Biển Chiều
Biển chiều, từng cánh hải âu xôn xao
Em đứng bên bờ, dõi mắt tìm nhau
chỉ thấy mây vờn quanh cùng sóng biển
Chắc đang yêu nên trời biển một màu
Biển chiều, em gọi anh, bao nhớ thương
Chiếc bóng em in trên lối cát. Buồn,
con dã tràng ẩn mình vào trong cát
như em, vụng về giấu chuyện yêu đương
Ôi biển chiều, ôi biển chiều, có em
ray rứt một ngày ta mới vừa quen
Nâng nhánh tóc anh thì thầm bảo nhỏ
"Cuộc tình mình hơn biển rộng, mông mênh"
Sao cuối cùng anh vẫn cứ ra đi?
Lúc tiễn đưa, môi chẳng nói lời gì
Giọt nước mắt hoà lẫn vào nước biển
làm biển mặn lòng, biền biệt... từ ly
Biển chiều, từng con sóng reo quanh đây
Hay biển thở dài? Hay gió buồn lay?
Tình về đâu, anh về đâu hun hút
Ngơ ngác em tìm, vạt áo dài bay
Biển chiều là biển của ai, hỡi anh?
Biển chẳng của mình dẫu biển màu xanh
Chốc nữa đây, hoàng hôn chìm, nắng tắt
Trời, biển rời tay làm sóng tròng trành