sis làm Chùm nhớ đến câu "hôm nay Nga buồn như con... cún, như con mèo ngái ngủ trên tay anh...", chắc hôm nào Chùm sẽ đi đến thành phố của sis, hôm bữa nhỏ bạn mới đi mà Chùm lười quá nên không có tháp tùng, nhớ... biển, nhớ... china town và nhớ luôn cả... những con đường sis đã đi qua, nhớ cả những hàng quán... sis thường ngồi đợi chờ... bún măng vịt và crawfish... luộc chấm... muối tiêu chanh... ôi nhớ sao là nhớ... dù đó chỉ là những điều do... mình... tưởng tượng...
oOo
Người Tình Rỗng Túi
Có lúc dường như thấy lòng rỗng quá
Chẳng thể nào viết được cả bài thơ
Mặc cho mùa xuân xanh màu cỏ lá
Đưa mắt nhìn chỉ trống vắng, ngẩn ngơ
Cũng có lúc ôm mơ thành... thi sĩ
Nhưng thơ mình rồi cũng chỉ mình... thương
Nắn nót, chắt chiu bao nhiêu tình ý
Thế giới bao người, không kẻ vấn vương
Rồi khẽ nhủ làm thơ là cái nghiệp
(không phải nghề vì chẳng viết ra... cơm)
Lý sự... cùn để âm thầm đi tiếp
Những chặng đường dù... trống vắng cô đơn
Buổi sáng hôm nay, bỗng dưng choàng dậy
Thấy nắng ngoài hiên (run rẩy) chào mừng
Mà không phải, chắc tại do gió đấy
Gió đã già nên những bước chân run
Mình cũng già với những điều trăn trở
Nét bút hôm xưa, một thuở trữ tình
Để hôm nay ngoái nhìn, sao ngờ ngợ
Có một lần trái tim đã... hồi sinh?
Người ta bảo bài thơ càng... khó hiểu
Càng chở chuyên điều kỳ diệu, bao la
Mình cũng tập làm bài thơ khó hiểu
Chưa trọn lời, lòng cũng đủ... xót xa
Riết, làm thơ cũng đi theo... thời thượng
Người ta... thất tình mình cũng... khổ đau
Khi ai hỏi bỗng sinh ra... luống cuống
Mình với người... chưa từng biết, quen nhau
Có lúc dường như thơ là ngăn tủ
Giấu bên trong chuyện mới, cũ riêng mình
Cũng có khi thơ bên ngoài cười nụ
Nhưng nỗi buồn thăm thẳm ngự trái tim
Cứ... bào chữa thơ vẫn là... cái nghiệp
Để thấy mình còn... viết tiếp hôm nay
Dù linh hồn có những hôm cạn kiệt
Nắn nót hoài chữ chẳng rớt qua tay
Dù sáng hôm nay thấy lòng rỗng quá
Vẫn viết dăm câu để... trả nợ mình
Giữa thế gian bao nhiêu điều mặc cả
Thơ vẫn người tình... rỗng túi, (biết) hy sinh...