Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Thứ năm, ngày hai, tháng mười một, năm 2006 Thế là không còn rau kinh giới để ăn, không còn hoa thược dược để cắm bình. Một đêm bất ngờ quá lạnh dưới 20 độ F đã làm rục hết cây cỏ trong vườn – may mà chậu ớt chỉ thiên một ngày trước đó đã được mang vào trong nhà rồi. Cảnh vật, khí trời đã có vẻ bắt đầu cuối thu. Chiều nay, một trận mưa lớn xối xả đổ xuống thành phố Olympia, nước chảy mạnh tạo nên những dòng nước lớn, cao gần đến gót chân, xuống buýt này, lại phải chịu trận lội qua đường, đến chỗ đợi buýt kia! May mà nước không vào giày, không làm lạnh đôi bàn chân. Chỉ mưa lớn thôi, không có gió. Hồi sáng thì vừa tạnh mưa. Mưa đã lắc rắc hình như suốt đêm. Cái phôn tay hết điện kêu bíp bíp, mới đầu tôi không biết phát xuất từ đâu, đánh thức tôi dậy lúc 5 giờ và vì vậy mà tôi biết đang mưa ở ngoài. Cạnh bus stop, tôi đứng nhìn một cây phong cao, lớn, cũng còn đầy lá vàng, và thắc mắc sao hôm nay chẳng thấy lá rơi mà hôm thứ ba lại rơi liên tục như thế, dù có để ý là lúc bấy giờ đâu có gió? Chợt một lúc bạn thấy lá rơi, cây sau vườn nhà bạn rơi, cây trên đường đến sở làm rơi, nhưng có bao giờ bạn thật sự đứng nhìn lá rơi, và như tôi hôm thứ ba, nghĩ rơi với số lượng như thế thì chẳng mấy chốc sẽ chỉ còn Chiếc Lá Cuối Cùng, một truyện ngắn nổi tiếng của O. Henry, sẽ chỉ còn thân cây trơ trụi thôi. Lá lẳng lặng rơi, âm thầm rơi như tuyết rơi -theo đường thẳng, vì không có gió. Một loạt lá đã tới lúc phải rụng chăng? Sao hôm nay lại không rơi, cho dù chỉ là một chiếc? Sáng nay với sáng hôm thứ ba khác nhau ở những yếu tố nào? Mà ở thời điểm này, một sáng thì lá rơi mà một sáng thì lá không rơi? Có bao giờ tự dưng mình để ý đến những cảnh vật xung quanh mình rồi thắc mắc lung tung như thế? Khoa học thường thức của tôi dở quá-có rất nhiều thứ mà mãi cho tới tuổi này tôi cũng chẳng biết! Hai tháng đã trôi qua mà vẫn chưa có ai thế chức của Val. Tạm thời, bà Anita phải làm việc của Val, làm bà không mấy vui, và chồng bà cũng không mấy vui. Đầu tháng, ngân phiếu vô nhiều, lại có cái deadline phải giao tiền cho nhà băng lúc 1:30, làm bà không lấy break và lunch, mải miết làm, rồi sau đó thì…than phiền. Hôm qua, sếp Debbie kêu mọi người lại bảo, nhất là với bà, là phải lấy những phút giải lao và giờ ăn trưa (những phút giải lao, không lấy cũng được, vì đó là được cho (given), còn giờ ăn là giờ của nhân viên, không được trả lương, bắt buộc phải lấy), hôm nào nếu thấy việc nhiều thì phải cho Jenice biết, để còn sắp xếp, kiếm người giúp, để mà đi ăn trưa, những giờ phút giải lao cũng rất cần, vì giúp đầu óc thanh thản. Lúc nghỉ ngơi, thường thì bà Anita xếp puzzles, vì bà cũng thích trò giải trí này, giống như tôi. Bà Anita nói nhỏ với tôi, nhờ ai thì cũng phải chỉ việc, phải giải thích, mất công quá, nên tao làm luôn! Trưa nay, tôi cười nhắc bà, you phải đi ăn trưa. Bả có đi ăn trưa thì tôi mới dám mang thức ăn về bàn mình vừa ăn vừa đọc sách (yên tĩnh hơn trong phòng ăn). Nếu bả còn ngồi làm việc, bả lại càm ràm kêu tôi phải vào phòng ăn mà ăn vì mùi thức ăn làm bà lại đói thêm, trong lúc bà đang bận, chưa thể đi ăn được. Tuần trước, Val có mang bé cháu gái vào. Được hỏi, How is your retirement life? Cô ta bảo, awesome. Tôi hiểu là tuyệt vời. Về hưu, làm một retiree ở tuổi 49 dĩ nhiên là tuyệt vời rồi.
|