Họp Mặt Giữa Lòng Phố Ảo Phố Ảo!... Con phố mờ mờ khói sương, con phố long lanh những giọt nắng, những cơn mưa rào, những sợi tơ buồn, vui, vương vãi, hay quấn quýt chân nhau, như những sợi giây vô tình trói nhau qua những tâm tình thơ văn, qua những hài hòa con chữ... Có những sợi giây trói chặt nhau quá, vội vàng quá đâm ra làm trầy da chảy máu. Có những sợi giây mềm mại quấn nhẹ vào nhau đem nhau đến gần để nói cho nhau nghe tuy là Phố Ảo, nhưng tình không ảo, những tấm chân tình này đã đến từ khắp nơi...
Những tấm chân tình đó đã quấn chặt vào cuộc đời rất thật của Tehat càng ngày càng sâu đậm, đã làm Tehat xúc động vô cùng và cảm thấy áy náy vì mình không là gì mà lại may mắn đón nhận quá nhiều những tình cảm chân thành của Các anh, Các Chị, Các bạn và Các em khắp nơi đã dành cho. Tuy chưa một lần diện kiến nhau nhưng đã cho nhau tình rất đầy như một Ngọc Dung chan hòa tình cảm thương mến, như một Tuổi Thơ Bên Anh đang vui say với hạnh phúc nhưng thỉnh thoảng không quên tạt về thăm hỏi ân cần, như một Mai Thảo Hoài Việt Phương ở bên kia trời Tây, lúc nào cũng vui nhộn thương mến trao tặng những tiếng cười khúc khích, như một Miên Thụy với những tình cảm tràn đầy... nhiều và nhiều lắm, những cảm tình đó như những cơn gió mát nhẹ lùa vào trái tim nhỏ của Tehat, làm căn nhà của Tehat đầy ắp tiếng thân quen hạnh phúc, tiếng cười vui thoải mái của bạn bè mà Tehat đã xây trên Phố Ảo.
Năm nay, cũng như hằng năm, Đại Hội Thánh Mẫu ở Missouri lại tổ chức lần thứ 29 với số người tham dự thật là đông, đến không thể dự đoán, cho dù năm nay cái nóng như chưa bao giờ nóng đã tung hoành trên bầu trời Trung Mỹ, nhưng cũng không ngăn cản được những đoàn xe bus đã đến từ Canada, từ các tiểu bang trên khắp nước Mỹ và xa hơn ở các nước trên thế giới. Họ đều quay về đây để cùng cung nghinh Đức Mẹ vào những ngày đầu tuần cho dù lễ khai mạc là ngày thứ 5, họ đã đến ở dưới những cái lều chung quanh khuôn viên và cả trên những sân cỏ của những người dân địa phương lân cận, thật đúng nghĩa là ngày đại hội.
Dịp này là cơ hội cho những người trong gia đình, họ hàng hay bạn bè gặp lại nhau hoặc tìm được nhau, cái loa phóng thanh đọc nhắn tin tìm người thân cứ vang đều vì khó mà tìm được nhau nếu không có cell phone hay nhắn tin...
Tôi là một trong những con chiên trở về nơi ấy để ăn mày những ân xá, những ơn lành qua những lời cầu nguyện... Tôi thèm khát những ơn lành ấy như mọi người đang thèm khát... Như con nai đang mong mỏi tìm được giòng suối mát trong... Những lời cầu nguyện càng ngày không ngắn đi mà cứ chắp nối nhau như những xích mắc cứ gắn thêm vào, thêm vào...
Sau khi tìm được người thân dưới cái nóng bỏng da đến từ Canada, từ Houston thì đôi chân muốn rã rời... Liên lạc với Cội Thông thì lại không L/L được, không biết có phải vì quá đông người dùng cell phone quá hay không?... Đưa người thân đến ăn trưa ở quán Cây Dừa... quán của Bác Từ... Bác Từ năm ngoái, năm nay vẫn vậy, Từ Thức của quán Cây Dừa như Từ Thức của Thiên Thai xưa kia vẫn thế, không thay đổi, thời gian như đọng lại cho dù năm tháng qua Từ Thức cũng đã gặp nhiều điêu đứng, phong ba phải thế không Bác Từ? Bác Từ đưa đến lều, chỗ của mẹ con nhỏ Cội Thông ở nhưng Cội Thông lại không có đó. Hai chị em cứ tìm nhau nhưng không gặp...
Vợ Chồng chị Lida dự tính sẽ đến Carthage để đón Tehat về nhà và sau đó sẽ đưa đi chơi... ngần ngại vì chương trình xếp đặt của anh chị, không dám hứa nhận lời trước... Hẹn gặp anh chị trong chương trình văn nghệ buổi tối có sự tham dự của Paris By Night... năm nay đông người đi nên không biết làm sao gặp... May quá vừa gọi vừa đứng lên, quay ra sau thì gặp anh chị ở phía xa. Anh chị đưa về nhà, từ Carthage, nơi tổ chức ĐHTM đến nhà anh chị xa quá, mãi tận Springfield, vậy mà cứ tưởng đâu khoảng 20' nào ngờ cả tiếng đồng hồ lái xe, làm ngồi trên xe mà áy náy vô cùng. Theo như dự tính thì buổi họp mặt tối hôm thứ 6 còn có sự tham dự của chị Hồng Phúc, Thi và họa sĩ Trúc Lang, nhưng phút cuối cùng không có sự tham dự của 2 người vì thuê xe không được....
Đến nhà thì đã 12g30 đêm, phòng ngũ dành cho Tehat thật dễ thương... nhìn cái phòng chỉ muốn lăn dài trên nệm sau một ngày nóng bức mệt mỏi. Thay quần áo chạy xuống nhà dưới, bánh bột lọc chính hiệu "Huế Xưa" thật là ngon, nước mắm không pha chua như nước mắn trong nam làm nhớ đến những chiếc bánh nậm, bánh bèo ăn hồi nhỏ... những chú cá trong tủ kiếng như đang nằm ngủ ở một góc bể kiếng, đụng vào đánh thức nhưng có vẻ ngái ngủ nên lười biếng chậm chạp lượn qua... những cây Bon-Sai uốn cong được chăm sóc tỉ mỉ làm người ngắm ngơ ngẩn, đến buột miệng kêu lên:
- Trời ơi hay quá, đẹp quá, em phải xin mới được.
Chị Lida nhìn anh cười, anh nhìn Tehat gật đầu bằng lòng làm Tehat ngạc nhiên kêu lên:
- Anh cho em thiệt hả?
Anh cười trước cái vui reo của Tehat:
- Ừ, cho Tehat một chậu...
Tê Hát thật sự không ngờ anh lại bằng lòng, thế mới biết là anh chị chiều Tehat đến thế nào?... Chiếc giường êm ái màu hồng như ru giấc ngủ muộn màng mệt mỏi sau một ngày đi xa và bận rộn. Một giấc ngủ ngon chỉ muốn nằm cuộn tròn trong chăn bởi cái lành lạnh của căn phòng đến không muốn thức dậy cho dù nghe tiếng lạch cạch dưới lầu, mùi thơm của thức ăn dưới bếp bay lên... Mở cửa đi vào phòng tắm, con chim trong lồng tối qua im lìm bỗng dưng kêu inh ỏi, có tiếng gõ cửa mạnh, nhìn vào TV nhỏ trong góc phòng kiểm soát người ra vào, nhưng chẳng thấy ai, thấy có tiếng anh nói, chắc anh chị có người quen đến... Xuống nhà, con chim kêu rối rít "khách, khách"... à thì ra con chim thấy bóng người lạ nên gõ cửa để gọi sự chú ý của chủ nhà, con chim khôn quá, đến nỗi tự động biết mở cửa bay ra đậu lên vai anh, đòi uống cafe sữa với anh nữa... thật là ngộ nghĩnh. Món bún bò Huế của chị thật đúng với hương vị của Huế, hèn chi ai ăn xong cũng phải khen. Anh chị đòi đưa đi Branson chơi, nhưng không muốn phiền anh chị quá nhiều, sau cùng anh bảo chỉ đưa đi vòng vòng cho biết Springfield thôi, thế mà khi đi qua những đồi núi, hỏi ra mới biết anh chị đưa đi Branson, nơi thắng cảnh nổi tiếng của Missoouri, đến nơi hàng xe nối đuôi nhau cứ phải nhích từng tí một... lại phải năn nỉ xin anh chị khất lại... may quá con gái anh chị gọi ĐT nói khách vào đông đang cần mẹ giúp một tay... Anh dự định đưa chị đến tiệm rồi chở Tê Hát đi chơi cho biết làm Tehat dẫy nẫy từ chối, từ chối cả đi ăn và hứa với anh chị lần sau nhất định sẽ đến làm phiền anh chị lâu hơn...
Thế là Tehat giã từ anh chị với tấm lòng đầy cảm kích mà anh chị đặc biệt dành cho Tehat... Cây Bon-Sai, đây là cây thứ 2 Tehat có... Xin cám ơn anh chị thật nhiều đã dành tình cảm đặc biệt cho một người bạn nhỏ, một cô em nhỏ chỉ mới biết nhau quá thơ văn ...
Trên đường trở về Carthage, Nhỏ Cội Thông gọi:
- Chị, Chị đang ở đâu? em với Bác Từ gọi chị hoài, đang có hội nghị bàn tròn, chị đến ngay nha !
- Chị ở Springfield tối qua và đang trên đường trở về... hội nghị bàn tròn có ai mà hội nghị?
- Thì có Bác Từ, có cả PNH nữa... mấy giờ chị về đến đây?
- Khoảng 3g30 chị sẽ có mặt, gặp sau nhe!
Đến nơi, khệ nệ mang chậu Bon-sai và túi xách đi cất trước khi đến họp mặt... Đến nơi thì đã có Bác Từ, Thi sĩ "Bây Giờ Tháng Mấy" PNH, và nhỏ Cội Thông thì đang tía lia... lần họp mặt này thiếu cô bé Marriedchick và 2 ông bà Alien, chắc vì không có sự hiện diện của Voi nên Bác Từ coi bộ mạnh dạn tán chuyện chứ không phải ít nói như khi ngồi bên Voi, chắc tại ngồi bên cái tướng hộ pháp của Voi nên Từ Thức nhà ta khớp quá, không dám nói nhiều... đã thế còn với PNH dám ghẹo cả Tehat nữa, thật đúng là.... Bắc Kỳ chính hiệu nhé! .. PNH còn dám tuyên bố nói với Cội Thông là:
- Em nhìn xem coi có thằng nào vừa mắt, cứ việc nói cho anh biết, anh đến tán nó giùm em, nó mà không thương em là nó khỏi có đường về đi...
PNH cao lớn đẹp trai, ăn hay nói giỏi làm thơ mượt mà như thế mà nhỏ CT không tin, không dám thử cho dù bị chị Tehat xúi CTG cứ chỉ đại một tên nào đó xem PNH có dám làm không cho biết.... 4 đứa ngồi nói chuyện chọc ghẹo nhau thật là vui, thật là thoải mái, tự dưng chợt nhớ đến danh từ "Bán Than", tôi thắc mắc hỏi CTG:
- Sao người ta lại gọi em là "Bán Than"?
Cô nhỏ
bẽn lẽn cười....
- Tại... em hay... than...
Mọi người đều cười xòa, à thì ra thế , vậy mà tôi lại không hiểu... Nếu mọi người bảo tôi sao hời hợt? sao mà ngu ngơ đến thế? có lẽ tôi cũng cười "bẽn lẽn"
như nhỏ Cội Thông mà chấp nhận, vì những gì xảy ra trên Phố Ảo chẳng bao giờ tôi để ý, chẳng bao giờ tôi biết, tôi sợ va chạm, tôi sợ đụng phải những bức tường đá để gây thương tích, bởi Phố Ảo đối với tôi vẫn là thành phố đầy sương... thành phố của những con người có những bước đi không chạm đất... Tôi không dám xông sáo nhiều, có lẽ tại tôi nhút nhát, có lẽ tại tôi sợ sương mù nhiều quá, không nhìn rõ sẽ ngã xuống hố thì lại đau, lại hằn những vết sẹo mà mình không muốn có...
Bữa ăn cuối cùng của bốn người ngoài đời gặp nhau cười đùa chọc ghẹo vui vẻ, 4 người mà trước đây không hề biết nhau, đã gặp nhau trên phố ảo đang thả dài những bước chân khuya, đang chen chân trong giòng người ngược xuôi của ĐHTM bên những hàng quán náo nhiệt với những cơn mát dịu về đêm, mọi người đều cảm thấy thanh thản nhẹ nhàng... PNH nói khẽ:
- Em có cảm tưởng mình đang đi ở Sài Gòn.
Tôi mỉm cười và cũng cho như vậy...
Cám ơn những mối tình chân !
Thân mến,
Nguyenthitehat