Những Lá Thư
Những lá thư đóng dấu từ Việt Nam
của Phượng, của Linh... rất thân, rất nhớ
Trang giấy mỏng ngã sang màu vàng ố,
nét chữ học trò còn đó ngây thơ
Mười mấy năm chớp mắt ngỡ là mơ
Ngôi trường cũ chưa nhạt mờ ký ức
Từng vòng xe những buổi chiều tan học
Nón lá nghiêng vành, mái tóc bay bay
Những lá thư giờ nâng nhẹ trên tay
còn chưa khóc mà mắt cay chi lạ
nhớ tiếng ve ngân vang ngày chớm hạ
lời tạ từ chưa nói đã quay đi
Mấy nhỏ ơi, giờ bên ấy mùa thi
hoa phượng đỏ có thầm thì gọi gió?
Ước mộng nào mình gởi qua cửa sổ
đã lạc mất rồi, còn nhớ hay không?
Kỷ niệm thân thương giữ mãi cho lòng
Thư đến, thư đi, từng dòng khắc khoải
Có nhiều lúc vẫn thấy mình... vụng dại
Đôi mắt thẩn thờ về lại hôm qua
Nhưng đường đời càng bước để càng xa
Dòng sông cũ, tuổi ngọc ngà diệu vợi
Những vướng bận làm người ai tránh khỏi
Thư viết thưa dần cũng bởi... áo cơm...
Rồi hôm nay càng thương nhớ nhiều hơn
khi gặp lại những chiếc phong bì nhỏ
Con dấu Việt Nam còn in trên đó
tay run lần tìm khung cửa thời gian
Những lá thư đọc lại vẫn xốn xang
một thuở Miền Tây điêu tàn lũ lụt
Linh khóc thật nhiều khi con nước rút
trắng đồng rồi, công khó nhọc của ba...
Phượng kể chuyện đi học ở trường xa
đến tết Việt Nam nằm nhà thút thít
nhớ mẹ, nhớ quê vẫn không về được
đời sinh viên mà, nghèo... rớt mồng tơi
Kèm theo là tin bè bạn một thời
bao cánh chim non đã rời khỏi tổ
vẫn an ủi nhau những khi mưa gió
gắng giữ nụ cười tươi nở trên môi
Những lá thư lần nữa xếp cất thôi
xếp vào đó cả bùi ngùi kỷ niệm
Khoảng cách xa xăm xanh màu nước biển
nửa quả địa cầu, lạc đến bao năm?
Những lá thư đóng dấu từ Việt Nam
nhưng... Phượng, nhưng Linh chẳng còn... như trước
Mình cũng vậy, trên tháng ngày xuôi ngược
tóc đã biết buồn, mắt ướt hơi mưa...
Ôi những dòng sông tuổi nhỏ đò đưa
xin còn mãi những hàng dừa xanh lá
để mai sau không làm người khách lạ
trên chính quê mình. Thương quá Việt Nam...