Quán xá đìu hiu! Mình đi dạo quán chơi.
Cái món văn nghệ, té ra mình lại có duyên!
Hôm qua, thiệt sự là Bình được làm MC, mèn, từ đầu tới cuối chương trình chứ chẳng phải chơi. Nói với ax, hay phần này để cô này nói, phần khác để anh nọ nói, anh bảo, cô này có việc của cô này rồi, anh nọ đã có việc nọ rồi. Anh được giao công việc này, anh cần em giúp đỡ, thì em "cứ thế mà làm", không cần phải cãi, OK?! Hay nhỉ, muốn nhờ người ta làm MC, thì phải trịnh trọng "mời chị Bình Nguyên làm MC" chứ ai lại cứ giao việc cho BN vì không có người làm thế nhỉ???
Công việc văn nghệ đã được giao cho một chị khác làm trưởng ban. Chị có nhiệm vụ đi chiêu mộ ca sĩ, sắp xếp giờ tập, và cắt đặt ai hát bài nào, ai đánh nhạc bản nào, ai giúp cái gì, ai nói cái gì, và chị cũng sẽ kiêm luôn phần giới thiệu chương trình. Dĩ nhiên, chị làm MC, chị cũng đã từng viết văn, chị sẽ viết lời giới thiệu cho bản thân chị. Còn mình là "ca sỉ" mình chỉ có mỗi việc đi tập đúng giờ, hát cho đúng giọng, và ai bảo sao thì làm vậy, "không được cãi"!
Cũng không tính ca đơn ca, vì mình tự biết mình "ca lẻ" thì K ra OK, chứ còn "ca sỉ" thì K ra có thể không Ok lắm. Ai dè, chị bảo hay là B ca bài đó đi, có dám không? Mèn ơi, gặp Bình là người có đến "một tỉ cái tự tin", có cái gì mà B không dám chứ, ca lẻ tui còn dám, ca sỉ mà ăn nhằm gì???
Thế là nhận lời ca đơn luôn, còn dám nói luôn với chị mình sẽ là ca sĩ thứ hai sau ca sĩ Như Quỳnh với bài hát đó, hí hí. Anh xã chị bảo hay đặt tên nghệ danh B là Như Bình luôn đi, cho dễ giới thiệu, Bình nói ngay, em lại khoái cái tên Bình Nguyên hơn, vì nghe giống tên đàn ông và vì em là cái Bình còn y Nguyên, chưa bể, hi hi hi... Thôi, anh chị chịu khó giới thiệu ca sĩ BN đi, mai mốt, em có nổi tiếng thì... em đãi!
Thế là tính vậy, BN sẽ hát hợp ca, phụ với cả ban hợp ca, còn ca solo trong các bản hợp ca thì có chị và các ca sĩ đơn ca khác, bonus cho BN thêm một bài đơn ca, BN không phải hối lộ để "được" hát, là tốt lắm rồi. Đã nói mình "đa tài" nên "đa đoan", Bình kêu thêm một số chị múa cho bản Bình hát, Bình sẽ làm đạo diễn. Bình cần viết chữ cho đẹp lên mấy tấm bảng cần thiết cho bài múa, thế là Bình viết (vẽ chữ) với một niềm say mê, lâu lâu lại ngắm nghía như đang xem một bức vẽ của một họa sĩ. Rảnh mà, đã không làm thì thôi, làm thì phải làm cho ra trò, sau này, người bạn trẻ hay ca song ca với Bình nói, chị Bình đầu tư nhiều cho bài hát của chị Bình ghê há? Ừ, chị Bình là như vậy đó, không làm thì thôi, làm thì phải làm cái gì lạ mà hay, cần phải đầu tư thì phải đầu tư, và đã làm thì phải làm hết mình, làm với niềm say mê, lỡ như có người nào ganh ghét vì cái tài của mình, thì không lấy đó làm buồn, cứ việc dửng dưng, lạnh lùng mà bước tới, tại sao phải để cho những người "nhỏ mọn" đó cản bước chân của mình???
Thế đó, nhưng chị trưởng ban văn nghệ lại không phải là người như vậy. Có người ganh ghét chị, nên chị cũng ghét lại, ghét đến cái độ không muốn nhìn mặt, thì tự nhiên, cái người đó lại đòi chen vào những màn văn nghệ của chị để được ... xuất hiện trên sân khấu!!!
Và chị ... giận! Chị không muốn làm gì nữa, chị bỏ hết, bỏ hát, bỏ làm MC, bỏ làm trưởng ban, bỏ hết! Thế là nhiệm vụ trưởng ban được giao lại cho ax, nhưng mấy cái "tài" kia thì anh không nhận làm được, vì đâu phải ai cũng có "tài"??? Thế là, anh ấy về cầu cứu với mình, trong một thời gian ngắn, Bình phải nhận lãnh thêm việc hát solo phần của chị, nói luôn phần MC của chị, và viết luôn lời giới thiệu nếu muốn nói theo văn của mình. Lúc đầu, Bình cũng... giận, đã bảo Bình thuộc loại làm biếng, không thích nhận nhiều trách nhiệm, làm cái gì là làm theo hứng, nhưng đã nhận lời làm thì nhất định là phải làm đến nơi, đến chốn, không có chuyện "bỏ bạn" dọc đường. Thêm nữa, lúc đầu người ta không kêu mình làm công việc đó vì nghĩ mình không có "tài" làm việc đó nên họ đã không nhờ (hay mời???) mình làm.
Anh xã thì không thích "lăng xê" vợ. Cuối cùng, quay tới, quay lui, thấy cũng không có ai có thể thay thế cho chị kia trong một thời gian ngắn như vậy, ngoài vợ mình, thế là, đành phải "lăng xê" vợ vậy.
Cũng may là anh không lăng xê bà hàng xóm!
Nhưng sau, nghĩ lại, mình không giúp anh lúc này, thì đến lúc nào mới giúp? Mình không tự mình "lăng xê" mình lúc này thì đến lúc nào mới "lăng xê"? Thế là, Bình nhận lời làm, và làm ngay, sốt sắng còn nhanh hơn sự mong mỏi của anh ấy. Và như Bình đã nói, đã không nhận lời làm thì thôi, đã nhận lời thì nhất định phải làm đến nơi, đến chốn, và phải làm với niềm say mê kìa.
Bình nói, Bình hát, Bình giới thiệu, cứ liên tục không ngừng, lại còn chào hết người này, đến người kia, có lúc sợ rằng, làm quá mất hơi, tí nữa sẽ không còn hơi để đơn ca nữa, vì bài đơn ca của Bình đã được xếp vào cuối chương trình, vì tính là, nếu không đủ giờ, thì sẽ cắt bớt bài của Bình trước tiên, vì Bình là người dễ dãi mà lại quá thân, Bình cũng đã đưa ra điều kiện đó trước, nên không sợ mất lòng. Tuy nói vậy, nhưng Bình cũng kể cho ax nghe, trước kia lúc còn đi học ở trung học, lớp Bình có tham gia dự thi văn nghệ ở trường, với các tiết mục đơn ca, hợp ca và múa. Cuối cùng bài hợp ca được giải nhất hay giải nhì gì đó nên dĩ nhiên được trình diễn trong ngày lễ tổng kết, bài đơn ca cũng được trình diễn, nhưng bài múa thì không được trình diễn trong ngày tổng kết (dĩ nhiên hợp ca thì có Bình, múa và đơn ca thì không thể nào có Bình, vì hát không hay lắm, mà múa cũng không dẻo lắm mà
) Lớp mình, họp lại, bàn với nhau, nếu nhà trường không cho trình diễn bài múa (là bài đã bỏ công tập rất nhiều) thì lớp mình cũng sẽ không hát bản hợp ca luôn (hello các bạn 12A1 trường Nguyễn An Ninh!) Tất cả đồng ý với nhau thay bài đơn ca bằng bài múa. Mình yêu cái sự đoàn kết của lớp mình lúc đó, bây giờ nói lại vẫn cảm động muốn khóc và nhớ các bạn. Cuối cùng, lớp mình được trình diễn bài hợp ca và bài múa như mong đợi. Trong lần văn nghệ kỳ này, ở đây, Bình sẵn sàng bỏ bài đơn ca của Bình nếu không đủ giờ, nhưng chắc chắn sẽ không biết nói làm sao với các chị trong ban múa. Các chị tập rất tận tình, Bình thấy được lắm rồi, mà các chị cứ nhất định tập nữa, tập nữa, làm mình cũng hết cả hơi để hát luôn. Bình biết nếu bài của mình không được trình diễn thì các chị là người thất vọng nhiều hơn Bình, và mai mốt khó mà kêu các chị làm bất cứ chuyện gì.
Cuối cùng thì tất cả các bài đều được hát, giờ thì dư và cũng ... không dư! Giờ dư vì một khách nói không đến và một khách hát cũng không đến. Nhưng giờ không dư vì Bình... nói nhiều quá!!!
Nhưng đa số quan khách đều ở đến cuối chương trình, đó là điều mọi người vui nhất! Lúc tan chương trình một người khách nói với Bình: "Tôi chấm chị 10 trên 10. Chị giới thiệu cũng hay, đấu giá cũng hay, hát cũng hay!" Một chị quen thì nói: "Mình thấy cái áo của chị Bình là đẹp nhất hôm nay!" Mèn ơi, cái mũi của mình chắc là phồng lên nhiều lắm rồi! Không biết mọi người có khen thật không, nhưng cũng thấy rất thích, hí hí! Y như chị kia nói, kỳ này, là Bình tha hồ nổi tiếng nhá, tôi để cho Bình làm hết, thế là sẽ tha hồ nổi tiếng. À, nhưng mà chị quên, nếu mình không có tài thật, thì làm sao nổi tiếng được đây ta???
Bình vẫn prefer để chị làm hơn, vì Bình vẫn prefer mọi người làm đúng lời hứa của mình cho dù gặp bất cứ khó khăn gì đi nữa.
BN.