Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Lâu nay bận rộn quá nên "nhà" bị bỏ quên, hôm nay đưa lá thư này lên để fans trong PNV đọc-ưu tiên cho PNV, chứ cũng chưa đưa vào web LV hay webs nào khác. Bài này là lá thư mà LV đã gửi cho Thầy DQS, được đưa vào sách Kỷ Niệm Với Doãn Quốc Sỹ, sẽ ra mắt Mùng 2 Tết, ở San Jose. Sách dày 350, có sự đóng góp của nhiều nhà văn, nhà thơ, nhà báo, và hai cô cựu sinh viên đã học với thầy DQS là Thụy Vi (Vạn Hạnh) và Linh Vang (Văn Khoa)
THƯ KÍNH GỬI THẦY DOÃN QUỐC SỸ
- Linh Vang -
Kính thưa thầy, Ở tuổi cao như thầy bây giờ, chắc thầy ít đi đâu, vì con thấy mỗi khi con gửi thư cho thầy là không lâu con lại có thư thầy trả lời ngay.
Cảm ơn thầy đã khen cái website của con. Ông xã của con đã tạo cái web dùm con, rồi chỉ con cách đưa bài vở lên, nên lâu nay con đã tự đưa bài lên, không khó.
Con nghĩ cái web của con đơn giản lắm, ai làm cũng được. Nếu Đồng Tâm muốn có một cái web riêng thì các anh chị em trong nhóm Đồng Tâm cũng làm được, không lo Đồng Tâm homeless (là chữ của thầy dùng. Con mà nói Đồng Tâm homeless, hẳn anh Việt Hải sẽ không bằng lòng, dù rằng anh thường bảo các anh đang lo làm thơ viết văn, có các anh bạn cho ké đất đủ rồi), nhưng có lẽ homeless lại tốt vì rải rác có mặt ở nhiều webs thì được nhiều người ở khắp nơi trên thế giới vào thăm và đọc nên các anh chị chưa thấy nó cần thiết.
Thầy thấy con viết lách có được không? Đi khoe là học trò của thầy được chứ ạ? Lâu nay con không dám nhìn thầy vì sợ nói là "thấy người sang bắt quàng làm họ", vì thầy đâu chỉ là thầy bình thường, là nhà văn nổi tiếng của nhóm Sáng Tạo mà, bây giờ thầy lại còn làm cố vấn cho Đồng Tâm nữa đủ biết thầy là một người kiên cường rất ưu tư lo cho văn hoá biết bao!
Con đọc sách của thầy nhiều lắm, thấy thầy nhân từ, đôn hậu. Trong văn và ngoài đời. Thích nhất là truyện ngắn Chiếc Chiếu Hoa Cạp Điều, những đoạn văn luôn luôn cho con cái cảm giác nhẹ nhàng, thơ thới như mây trôi lơ lửng…- đôi khi lại thầm cười (mấy câu ở đoạn cuối “ăn tiền” quá, không chừng thầy lãnh 12 năm tù CS vì những câu này?) Truyện này con đọc từ hồi còn bé ở Việt Nam, hình như đăng trong một tuyển tập những truyện ngắn hay nhất. Bây giờ, nó đang được lưu giữ trong kho của Đặc Trưng, nên thật tiện cho con để lâu lâu đọc lại. Với lại, nguyệt san Kỷ Nguyên Mới, số 68, tháng 5, 2006 cũng vừa đăng nó. Lại đọc. Mà đọc hoài hoài thầy ạ.
Hồi con đọc truyện dài Đi của thầy, con đã ngờ ngợ tác giả Hồ Khanh là thầy! Sau này thấy sách báo nói thì quả thật là thầy. Con cũng còn nhớ những truyện thầy giảng trong lớp nữa đó. Như truyện về hai thiền sinh và một cô gái. Mỗi khi nhắc tới thầy, tụi con vẫn đem truyện này ra kể lại cho nhau nghe và cười khúc khích. Kể như thế này: Một thiền sinh thì ẵm cô gái nhảy qua vũng nước, một thiền sinh thì cứ thắc mắc tại sao thiền sinh kia làm như vậy, thắc mắc cho tới khi về tới chùa, hóa ra là “mang” cô gái về tới chùa. Và cái truyện gì mà có cô chủ nhỏ đem cơm cho anh chàng người làm đang chăn dê ở ngoài cánh đồng đó. Quên chi tiết rồi thầy ơi, chỉ nhớ là nó thơ mộng làm sao! Nhất là qua lối kể hấp dẫn của thầy! (Ủa ! Sao lớp Văn Chương Anh mà thầy lại kể bằng tiếng Việt không hà?)
Sinh hoạt trong diễn đàn Phụ Nữ Việt, con có quen một chị ngày xưa học ở Sư Phạm, chị thố lộ rằng nghe thầy giảng bên Sư Phạm chưa đủ, chị còn qua Văn Khoa khi thầy có lớp dạy để nghe thầy giảng nữa. Chị đang ở bên Na-Uy và có viết lách. Bút hiệu của chị là Võ Thị Điềm Đạm, chờ xem sau này chị có là nhà văn nổi tiếng không nha thầy, chừng đó chắc thầy sẽ vui vì học trò của thầy cũng thích viết lách, yêu chữ nghĩa như thầy.
Đọc qua các bài viết về thầy, thấy viết là thầy hay hỏi những ai đến chào thầy là có học với thầy không? Thầy mà hỏi trúng tụi con là tụi con sẽ trả lời là đã may mắn được học với thầy ở Văn Khoa, ở Sư Phạm.
Không biết thầy còn nhớ cái lớp học nhỏ và ấm cúng ở lầu ba hay lầu tư (con quên mất rồi) của Văn Khoa không nhỉ? Con sợ thầy quên vì thầy dạy nhiều nơi quá, đâu phải chỉ Văn Khoa mà còn Sư Phạm, còn Vạn Hạnh.
Con nhớ dạo đó thầy hay lái chiếc xe Dahatsu đi giao báo Sáng Tạo và các sách của thầy viết cho các nhà sách và sạp báo, thế mà vì tiết kiệm thầy lại đạp xe đạp đi dậy học, không biết có đúng không? Hơn 31 năm rồi, trí nhớ cũng mờ dần, con cũng quên nhiều, không nhớ hết đã học những thầy cô nào, ở năm thứ nhất hay năm lên lấy chứng chỉ. Chẳng hạn như học với thầy Nguyễn văn Sâm, năm thứ nhất hay Chứng Chỉ Văn Minh Văn Chương VN? Nhớ đó là môn Các tôn giáo Miền Nam...
Thầy 84 tuổi, vậy thì cô bao nhiêu? Còn được khỏe như thầy không? Qua anh Việt Hải, con biết anh Tạ Xuân Thạc với thầy là sui gia - vừa có tình sui gia vừa có tình văn nghệ qua việc viết lách, vui quá thầy nhỉ!
Con mong thầy cô khỏe mạnh. Cứ nghĩ tới 12 năm gian nan, khổ cực của thầy và cô, con thương thầy cô quá. Thầy thì trong tù cải tạo, mà những năm đó thầy cũng đã cao tuổi rồi, lại gầy, vừa cực thân vừa lo trí vì bọn chúng; còn cô thì ở nhà hẳn nhiên cũng đủ thứ lo.
Ngày mai con còn được nghỉ nên hôm nay con cũng lè phè, chứ thường ngày con cũng bận rộn lắm, vì con làm sáu ngày một tuần, chỉ nghỉ được ngày chủ nhật thôi, vừa đủ để đi chợ búa, mua sắm.
Kính thầy, chúc thầy cô vạn an.
Linh Vang
Tacoma, WA. 01 tháng 9-2006
|