Em không biết có nhiều size khác không, như cái chai hôm nọ em thấy trên sân khấu hình như to hơn mấy chai icewine mọi lần em vẫn thấy, đường kính của mấy chai em thường thấy là khoảng 5-7 cm, và chúng nó thường cao hơn bình thường, không nhét đứng vô tủ buýp-phê được. Có một lần, em thắc mắc, cái ông đó làm gì mà rót rượu ra có chút xíu vậy, ax em bảo, cái chai đó có chút xíu rót cho nhiều, rồi ai uống, ai đừng? Ừa há, mình quen uống rượu như uống nước, ý quên, uống nước như uống nước nên cứ phải lấy một ly đầy, uống cho đã!
Tiếc là, nhà em không còn chai nào hết (vì uống cái kiểu như em làm gì mà còn
), không là em sẽ chụp hình lên cho mấy chị coi.
Sáng nay, chưa đến 9 giờ, có một người ... dám gọi cho Bình, phá cái "sleeping beauty" của mình, chỉ để hỏi thăm, muốn nói chuyện với ... ax của Bình, Bình bảo ax đi làm rồi, có chuyện gì thì cứ nói lại với Bình rồi Bình sẽ về nói lại. Vợ chồng anh ta có quen với tụi Bình, nhưng quen với Bình nhiều hơn với ax, nhưng bi giờ thì lại muốn nói chuyện với ax của Bình vì bị một trouble gì đó với một người bạn của ax, thành ra gọi ax để xin ... ý kiến?! Anh nói, anh mặc một cái áo có in cái hình hay những chữ gì đó mà một số người không thích, rồi họ bày kế hãm hại anh. Rằng cái người nào đó không rõ tên, làm ở cái báo nào đó cũng... không rõ tên, anh thấy người ...
hơi quen quen, bèn tới gần để quảng cáo cái cơ sở gì đó của anh, và thay vì "tay bắt mặt mừng", anh lại "tay ôm mặt mừng", và người ta hiểu lầm sao đó nên gọi cảnh sát tới "nói chuyện" với anh! Ủa, vậy anh gọi cho ax của em để nói chuyện gì? Ax em mắc mớ gì trong câu chuyện đó? Ảnh không phải luật sư, cũng không làm trong cảnh sát, cũng không phải cố vấn tâm lý hay social worker, ngay như cũng không phải là người bạn thân của anh, chỉ là người bạn quen sơ, thì mắc mớ gì anh phải nói chuyện với ax nhà em? Thôi, có chuyện gì, anh cứ nói với em đi, may ra thì em có thể giúp anh, chứ ax em bận lắm, không có đủ thì giờ để đi làm kiếm tiền nuôi vợ con, thì còn thì giờ đâu để giúp anh chứ?
Anh nói, đây là xứ tự do, anh muốn mặc cái gì thì anh mặc, anh muốn nói cái gì thì anh nói, tại sao vì ghét anh mặc cái áo đó rồi tìm cách hãm hại anh? Anh than phiền, rằng anh ghét cộng đồng (c/đ) VN ở chỗ đó, không có đoàn kết, anh nói anh sẽ kiện người đó ra tòa. Anh còn nói, anh sẽ giải thích cái chuyện mất đoàn kết trong c/đ VN cho cảnh sát hiểu? Bình thấy anh nói chuyện như một đứa trẻ, không có chín chắn tí nào, thành ra Bình "giở giọng dạy đời" (cái tật khó bỏ!
) rằng, thứ nhất, cái chuyện xảy ra cho anh không mắc mớ gì tới c/đ VN, cái c/đ nào cũng đều có thể xảy ra chuyện đó. Thứ hai, anh nói đây là xứ tự do, anh muốn làm cái gì thì anh làm, em không đồng ý, vì người ta phải có tự do theo một số luật lệ, chứ nếu không người ta có luật pháp hay cảnh sát để làm gì? Thứ ba, nếu anh làm cái gì đúng thì anh không có gì phải sợ cảnh sát cả, họ không thể nào bắt anh được. Rồi Bình liên quan đến cái chuyện dạy con của Bình (đây là cách nói khéo rằng anh xử sự như một đứa trẻ, để anh hiểu vấn đề của mình rồi xem xét lại!) rằng ngày xưa, lúc con em còn nhỏ, nó đi ra đường bị người ta đánh rồi nó chạy về méc, em nói với nó, nếu con không làm gì người ta thì người ta không tự nhiên mà đánh con được. Nếu con thấy người đó không tốt thì tốt nhất cứ tránh xa họ ra, có vậy thôi, không cần phải đứng gần để người ta đánh mình làm gì. Em không cho phép con em đánh lộn với trẻ con khác, có người bảo em dạy con hèn, nó đánh mình thì mình đánh lại chứ? Em không chủ trương dạy con em như vậy, không thích đứa nào thì cứ nghỉ chơi nó ra, không cần phải đánh lộn, vì đơn giản là cho dù mình có đánh nó được mấy cái, thì nó có dở lắm nó cũng thoi mình lại được một cái, thế là vô tình mình hại bản thân mình rồi còn gì???
Khi anh mở cái cơ sở thương mại đó, chị vợ anh có lén gọi cho Bình để hỏi ý kiến là làm sao để ngăn cản ảnh? Bình dĩ nhiên quen với chị vợ nhiều hơn anh chồng, Bình có nói với chị rằng, hãy để cho cuộc đời dạy anh ấy, chứ em nghĩ chị không thể làm gì để ngăn cản anh ấy đâu. Không ngờ, chỉ mới mấy ngày sau, anh đã "vô tình" gọi Bình và bị Bình giảng moral cho một hồi! Hà hà, tự nhiên mình trở thành một người trong cuộc đời này "dạy" cho anh ta bài học xử sự đầu tiên trong chốn thương trường! (À không, cũng có thể đã là người thứ hai hay thứ ba rồi, nhưng bài học của mấy người kia thì khác, còn của Bình thì khác!)
Bình nói với anh ta, thí dụ, anh tới nhà Bình chơi, mà Bình không thích cái áo của anh, Bình có quyền mời anh ra khỏi nhà Bình, vì anh tới nhà Bình thì Bình có thể làm điều đó, nếu Bình không thích người đó Bình có thể mời người ta ra khỏi nhà Bình, nếu anh không chịu đi ra thì Bình có quyền gọi cảnh sát. Nếu anh đứng ở ngoài nhà Bình, anh muốn mặc cái gì thì anh mặc (không mặc cũng không sao, có phạm tội công xúc tu sỉ thì cũng là chuyện của ông cảnh sát, hoặc của người nào xốn mắt chứ chắc chắn không phải là Bình, hì hì), không mắc mớ gì tới Bình, không cần phải gọi cho người khác rồi nói cái bà B thế này, cái bà B thế nọ! Tốt nhất, nếu anh thấy tới gần người nào mà họ không thích anh thì anh nên tránh xa họ ra, đừng bảo đây là cái xứ tự do, tôi muốn làm gì thì tôi làm, tôi muốn "tay bắt mặt mừng" với ai thì tôi bắt, là ... hỏng!
BN.