Rank: Advanced Member
Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 18,432 Points: 19,233 Location: Golden State, USA Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
|
Ngày thứ 7:
Sau khi uống cà phê xong chúng tôi tất tả ra xe để lái tới trạm xe lửa Northport và đậu ở đó để dùng xe lửa đi ra New York City. Nhờ tối hôm qua sau khi đón con về chị B đã chở chúng tôi ra ga để biết đuờng nên hôm nay cũng theo đó mà tới. Ga Northport Railroad Station nhìn thấy giống như một trạm ga nào đó ở Anh hay ở Úc. Tôi nghĩ nếu tôi thích Anh thì tôi có thể sống đuợc ở vùng phía Đông của Mỹ vì nhà cửa dinh thự của nó khá giống ở Anh. Chị B từ chối đi với chúng tôi mặc dù duờng như cũng muôn muốn. Đây là điểm mà không cần có đầu óc tinh tế mới nhìn ra trong mối tuơng giao nguời ta thực sự muốn gì. Tôi có thể viết thêm vài chục dòng để lan man, tán hươu tán vuợn về chi tiết tuơng giao này nhưng như vậy thì đi xa đề tài quá ....
Lẽ ra chuyến xe chúng tôi muốn lấy là 8 giờ 11 nhưng sau đó đuợc cho biết là chuyến này sẽ trễ 15 phút, nên tôi có thì giờ ngắm nhìn chung quanh. Đọc trong tờ timetable thì đi từ đây đến ga chính Penn Station ở New York City thì hết 1 giờ 13 phút, gồm 16 trạm (thấy có một số trạm không ghé). Như vậy để tôi muờng tuợng được độ dài của đuờng đi hay khỏang cách của nơi chúng tôi ở với khu thị tứ của thành phố đông dân nhất nuớc Mỹ và cũng thuộc loại đắt đỏ hàng đầu của của thế giới.
Nhưng mưa đã đổ xuống ....Tính ra nơi nào chúng tôi ngụ cũng có mưa. Mưa theo chúng tôi tới New York City, và ngồi trên tầng trên của xe lửa chúng tôi dứt khoát đồng ý sẽ dành ngày thứ hai này để xem tổng hành dinh Liên Hiệp Quốc và Đài Tuởng Niệm 9/11, nơi ngôi tháp đôi bị khủng bố đâm máy bay vào cách đây 11 năm, một biến cố làm bàng hoàng cả thế giới và nuớc Mỹ kiên quyết phải trả thù. Khi bạn đi chơi với nguời khác thì đuơng nhiên phải có sự thoả thuận xem nên đi thăm nơi đâu nơi đâu nếu không muốn xẻ ra đi riêng. Tôi nhớ có lần đi 4 nguời thì mỗi nguời đuợc chọn một điểm thăm viếng và ba nguời kia sẽ phải chịu theo vậy. Có khi có những chuyến đi mà nguời tham gia không có điểm nào phải coi cả, họ sẵn lòng đi theo các nguời kia ... Đó là "chuyện dài đi chơi" mà các nhóm đi chung thuờng gặp! Chuyến đi New York này tôi chọn cho tôi hai điểm phải viếng, đó là toà nhà LHQ và tuợng Nữ Thần Tự Do. Còn mấy điểm khác thì tiện đâu coi đó.
Vì tính đi tới United Nations Headquarters cho nên vừa xuống ga Penn Station là chúng tôi chạy đón lấy xe metro để tới trạm 42th/Grand Central vì dò theo bản đồ thì đó là trạm gần nhất. Ra khỏi trạm là tôi thấy tôi đang đặt chân tới Nữu Uớc. Ôi, Nữu Uớc là đây, nơi mà từ thuở nhỏ tôi đã nghe thật nhiều, thật nhiều rồi .. Tôi vừa đi vưà ngắm các cao ốc chung quanh. Và ngắm nguời nữa, những người cũng không khác gì với người ở Los Angeles, nhưng họ đi nhanh hơn, vội vã hơn ... Tôi thấy NY đúng là đặc trưng của thành phố đô thị tân tiến Mỹ, mà chúng ta thấy hoài trong các phim ảnh.
Nhưng than ôi, vừa tới đầu đuờng tính tiến vào khu nhà LHQ thì lính chặn lại, bảo không ai đuợc vào đó. Ngay khi đó truớc mặt tôi tiếng còi hụ vang lên, một đoàn xe có cảnh sát hộ tống chạy ngang. Tôi dòm vào cửa kiếng limousine để xem mình có thể nhận ra ai là ông lớn ngồi trong xe không! Mèn, nếu là ông lớn thì tôi có thể nhận ra đuợc khuôn mặt của ai cơ chớ! Ông Tổng thơ ký LHQ tôi có biết mặt hay chưa mà đòi nhận ra!
Chúng tôi đi mà không chịu coi ngày! Chúng tôi không biết là LHQ đang có hội họp gì đó ...Mãi tới khi trở lại Cali sau chuyến đi, coi báo mới biết là truớc đó LHQ có cuộc họp Đại Hội Đồng. Hèn gì mà truớc đó chị bạn lo tìm phòng khách sạn ở NY có cho biết là giá phòng tăng cao đột ngột và lại không còn phòng ốc gì nữa, kể cả khách sạn Carter của nguời Việt Trần Đình Truờng, nổi tiếng hay giúp đồng huơng VN và còn bớt giá cho nguời Việt nào vô ngụ!
Nói là nói vậy chớ ai lại canh coi LHQ có họp Đại Hội Đồng hay Hội Đồng Bảo An hay không truớc khi chọn ngày đi chơi ở New York. Không coi cái này thì đi coi cái khác, mặc dù có hơi thất vọng vì thấy mình bị xui xẻo vì dự tính không thành. Họa vô đơn chí, chúng tôi cố gắng tìm coi cái toà nhà Chrysler Building mà cũng không thấy, dù ràng ràng nó nằm trên bản đồ là đây. Chị bạn bàn là có thể toà nhà cao quá nên đứng ngay duới nó thì làm sao mà ngó tuốt lên trên đuợc. Mưa đã ngớt, ghé vào Metlife Building để ăn điểm tâm bánh croissant, uống một ly cà phê và đi restroom (là chính). Xong lại tất tả ra đi, vừa đi vừa ngắm đường phố Nữu Ước. Thành phố này trước kia có tên là New Amsterdam nhưng bị đổi tên thành New York sau khi rơi vào tay người Anh. Các tay thực dân đi tới đâu thì cắm cờ tổ quốc mình tới đó\. Mỹ châu, Úc châu đất mênh mông, chỉ có các bộ lạc ít ỏi thì còn tạm châm chế được, chớ Á Châu thì dân bản xứ người ta ở có sẵn rồi mà các tay này lại cứ tìm đủ cách để chiếm đoạt làm thuộc địa thì rõ ràng lòng tham ác của con người đúng là quá quắt. Mạnh được yếu thua, đó là nguyên tắc sinh tồn trong cõi trần ai lai khổ này!
Tôi theo bản đồ đi tiếp, quên tuốt luốt là nên chọn đi đường nào ở phố thị để ngắm được quang cảnh tiêu biểu của NY. Nhưng tình cờ chúng tôi đi trên đường số 5, là con đường chính có các khu shopping sang trọng của nó. Thấy trên bản đồ có ghi Rockefeller Center nên cũng lần về hướng đó. Chúng tôi chỉ ở ngoài chụp hình chớ không vào trong. Bên ngoài rất đẹp, hoành tráng, đáng là một điểm ... chụp hình, và thiên hạ thi nhau chụp. Ông R. là tay cự phú chắc ai cũng nghe danh, tôi còn nhớ giai thoại là con trai ông thì tự tử chết và để lại thư là anh ta muốn tìm coi có cái gì lạ bên kia đời sống không, chớ đời này thì muốn gì anh cũng đều có hết rồi!
Cạnh đó có tiệm Teuscher Chocolatier trang hoàng toàn hoa hồng trông rất đẹp mắt.
Sau đó tôi muốn đi tới thánh đường Saint Patrick, ngôi thánh đường nổi tiếng của New York. Thánh đường đang sửa chữa cho nên giàn bao che khắp. Tuy nhiên bên trong khách vẫn vào thăm được. Ngôi thánh đường này cũng lớn, đẹp, du khách cũng vào nườm nượp (y như thánh đường Notre Dame de Paris vậy). Thánh đường Công giáo có nơi đốt nến cho tín đồ cầu nguyện, như bên chùa chiền thì người ta thắp nhang vậy. Tôi thấy đốt nến thì tốt hơn nhang, vì lúc này nhang bị làm bằng mạt cưa và pha hoá chất chớ đâu còn trầm đâu mà pha vào, sợ ảnh hưởng xấu tới lá phổi. Trong khi đèn cầy thì có công năng làm sạch không khí. Tuy nhiên do lo ngại đèn cầy dễ gây ra cháy nên có nơi người ta đang thay thế bằng đèn cầy điện, nhìn trông rất giống đèn cầy thật, như tôi có dịp thấy khi ghé vào thăm một nhà thờ ở Philadelphia.
Trên đường đi, chúng tôi lại ghé vào Trump Tower, ông Trump này cũng giàu có nổi tiếng là dân chơi. Bên trong thấy có một khu để uống cà phê với nguyên tấm vách lớn và cao có nước chảy trên tấm vách này. Các công trình kiến trúc thời nay cũng nhờ vào đầu óc sáng tạo của các kiến trúc sư hay các nghệ sĩ. Sự tưởng tượng của con người là một điều kỳ thú của bộ óc. Mỗi tác phẩm nghệ thuật phải là một sáng tạo độc đáo, thì người sáng tạo mới được gọi là nghệ sĩ, còn rập lại của người khác thì chỉ là nghệ công, có khi còn bị chửi, bị đưa ra toà nếu tác phẩm của người ta đã đăng ký bản quyền! Bạn nghĩ sao về dự định của Ấn độ đang tính làm lại Angkor Wat của Cambodia hay người Tàu đua nhau làm giả thượng vàng hạ cám, kể cả nguyên một thị trấn của Âu châu, nhằm mục đích "móc túi" du khách?
Đi ngang Carnegie Hall tôi cứ tưởng là nơi tưởng niệm ông Carnegie chớ, hoá ra đó chỉ là một hí viện, nhưng cũng đang bị "trùm đầu trùm cổ" lại sửa chữa. Hí viện này do ông vua thép Andrew Carnegie xây nên, không liên quan gì tới ông Dale Carnergie nhà văn mà người Việt nào đọc sách của Nguyễn Hiến Lê đều biết danh qua quyển "Đắc Nhân Tâm, bí quyết của thành công".
Tới đây, nhìn vào bản đồ thì thấy chỉ còn hai block đường nữa là tới Central Park, nhưng trời vẫn mưa, mưa quá ... Chị bạn đề nghị đi xem Bảo tàng Lịch sử Thiên nhiên (American Museum of Natural History). Thường thì tôi ít khi đi tới thăm thành phố Mỹ nào mà lại thăm sở thú với bảo tàng thiên nhiên, vì tôi nghĩ tôi coi đủ rồi, coi trong các chương trình truyền hình về thú vật HD thì rõ mặt mấy con thú quá rồi\. Sở thú thì dành cho các em nhỏ, chúng cần biết voi, cọp ra sao. Còn tới tuổi này mà phấn khởi vì đi coi mấy con thú thật là mắc cười quá. Còn bảo tàng thiên nhiên thì tôi nghĩ tôi cũng coi nhiều rồi mà ....Nhưng khi trời mưa hay vào mùa đông thì bảo tàng là một điểm tham quan thích hợp. Và bây giờ thì trời đang mưa ...
Không biết từ đây tới viện bảo tàng thì nên đi cách nào, chúng tôi bước tới một viên cảnh sát đang đứng đó để hỏi thăm. Có hai mẹ con chớp ông cảnh sát ngay trước vài giây. Ai dè họ cũng hỏi cùng một câu như chúng tôi. Vậy là chúng tôi nghe được câu trả lời và đi tới trạm subway 59th St/Columbus Center. Nơi đây là một bùng binh lớn, ngã năm hay ngã bảy gì lận. Thấy có nhiều kiến trúc, tượng v..v...lẽ ra nên ngừng lại ngắm mới phải, nhưng vì mục tiêu đã chọn rồi, chúng tôi cứ theo đó mà xuống trạm subway. Trạm subway New York gây rắc rối đôi chút cho chúng tôi. Chúng tôi đã mua vé từ trạm Northport giá 27 dollars khứ hồi mỗi người, cộng thêm vài chuyến subway, nhưng không hiểu sao vé này đã không cho chúng tôi vào cửa được. Một hành khách nhìn chúng tôi và cho tôi biết là vì tôi đút vé vào và lấy ra quá chậm cho nên máy đã trừ tiền rồi và hết tiền rồi thì nó không mở cửa cho qua nữa. Đành ngán ngẩm mua vé khác. Lúc này đứng sau lưng hai mẹ con khi nãy và chúng tôi phải chờ cho các du khách khác đang chậm lụt với cái máy mua vé.
Từ trạm này tới bảo tàng chỉ có một trạm thôi. Chúng tôi vội vã vào thăm.
Từ ngày cuốn phim Night at the Museum do Ben Stiller đóng ra đời vào năm 2006, và thấy ăn khách quá cho nên năm 2009 lại có thêm tập 2 thì cái bảo tàng này đã thu hút thêm một số lượng khách đông đảo khi họ tới thăm New York. Và tất nhiên là bọn trẻ con thế nào cũng đòi cha mẹ cho vào xem, hoặc cha mẹ sẽ dắt chúng vào đây cho chúng mở mang kiến thức mà bọn trẻ sẽ háo hức thêm nhiều sau khi xem loại phim mang tính giáo dục và giả tưởng này! Vừa buớc vào trong thì cái bụng kêu đói\. Vậy là đi tìm Food Court để làm dịu cơn đòi hỏi của dạ dày. Sàn ăn này dọn theo kiểu tự chọn, khách sắp hàng lấy thực phẩm trong các khay rồi tới thu ngân cân coi bao nhiêu rồi tính tiền. Thực khách đông nghịt, nhưng cũng nhanh vì tổ chức chu đáo .... Hãy tưởng tượng nếu đi vào mùa hè thì người ta chen vai thích cánh tới độ nào.
Bảo tàng có cả thảy 5 tầng có chưng bày. Bình thường đi thăm bảo tàng là tôi phải đi cho hết, sợ bỏ sót cái gì hay ho chăng. Chị bạn lại chủ trương chỉ cần coi cái gì mình quan tâm là đủ, làm sao có thể coi cho hết mọi thứ trong một viện bảo tàng đồ sộ như bảo tàng loại này ở New York. Hẳn nhiên là nó lớn hơn bảo tàng ở San Francisco, bảo tàng ở Los Angeles, bảo tàng ở London rồi (cái này thì tôi sẽ nghiên cứu lại coi London có kém cạnh hay không). Lẽ ra tôi nên có một chút điều nghiên trước thì nên, vì thế mà chúng tôi dừng bước khá lâu trước các món mà bảo tàng nào cũng có (như các con thú nhồi, hay bộ sưu tập chim chóc, ...). Tuy nhiên bộ sưu tập các con vật thời tiền sử (dinosaurs) thì thật là phong phú, viện bảo tàng NY có thể hãnh diện cho bộ sưu tập này. Trong phần chiếu phim về nguồn gốc các loài người ta được nghe giọng của nữ tài tử Meryl Streep thuyết minh. Có lần tôi còn nghe giọng của Kim Basinger và Alec Balwin trong vài phim tài liệu khác .... Tới cái mâm phim tài liệu mà các vị này cũng có đũa gắp trong đó nữa. Sao không nhường cho người khác kiếm chút cháo, trời ạ!
Cầm bản đồ bảo tàng trong tay, tôi chạy tới chạy lui coi cho kỳ hết. Nhưng không biết vì nắng quáng đèn loà hay sao mà tôi lại bỏ sót nguyên tầng 2, nơi có bộ sưu tập khoáng sản với bộ đá quý mà tôi thường đứng ngắm ở bảo tàng London hay Los Angeles. Khoáng sản là bộ môn khô khan, nhưng từ ngày khám phá ra khu đá quý ở bảo tàng London thì tôi mới biết là nên viếng thăm phòng này khi vào khu khoáng sản cuả các viện bảo tàng thiên nhiên. Ngắm các cục đá quý bự tổ chảng như vậy thì tôi mới diệt được cái lòng tham khi vào xem các tiệm ngọc ngà châu báu trên đường phố. Bởi vậy mà hàng trăm cửa tiệm vàng ngọc ở khu Broadway/đường số 7 ở downtown Los Angeles là tôi chưa hề đặt chân tới\. Tầng 2 là một tầng nhiều thứ đáng coi vậy mà tôi bị hụt xem (con cá mất là con cá lớn!), tôi cứ tấm tức và tự quở trách mình nhiều vì cái tật xớn xơ xớn xác đó!
Khi ra khỏi viện thì tính ra chúng tôi đã trải qua hơn 4 giờ trong đó\.
Vầy đi! Trước mặt chúng tôi là Central Park, tại sao không vào đó đi vài bước để coi là mình cũng có vào đó thăm! Cái công viên này gợi tôi nhớ tới phim You've Got Mail do Meg Ryan và Tom Hanks đóng! Họ gặp nhau ở đó sau nhiều tháng chỉ liên lạc qua email, và ai có account AOL đều quen thuộc với giọng báo tin khi ta có người gởi thư cho mình, và âm thanh đó đã làm cho những người sợ sự cô đơn thấy ấm lòng biết bao!
New York nổi tiếng có khu nhà giàu có cái view nhìn ra Central Park mà chỉ các phú gia, tài tử thượng thặng mới hy vọng sở hữu. Nhưng tôi không biết nó mé nào, và dường như tôi cũng không quan tâm lắm. Con đường trong công viên đẫm nước mưa, chúng tôi đi theo một cặp tình nhân vì thấy chung quanh vắng ngắt\. Tuy chỉ cách đường Central Park không xa nhưng bờ bao lại cao khỏi đầu, nếu bị bọn lưu manh cướp giật "chiếu cố" thì chắc không có đường về\. Cho nên khi đụng vào lối Terrace Dr thì chúng tôi "bỏ rơi" cặp tình nhân và đi mau cho lên mặt đường\. Hai người này cũng vội đi theo, vì trước mặt thấy trời đã u ám lắm rồi. Chui ngay vào trại 72th St/Central Park West chúng tôi quyết định đi Times Square, nơi thường được tv cả nước Mỹ chiếu cảnh tượng đón mừng năm mới đã quá quen thuộc với mọi người\.
Khi chui đầu ra khỏi trạm 42nd St/Times Square thì tôi thấy đây là nơi phải tới khi bạn đi thăm New York. Vậy mà lúc đầu tôi khá là "coi thường" nó vì có người bảo nó tương tự như khu Piccadilly Circus ở London\. Trời, làm sao mà P.Circus ở London lại so sánh nổi. May ra có thể đem Las Vegas về đêm so sánh. Và thật tình là tôi cũng không biết là giữa T. S và Las Vegas thì nơi nào đáng vỗ ngực như King Kong hơn\. Las Vegas thì người ta phải đi hết con đường dài, nhưng Times Square thì nó chỉ tập trung tại vài block đường cho nên khắp nơi sáng rực làm ngỡ ngàng du khách. Nơi đây đã làm cho người ta thấy nước Mỹ hoành tráng quá, vĩ đại quá, vui quá, tuyệt vời quá. Nếu các đoàn lực sĩ, các đoàn tuỳ tùng của các nước độc tài mà tới đây đi xem các nơi này thì họ lại càng muốn đào tỵ để được ở lại trên đất nước giàu có nhất thế giới này - như vài ngày sau đó tôi có biết một nhóm của một nước Trung đông đã làm sau cuộc họp đại hội đồng LHQ. Bài báo còn chua thêm là các phái đoàn đi sắm đồ thì cũng mua các thứ (như người Việt ta sang du lịch Mỹ hay mua): thuốc tây, quần áo, đồ điện tử, giầy dép v..v...Có tác giả còn cho biết là người Việt ở Úc sang đây chơi còn đi thu mua các cục xà bông hiệu Coast. Và người Việt ở VN sang Mỹ cũng hay mua xà bông Coast. Ở Calif tôi không còn thấy xà bông hiệu này nữa.
Sau đó chúng tôi ghé vào tiệm Chevys bán đồ Mễ để ăn tối\. Ăn xong là chúng tôi cũng tính tới việc ra về, vì chúng tôi muốn bắt chuyến 8 giờ 42 ở Penn Station để tới Northport khoảng 11 giờ 04\. Từ Times Square chúng tôi đi bộ tới trạm Penn Station vì nghĩ không xa lắm. Người đi đường cũng đông đúc ... New York về đêm vui quá, kinh nghiệm là nên chọn khách sạn ở downtown, để trải nghiệm ít nhất là một đêm ở thành phố đầy ánh đèn màu có một không hai trên thế giới\. Người ta bảo Paris là kinh đô ánh sáng, nhưng theo tôi thì danh hiệu này nên trao cho New York, (hay vì tôi chưa bao giờ được hưởng ánh sáng về đêm hoành tráng của Paris chăng!). Cách tôi tính có vẻ vô tình quá, vì nếu ở New York thì tôi sẽ không có dịp đi Long Island Rail Road, biết nơi sanh ra đời của Walt Whitman và làm quen với gia đình chị B.
11 giờ hơn, chiếc xe chúng tôi lẻ loi trong khu parking, nhưng vài bóng người thấp thoáng nên không ngại lắm. Về nhà kêu cửa, vào phòng là tôi lăn đùng lên giường vì cặp giò đã mỏi nhừ.
|