tự dưng thấy rùng mình như nhìn thấy những vụ động đất, những black holes, những tang tóc bom đạn...

Trên con đường đi làm, xe cộ nối đuôi nhau chậm chạp bởi cái ánh sáng kỳ quặc của mặt trời chiếu vào mắt, vào kiếng xe đến không thể lái được, ánh sáng không phải của một bình minh ló dạng, mà là ánh sáng hỗn hợp được pha lôn giữa mặt trăng và mặt trời....

Ánh sáng đảo điên, thế giới đảo điên và lòng người cũng điên đảo... nên chiến tranh, thiên tai, bệnh tật khắp nơi, phải chăng tai họa đang tiêu diệt trái đất này, Phải chăng sắp đến ngày sau hết?

Rose
Nguyenthitehat


Nguyễn Thị Tê Hát
#35 Posted : Thursday, June 21, 2007 10:28:57 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Happy Mother's Day!

- Hi Anh, anh khoẻ không?
- Không khoẻ sao bắt điện thoại của em?
Tôi phá ra cười
Tiếng bên kia đầu giây:
- Ai nói sẵn cho em cười? cười dòn như bắp rang.
- Thì anh chứ ai? anh biết em hay cười nên cứ chọc, chị đâu anh?
- Khoan đã, yên lặng để anh chúc em chứ... Hôm nay Mother's Day, anh chúc em...
- Anh cứ làm em tức cười...
Bên kia giả bộ nghiêm nghị:
- Tại em thich cười đó thôi, sáng nay con gái em gọi Happy Mother's Day má đỡ đầu, anh vừa nhấc điện thoại lên, nó cũng giống em hỏi:
- Bố Nho khoẻ hông?
Anh bảo:
- Bố Nho không khoẻ làm sao bốc điện thoại của con?... nó cười quá trời.
- Thì đúng rồi, cái lối nói của anh làm sao mà không cười. Anh thì lúc nào cũng chọc cười mẹ con em, bởi thế nhớ anh là vậy. Vả lại cái câu đầu môi ấy quen rồi, đó chỉ là một câu nói đâu cần người bên kia phải trả lời. Hôm trước em gọi sang Canada, cũng hỏi một câu như thế, con nhỏ em của em nó phang ngay một câu làm em chới với:
- "Thì chị biết em khoẻ rồi còn hỏi..." Nó làm em khựng lại hết biết nói luôn chứ đâu có làm em cười như anh. Nhưng mà Chị đâu?
- Chờ Bà giám đốc 1 tý nha...
- Ồ, chị là bà giám đốc, thế anh là gì?
- Anh là người giúp việc
- Người giúp việc sao nói nhiều thế? không sợ em xúi bà giám đốc cho anh nghỉ việc à?

- Hi em!
- Dạ chị, chị dạo này thế nào? em gọi Happy Mother Day chị, chúc chị được mọi sự như ý.
- Chị cũng chúc em như vậy, các con ngoan.
- Chị, con bé nó giận em rồi.
- Sao nó giận em?
- Thì chị biết cái gì không vừa lòng thì giận thôi, em cứ lơ như không biết, gọi ĐT nó đâu thèm bắt lên, nhưng em cứ "Hi con, con thế nào? Con khoẻ không? I miss you, I love U" loạn cả lên. Em biết nó cảm động nhưng giả bộ cố làm ra vẻ giận mẹ cho mẹ chừa đó mà. Hôm qua nó mới gọi ĐT cho em:
- "Oh Hi con! Con khoẻ không?"
- "I 'm OK. I call to say "Happy Mother's Day""
- "Oh thank you con..." Thế rồi nó cúp điện thoại. Em đâu có ngờ nó còn nhớ gọi ĐT cho chị, nó gọi cho cả bà Ngoại bên Canada nữa, em chỉ biết khi nghe lời nhắn của Bà Ngoại trong ĐT ở nhà "Bà ngoại cám ơn Kim đã gọi điện thoại Happy Mother's Day bà Ngoại nha..." .

- Chị, hôm nay bên chị có gì đặc biệt? Các em làm gì cho chị?... Em nhớ chị, em ước được ở gần chị lúc này...
- Ừ chị cũng thế, chị thương em nhất...

Mắt tôi ươn ướt !...
Rose
Nguyenthitehat

Nguyễn Thị Tê Hát
#36 Posted : Thursday, June 21, 2007 10:31:24 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)

FATHER'S DAY!

- Mẹ, mẹ khoẻ không? mẹ cho con nói chuyện với ba được không?
- Được chứ, chờ mẹ.

Những tiếng điện thoại reo vang, lời mời mọc cho ngày Father's Day như rộn ràng từ con tim người gọi và người nhận như một ấm áp trong lòng... những món ăn trên bàn tuy không khéo nấu những cũng đã nói lên tấm lòng hiếu thảo của những đứa con trong ngày Father's Day!

- Ba mẹ muốn ăn ở đâu?
- Mẹ chỉ là người đi ăn ké của ba thôi, tùy các con, tùy ba...

.....
- Mẹ, ba khoẻ không?
- Kim yên tâm, ba khoẻ mà.
- Mẹ! chiều Kim về nhà đó nha, Kim muốn đưa quà cho ba.
- Kim mua làm gì? đã không có tiền mà còn bày đặt. Kim mua chưa?
- Dạ rồi,
- Kim mua cái gì?
- Tại sao mẹ hỏi? đâu phải của mẹ!
nghĩ thầm:
Đúng là cà chớn, nói cái giọng móc họng. Đã không có tiền mà còn bày đặt... cần thì..."Mẹ! mẹ help Kim được không? Mẹ! Mẹ cho Kim mượn được không?... những lúc đó chẳng thấy hỏi... Ba, ba giúp Kim...v.v.? " đã vậy còn giở cái giọng lý sự... đúng là... cà chớn...

Nói hoài chẳng đứa nào chịu hiểu, cứ thích quăng tiền đi, cứ mua những cái bố mẹ dư thừa, hay ít khi dùng đến...
......
- Kim gọi mẹ hả?
- Kim vừa gởi Text message cho mẹ, Kim nói Kim bỏ quà cho ba ở cửa sổ sau nhà...
- Được rồi, yên tâm, mẹ sẽ nói cho ba biết.
- Thank you mẹ!

Tối đi về, giỏ quà màu vàng để ở cửa sổ... mở ra... Ố là la, thật đúng là con gái của bố, nào là sausage, nào là hột điều cho ba uống bia, nào là card với lời lẽ thật dễ thương... đưa giỏ quà cho người nhận:
- Sướng nhé!

Sáng nay dậy sớm đi treadmill, nhìn qua cửa sổ đối diện, chợt thấy trên những viên gạch xếp bên cạnh cây bông xứ một cái gì khác lạ, mở cửa đi ra... Ồ thì ra lại thêm một bó hoa cúc trắng của con gái gởi cho bố kèm với giỏ quà hôm qua mà mẹ vô tình chẳng nhìn thấy... ông bố vẫn còn nằm nướng trên giường...
- Nè, dậy mà nhận thêm quà của con gái cưng kìa...

Một chút ghen tị trong lòng... nhưng dù sao cũng được ăn ké kể cả quả mít thật to đang nằm chờ ở dưới bếp...


Happy Father's Day!
Rose

Nguyễn Thị Tê Hát

Nguyễn Thị Tê Hát
#37 Posted : Thursday, June 21, 2007 10:33:23 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Hoa Cúc Trắng trong Ngày Father's Day!

- Mẹ, mẹ có nhận được hoa cúc trắng Kim gởi cho mẹ không?
- Really? vậy mà mẹ cứ tưởng Kim gởi cho ba, làm mẹ jealous.
Tiếng cười khúc khích bên kia đầu giây:
- I know, vì vậy Kim phải gọi cho mẹ để mẹ biết là của mẹ chứ không phải của ba.
- Nhưng tại sao Kim mua cho mẹ?
- Tại Kim muốn mua.
Nghĩ thầm đúng là con bé điên, đang không mua cho mẹ, rõ phí tiền... à thì ra có lẽ tại con bé cảm thấy có lỗi vì đã mua nhiều quà cho ba trong khi ngày Mother Day thì lại giận mẹ chứ gì? Giận ngày nào không giận, chọn ngay ngày Mother's Day để giận cho... đỡ tốn tiền... thiệt tình. Nhưng hôm ấy cũng không khỏi bật cười khi nhận được điện thoại mà không chịu lên tiếng liền, cứ để mẹ "Alo! Alo!" hai ba lần mới "...Hi!... Kim chỉ gọi để nói Happy Mother's Day thôi!... good-bye!"... à thì ra "lạnh lùng" như thế để tính cho mẹ một bài học vì đã cả gan từ chối lời năn nỉ chứ gì? để cho mẹ biết là vẫn còn giận chứ gì?... không sao đâu con, cứ việc giận, khi nào hết giận thì nhớ cười với mẹ là được.

Con bé đã hết giận và đã đền bù với bó hoa cúc trắng trong ngày Father's Day!... Tuy thế vẫn còn cảm thấy ganh tị và nhất định sẽ "hỏi tội" tại sao gởi card cho ba đề " Number One Dad" loạn cả lên trong khi Mẹ thì chẳng thấy cái "#1" ấy ở đâu cả.... rõ hư!

Con yêu!
Con là vạt nắng ban mai và con cũng là những cơn mưa chiều trong mắt mẹ!

With all my heart!
Rose
Nguyenthitehat



Nguyễn Thị Tê Hát
#38 Posted : Sunday, July 8, 2007 11:43:48 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
07/07/07
Những con số may mắn trong đời? Có thật thế không? Em tôi cũng vào đời bằng những con số 7 trên tờ lịch nhưng cuộc đời em tôi sao phẳng lặng quá, phẳng lặng như mặt hồ, cái phẳng lặng đến nỗi gió không thể lay động cành cây, không làm lăn tăn trên mặt nước... cái lặng lẽ đó như một cái bóng bên đời, như một nữ tu trong một tu viện kín... âm thầm, lẻ loi...

Những con số 7 của ngày hôm kia đã lao xao nơi tôi ở, những nhộn nhịp của những tờ vé số mong đem lại sự may mắn bất ngờ. Của những đôi tình nhân nhất định chọn ngày 07/07/07 để thành hôn, họ chọn cả cái giờ cũng mang số 7 để làm lễ cưới... họ nhất định đi tìm cái hạnh phúc thật sự cho đời mình, đi tìm cái may mắn cho cuộc tình của mình mong được mãi mãi bền lâu...

Cuộc đời là những con đường mấp mô, là những cơn gió lộng, là những cơn giông, bão tố nên ai cũng thèm cho mình một sự may mắn, bình yên. Sự bình yên không có bởi mua bán hay đổi chác... sự bình yên đôi khi đã phải trả giá bằng bom đạn, bằng những xác người trên đường phố, bằng những giọt nước mắt phân ly, bằng trái tim tưởng chừng vỡ nát...

Nhưng dù sao!...Trăm năm mới có một lần....

Rose
Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#39 Posted : Wednesday, August 8, 2007 5:33:41 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Pushing

Nguyễn Vi Kairi
12:30 AM

Không hiểu sao vẫn không ngủ được có lẽ vì mải mê theo dõi các cuộc tranh tài, lẫn bình luận của đài CNN về các nhân vật ra ứng cử nhiệm kỳ Thổng Thống sắp tới, điện thoại reo vang làm giật mình, ghét nhất là những cú điện thoại vào nửa đêm hay vào những giờ giấc bất thường luôn luôn làm sợ hãi và hồi hộp...

- Hello, mẹ hả? Mẹ ngủ chưa?
- Chưa, Mẹ chưa ngủ nhưng có gì không? 2 đứa con ra sao?
- Con với Huyền đang ở bịnh viện.
- Hả? Huyền đau bụng à?
- Dạ không? chỉ bị vỡ nước thôi...
- Ba mẹ Huyền đến chưa?
- Dạ chưa, con gọi cho mẹ biết...
- OK, mẹ đến bịnh viện ngay...

- Mình, dậy đi, con nhỏ sắp sanh... mình đi không? không đi người ta đi một mình nha!

Đêm yên lặng, đường vắng tanh, cái cell phone thỉnh thoảng cứ phải đưa lên tai:
- Mẹ, không phải đường đó, mẹ thấy cái bảng yield không? mẹ thấy... mẹ thấy... Mẹ thấy chứ, nhưng mà đây là lần đầu tiên mẹ lái xe giữa đêm khuya một mình nên mẹ lọng ngọng, từ từ để mẹ quay trở lại...Ồ, mẹ thấy rồi, mẹ đang lái xe vào parking.... chờ mẹ.

Tìm được phòng... căn phòng quá rộng, rộng gấp đôi so với căn phòng ngày xưa tôi có Vũ, có Kim... 2 đứa đang cười nói vui vẻ, con bé với cái bụng thật to nằm trên giường với những thủ tục cho một người sắp làm mẹ...

Một lúc sau em của Huyền đến, căn phòng nhộn hẳn lên vì tiếng cười tiếng nói...
- Mẹ về ngủ đi, con nghĩ Huyền chưa sanh đâu.
- Vậy thì mẹ về, có gì nhớ gọi cho mẹ.

Đồng hồ trên tường của căn phòng bịnh viện chỉ 2g sáng. Con đường về nhà với lâm râm lời kinh nguyện...

Đang chập chờn giấc ngủ chợt giật mình, ngai ngái mở mắt ra:
- Mình đi đâu vậy?
- Đi lên bịnh viện
- Lên làm gì, con bé đâu đã sanh.
- Thì cũng phải lên chứ.

Giấc ngủ không tròn nên ngầy ngật đến nhức đầu, điện thoại reo vang:
- Mẹ, Huyền đang đau bụng
- Sắp sanh chưa?
- Dạ đang pushing
- Ba mẹ Huyền đến chưa
- Dạ chưa?
- Thế ba có đó không?
- Dạ Ba vừa về
- Để mẹ gọi ba...

- Mình đang ở đâu vậy?
- Đang trên đường đến chợ.
- Mình quay xe lại đi, con bé sắp sanh.
- Sanh gì, lúc nãy vừa mới ở bịnh viện ra đâu có thấy gì, thấy nó hơi mệt nên chạy đi mua nước cam, mua kẹo cho nó ngậm cho khoẻ... vừa đi được 5 phút chứ mấy.
- Mình đừng nói nhiều nữa, quay trở lại ngay đi, nó đang pushing kia kìa, lẹ lên.
- OK

- Vũ, Ba đang trở lại BV, Huyền thế nào? Sanh chưa?
- Dạ chưa, đang pushing...

- Mình đến rồi hả? con bé sanh chưa?
- Chưa?
- Mình đang ở đâu?
- Thì ở ngoài, cả mẹ con bé với mấy đứa nhỏ cũng đang chờ ở ngoài, đâu có ai được vào trong, chỉ có mình thằng Vũ thôi.
- Sao lâu thế?
- Ai biết

- Vũ, sanh chưa?
- Dạ chưa? đang pushing
- Pushing gì lâu vậy? Có gì không?
- Dạ không, mẹ đừng lo, yên tâm đi...
- Khi nào sanh nhớ gọi cho mẹ ngay nha?

Thời gian sao dài quá, đồng hồ trên tường đã gần 10g sáng
- Mình, nó sanh chưa?
- Sanh rồi,
- Sao không gọi?
- Thì vừa sanh xong đây nè
- Giống ai?
- Giống bà nội
Tôi bật cười
- Xạo...
- Đâu cho ai vào mà biết... hỏi hoài...
- Hỏi một tí cũng cằn nhằn.


- Vũ, sanh em bé rồi hả?
- Dạ rồi,
- Sao không gọi mẹ?
- Vừa sanh xong mà.

Em bé đẹp như thiên thần, ngủ yên lành trong chiếc giường nhỏ xíu, khuôn mặt đó, mắt mũi đó là của tôi, là một phần của tôi đã đặt để trên người con trai tôi ... sự bình an, sự hân hoan ngự trị trong lòng mọi người từ nội, ngoại của em bé trong ngày đầu tiên ra đời, ra đời với sự đợi chờ mong ngóng...

Nhìn em bé say sưa ngủ như không biết chán, chợt nhớ đến những lần có Vũ, có Kim trong đời...

Các con yêu của mẹ, cho dù các con có bao lớn đi chăng nữa, mẹ vẫn muốn là cái bóng che mát các con suốt đời...


Chúc mừng con, con trai của mẹ
Rose

Nguyenthitehat

Nguyễn Thị Tê Hát
#40 Posted : Thursday, August 9, 2007 3:34:23 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Kairi!

- Tụi nó đặt tên gì mà khó gọi, nói nó đổi tên khác đi.
Tôi bật cười:
- Mình rõ vô duyên, con nó chứ bộ con mình sao mà đỏi đổi tên? Tên con người ta như vậy mà khó gọi cái gì. Thì đừng gọi là Kairi, gọi Vi đi. Bố mẹ nó thích tên Vi lắm mà...


- Mẹ, Ba Mẹ thấy em bé chưa? Kim mới lên bịnh viện thăm, she's so cute, Kim với Vũ tắm vừa tắm cho em bé nữa... Mẹ có biết tên em bé là gì không?
- biết, Kairi
- Mẹ có biết tại sao Vũ đặt tên Kairi không?
- Không, Tại sao?
- Vũ lấy tên Kairi trong cái game Vũ thích để đặt tên cho nó đó mẹ, mẹ thấy Vũ có điên không?
- Ừ, đúng là thằng điên... Nhưng mà mẹ thích em bé nên cái gì của em bé mẹ cũng thích hết kể cả cái điên của Vũ nữa....

Rose
Nguyenthitehat
Users browsing this topic
Guest
8 Pages<1234>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.