Thứ tư, ngày 11, tháng một, năm 2006
Radio cho biết đã mưa liên tục 24 ngày rồi. Tôi nghĩ, hèn gì thấy mưa hoài!
Năm ngoái khoảng thời gian này, trời đã lạnh mid 20s, làm đường đi trơn trượt. Tôi không thích mưa dầm dề, nhưng so với lạnh mà nguy hiểm như thế thì thà mưa còn hơn.
Báo Xuân đã lai rai tới. Cũng có nhiều báo nghe nói còn đang trên đường đi tới...nhà in! Dĩ nhiên, đâu phải mùa xuân nào cũng vui, đối với mọi người. Mùa xuân, vợ nghe tin chồng tử trận. Mùa xuân, con ở xa không về...Mùa xuân súng nổ, chết chóc của Tết Mậu Thân...Đành thế, nhưng khi viết cho báo Xuân, tôi thích viết cảnh gia đình hạnh phúc, đoàn tụ...và nếu trong truyện có hai kẻ yêu nhau thì tôi luôn luôn cho họ được lấy nhau. Tại sao lại viết như thế? Tại vì xuân, viết vui để mọi người cả năm sẽ gặp chuyện vui, sẽ vui.
Tối chủ nhật rồi, chị Lê Mộng Hoàng gọi nói sẽ gửi quà cho tôi, “món quà này em sẽ thích lắm”. Tôi hỏi, quà gì vậy, chị? Thì chị cười bảo, nói trước mất vui. Tôi lại nói, em biết món gì rồi.
Tôi cứ đinh ninh là chị sẽ gửi cho tôi ô mai có gừng, vì tôi thích ô mai loại này khi chị qua chơi Tây Bắc cuối tháng năm rồi và có mang cho tôi một bịch. Chị cho hai bịch, hai loại, mà tôi không thích lắm loại kia, chua quá!
Bữa nay, nhận quà, mới thật là ngạc nhiên, đến nỗi bật tiếng cười lớn: một hộp suisse mocha- một lb. Gọi chị để cảm ơn. Chị cười nói, chị biết em thích mocha, mua một ly hai đồng, nên chị gửi tặng em một pound cho em tha hồ uống. Tôi vui quá, a! vậy là chị đã đọc Một góc trời Tây Bắc của em, và nhớ kỹ thế, cảm ơn chị!
Tôi bé nhất đối với các chị Kỷ Nguyên Mới nên được các chị cưng cứ cho quà cáp hoài. Kỳ này, ngoài một pound mocha, chị còn gửi tặng hai cái áo và một cuốn Đặc San Quảng Đà của vùng Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Trời mưa kiểu này, uống mocha và đọc bài viết của con dân xứ Quảng thì còn gì thú bằng. Khi tôi gõ những giòng chữ này thì tôi chỉ mới đọc bài viết Nhân Vật Xứ Quảng-Thầy và Cô Tống Khuyến (ba má của chị Lê Mộng Hoàng) của hai tác giả Hoàng Trùng Dương và Phạm Thành Châu. Tôi mỉm cười khi đọc đoạn này:
“...
chỉ nghe hình như các chị (con của thầy cô) có tên của mấy con chim: Bồ Câu, Vành Khuyên, Ý Nhi...Có lẽ là tên gọi trong nhà, do cô đặt chứ thầy không đặt những tên chim chóc, yếu đuối đó bao giờ.”
Tôi biết chị Lê Mộng Hoàng là con chim Vành Khuyên.
Cảm ơn chị LMH, cảm ơn phu quân của chị là anh Huyền nữa nha (anh là độc giả thường xuyên của MGTTB).