Có vài chuyện vui nho nhỏ như thằng cháu vừa mới ra trường, tìm được việc làm nên gởi lời nhắn từ chối nhận tiền sách mình cho mỗi năm. Vì nó học dược nghe nó nói tiền sách dược đắt lắm nên mình phụ. Nó còn nói bà nội nó đừng lấy tiền tháng của má mình nữa. Nghe xong thấy thương thằng nhỏ, hai mươi mấy tuổi đầu lại tiếp tục gánh trên vai nào bà nội nào ba mẹ. Không biết còn tiền đâu mà cưới vợ. Thường là vậy, ai lo được thì cứ lo tiếp.
Tuần qua có việc nên tìm lại nhà sách, năm năm mới bước lại nơi này. Sách không còn bày bán nhiều mà thay vào đó đồ chơi và những món hàng trang trí trong nhà được lấp đầy nhà sách, nhưng vẫn thấy sự vắng vẻ của khách mua hàng. Quyển sách được tìm ra sau hơn năm phút vì máy tính tiền không tìm ra giá tiền của cuốn sách, có thể thấy vẻ lúng túng của cô bán hàng. Dù sau cuốn sách cũng được mang về và đang nằm trên bàn vì chưa đọc hết.
Cô bán hàng hỏi tôi có muốn làm lại thẻ khách hàng hay không vì nó đã hết hạn, tôi gật đại cái đầu chứ trong lòng thì nghĩ không biết khi nào mới trở lại tiệm sách. Tôi tìm ra những con bọ cánh cam bằng nhựa được bày bán trong cửa hàng, làm tôi mừng rỡ vì tôi muốn gắn những con bọ đó trên thân những cây táo và mận đỏ trước nhà. Nó làm thêm vui mắt và có vẻ đề co một chút cho khu vườn nhưng chợt nghĩ đến tôi cần số tiền đó cho việc khác ý nghĩa hơn. Vậy là tôi rụt tay lại, ra về ông chồng tôi không nói gì cả vì anh biết rằng tôi là như vậy. Vài ngày sau trong nhà để xe tôi thấy những cái lon sắt được cắt thành những mảnh hình oval bày la liệt. Có người đang nghĩ làm những con bọ cánh cam bằng những cái lon đồ hộp bỏ đi.
Trời nắng nóng như thiêu bắt đầu vài ngày nay và kéo dài cho tới thứ tư tới mới hạ hỏa.Không ai bước ra khỏi nhà hai ngày nay, nhà ai cũng đóng kín cửa vì sợ hơi nóng từ bên ngoài vào nhà. Hôm nay có cô bạn quen rủ đi dạo chợ đồ củ, tổ chứ hang tuần ở mọi nơi vào mùa hè. Ngày càng nhiều làng họ nhảy ra tổ chức để lấy tiền chỗ làm quỹ cho làng, những hội đoàn trong làng dịp này cũng ra mua bán để làm quỹ cho họ. Năm nào tôi cũng tham gia nhưng ngày càng làm biếng, không còn hăng hái như trước. Chủ nhật tuần sau là SI làng tổ chức BBQ, và không thiếu tôi trong đó.
Nhiều khi tôi thấy rằng những người chung quanh rất ảnh hưởng cho đời sống tinh thần của mình. Những tháng ngày này tôi phải vào nhà dưởng lão không ít lần trong tháng. Mỗi lần vào đó xong rồi khi ra tôi chẳng còn thấy yêu đời yêu người gì cả. Người cứ bần thần khi nghĩ tới sẽ có ngày mình sẽ như vậy, cho nên tôi thấy mình càng kiệm lời đi. Có khi tôi nghĩ rằng thôi chẳng cần làm gì cả, cứ sống tà tà vì dù sao mình cũng sẽ tới ngày đó mà thôi. Cho tới một ngày tôi lại nghĩ rằng, ôi tại sao tôi phải như vậy, làm sao mà tôi có thể sống cho đến cuối đời với cái ý nghĩ tiêu cực đó. Dù sao trước mắt tôi còn cả một cuộc sống dài!
Lắm lúc tôi phải sửa cái đầu của mình chút đỉnh, nếu không nó không thấy đường nào mà đi cả.
Tôi đang nghĩ tới chuyện cắt tóc ngắn, nó có thể thay đổi vài điều, theo tôi.