Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
HẠT MƯA, xin được gửi về Anh, như một lời Tiễn Biệt !
HẠT MƯA
Hạt mưa trên cành lá Hạt mưa trên đường xa Hạt mưa sao vội vã Hạt mưa ướt vai gầy Hạt mưa bay trên tóc Hạt mưa rơi trên môi Hạt mưa tìm vị ngọt Hạt mưa tình mật ong
Ôm em vòng tay đầy Ru em ngàn đắm say Hôn em môi nồng cháy Yêu em trời thơ ngây
Hạt mưa rơi trên tay Hạt mưa tan đêm nay Hạt mưa quãng ngày vắng Hạt mưa rũ tím sầu Hạt mưa sao khổn khổ Hạt mưa thêm niềm đau Hạt mưa theo đời nhau Hạt Mưa ơi Hạt Mưa...!!
StLdV, matin 12 Nov 2018 ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo (lời ca khúc 'HẠT MƯA')
Ca khúc này viết cách đây 4 tháng trước, trong một khoảnh khắc bất chợt có nỗi buồn đau nhức nhối tìm về, như từ chính nơi ngọn nguồn cõi sống đã nghìn năm, mà như tôi hay thêm dòng ghi chú : một nghìn năm trước và một nghìn năm sau.
chắc HP kể chuyện này, anh VHL không thể tin ngay đâu ? đấy là hồi chiều nay HP và Hoa (kế toán) hỏi thăm qua lại, và vì chuyện HP nhầm Q.Minh là chồng M.Tâm (vì thấy cùng phòng điện tử) ngay sau đó khi HP đã biết là nhầm và tìm ra Q.Minh là cậu em trong nhóm bạn khá thân với HP hồi xưa : VTH-NHQ-ĐQM-HP và HP còn rất thân với em Hương là vợ của Minh... khi trở lại chat với Hoa, thì H cũng nói HP nhầm, đây là Minh (trống - hay đánh trống cho ban nhạc) rồi H hỏi : - chị có muốn hỏi thăm về cặp đôi rất thân với cặp Tâm-Minh ... HP trả lời là luôn được biết tin tức về cặp Q-HH qua nhóm bạn thân ở Dalat hồi xưa. rồi HP hỏi : - hồi kia Hoa lấy ai ở viện Dalat nhỉ? - chị doán xem ai, em cưới năm 1986 ... tức là khi HP đã đi khỏi Dalat. tới lui hồi lâu H bảo : - chị chịu thua thì em nhắc cho nhé ? - NON, để HP tư nhớ từ từ, sẽ phải nhớ ra chứ... HP vào lại FB của Hoa, xem hình gia đình mới đây, chỉ cảm giác người này rất quen, nhưng không thế nhớ tên...
Trở lại chat với Hoa, tự nhiên H viết : - Anh Ba cũng mất rồi đó, em mới nghe anh Ninh nói với ox - hả? anh Ba khoa Lý ĐHTH Hà Nội ? anh Ninh học cùng? - chời...đất ! - lần cuối cùng chị về VN, anh Ninh báo tin cho anh Ba, rồi hẹn găp chị ở Hà Nội .. hôm đó anh ấy sửa soạn vào Quy Nhơn... sau đó anh nhắn tin cho chị mỗi ngày mấy lần và tặng thơ nữa ...!!
- Dạ, anh ấy cũng bị K. - ôi... cuộc đời này đoạ đày con người ta quá H nhỉ?
HP hỏi : sao H lại biết tên anh Ba (?) rồi H chỉ kể : "hồi xưa ox em học cùng lớp anh Ba, anh Ninh... và có lần kia anh Ba vào Dalat cùng anh Ninh, đến thăm nhà em. Em thấy, ox em cứ nói chuyện gì mà 2 ông có nhắc đến tên chị và cười như ngô rang á."
thế mà HP vẫn không thể nhớ tên của chồng H, nhưng nhất định không cho H nhắc...
Thế rồi, đến chiếu tối trễ bên Tây, HP mới nhắn tin cho Hoa thế này : cách đây 15 phút, khi chị đang ăn cơm tối, bỗng nhớ tới anh Ba và tự nhiên chạy ra trong đầu câu hỏi : "hồi đó anh học cùng Hùng nhỉ ?" => tức thì chị nhớ lại Hùng nhà Hoa hồi trẻ (mang kính cận và hay cưới, hiền mà cũng hài hước đôi khi..?) - không lẽ chị nhớ sai? giờ vào lại FB của H xem hình gia đình H mới đây : Hùng hồi xưa hiện ra trước mắt chị .. và cười cười... !! đúng là anh Ba đã mách bảo trí nhớ của chị đấy....! chị có dòng điện thần giao cách cảm rất mạnh từ khi còn bé tí kia...!!
29/3/2019
1/4/2019
- mấy hôm nay chị vẫn còn nhiều ưu tư về việc anh Ba đã ra đi...!! - Em biết tình cảm của chị với anh Ba và bạn bè khác là rất tình cảm trước sau. Tuổi Tuất là vậy mà.
- chị và anh Ba quen nhau là qua thơ anh ấy tặng đầu tiên, rồi thơ qua thơ lại => chị vẫn coi đấy là tình-thơ nhiều hơn và là tình-thơ đầu tiên trong đời chị, nhưng anh ấy và chị đều rất quý trọng nhau, hiểu về thơ cũng như những điều tinh tế và tế nhị nơi cuộc sốngi... chị tuổi Dậu hén, tuy là chị không tin việc số, tướng bao giờ, nhưng chị thích sự chung thuỷ nơi cuộc sống và luôn dạt dào thương yêu với bạn bè (bạn bè chị nói : HP là thanh nam châm của tình yêu thương là thế !).
Và đây là câu chuyện tình-thơ ngày ấy :
Mãi cuối năm thứ 3 (?) hay đầu năm thứ 4 đại học. Một hôm nhận được thư trao tận tay, trong bì thư là một bài thơ, được chép tay với nét chữ rất đẹp và rõ ràng. Bài thơ viết ý từ rất thơ và rất thật : người có sự chú ý đặc biệt nhắm vào một cô nhỏ hay chơi cầu lông ở sân trước nhà D5 (nối liền với toà nhà thư viện, mà tầng dưới là nhà ăn sinh viên). Cô nhỏ say sưa chơi cầu lông giữa sân rộng mênh mông và xung quanh đầy người .. nhưng, "giữa muôn người anh chỉ thấy một mình em"! Đấy là câu thơ kết mà HP luôn nhớ. (bài thơ này có giữ kỹ và được chép lại trong cuốn sổ thơ của HP ngày trẻ, nhưng để ở Dalat)
Thế rồi thơ qua, thơ lại ... hoàn toàn đối đáp bằng thơ, tuyệt nhiên không có xen vào đoạn nào về điều như những bức thư tình thông lệ. Nhưng trong đó, có một bài thơ khiến HP cũng chao lòng, và HP cũng chỉ nhớ nhất mấy câu cuối : "Anh không muốn là biển xanh Để rì rào bên em bờ cát trắng Anh chỉ ước làm vạt nắng Ôm ấp mảnh vườn em."
Thời ấy, bọn trẻ chúng tôi đang còn mê tít những bài thơ đối đáp của cặp đôi Xuân Quỳnh - Lưu Quang Vũ, mà nổi bật là những bài thơ về Biển, Thuyền, Sóng... Nên ý thơ của Anh khiến tôi phải rời biển cả trùng dương và những cánh buồm nâu thơ mộng... để đến thăm cảnh làng quê với những khóm chuối, vườn cà, non ngô, bãi mía, cánh đồng lúa bát ngát... Tất nhiên là nên thơ, tuy hơi bình yên quá! Trong khi, tôi chọn ngành học Lý-Sinh là giấc mơ bay vào Dalat để thoả thích với vùng trời khoa học còn tràn bí ẩn và đầy lực hấp dẫn, từng duy nhất là niềm say mê cuộc đời tôi thời trẻ. Nhưng tuyệt nhiên không ai nói gì với ai về những ý định trong tương lai, khi đã tốt nghiệp đại học.
Một lần Anh rủ tôi đi lên Đại học Sư phạm 2 ở Xuân Hoà, Vĩnh Phú. Tôi có mấy đứa bạn thân từ thưở ấu thơ đang học ở đây, K.Hải khoa Toán, B.Hoà khoa Lý, M.Hạnh khoa Văn...và đặc biệt là có anh T.Q.Phong học trường Kiến trúc sát trường Sư Phạm (anh P cũng học chuyên toán 10B - Ngô Quyền, trước lớp 10B của chúng tôi 1 năm và là anh của chị TK.Tư, bạn chơi khá thân với tôi). Anh chở tối bằng xe đạp ra tận ga Gia Lâm để đi tàu từ đây lên Xuân Hoà. Đến nhà ga ở đây rồi cũng còn phải đi xe đạp chán chê mới tới được khu trường Đại học Sư phạm 2. Anh đi gặp anh Vinh bạn thân của Anh, cùng lớp Toán với K.H. Tôi thì túm tụm với các bạn gái của tôi (đấy là lần duy nhất tôi lên Xuân Hoà, và M.Hanh là người luôn nhắc nhớ lại những kỷ niệm cũ, mỗi khi hai đứa tôi gặp nhau, lúc tôi đi Toronto thăm M.H, hay những lúc qua email, FB, Viber). Sáng hôm sau là chủ nhật, mấy đứa con gái dắt nhau ra chợ ngay gần khu ký túc xá, bỗng nhiên thấy anh Phong cũng đi chợ (?) và tôi chỉ chào anh rồi đứng lại nói chuyện chút xíu thì phải. Sau này tôi mới biết anh Phong là ban thân trong nhóm bạn ông anh rể tôi (tôi có kể cho anh chị tôi nghe chuyện ngày xưa...). Chuyến đi Xuân Hoà với Anh là một kỷ niệm tôi luôn nhớ, tuy là không nhớ hết cách kỹ lưỡng, nhưng đấy là quãng thời gian dài nhất mà tôi ở bên Anh trên một chuyến tàu.
Một lần kia tôi phải đi nằm bệnh xá của trường ở khu các khoa Văn, Sử, Ngoại ngữ (bên Mễ Trì) - Nga đem tôi đi bằng xe đạp, và có lẽ Nga hay ai đó đã báo cho Anh biết. Anh đi thăm tôi mỗi ngày. Một cô là Y Sĩ của bệnh xá kể cho tôi nghe : Ba nó là học sinh khoa chuyên toán của trường mình hồi xưa đấy và học giỏi. Thế nên tôi mới biết chuyện lúc 14-15 tuổi Anh đã xa nhà đi học ở Hà Nội và là khoa chuyên Toán = cái lò luyện học sinh thi Toán quốc tế. Một hôm chị gái và anh rể tôi (lúc đó còn chưa cưới) lên Hà Nội và ghé trường thăm tôi, bạn tôi chỉ đi qua bệnh xá. Và, anh chị tôi gặp anh Ba ở đây. (hình như chị tôi kể cho Bố, Mẹ tôi sau đó?)
Một lần khác, nhận được thư viết tay nhắn tin của Mẹ tôi nhờ anh T.Hà bên khoa Lý (B19?) chuyển cho tôi, báo tin là Mẹ đang họp ở Hà Nội. Tối hôm đó, Anh chở tôi đến gặp Mẹ, nhưng Anh không vào nhà cùng tôi. Đấy là một toà nhà của bộ Kiến trúc Việt Nam (Mẹ trong ban chấp hành Kiến Trúc Việt Nam khoá đấy). Tôi có kể cho Mẹ nghe Anh chở tôi bằng xe đạp và Anh đứng ở ngoài cổng đợi. Mẹ hỏi qua về Anh, tôi cũng kể sơ qua, nhưng nói là 'có lẽ Anh có tình ý'. Mẹ nghe xong, một hồi bảo: "chắc là nhiều tuổi so với con đấy." (vì thấy anh từng đi bộ đội và đã tới lon đại uý, nay về học tiếp đại học...). Tôi không nhớ có kể gì cho Anh nghe chuyện Mẹ nhắc?
Một chiều Anh rủ tôi đến thăm và ăn cơm ở nhà người bạn thân của Anh ở không mấy xa Đại học Bách Khoa (phía Đại Cổ Việt). Tuy là gặp lần đầu tiên, nhưng anh chị bạn nói chuyện rất vui vẻ. Trên đường về, Anh dừng xe ở lối vào Công viên Thống Nhất, ngồi hóng mát bên hồ nước .. Anh hỏi tôi : - lúc ra trường HP sẽ muốn làm việc ở đâu? tôi hồn nhiên trả lời tắp lự : - Em học Lý-Sinh là muốn vào Viện Hạt Nhân Dalat, vì ông thầy Lê Đắc Liêu chọn Em và anh M.Hùng học Lý-Sinh là để theo thầy vào ở Dalat. Anh hỏi tôi một câu gì đó (?) và tôi cũng trả lời gì đó (?) rồi Anh nói câu gì đó (?) Chỉ nhớ là tức thì tôi đứng dậy đi thẳng tắp sang trường Bách Khoa, tìm cậu bạn (trong nhóm bạn thân của tôi hồi 10B, KNĐạt lớp 10B cùng anh Phong). Tôi nói Đạt chở tôi về trường Tổng Hợp. Tuyệt nhiên Đạt không hỏi vì sao tôi tự nhiên xuất hiện lúc trời đã tối rồi và tôi cũng không nói gì suốt đoạn đường từ trường Bách Khoa về trường Tổng Hợp.
Sau đó không còn những bài thơ đáp qua đáp lại. Không gặp mặt, có tình cờ đi ngang cũng không chào hỏi. Tôi là thế, không còn thơ nữa là không còn gì hết.
Chuyện tình-thơ của tôi và Anh chỉ một mình PLiên biết tận tường, vì luôn được/phải đọc những bài thơ đối đáp qua lại (PL học cùng lớp B20 với Anh). Chứ cánh bạn gái cùng lớp D20 của tôi cũng không ai hiểu vì sao tự nhiên anh Ba và HP 'chấm hết'.
Mãi tới một lần kia, tư nhiên P.Liên nói với tôi : - Ba đã làm đám hỏi với một người ở quê, từ lâu rồi. Không nhớ tôi có nói gì với PL lúc nghe điều này? Nhưng tôi chỉ nhớ là bị khá lâu sau này cái cảm giác : Anh đã xúc phạm tôi. Với tôi, ngày ấy, đã từng yêu một người con gái khác mà còn nói yêu tôi là điều không thể chấp nhận, chứ lại còn 'đám hỏi' đàng hoàng rồi - thì quả là khủng khiếp quá ! Giống như một sự lừa dối trong tình cảm.
Sau này, mỗi khi ra Hà Nội tôi và PL đều gặp nhau. Hai đứa tôi không hề nhắc đến tên một người là Ba.
Đến một lần, 27 năm sau, tôi được gặp lại Anh ở Hà Hội. Đấy là lần cuối cùng tôi về thăm gia đình và có gặp bạn bè thời Dalat, đại học... Anh Ninh báo tin cho anh Ba, rồi hẹn găp ở Hà Nội. Hôm đó Anh sửa soạn chuyến công tác trong phía nam, Quy Nhơn... (sau đó, Anh nhắn tin cho tôi mỗi ngày mấy lần và tặng thơ nữa ...!!)
Lúc hẹn gặp lại Anh là trong khúc tâm hồn lãng linh của tôi hoàn toàn nhẹ như mây trên trời, không còn trách móc, không còn giận hờn về câu chuyện ngày xưa. Vừa chạm mặt là Anh cũng thản nhiên ôm tôi, rồi hôn lên tóc tôi và nói : - Em vẫn như xưa ! Tôi cũng chỉ hơi bối rối chút xíu, vì đã quen cách người Pháp : gặp mặt bạn bè đều ôm hôn hai bên má (người Paris hôn 2 lần 2 bên má lần lượt, có tỉnh phía nam lại chỉ hôn 3 cái = tức là một bên má 2 lần và 1 bên má kia chỉ 1 lần?). Nhưng cảm giác được Anh hôn trên tóc làm tôi dễ chịu và thấy dễ thương, đúng in như tôi đôi khi gửi nụ hôn gió tới những người tình-thơ cõi ảo, mà tôi hay ghi rõ : hôn lên tóc. Đúng lúc Anh mới vừa hôn lên tóc tôi, thì một cậu nhân viên của công ty kia thuê nhà của cháu tôi, cậu đi làm sớm và bước vào phòng khách. Tôi và Anh nói chỉ mấy câu rồi phải chia tay, vì Anh lo trễ máy bay đi Nha Trang. Tôi đứng trước cửa nhà nhìn Anh đi tới xe đang chờ, đậu gần đấy. Anh vẫn dáng đi nhanh nhẹn, tự tin và có chút gì rất tự hào về bản thân. Anh hẹn sẽ nhắn tin cho tôi. Trong một tin nhắn dài, bài thơ Anh viết, có đoạn kết, với ý là : giữa hàng quân trùng điệp, là một vị tướng oai hùng, chẳng có điều gì khiến Anh nao núng... nhưng duy nhất trước Em là Anh phải nghiêng mình !
Thế đấy, một tình-thơ, những bài thơ và niềm cảm mến còn nguyên si sau những năm tháng cuộc đời đầy sóng gió, bão bùng. Một thoáng được gọi là tình-yêu là chỉ duy nhất một lần Anh hôn lên tóc tôi, sau 27 năm gặp lại.
Anh đã ra đi và sẽ không còn bao giờ có lần gặp cuối. Không bao giờ còn có một bài thơ cuối Anh viết cho tôi. Anh đã mang theo về ngút ngàn trời mây xanh biếc xanh một thoáng rung động đầu tiên đời con gái của tôi bằng những câu thơ rất đơn sơ mà trìu mến riêng Anh. Tôi không có gì gửi theo Anh, ngoài hai bài thơ có nhắc tới Mưa. Anh cũng như tôi, chúng ta là Hạt Mưa. Và cuộc đời tôi, tôi đã viết trong bài thơ dưới đây :
Hạt Mưa Nghìn Dấu Hỏi
Hãy chấp nhận cuộc đời như một dòng chung chuyển Nơi có những con suối tìm về hội ngộ hóa triền sông Lòng sông dịu êm, hay cuộn sóng lũ ngông cuồng Xô hết thảy về biển khơi làm đại ngàn giông tố
Ta đâu muốn mình như dòng suối khổ Róc rách, lặng thầm giữa kẽ lá rừng xanh Hát khúc Thu xa cho khóc lóc nhánh, cành Soi trăng biếc đêm Hạ buồn nhung nhớ
Ước trăm năm nếu là sông rộng mở Ôm vào lòng vũ điệu sóng mênh mông Vẽ nét thanh tao giữa khoảng lặng trời hồng Mây nhạt tím bước qua bờ đê nắng
Lỗi bài thơ làm biển gào sóng trắng Chạy vút dài ngàn hải lý chông chênh Mùa bão đêm Đông cao ngạo những thác ghềnh Đời thứ nữ đỉnh ngọn sầu thêm chất ngất
Giữa thực-hư trong tay Ngài sắp đặt Ta cúi đầu tuân phục Đấng toàn-năng Hạnh nguyện đời ta rơi trên đất ngỡ ngàng Mầm sự-sống trong hạt mưa nghìn dấu hỏi!?
Paris, 07 Janvier 2008 ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo
Cám ơn Cuộc Đời, những ngày, tháng, năm tôi đã đi qua, đang và sẽ còn bước đi trên mặt đất rất nhiều sỏi đá, nhưng cũng có cả Niềm Tin và Tình Yêu Thương mà tất cả người nhân gian, trong đó có Anh và tôi, đã từng cảm nhận và được ban tặng, bởi thần Tình Yêu, riêng Anh và tôi còn có sự ưu ái của nàng-thơ.
Xin một lần hẹn gặp lại Anh cõi cao vời, nơi xa xăm ấy... Gió sẽ thật nhẹ và Mây Trắng loãng tan.../.
StLdV, 01/4/2019 ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo
|