Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248 Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Thứ hai, ngày một, tháng tám, năm 2005 Ngày mới, tháng mới. Viết xuống ngày, tháng, năm, tôi thấy được sự hiện hữu của mình trong ngày này. Không viết nó, tôi thấy như thiếu thốn một cái gì. Khi đó thì cũng phải ký một cái check trả tiền điện nước, hay nợ nần chi đó, để thấy mình lại có mặt trên cõi đời này thêm một ngày nữa. Mỗi ngày là một món quà mà Tạo Hoá đã cho ta. Tôi đã đọc câu này dán ở bàn làm việc của Val. Mỗi năm đóng thuế vào thư viện chưa tới một trăm đô, đó là nó lấy từ cái thuế tài sản đất đai, nhà cửa của tôi, chứ chẳng phải tôi đóng trực tiếp cho nó, mà xài dịch vụ của nó “đã" quá: mỗi tuần tôi khiêng về bao nhiêu sách, bao nhiêu DVDs, bao nhiêu videos! Tôi ước giá gì tôi có nhiều thì giờ rảnh rỗi hơn. Tôi ước giá gì tôi có thể đọc hết những sách trong thư viện! Tôi còn muốn đọc lại một số truyện tôi đã từng đọc, vì mỗi lần đọc là mỗi lần bắt gặp những điều mới lạ trong sách hay có những cảm nhận khác nơi tôi từ lần đọc trước. Tôi muốn nằm dài nơi xa-lông phè cánh nhạn ôm cuốn sách mà đọc-chị Hồng Thuỷ cũng thích như thế này. Mùa hè, cửa sổ sẽ mở rộng để cho gió luồng vào nhà, mát mẻ. Mùa đông, quấn mền, ngồi cạnh lò sưởi, hơi nóng toả ra, ấm áp. Lâu lâu lại bỏ thêm củi vào. Đời hạnh phúc quá đi. Đâu cần giàu sang, phú quý mà làm gì. Đâu cần phải bon chen ở đời mà làm gì. Chợt nhớ tới chị Ý, tôi tưởng chị đã về hưu năm ngoái, nhưng kỳ qua chơi tháng sáu rồi, tôi thấy chị vẫn còn đi làm. Chị kể là Thu cháu gái của chị cứ cười nói, bác Ý ơi, không mang theo được đâu, không mang theo được đâu. Tôi đồng ý, khi ra đi thì cũng phải bỏ lại hết thôi. Nhưng nếu mình sống lâu quá mà chẳng còn tiền để xài thì chắc cũng không thoải mái rồi. Càng già thì càng bệnh tật! Không tiền thì cũng không thư thản được.
Thứ tư, ngày ba, tháng tám, năm 2005 Seattle vào mùa hè, khí hậu tuyệt vời, nhiệt độ 70, 80, vài ngày 90. Thành phố nằm trên dải đất giữa Puget Sound và Lake Washington, với núi đồi bao bọc chung quanh: phía tây, Olympic Mountains; phía nam, Mount Rainier, và phía đông, dãy Cascades. Tôi có thể thấy ngọn Rainier, khi tôi ở những vị trí khác nhau, khắp mọi nơi. Đứng trước cửa nhà của ba tôi, lái xe đi làm thư viện về khi rẽ qua đường Cirque, trên xa lộ cũng rõ nhất là khoảng thung lũng Nisqually lúc đi làm về lái xe ngang qua đây, nơi bàn ăn ở sở làm chính...Nhất là trên đường Bridgeport Way, gần nhà, góc đường Custer, không hiểu sao mà ở chỗ này, tôi thấy ngọn Rainier gần quá, thấy được cả chân ngọn, như là có thể đến đó trong chừng 15 phút lái xe, mà thật ra thì cũng phải mất một tiếng rưỡi. Có hôm, trời quang đãng, thấy rõ mồn một; có hôm, mây che khuất hết. Rainier được tôi tả trong truyện Cũng Đành Phải Quên, vừa đăng lại ở Đặc San Đồng Tâm. Tôi cho chàng và nàng đi chơi ở đỉnh Paradise. Khi giận chàng, nàng nhớ về nơi đó, và có thể đã vừa nhận ra là nàng đã yêu chàng. Và bao nhiêu truyện nữa, lúc này tôi không nhớ. Tháng này, tuyết đã tan nhiều, từ xa nhìn kỹ thấy có màu xanh của cây lá ló ra. Nước chảy róc rách từ những khe đá nhỏ, trên đường đi lên núi. Dân trượt tuyết than năm nay chẳng có tuyết nhiều để mà trượt. Hoa, chắc là cũng hết hoa dại rồi, phải là cuối tháng ba, đầu tháng tư kia mới còn. Hết đông, tuyết bắt đầu tan là cây cỏ cũng thi nhau trổ sắc muôn màu. Có lần, lâu lắm rồi, ba tôi đã ngừng xe, để cho tôi bứng một bụi hoa dại bên đường về trồng. Mà cho đến bây giờ, nó vẫn còn sống ở vườn sau nhà tôi. Nhớ lần đi chơi năm ngoái có các anh chị của Kỷ Nguyên Mới. Dừng xe, đứng giữa núi non hùng vĩ để chụp hình. Có thung lũng sâu thẳm bên dưới. Lên Paradise, đi vòng vòng rồi ngồi nghỉ chân nơi lữ quán, cạnh cái lò sưởi đang đốt củi ấm, nhiều đứa nhỏ đến đứng gần hơ cho khô người, và cũng có đứa hơ cả đôi giày của nó. Các chị lại vào gian hàng gần đó bán quà lưu niệm. T shirts, postcards... Tôi nghĩ cứ có dịp gặp nhau là đi chơi, vui hưởng trong thời điểm đó, vì chưa chắc đã có một lần thứ hai giống như vậy. Những gì làm được ngày hôm nay là cứ làm. Đừng hẹn. Tôi vừa lái xe đi làm vừa nghĩ lung tung lang tang như thế.
Thứ năm, ngày bốn, tháng tám, năm 2005 Chỉ ở cái ao nước này, tôi bắt gặp những con chuồn chuồn kim, mỏng manh như cây kim, màu xanh lục. Có lần tôi cũng đã thấy ở Snake Lake, khi ngồi chơi trên cái cầu nhỏ bắc ngang cái hồ nhỏ, dài, chạy quanh co như con rắn; nhưng mà không nhiều như ở đây. Còn chưa bao giờ thấy ở những nơi khác từ khi ở Mỹ. Chúng không đậu yên một chỗ, nhiều khi tôi muốn bắt thử mà không được. Tôi nhớ hồi còn sống ở tỉnh nhỏ ở quê nhà, tôi hay bắt những con chuồn chuồn kim, mà bắt giỏi lắm kìa, bắt để làm gì, bây giờ tôi không còn nhớ. Có lẽ bắt rồi cũng thả thôi.
Chủ nhật, ngày bảy, tháng tám, năm 2005 Buổi tối, nghe tin Peter Jennings mất, vì ung thư phổi, 67 tuổi. Ông là anchorman chính của đài ABC, trong 20 năm qua. Nhắc tới những nhà báo cho các đài truyền hình ABC, NBC, CBS, CNN..., tôi thích ông này nhất, vì ông có vẻ hiền, nghe những lời ông nói, tôi nghĩ là có thể tin ông được, và dĩ nhiên là ông cũng đẹp trai nữa. Gốc người Canada, ông chỉ mới vô công dân Mỹ mới đây thôi, song vẫn giữ quốc tịch Canada. Ông đã hút thuốc dữ lắm. Trong những lọai ung thư, ung thư phổi là nguy hiểm nhất, tỷ lê chết cao nhất. Ông cũng đã biết vậy mà không bỏ hút được. Ông đã không có bằng trung học, đại học gì cả! Nhưng ông đã học ở ngòai đời, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu.
|