Thứ bảy, ngày 21, tháng một, năm 2006
Cuối tuần mà tôi thức dậy từ bảy giờ rưỡi sáng. Bất chợt thức giấc rồi leo xuống giường ngay, chứ không phải nhờ cái đồng hồ đánh thức, vì đêm qua, Ng đã vô tình tắt cái alarm. Ng quên là sáng nay tôi đâu có thể ngủ thẳng cẳng được chứ, vì tôi phải đi lấy bánh hỏi đặt người ta làm dùm, hẹn lấy 8 giờ sáng. Bổn phận của tôi chỉ có thế, chẳng lẽ lại làm không được? Việc đi lấy con heo quay và xôi gấc là việc của một đứa em trai.
Trời vẫn mưa nhẹ. Được Ng chở đi, vì tôi sợ lái xe một mình đi ngang qua nhà đốt người chết, lấy khay bánh hỏi xong thì tôi cũng phải bắt đầu sửa soạn áo quần là vừa. Hôm nay, nhà có đám hỏi cho cậu em mà. Đại gia đình chuẩn bị đến nhà gái, cách xa khoảng nửa tiếng lái xe. Vậy mà tôi lại “leo” lên nét chứ! Tôi muốn xem báo Xuân đã ra chưa. Sau khi vào web của tờ báo và biết là báo Xuân đã ra rồi, tôi vào hộp thư định gửi e-mail nhờ một anh bạn văn ở dưới SJ đi lấy báo Xuân xem dùm có bài của tôi không. Bao nhiêu năm viết lách tôi vẫn có cái thói quen nôn nóng đó! Ai dè! Thấy anh bạn đã gửi e-mail bảo, LV có truyện...đăng ở trang...Chị PĐN cũng có bài. Tôi vui quá, bắt phôn gọi cho chị Nguyên để cho chị biết là chị cũng có bài đăng trong báo Xuân, tưởng tin sốt dẻo, nào ngờ chị cười trong phôn bảo biết rồi, hôm qua đã nhận được báo rồi, có gọi cho em mà em đi đâu. Tôi bảo, sao em chưa nhận được, không chừng bữa nay sẽ nhận được?
Sau đó, Ng cười chọc tôi, con người sao chẳng tự tin gì hết vậy, cứ sợ bài không được chọn đăng hả? Tôi cũng cười nói, sợ chứ, tại bây giờ có nhiều người viết hay quá, và vì báo này có trả tiền nhuận bút nên ai cũng muốn viết cho nó; hì hì vui quá, nếu chị Nguyên có bài mà em không có thì em sẽ buồn lắm đó.
Chị Nguyên có, LV cũng có, mà người báo tin cũng có thơ được đăng, nên vui vẻ...cả làng.
Ng lại cười chọc, đúng là ganh tị, ganh đua với tinh thần thể thao thì được; ganh tị thì quê lắm, biết không?
Tôi trả lời, không biết ganh tị là xấu, ganh đua là tốt hay không, nếu chị Nguyên có bài mà em không có thì em sẽ ...không vui được...hì hì.
Tối 7:30, bên đó 9:30, nhận cú phôn của một bạn nét. Anh hỏi đã chuẩn bị đưa ông Táo về trời chưa? Tôi bảo, không nhớ gì cả! Vợ chồng đang trên đường đến chơi nhà một anh chị bạn đây.
Anh bảo vẫn vào đọc tùy bút Một Góc Trời, mà không dám viết gì, vì lại sợ người ta nói “mặc áo thụng vái nhau”.
Tôi cười, “cảm ơn anh, mình không vái mình, thì ai vái cho?”. Thật ra đây là câu mà nhà văn Lê Thị Nhị vẫn nói để khuyến khích lẫn nhau vì sợ không còn ai ở hải ngoại viết và đọc tiếng Việt nữa. Thôi thì khi ai còn có lòng và còn viết được thì mình nên dễ dãi một tí.