quote:
Gởi bởi La tham
Chị linhvang à,
Chị xem phim “Memoirs … “ thấy có khá không? Rất tiếc họ chỉ chọn được nam diễn viên là người Nhật và các diễn viên đã nói tiếng Anh thay vì tiếng Nhật, nhưng Hollywood dường như không muốn làm phim phụ đề Anh ngữ.
Lt
Chị Lt,
LV đã viết cái đoạn dưới đây, sau khi đi coi phim về, chưa kịp bỏ lên để trả lời cho câu hỏi của chị, thì cái topic đã đi lan man, nên bây giờ "nhét đại" vô lại. 26, tháng 12, năm 2005
Sáu giờ chiều. Nghe chị Lá Thắm nói chị đã đi coi Memoirs... Tôi bèn vào net, gõ tên phim, rồi thành phố tôi ở, thế là ra hai nơi có chiếu phim này. Có suất 6:55 và suất 9:30. Suất sau sợ về khuya, cần đi ngủ sớm để ngày hôm sau còn đi làm. Khi nghe tôi nói như vậy, Ng cười, đêm nào mà chẳng thức khuya!
Thế là vội vã đi suất trước, vì thấy còn kịp giờ. Từ nhà đến rạp hát ở Lakewood khoảng 15 phút, trừ 5 phút đi lộn vì xưa nay chưa bao giờ đi coi phim ở cái rạp hát này, thường coi cái ở đường Mildred gần nhà. $7.75/ một vé, $15.50/ hai vé. Mấy năm rồi mà giá vé cũng chỉ khoảng tám đồng. Lâu nay, tôi cũng đâu có chi tiền coi phim, vì làm ở thư viện, nên toàn là mượn phim chùa ở thư viện mang về coi, phim nhiều quá, còn không có thì giờ coi. 6:30 vô rạp, vắng hoe, thành ra Ng với tôi là hai người khách đi sớm nhất. Ngồi coi phim thì phải có bắp rang, nước uống...Mèn! một cái hotdog không gia vị gì cả $3.80! Vậy mà tôi cũng mua ăn cho được, coi phim là phải có ăn, tại là cái thú mà.
Như chị Lá Thắm đã cho biết trước: phim được dựng lên y hệt cốt truyện trong sách-vậy là ông nhà văn Arthur Golden hài lòng rồi.
Tôi thấy ông ấy hình như chỉ viết có được một cuốn truyện Memoirs này thôi, vì trên kệ sách ở thư viện tôi làm, chẳng thấy ông có cuốn sách nào khác. Có nhiều nhà văn chỉ cần viết một cuốn là đủ để lại cho đời, chẳng hạn Margaret Mitchell với cuốn Gone With the Wind, Harper Lee với To Kill a Mockingbird (được giải Pulitzer)...
Tôi thích cô bé đóng vai Sayuri khi còn nhỏ. Cô có mắt to, mũi cao, môi trái tim. Tôi thích đoạn cô với khuôn mặt rạng rỡ chạy như bay vào chùa, cúng hết những đồng xu, chỉ giữ lại cái khăn, và kéo chuông, cầu xin...
Vườn hoa Nhật vào mùa hoa anh đào nở thật đẹp. Nhạc đệm đi từng cảnh khá hay. Tình tiết có nhiều đoạn đi rất nhanh; dù vậy tôi vẫn hiểu, là vì nhờ đã đọc truyện trước rồi. Cái đoạn cuối khi hai người thổ lộ tình yêu cho nhau vẫn làm tôi chảy nước mắt! Phải lặng lẽ đưa tay lên chùi, không thể “ồn ào” sụt sùi như ở nhà được. Coi ở nhà thì thoải mái ở chỗ này.
Một phim khá hay để coi cuối năm.