Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<4344454647>»
Một góc trời Tây Bắc
linhvang
#881 Posted : Wednesday, August 2, 2006 3:34:06 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ tư, ngày hai, tháng tám, năm 2006
Lại mở một tháng nhật ký khác. Tôi muốn ghi lại những cảm nghĩ bây giờ, để dành lại ngày sau đọc, nghĩ rằng sẽ thú vị lắm.
Mấy hôm rày sáng sớm đã thấy lành lạnh như mùa thu, 5, 6 giờ sáng là lúc giấc ngủ đang ngon nhất, nên bắt đầu lười bước xuống giường. Cuối tuần vừa qua tôi đi mall, trong lúc chờ Ng tới đón về (các ông ngại đi shop), tôi đã nhìn thấy mấy cái cây gì đó chẳng biết tên, lá to, có trái dài mỏng giống như sweet peas, lá đã vàng gần hết một nửa cây. Đang mới giữa hè thôi mà -hôm qua chính thức là giữa hè. Loay hoay chưa vui hưởng mùa hè thì nó đã chuẩn bị ra đi. Mèn! Sao giống như tôi đang than thở quá vậy?
Đêm qua, quỳnh nở 10 bông, đêm nay quỳnh sẽ nở thêm 13 bông nữa. Nhàm quá, cũng không muốn chụp hình nữa dù rằng ngồi nhìn cái chậu bông mà nghĩ bụng, hay thật, quỳnh trồng trong nhà mà vẫn nở bông dễ dàng, trĩu cả lá- bông ra từ thân lá, có mấy cái bông nằm ngay ở ngọn lá mỏng manh.
Nói là không chụp nhưng rồi cũng chụp! Smile Dưới đây là quỳnh của tối nay.

linhvang
#882 Posted : Thursday, August 3, 2006 2:48:00 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ năm, ngày ba, tháng tám, năm 2006
Với nhóm KNM, tôi là người trẻ nhất, nên tôi cứ nhõng nha nhõng nhẽo như em út trong nhà. Bao nhiêu năm tôi chẳng thấy tôi già thêm tí nào. Tháng mười này, KNM thật sự được sáu tuổi. Tôi quen các anh, các chị KNM từng ấy năm. À, còn thời gian của CT, của VP nữa chứ. Chưa kể là tôi quen bác HBT từ TTNS, cũng 20 năm trước rồi.
Bây giờ sinh hoạt viết lách thêm với nhóm BN, qua hình ảnh từ cái party ăn mừng BN được ba tuổi vừa tổ chức hôm thứ bảy rồi (cảm ơn Mỹ Toàn đã gửi cho xem hình), tôi thấy toàn là các em ở tuổi 20s, 30s, cỡ hai cậu em út của tôi, trừ chị Phạm Diễm Hương, editor-in-chief, tôi đoán là same same đồng lứa với tôi, tôi mới thấy mình...già. Các em trẻ, lớn lên ở Mỹ, đào tạo từ trường Mỹ (buồn cười ha, tôi cũng được đào tạo từ trường Mỹ vậy mà, sao lại không giỏi như các em nhỉ?), có tài, mỗi người mỗi việc, các em ra một tạp chí đúng tiêu chuẩn tạp chí Mỹ, hình ảnh đẹp, hấp dẫn, giấy in láng coóng, 144 trang, bài vở xuất sắc, hữu ích, súc tích,...Layout quảng cáo đẹp, đẹp như thế, khách hàng quảng cáo mới mê chứ! Ai bảo là phần hình thức không quan trọng là sai lầm rồi. Hình thức có trình bày trang trọng mới chứng tỏ cái thương vụ là quan trọng chứ. Mỗi số, mỗi chủ đề như những tờ báo Mỹ ra định kỳ.
BN đóng đô ở Sacramento, thủ phủ của tiểu bang California; tuy nhiên, báo được phát hành đi khắp nước Mỹ và nhiều quốc gia khác trên thế giới.
Số Tết 2006 được công ty điện thoại AT& T bảo trợ, BN ra tới...40 ngàn cuốn, wow, đâu phải là chuyện đùa. Chủ nhiệm Rich Nguyễn chưa tới 40 tuổi, cô Mỹ Toàn, managing editor, trông trẻ măng, chắc mới 20 ngoài? BN là Viet lifestyle magazine & business (www.bnmagazine.com), nguyệt san bằng hai thứ tiếng, Việt và Anh Ngữ, cung cấp món ăn tinh thần cho cả người Mỹ gốc Việt “lớn tuổi” như...tôi và đám trẻ người Mỹ gốc Việt thông thạo Anh Ngữ và quen dùng Anh Ngữ trong đời sống hằng ngày như...các em tôi- không còn than là không có báo Việt, dành cho thế hệ một rưỡi, thế hệ thứ hai, để đọc.
Vì viết bằng hai ngôn ngữ và phục vụ cho cả hai thế hệ già trẻ, có thể hiểu là thế hệ cha mẹ và con cái, tôi nghĩ, BN được xem như là gạch nối giữa hai thế hệ này, là một tờ báo mà mọi người đều có thể đọc.
Nhân dịp BN magazine ăn mừng ba tuổi và bước qua năm thứ tư, xin chúc BN magazine mỗi ngày mỗi lớn mạnh, hiện diện mãi mãi trong mỗi gia đình người Việt ở hải ngoại. Rose
linhvang
#883 Posted : Saturday, August 5, 2006 3:32:12 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ sáu, ngày bốn, tháng tám, năm 2006
Tháng chín này, bọn tôi - dân công chức mà không vào nghiệp đoàn- sẽ được lên lương trong khi dân vào nghiệp đoàn thì đã được lên từ tháng trước.
Chỉ được 1.6% thôi. Chẳng thấm vào đâu! Và chỉ được tới tháng sáu năm tới. Sau đó thì bị lấy đi. Tôi chẳng hiểu tại sao chỉ cho ăn một năm rồi lấy lại, bao năm làm cho tiểu bang đây là lần đầu tiên tôi thấy có trường hợp này. Tôi chẳng để ý đọc báo, hôm nay nghe chị H làm bên Payroll nói mới biết. Như vậy, dân có nghiệp đoàn coi như được hưởng đúng một năm, dân không có nghiệp đoàn như tôi - bộ tôi làm không có nghiệp đoàn- chỉ hưởng có 10 tháng. Vậy là tiểu bang “quịt” bọn tôi hai tháng, vì mang tiếng là ăn một năm mà. Anyway, số tiền nhỏ quá nên cũng chẳng trông mong vào nó.
Chẳng đủ so với giá cả sinh hoạt bây giờ. Mà vật giá có lên thang đó chớ. Xăng vẫn còn cao, $2.85/ một ga lông. Bữa điểm tâm thường xuyên của tôi ở McDonald’s là một egg muffin (trứng gà ốp-la và ham kẹp trong cái muffin), một ly nước cam nhỏ, nhớ hồi nào chưa tới 3 đồng mà bây giờ đã $4.10 rồi. Hừm! Tôi để ý từng đồng, từng cắc, trong lúc đọc báo lại thấy một góa phụ người Hoa 61 tuổi ở HongKong (là banker, tên Mimi Monica, tôi quên họ rồi) chịu chi hơn 14 triệu đô la để học Latin dancing, unlimited lessons, trong 8 năm! Bây giờ thì đang thưa kiện để đòi tiền lại. Sao có người nhiều tiền thế nhỉ? và chịu chi cỡ đó để học nhảy đầm?
Nói gì thì nói. Nếu không được cho lên lương, tôi vẫn không mảy may buồn, vì thấy lúc này nhiều người vẫn còn mất công ăn việc làm, đời sống vẫn còn khó khăn –vùng này may mắn là Boeing đang kêu lại người mà mấy năm trước đây nó đã cho ốp. Và nhất là sức khỏe, thấy mình được như thế này, ăn ngon ngủ dễ, không nhức đầu, mỏi lưng mỏi cổ mỏi chân là mừng rồi. Và có được một đời sống thật bình an. Khi mà còn có nhiều nơi trên thế giới dân chúng vẫn phải sống trong cảnh chiến tranh thảm khốc- pháo kích, bom đạn, chết chóc, giấc ngủ không yên,...-, hỏa hoạn, lụt lội, hạn hán, đói khát,...
Mỗi chiều đi làm về, tôi vẫn vội vã ra thăm vườn rau. Tuần tới đi làm thư viện trở lại, ba tuần nghỉ đi qua nhanh chóng quá, 9 giờ từ thư viện về nhà, chắc là trời tối rồi, tôi sẽ chẳng thấy vườn rau. Và cũng chẳng thấy chú thỏ con nữa chứ. Lá sẽ vàng hơn, sẽ rụng nhiều hơn. Chỉ là điều tự nhiên của Đất Trời thôi, chẳng có gì để cho tôi than thở cả (dù là nhìn lá vàng thấy có buồn chút chút). Và tự nhủ đừng có hay than thở bậy nữa.
linhvang
#884 Posted : Sunday, August 6, 2006 1:34:50 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày sáu, tháng tám, năm 2006
Trời nắng vàng, gió thổi mát mẻ qua cửa sổ mở toang, tiếng cắt cỏ đều đặn từ một nhà hàng xóm nào đó vọng đến. Lâu lâu khi im tiếng cắt cỏ thì lại có tiếng con gì kêu cúc cu ở trên cây cao. Một buổi chiều chủ nhật ngày hè. Tôi vừa ra vườn rau thăm những trái dưa leo, vài trái đã dài một gang rưỡi tay tôi. Có nắng và nước, dĩ nhiên cả phân bón nữa, thứ gì cũng lớn nhanh. Nhìn dưa nghĩ bụng, vẫn còn có thể để lớn thêm một tí nữa, kỳ trước cũng cỡ này, hái vô, thấy nó còn non quá, hái sớm, cũng tiếc. Nhưng hôm nay sẽ phải hái một trái, vì chị Nguyên bảo chiều đi công chuyện có thể ghé nhà tôi chơi, tôi đã bảo chị, vậy thì mình sẽ cuốn bánh tráng cho vui, có miếng thịt đùi (và rau rán thì khỏi lo). Ngồi ngắm mấy cây dưa thấy thích quá. Mấy chậu ớt, trái ra đầy, nhất là chậu ớt chỉ thiên. Hôm nọ, S dặn, má em nói chị đừng có bỏ đường vào trong hũ ớt, ăn kỳ lắm, cần thì bỏ tí muối thôi. Tôi cười nói, ừ, thì không bỏ đường, chị sẽ vào tùy bút sửa lại, không thôi fans của chị đọc rồi lại làm như thế, mà có cân lượng không? Như bao nhiêu ớt, bao nhiêu tỏi, bao nhiêu dấm? Sam cũng bù trất, vì má S làm, chứ S không có làm, nhưng S nghĩ mình độ chừng thôi.
Sáng nay, Ng đã dậy sớm tưới nước, chăm sóc cây cỏ. Tôi dậy trễ hơn, chỉ ra xem chừng và thưởng thức thôi. Tôi không phải là người chăm sóc vườn tược. Ng mới là gardener. Nhưng đâu cần tôi nhúng tay, Ng được tôi khen là Ng thích rồi. Ng hay cười bảo khi thấy tôi nói năng nhỏ nhẹ ngọt ngào là biết tôi muốn gì (mà Ng chưa biết là cái gì), chẳng hạn hôm nọ tôi messed up cái website của tôi, (Ng dùng chữ “phá”), mà Ng đang ngủ, tôi chỉ hỏi, anh ngủ chưa vậy, honey (tôi kêu Ng là mật ong, thì không ngọt sao được), em vừa bỏ bài lên, “tự nhiên” thấy cái mục lục chạy chữ lung tung, là Ng thức dậy mò mẫm sửa dùm tôi.
Mấy hôm rày, hồng trước nhà đã cho ra hoa lại, thơm phức-cách đây không lâu, có khách đến chơi, hồng lại “trục lúc”, làm tôi cũng quê, tại cứ đem khoe trong tùy bút, nên bạn bè lại tưởng tôi có một vườn hoa ...vĩ đại lắm đó. Lilly thì chỉ có mấy nhánh đó thôi mà cũng ra hoa đủ nực nồng. Chị Nguyên có lần hỏi sao lâu rồi mà lilly chẳng chịu nhảy nhiều cây con vậy. Tôi trả lời, ai biết đâu?
Chị Nguyên vừa ăn uống ở đây, bây giờ đang đi lo công chuyện của chị ấy. Tối nay, chị sẽ ở đêm nhà tôi (điều này tôi mới biết, hihi chị luôn luôn cho tôi những bất ngờ như thế này) nên tôi đã vội vã dọn dẹp cái phòng làm việc của tôi để chị ở.
Phượng Các
#885 Posted : Sunday, August 6, 2006 5:33:09 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Lá sẽ vàng hơn, sẽ rụng nhiều hơn. Chỉ là điều tự nhiên của Đất Trời thôi, chẳng có gì để cho tôi than thở cả (dù là nhìn lá vàng thấy có buồn chút chút). Và tự nhủ đừng có hay than thở bậy nữa.


Chị cứ than thở đi, ngày xưa Đức Khổng tử nhìn nước chảy mà Ngài cũng than mà: "Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ" (Chảy mãi như thế này, ngày đêm không nghỉ). Những thay đổi của mùa màng, của thời tiết, của những năm tháng trong đời sống chúng ta, lập đi lập lại, cũng khiến cho mình có lúc đặt câu hỏi, đâu là ý nghĩa rốt ráo của cuộc tồn sinh này. Chúng ta sẽ mỗi ngày một già đi, thân thể liệt nhược, ốm đau, bệnh hoạn. Ngày còn trẻ, mỗi lần nhìn các cụ già, ta cứ tưởng như ta sẽ không bao giờ như họ, vậy mà bây giờ, dòm lại mình, đã thấy ra sao? Nhiều người sẽ đành chấp nhận: ối thôi, thì mình cũng như thiên hạ, sống đã rồi phải chết.... Chỉ có một số người động lòng vì lời của Đức Phật: Trên trái đất này, không một tấc đất nào lại không từng chôn xương của ta, không một tấc đất nào lại không từng thấm máu của ta, và nước mắt của ta từng đổ ra nếu gom lại còn nhiều hơn nước đại dương. ....

linhvang
#886 Posted : Tuesday, August 8, 2006 10:56:47 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ ba, ngày tám, tháng tám, năm 2006
Cuối cùng thì Val đã quyết định sẽ về hưu cuối tháng tám này. Val chẳng phải là sếp mà sáng sớm hôm qua tự nhiên kêu cả nhóm vào phòng họp, thế là mọi người, trừ tôi, đã đoán đúng là Val sẽ nói gì. Mèn ơi! Sao tôi lại cứ nghĩ là Val sẽ làm cho tới 55 tuổi? dù Val đã làm đủ 30 năm từ hồi đầu năm nay, đủ năm để được về hưu. Tại tôi nghĩ Val còn quá trẻ và...cái nhà chưa trả hết chăng? Val chỉ mới 49 tuổi. Về hưu thì chỉ hưởng tối đa 60% của tiền lương thôi. Hóa ra cô cháu gái mới được ba tháng là động lực để Val và cả gia đình Val quyết định là Val nên ở nhà để trông coi cháu.
Lại có thêm buổi họp chiều nay: mỗi người thò tay ra làm một ít việc của Val cho đến khi người mới được mướn vào. Mà nhóm lại đang hụt một người rồi, các sếp cao đồng ý không mướn người thế Kim khi Kim thế Jeanne, khi J thế Larry, khi L thế Kim S đi qua nhóm khác...Người này dạy việc cho người nọ, người nọ dạy việc cho người kia...Ngoài mặt ai cũng cười mà trong bụng chắc là đều không vui? Tôi chẳng dạy việc cho ai, ngoài việc sẽ lãnh thêm một việc nhỏ của Val, thật sự cũng không biết lớn nhỏ như thế nào, nhưng xem chừng từ những đổi thay nhân sự này tôi là người ít bị xáo trộn nhất. Tôi cũng mong được như thế vì dạo này tôi khó mà tập trung để học việc mới.
Cũng ngày hôm qua, thư viện nơi tôi làm ban đêm đã dọn về địa điểm mới, một địa điểm quá nhỏ, không đủ chứa “của cải” nên sách báo, phim ảnh của chi nhánh này đã phải “tản cư” đến vài chi nhánh khác – có tổng cộng 13 hay 14 chi nhánh, lâu rồi tôi không nhớ. Tôi có cảm giác như đang ở nhà lớn rộng rãi mà phải bán nhà dọn ra ở nhà nhỏ chật chội, thiếu tiện nghi. Nhà chật chội thì thế nào người trong nhà đi đứng cũng đụng nhau. Tôi chỉ nghĩ vậy thôi chứ so far thì thấy mọi người còn cười được với nhau. Ai cũng bảo khi thư viện cất xong, mình sẽ có thêm 3 ngàn sf, tức là 15 ngàn sf, tha hồ mà thoải mái. Bao giờ cất xong và khai trương thư viện mới? Đầu năm 2009! Tôi nghĩ thầm, well, tới đâu hay tới đó. Năm 2009, tôi không biết tôi còn mê thư viện nữa không? Còn tiếc nữa không nếu phải trả lại cái thẻ thư viện mà mình là nhân viên?
linhvang
#887 Posted : Friday, August 11, 2006 5:47:50 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ sáu, ngày 11, tháng tám, năm 2006
Đọc báo thấy cảnh khám xét kỹ càng làm phiền toái ở phi trường mà ngại đi chơi đâu xa. Thấy sau giờ đi làm về nhà nằm coi phim, đọc sách báo để giải trí là khỏe nhất thôi. Thời bây giờ lên nét tán gẫu với bạn bè ảo ở khắp nơi cũng vui, như tôi chẳng có thì giờ mà than cô đơn. Mà kẹt quá phải đi thì tôi nghĩ cũng nên ráng chịu vậy, bị phiền phức còn hơn là thả lỏng rồi không chừng gặp phải tai họa do bọn khủng bố gây ra. Sao lại có nhiều người khùng điên chịu chết để đi gặp Allah của họ đến như vậy? Nhưng Allah nào lại đồng ý cho người đi giết người chứ?
Anh bạn văn bảo tuần rồi đi picnic liên trường vui lắm, gặp lại một ông thầy ở QH, 45 năm rồi không gặp, thầy không nhớ anh nhưng khi anh nói tên anh ra thì thầy lại nhớ anh liền. Bao nhiêu năm từ ngày thôi trường, tôi chưa từng dự một cái họp mặt trường xưa bạn cũ nào. Tuy rằng quãng đời đi học của tôi cũng dài lắm, trải qua trường lớp cũng nhiều, nhưng tôi lại chẳng biết tôi gắn bó với trường nào. Ba trường tiểu học công, hai trường trung học tư, hai trường đại học công với hai ba phân khoa. Tôi chẳng thuộc hội ái hữu trường nào, nên đôi khi thấy người ta tổ chức này nọ, tôi tự hỏi những lần họp mặt như vậy có thật sự vui không? Có ai tủi thân không khi thấy người ta thành công và với đẹp con khôn còn mình thì chẳng được gì? Giốp thì mất, vợ thì xấu ỉn, con thì chẳng khôn. Có ai thấy...người xưa đi bên cạnh một cô vợ xinh xinh thì mình có nhói tim không?
Tôi học ở UPS, nhưng lại sinh hoạt thường xuyên với dân UW, nhắc về UW trong nhiều truyện ngắn, nên nhiều người tưởng tôi học ở UW, và tôi đã được nghe kể lại như thế này, LV là cây viết của UW, của xứ Xanh Mãi Ngàn Năm, LV kể những mối tình UW, LV tả mưa nắng vùng Tây Bắc, hì hì nghe cũng vui; tôi còn biết các anh chị bạn văn bên mặt Đông bảo, qua Seattle thì nhớ liên lạc LV; bạn QT ở SJ bảo lâu lâu đọc truyện của LV để nhớ một thời đi học, đọc truyện là biết ngay LV đang viết về ai (ý trời! nếu quả thật như thế thì tôi lại sợ nghe mắng vốn hay không chừng lại có ngày phải vác chiếu ra tòa!),...
Hôm nọ ngồi ăn cơm có món xà lách xon trộn chua, tôi chợt nhớ về lần đi cắm trại với nhóm UW, và tôi kể cho Ng nghe, lần đi cắm trại đó (còn nhớ đóng 20 đồng), ai trong ban ẩm thực đã đi hái tới mấy thùng xà lách xon và một chiều cả trại có món rau trộn với xì dầu, dấm với những lát cà chua, ăn với cơm ngon ơi là ngon. Đêm đốt lửa trại ca hát vui thật vui, dân thức khuya còn được ăn chén chè đậu (black eyed beans) nấu với nếp.
Thỉnh thoảng tôi nhận thư mời họp cựu sinh viên từ UPS gửi tới, nhiều lần có bao thư xin tiền nữa. Có năm Class của tôi còn là ban tổ chức. Mà tôi chẳng nhớ tên ai quen. Chắc phải lôi cái danh sách dân ra trường năm ấy, may ra mới nhớ được người nào. Không có một tên Việt nào! Cái tờ báo gửi đến nhà, tôi cũng có đọc đó chứ. Có phần các cựu sinh viên viết những bản tin ngắn về mình để bạn học biết về nhau. Đang làm cho hãng nào, đang ở đâu, kết hôn với ai, có mấy con,...Tôi cũng chẳng bao giờ gửi vài hàng về tôi. Thật sự thì đường công danh cũng chẳng tệ, vẫn làm cho tiểu bang, chưa từng bị ốp, và làm đúng cái nghề mà tôi đã học. Tôi cũng có thể viết thêm...đêm đêm tôi còn viết lách chút đỉnh. Nhưng ai biết tôi là ai đâu chứ! Nếu như tôi viết gửi về hội cựu sinh viên VN ở UW thì may ra. Nhưng tôi lại không học ở đó một ngày nào!
linhvang
#888 Posted : Saturday, August 12, 2006 6:19:27 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ bảy, ngày 12, tháng tám, năm 2006
Trời vẫn còn nắng đẹp lắm, nắng dịu dàng chứ không phải gay gắt. Mấy cây hồng trước nhà nở rộ trở lại, thấy đẹp quá, giá gì lúc này có khách nào ghé thăm nhà rồi khen hoa, thì mình cũng nở mũi được, nhưng lại không có ai. Ậy! khi hoa tàn là thế nào cũng có khách ghé cho coi! Tháng này dạ lý hương cũng ra bông, khoảng bảy tám giờ tối đã bắt đầu tỏa hương thơm ngát. Ban ngày cánh hoa (tí ti) khép lại, ban đêm mở ra tỏa hương; khi không mở cánh được nữa thì hoa thật sự tàn. Thược dược và lay-ơn thì đã nở bông nhiều lắm rồi, tha hồ cắt cắm bình – mùa này không tốn tiền mua bông. Chậu ớt chỉ thiên, trái đầy, đen thui, khi chín mới đỏ, tôi định hôm nào sẽ chụp hình đưa lên nét để khoe với anh Lê Nguyễn Hiệp, xem chừng cây ớt của tôi có nhiều trái hơn cây ớt của anh ấy. Ớt này, cay “tàn nhẫn, vô nhân đạo”, dân ăn ớt lão luyện như tôi mà có khi phải đi khắp nhà vừa hít hà vừa ơi ới kêu Ng đưa cho chai nước lọc lẹ lẹ lên. Có ai giải thích được tại sao mình phải làm khổ thân mình như thế không?
Ngày mai là giáp bốn tuần tôi đã không có một giọt mocha nào trong người. Hồi chiều tôi dụ khị Ng mua một ly đi rồi cho tôi hớp ké vài hớp mà Ng không chịu mua, nói bệnh hoạn như thế (tim đập nhanh), chưa tỡn hay sao? Tôi bảo tại lần đó uống trong lúc bụng rỗng nên nó mới làm dữ, chứ uống coke cũng có chất caffeine vậy, mà lại không sao, cả trà cũng không sao, bây giờ cái bụng no rồi mà. Nói gì thì nói, Ng cũng chẳng chịu mua- trong lúc tôi đang bắt chước mấy ông cai thuốc lá, thuốc lá thì không mua, nhưng ai có thì xin một điếu (hút cho đỡ thèm).
Tôi viết hết journal thì qua blog, chẳng đụng tới cái truyện ngắn cần phải sửa lại cái đoạn cuối. Tôi e-mail cho chị PDH nói chuyện thời tiết trên này buổi sáng đang chuyển sang thu. Chị gửi e-mail trả lời, “Chán lắm rồi, mấy người lười không chịu sửa bài rồi dụ người ta chuyện trời trăng mây nước để người ta...quên giận hả????”
Hì hì, LV cũng chán LV nữa nè! Big Smile
Tonka
#889 Posted : Sunday, August 13, 2006 8:36:35 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Vậy là chị phải cai Starbuck hở?
linhvang
#890 Posted : Sunday, August 13, 2006 10:40:06 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Đúng rồi, không những mocha mà còn những thứ khác nữa đó, vì lượng cholesterol lên cao rồi (lần đầu tiên, con số nhảy ra khỏi cái...range!) Black Eye. Bữa nay là đúng 4 tuần không có mocha, hồi nãy trong mall, sau khi đi mua sắm xong (tuần tới có cậu em lấy vợ), ngồi nghỉ chân, muốn xếp hàng mua một ly quá, mà ráng được qua cơn ghiền. Hồi nào tới giờ ăn uống cẩu thả, không kiêng cữ gì cả, ăn gà thì cứ lấy phần da mà ăn, ăn thịt heo cũng vậy, cứ nghĩ cơ thể của mình tiêu thụ ngon lành. Bây giờ thì biết lo, và rất thông cảm cho những ai ăn uống đã phải kiêng cữ.
linhvang
#891 Posted : Sunday, August 13, 2006 4:04:54 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày 13, tháng tám, năm 2006
S bảo tôi những nhân vật nữ của chị rất “cute” và rất “independent”. Tôi nghe cũng thấy vui khi biết truyện mình viết có người đọc và để ý nhận xét như thế. Cả khi bị phê phán là mình ác độc, tàn nhẫn vì đã cho một nhân vật nào đó chết (trong Một Bức Hình)-tôi cũng tái mặt cố phân bua LV không phải thế, sau nghĩ lại thì thấy buồn cười. Những điều đó làm tôi nghĩ viết văn vui thật, nên tôi cứ tiếp tục thức khuya gõ gõ. Đó là chưa kể một lý do riêng tư là tôi muốn chứng minh cho một nhà thơ của vùng TB biết là đừng có khinh thường tôi là con nít, nếu tôi muốn thì tôi cũng viết được, và sẽ được ít nhiều người biết đến. Năm đó, trong một bài tường thuật về một buổi họp văn nghệ bỏ túi tại một tư gia người bà con của bác HBT, ông thi sĩ này đã điểm danh ông nhà văn này, ông nhà báo nọ (có người tôi chẳng thấy họ viết gì cả) mà đã không nhắc đến tên tôi dù tôi đang viết, và được trả tiền, cho Tiểu Thuyết Nguyệt San của ông HA, chủ nhiệm báo Văn Nghệ Tiền Phong - ông tưởng tôi không viết được tiếng Việt như các con ông chăng? Ừ, thì tôi không nổi tiếng nên ông không biết!
Khi nhắc đến điều này, tôi lại cảm ơn bác HBT, vì chỉ có bác mới coi tôi là bạn văn, bác quý mến tôi, năm nào bác qua chơi TB, có tổ chức buổi họp mặt văn nghệ nào, bác cũng không quên tôi. Năm ngoái sang chơi bên này, bác cũng có nói, ông H thắc mắc sao lần nào tôi cũng bảo phải mời LV (một người khách nhỏ tuổi nhất); câu nói này lại càng xác nhận là điều tôi nghĩ lâu nay đã đúng, họ không coi mình ra gì. À há! Thế thì mình càng phải cho họ biết là mình viết được, là mình viết thiệt, chứ không phải như nhiều người không viết (hay viết không được) nhưng lại cứ muốn cái danh dỏm!
Thỉnh thoảng tên tôi đứng gần tên ông thi sĩ này hay tên tôi nằm trong cái danh sách có tên ông, nghĩa là ông và tôi trên đường đi đã “chạm tên” nhau (lâu rồi không có chạm mặt, chạm trán), tôi lại mỉm cười, chắc bây giờ ông đã biết tôi là ai? Ai bảo (người) vô tư thì không biết ghim (cái gì) lâu trong đầu! Big Smile
linhvang
#892 Posted : Monday, August 14, 2006 3:57:09 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ hai, ngày 14, tháng tám, năm 2006
Trời nóng 82 độ. Cái chai nước lọc suốt ngày để trong xe, nước cũng thành âm ấm. Bây giờ mà có một ly mocha đá lạnh uống đã lắm. Thèm thì thèm nhưng tôi giỏi lắm đó, nhịn được bốn tuần rồi. Kẹt quá thì cũng uống được, chỉ một ly 12 oz thôi mà, với lại, nước đá cũng choáng gần một nửa ly rồi! Để hôm nào sửa xong cái truyện, tôi sẽ tự thưởng mình. Ừ! muốn uống thì uống, cứ nói tới nói lui hoài, chán quá!
Tôi ngại sửa truyện lắm, vì tôi mau chán, không muốn nhìn tới nhìn lui những gì tôi đã viết; nhưng sửa chữa là một phần của viết lách, revise, revise..., lại là phần rất quan trọng, không thể bỏ qua.
Hôm nay, cô auditor (mặt Nhật, tên Nhật) đã tới, xem xét một lô sổ sách. Tôi ngạc nhiên sao cô ta tới sớm quá vậy, nhớ mọi năm cũng phải đầu tháng 11 kia mà. Bà Ana bảo đây là một special audit. Tại sao? Hỏi thì bà cười nhẹ bảo không nói được, nhưng khi tôi nói có phải vì vụ ông Gil mất tích không? Thì bà lại nói, đúng rồi, sao biết? Tôi nói thì Monette đã cho biết lâu rồi, nhưng tôi không dè là sớm hơn tôi tưởng, vì mọi người đang bận đóng sổ sách cuối năm mà, khám xét sổ sách lúc này làm mình thêm mệt. Tuy nói vậy, nhưng thật sự thì không có gì phải lo hết, ít ra là phần của tôi. Nhưng tôi sẽ thấy sếp Monette lo lắng “quáng gà”; hồi trước, sếp Debbie rất bình tĩnh (gần như tỉnh bơ).
Trên đường lái xe về, nghe radio cho biết nhà cửa vùng Tây Bắc vẫn tiếp tục lên giá, lý do kinh tế của những tiểu bang WA, OR đang phục hồi ở tốc độ nhanh (tôi biết Boeing đang kêu người lại), nhiều người từ những tiểu bang khác về đây xin việc, mua nhà. Đi đường thấy Burger King, McDonald’s, chợ Fred Meyer, và một lô tiệm quán trả lương rẻ rề khác, để bảng mướn người là biết những hãng lớn đang kêu người lại hay mướn người mới nên người ta bỏ giốp dỏm đi làm giốp ngon. Tôi cũng đang nghĩ năm tới mình sẽ lại đóng thuế nhà cửa và đất đai lên nữa rồi, cứ chạy theo cái tiền thuế này, cũng đuối người!
Tonka
#893 Posted : Monday, August 14, 2006 11:05:25 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Đúng rồi, không những mocha mà còn những thứ khác nữa đó, vì lượng cholesterol lên cao rồi (lần đầu tiên, con số nhảy ra khỏi cái...range!) Black Eye.


Vậy là hai thứ: cholesterol và high blood pressure? Tới một cái tuổi nào đó thì ít nhiều cũng sẽ bị hai thứ này chi phối chưa kể bệnh tiểu đường nữa. Chị có thể uống decaffeinated coffee cho đỡ ghiền mà.
Vũ Thị Thiên Thư
#894 Posted : Tuesday, August 15, 2006 8:49:02 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

Đúng rồi, không những mocha mà còn những thứ khác nữa đó, vì lượng cholesterol lên cao rồi (lần đầu tiên, con số nhảy ra khỏi cái...range!) Black Eye. Bữa nay là đúng 4 tuần không có mocha, hồi nãy trong mall, sau khi đi mua sắm xong (tuần tới có cậu em lấy vợ), ngồi nghỉ chân, muốn xếp hàng mua một ly quá, mà ráng được qua cơn ghiền. Hồi nào tới giờ ăn uống cẩu thả, không kiêng cữ gì cả, ăn gà thì cứ lấy phần da mà ăn, ăn thịt heo cũng vậy, cứ nghĩ cơ thể của mình tiêu thụ ngon lành. Bây giờ thì biết lo, và rất thông cảm cho những ai ăn uống đã phải kiêng cữ.



Chị Linh Vang

Welcom to the club...
Lâu rồi cũng cố nhịn, chỉ ăn đậu hủ thường xuyên thôi, chỉ có cà phê là không muốn nhịn, vì cuộc sống , nhịn hết thì..chán lắm
Lâu lâu tự thưởng mình đi chị, sau đó thì kiêng lại , TT trong tuần ăn uống rất cẩn thận , cuối tuần đi chơi thì...tụ do , ai mời gi cũng ăn, không kiêng...
linhvang
#895 Posted : Thursday, August 17, 2006 4:26:44 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

quote:
Gởi bởi linhvang

Đúng rồi, không những mocha mà còn những thứ khác nữa đó, vì lượng cholesterol lên cao rồi (lần đầu tiên, con số nhảy ra khỏi cái...range!) Black Eye.


Vậy là hai thứ: cholesterol và high blood pressure?

Chỉ có cao cholesterol thôi (high blood pressure thì chỉ khi đi cho máu, tim đập nhanh, chắc chắn là vì hồi hộp), biết mình lâu nay ăn ẩu nhưng bao giờ cũng khoảng 170, hồi tháng 12 năm rồi là 176, vẫn còn tốt, tháng bảy này lại nhảy cái ào lên 209!. Đúng là càng lớn tuổi thì cơ thể không còn họat động mạnh như hồi còn trẻ. Không nên ỷ y nữa.
linhvang
#896 Posted : Thursday, August 17, 2006 4:49:55 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ tư, ngày 16, tháng tám, năm 2006
Cả nhóm đưa Val đi ăn trưa ở Olive Garden. Tôi được dịp kêu món spaghetti vì Ng không thích ăn món này nên ở nhà vì lẽ đó tôi thường không làm. Ăn ở tiệm ăn Ý này thích nhất là những que bánh mì còn nóng hổi và những bát xà lách có thêm hành tây xắt lát, cà chua, trái ớt chua, cheese, và những trái ô liu đen (tôi thích ăn những trái này), tha hồ ăn, họ hỏi, mình ừ thì họ cứ đem ra miết thôi. Mà mấy que bánh mì này, ăn còn dư thì có người cũng thích mang về cho chồng con. Giá cả cũng phải chăng. Kêu thêm một ly coke, phần ăn của tôi kể cả típ là 11 đồng.
Buổi ăn trưa này coi như bữa ăn của nhóm để mừng Val về hưu cuối tháng này. Sếp Monette dành trả cho Val. Cả Fiscal cũng sẽ có một bữa potluck nữa (Val chọn potluck). Val không muốn một bữa luncheon ở nhà hàng vào tầm mức mà cả agency cùng tham gia. Nhưng dĩ nhiên vẫn có bằng khen và thư cảm ơn của thống đốc tiểu bang, hiện giờ là bà Christine Gregoire, thuộc đảng Dân Chủ.
Val với tôi làm chung nhau tới 28 năm, nghĩ lại quả là một thời gian dài đằng đẵng, dài còn hơn cả những năm qua Ng và tôi lấy nhau! Từng ấy năm, gặp nhau mỗi ngày, bao nhiêu đổi thay, cái thời mà tôi nặng chỉ có 80 lbs, còn mặc size 2! Bây giờ tôi trên 110 lbs (mặc áo size 6), đủ tiêu chuẩn 110 lbs để cho máu, nhưng mà dạo này bị đuổi về hoài, nên chắc tôi không cần nặng nữa, sẽ đi bộ hay nhịn ăn để xuống cân là vừa. Val và tôi có chung sếp là bà Judy – bà ấy làm sếp mà như “nuôi nấng và dạy dỗ” chúng tôi- trong một thời gian 22, 23 năm cho tới khi bà về hưu, vì phải chăm sóc roommate của bà mắc bệnh mất trí nhớ-cách đây hai năm bà Dodi qua đời. Hai người là lesbians. Mấy tháng trước, bà Judy có ghé thăm tụi tôi. Buồn cười! Có người còn hỏi là bà đã kiếm người khác chưa? Thì bà cười nói sợ phải nuôi một người đau ốm nữa, sống một mình sướng hơn.
Đầu tháng tới khi không còn Val ngồi bên cạnh nữa, chắc chắn là tôi sẽ thấy không khí là lạ lắm đó. Nhưng Val có hứa với tôi là thỉnh thoảng sẽ mang đứa cháu gái ngoại vô cho tôi coi. Con bé tóc đen và thẳng này có 1/4 máu Phi Luật Tân, nhưng Val cứ cười kêu con bé là con Philippino.
Dĩ nhiên đời là phải có đổi thay. Nhiều người còn tạo ra nhiều đổi thay, bay nhảy giốp này, chỗ nọ, có đâu ngồi lỳ một chỗ như hai đứa tôi.
Tôi cười bảo Val là sau khi you về hưu thì tụi thanh tra sẽ không đến xem xét kỹ lưỡng cái phần tiền bạc này nữa (việc làm chính mỗi ngày của Val là kiểm kê tiền nong và tính toán sổ sách để đưa tiền vô ngân hàng), vì you làm việc này lâu quá nên họ sợ you có cơ hội ăn cắp tiền!! Val cũng cười nói, chắc là vậy rồi! Big Smile
linhvang
#897 Posted : Tuesday, August 22, 2006 4:00:03 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ ba, ngày 22, tháng tám, năm 2006
Cuối tuần rồi, một cậu em đã lấy vợ (tôi cũng còn cậu em út là độc thân), bữa nay tôi mới thấy thảnh thơi. Tuy tôi chẳng phải lo gì trong việc sửa soạn đám cưới (nghĩ hạnh phúc quá khi có ba má lo), vậy mà không hiểu sao cũng bận. Bận sắm sửa áo quần, giày dép cho mình thôi, cũng mất mấy ngày cuối tuần đi dạo trong mall. Cứ ngắm cái này cái nọ mà đều không vừa ý, để rồi gần ngày thì mua ngay một cái áo mà chẳng có on sale hay được discount gì cả-nhưng vừa mặc vào là tôi đã thích ngay! Lúc đem về nhà, kể cho Ng nghe “mắc vậy đó” thì Ng cười bảo phải bấm bụng mà mua phải không? vì Ng biết tôi rất keo kiệt khi bỏ tiền ra mua áo quần.
Rồi hôm thứ sáu, gia đình cậu em ở San Diego về. Tôi thấy lại hai đứa cháu gái đã trổ mã xinh ơi là xinh. Tụi nó mỗi ngày mỗi lớn là mình mỗi ngày mỗi già đi. Bé U biết lái xe rồi, còn một năm nữa là vào đại học. Bé T dáng cao và thẳng nên mặc áo dài trông đẹp như người mẫu!
Ăn uống ở nhà này, nhà nọ. Trao đổi bao nhiêu chuyện. Chuyện mới, chuyện cũ.
Rồi hôm thứ bảy, hai bác Toại và anh Bích từ SJ lên dự đám cưới. Mèn, mấy chục năm rồi tôi mới gặp lại anh B, vậy mà tôi vẫn nhìn ra được anh, anh không khác chi mấy! Anh B là hàng xóm sát vách nhà ba má tôi ở Quy Nhơn, 59A CĐ. Hồi đó, anh ở trọ nhà bà S, 59B CĐ, đi học trường Cường Để. Tôi nhắc chuyện có lần các anh cầu cơ, kêu tôi qua, để tay vào cơ, chẳng biết các anh có đẩy không, mà tôi nhớ cơ chạy “vù vù”. Anh Thông, em của anh B, chắc là nhớ chuyện cầu cơ, vì các anh chọc tôi bảo tôi hỏi cơ là chồng tương lai của tôi có tên bắt đầu bằng vần gì, thì cơ chạy và ngừng ở chữ T, và tôi kêu tôi không chịu lấy người tên T đó đâu, vì chắc người ta sẽ xấu như anh T- làm các anh cười (anh T đen, không trắng và đẹp trai như anh B. Nhắc lại chuyện này, tôi tức cười khi anh B nói cám ơn em). Những năm đó, tôi học chừng lớp hai, lớp ba. Bây giờ nghe anh B nói vợ chồng anh T vừa qua Mỹ được một năm, cũng đang ở SJ, bốn con còn ở VN vì đều trên 21 tuổi.
Ng không tin là hồi nhỏ tôi dữ lắm, các anh sợ tôi, dặn nhau buổi trưa đừng múc nước giếng vì sợ làm ồn, cô nhỏ ngủ không được, cô sẽ ra la toáng lên. Ng cũng không tin là tôi đã từng đánh lộn với con nhỏ (tên Nga) hàng xóm!
Gặp lại người quen, nhắc lại chuyện cũ, tôi thấy vui ghê. Tôi suy ra, có lẽ vì vậy mà người ta mới lập ra hội ái hữu, hội đồng hương này nọ, để những người cùng có kỷ niệm ở một thời gian nào đó gặp nhau mà hàn huyên tâm sự.
Hai bác T và anh B vẫn còn ở chơi nhà ba má tôi, nghe nói cả tuần, nên chắc là thứ bảy, chủ nhật mới về lại SJ.
linhvang
#898 Posted : Thursday, August 24, 2006 5:31:33 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Hai Thế Hệ

Trác Như
San José

Gởi tặng nhà văn trẻ Linh Vang nhân dịp tham dự lễ thành hôn của cháu Bùi Ngọc Đức cùng Trương Thu-Thủy, ngày 20 tháng 8 năm 2006 tại Tacoma, Washington State.

Văn chương sao kể xiết lời,
Không gian lồng lộng, đất trời bao la.
Nhớ về trường cũ Văn Khoa, *
Cơ duyên âu cũng một nhà trước sau.
Ngược xuôi nhìn lại mái đầu,
Dẫu chăng thế hệ, cùng đau đổi dời
Mừng thay góp mặt cuộc đời,
Đem câu tâm sự cho người ngắm trông.
Nắng chiều gió nhẹ bên song,
Hồn quê lãng đãng theo dòng Côn Giang.
Mơ màng vó ngựa rập ràng,
Tiếng voi tập trận còn vang thuở nào. **
Như vừa tỉnh giấc chiêm bao,
Mỗi thời mỗi khác đời nào lại không.


Trác Như

* Tác giả và Linh Vang cùng là cựu sinh viên Văn Khoa.
** Linh Vang là con cháu đời thứ mười của nữ tướng Bùi Thị Xuân.
Phượng Các
#899 Posted : Sunday, August 27, 2006 5:17:52 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Vậy ra chị Linh Vang cũng là dân cựu Văn khoa hả?

linhvang
#900 Posted : Sunday, August 27, 2006 6:29:18 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Đúng vậy. Mà là ban Anh Văn, nên chị đừng có hỏi Việt Văn và Hán Văn, vì...mù tịt! Big Smile
Users browsing this topic
Guest (16)
97 Pages«<4344454647>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.