Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,945 Points: 1,581 Location: Đông Bắc Gia Trang
Thanks: 1 times Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
|
Lan Thanh ơi, Bình đang bận túi bụi vậy mà nghe LThanh than buồn là cũng ráng chạy vô an ủi LT ngay nè. LThanh ơi, buồn mấy chuyện nhỏ nhỏ như LT chắc tui chết vì buồn từ lâu rồi. Hơi đâu mà LT buồn mấy chuyện đó chi vậy không biết. Gặp mấy bà nhiều chiện như vậy thì LT phải cần phải dữ dằn hơn một chút, LT hiền quá đi, nên bị người ta ăn hiếp đó. Kỳ sau, mấy bả có chê ít thì nói vậy thôi để hôm nào em nấu nhiều em cho chị sau. Rồi dĩ nhiên là im lặng, kỳ sau khỏi mời bả. Mấy bả có chê đồ dư của nhà mình đem vô thì bảo xin lỗi em không dám cho chị đồ dư, cho chị mắc công mang tiếng, thôi để em ăn hết. Kiếm người nào họ đói thật sự thì hãy cho, còn nếu mời thì mời lơi thôi, chị nào không ăn tui cám ơn. Cứ dằn mặt mấy bả trước thì mấy bả không dám chê. Bình cho ai đồ ăn, lúc nào cũng dằn mặt trước, ngon thì khen ngon, chê thì cấm nói, còn cảm thấy ít quá, thì đừng ăn làm ơn để dành cho người khác ăn. Từ năm học lớp 6 là Bình đã phải tự bọc sắt cho chính mình để khỏi bị bạn bè ăn hiếp nữa, bi giờ LT cũng phải làm như vậy, mất thêm vài người bạn như vậy thì Bình cũng không tiếc. Trong đời này khó kiếm tri kỷ lắm, mà tin tui đi, mấy cái bà đó bảo đảm không thể tri kỷ với ai đâu. Tốt nhứt, là coi hết mấy lời họ nói là những câu đùa, mình đùa lại, thí dụ như ít quá thôi chị đừng ăn, em cám ơn, hay đồ ăn em nấu không ngon lắm đâu, mấy chị có ăn cũng đừng chê nghen, hi hi hi... hoặc chị ăn ít em đau lòng ít, chị ăn nhiều em đau lòng hơn, chị đừng ăn là tốt nhứt, vì em mời lơi thôi, hi hi hi...
BN.
|