http://autim.net/2015/08/15/hac-giay-luu-tinh (không dán hình được vì hình to quá - muốn thấy hình phải chịu đi xa chút nha)
Đời người có những khoảnh khắc không sao quên đi được, có khi khoảnh khắc ấy do người khác tạo ra – và có lúc mình phải tự tạo nên nó.
Tôi đã tạo cho tôi một kỷ niệm thật đặc biệt tại Nhật, trong khuôn viên “Peace Memorial Park” tại thành phố Hiroshima nơi cả thế giới biết đến vì trái bom nguyên tử được xem là oan nghiệt ở một góc nhìn – và đứng ở góc độ khác, cũng nhờ hai trái bom nguyên tử ấy mà chế độ hung hãn quân phiệt Nhật bị tiêu diệt, lò lửa thế chiến thứ hai được dập tắt ngay sau đó vài tiếng.
Chẳng ai sống mà thèm chiến tranh – ghét hòa bình, đại họa Hiroshima khiến cả thế giới hốt hoảng, con số 40 triệu người chết, so với vài triệu trong đó có hai triệu người Việt Nam, có lẽ là cái giá con cái Thái Dương Thần Nữ đã phải trả quá đắt. Đến nay, tôi, một người Việt Nam, ghé thăm đất Nhật đã cúi đầu trân trọng khi ngắm cảnh hoang tàn của sườn nhà còn trơ khung, trên mảnh đất được gìn giữ như bảo vật, để con cháu nhìn thấy lịch sử của cha ông đã gây ra và hậu quả họ đã nhận lãnh.
P1010138
Tôi tin, giống như tôi, du khách ghé thăm nơi này đều cảm thấy chút gì đó nghẹn ngào, khi đọc dòng chữ:
Japan
Tôi đi loanh quanh xem hình ảnh lưu giữ trong viện bảo tàng- chiếc đồng hồ còn ghi đúng giờ khắc trái bom nổ
P1010163
Những con chim hạc bằng giấy được cô bé 12 tuổi Sadako Sasaki xếp cũng được trưng bày tại đây (hình này mượn từ pumpkintale.wordpress.com)
Tôi ghé đài tưởng nhớ trẻ em, tượng đài thật đẹp, chỉ ngắm thôi cũng đã thấy sự tinh xảo trong cách suy nghĩ của người Nhật, cách sắp xếp ý tưởng thế nào để dựng nên một công trình có giọt nước mắt và tiếng tim đập hòa vào trong ấy.
P1010146
Ánh lửa chập chờn thắp suốt bao nhiêu năm dài, được nhìn xuyên qua vòm cung của đài tưởng niệm từ nơi ngôi nhà còn trơ khung sườn hướng đến viện bảo tàng, tên tất cả những người đã mất được khắc ghi trong vòm cung ấy, và câu: “Let all the souls here rest in peace, for we shall not repeat the evil”.
Khoảnh khắc tôi đã tạo ra là đây, dưới vòm hoa anh đào đang nở rộ, những trận mưa của cánh hoa đào như bông tuyết phủ đầy mặt đất, gia đình bạn bè không kể lớn bé ra công viên trảy hội vui cùng hoa nở – hạnh phúc cùng hoa khi hoa đang độ mãn khai. Nỗi ngậm ngùi khi ngắm nhìn thảm cảnh của chiến tranh được những cánh đào mong manh xóa đi, khi chúng tôi ngồi xuống thảm cỏ, thanh thản ngắm cánh hoa bay theo gió – vướng lên tóc
Hanami0
Bên cạnh tôi thấy các em học sinh mặc đồng phục ngồi thành nhóm, ba cô gái trẻ quây quần nói chuyện thật vui, họ có mang theo chút thức ăn nhẹ, vài hộp nước, tôi đến làm quen.
Hanami1
Các cô thân thiện dù chúng tôi không nói chung ngôn ngữ, qua các cô tôi biết một điều, người Nhật tốn rất nhiều công của để học Anh ngữ, nhưng họ khó thành công, vì cách phát âm và cách viết . Vậy mà chúng tôi hiểu nhau, các cô đi làm trong công sở, suốt tuần hoa nở, các ông chủ hãng cho nhân viên nghỉ hẳn nửa ngày để hưởng thú Hanami. Chỉ cần một tấm trải bằng nhựa trên mặt đất, vài hộp rượu sake (lúc đầu tôi tưởng là nước ngọt) vài miếng tôm – gà – rau tẩm bột (tempura) là đủ. Tôi được ăn chung – uống chung vui hát cười nói – đổi địa chỉ điện thư, vậy đó mà lúc chia tay, cả ba cô ôm tôi thật chặt không muốn rời. Khóe mắt rưng rưng.
Các em học sinh ngồi gần đấy, cũng chạy sang chụp hình chung với chúng tôi, lúc đầu các cháu giấu mặt khi thấy anh của tôi giơ máy hình lên chụp, nhưng sau đó nghe chúng tôi hát hò vui quá, cũng chạy sang vui chung, có cháu bốc từng nắm hoa ném tung lên trời tạo mưa hoa thay gió
Hanami
Khoảnh khắc ấy tôi không bao giờ quên được, về đến nhà, tôi gởi email đến các em, không thấy trả lời, nhờ người bạn là giáo sư anh văn bên ấy chuyển thư viết bằng tiếng Nhật các cô mới nhận và trả lời – dĩ nhiên người bạn phải thông dịch giúp tôi. Anh chị bạn đi theo tôi cùng vui theo, và nói là tôi “gan” quá dám làm quen với người lạ. Tôi nghĩ mãi, nếu không mở vòng tay thân ái, ai là người sẽ đặt vòng hoa hạnh phúc tặng mình.
P1010197
Một năm đã trôi qua, mỗi lần ngắm lại những hình ảnh này, lòng tôi vẫn vui y như ngày hôm ấy. Những con hạc giấy kết thành chuỗi dài cột chắc lòng tin của tôi vào sự tử tế, tính hiền hòa tự nhiên có trong từng con người đã được Thượng Đế xếp thành – có duyên để một lần trong đời nắm được tay nhau.