Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages<123
Ý Nga
Phượng Các
#41 Posted : Sunday, November 27, 2005 3:53:16 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
CHỈ MỘT LẦN THÔI!
Viết cho Ghe-Không-Số, 41 Người,
nhập trại Songkhla, Thái Lan đầu năm 1980.

Gần cuối năm rồi anh biết không?
Ðếm hoài, em cứ đếm trong lòng
Tám mươi và mấy lần “mươi” nữa
Cứ đếm để mòn niềm mõi mong

Gần Giáng Sinh rồi anh biết chăng?
Tưng-bừng phố xá hoa đèn giăng
Người người mua sắm vui như Tết
Một kẻ âm-thầm đốt nén nhang

Cứ nhớ hoài thôi chuyện sẫm màu
Cả thuyền ngơ-ngác, nát niềm đau
Môi khô con trẻ chờ giọt nước
Mắt ướt ngoại già trông Chúa, Cha

Biển lặng thuyền dừng, người sóng xao
Trùng dương dậy sóng, người thì-thào
Trối nhau lời cuối không hơi thở
Nước biển mặn như nước mắt trào

Ðêm ấy cũng là đêm Giáng Sinh
Cướp cười, cướp nói, mình làm thinh
Nhìn nhau nước mắt hòa trong máu
Một Giáng Sinh thôi! Một hải trình!

Ý Nga



LẠI MỘT GIẤC MƠ
Chổi cùn, rế rách vào mơ
Đống rơm, đụn rạ, đê bờ cỏ xanh
Khói lam tỏa đẹp mái tranh,
Áo the, yếm thắm mong-manh gió chiều
Mẹ già cười đẹp bao nhiêu
Em thơ thỏ-thẻ bấy điều dễ thương!
Nửa chừng hoa sứ mất hương
Giấc mơ đứt đoạn còn vương… chổi cùn!

Khói Quê củi ẩm Mẹ đun,
Xứ người tuyết giá con ngun-ngút thù
Mấy mươi năm đã thoáng vù
Con chưa về được tuổi thu Mẹ chờ
Chổi cùn, rế rách… vẫn mơ,
Đống rơm, đụn rạ… chỉ thơ con về
Ý Nga, 16.11.2005




NẾU “LẠNH” QUÊ NHÀ ANH CÓ CHIA?

Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết về
Hồn em lạnh thắm nỗi lê-thê
Từng bông trăng trắng mờ khung cửa
Ðỏ mắt em nhìn chẳng thấy Quê

Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết nè!
Trùng trùng điệp điệp trắng đời mê
Cửa không ra được. Cao cao tuyết!
Em kiếm làm sao ra Nẻo Về?

Bão tuyết anh ơi! Bão tuyết kìa!
Quê-hương có ấm ở bên kia?
Em nhìn hạt tuyết sao ra lệ?
Vị mặn nỗi buồn ai muốn chia?

Ý Nga, 6.1.2005




LÀM SAO ÐÂY ANH?
Gió lạnh đất người, em nhớ nước
Mưa rơi trời lạ, anh thương non
Anh ơi! Ðường đã chung bao bước
Nghìn dặm xa xăm vẫn mõi mòn!
Lạ lẫm khác dòng ta góp sức
Thân quen đồng cảnh họ chia phe
Ðánh nhau, tranh chấp... vì quyền chức
Vận nước thương đau, sao trở về?
Em nhớ quê nhà, em nhớ quá!
Thương dân, thương lắm! Biết làm sao?
Sông đưa nước chảy tìm ra biển
Mình nổi trôi hoài, về chốn nao???
Ý Nga




KHẤN TRỜI ĐƯỢC CHẾT BÊN NHAU
Để nhớ Giáng Sinh 1979, đêm giữa biển Thái

Mấy mươi năm nào có quên
Những cơn khát cùng tiếng rên hôm nào
Con vòi sữa mẹ không gào
Chỉ quơ tay múa, cào vào hư không
Tay ba tưới nước, mẹ bồng:
“ Xối cho da… uống”. Vợ chồng dỗ con
Cả thuyền bao người héo hon
Võ dưa, võ chuối… chẳng còn gì nhai
Khát người, hồn cũng nhẹ bay
Xác nằm thoi thóp, nắng gay hực thuyền
Sức tàn vợ cố-gắng khuyên,
Chồng đang lực kiệt, biển yên, khấn Trời:
-Chúng con đã gần tắt hơi
Xin cho cùng chết, trọn đời bên nhau.
Ý Nga




CHỈ TRẮNG TUYẾT THÔI!
Lục bình tím đẹp sắc hoa
Ao thêm hương sắc nhờ ra lục bình
Hoa vờn nước, nở rất xinh
Mà sao thiên hạ xem khinh? Tội tình!
Hồng, sen, lan, cúc… quê mình
Mỗi hoa một vẻ, thủy sinh thua gì*
Bây giờ nhớ, nhớ cách chi!
Cỏ xanh còn thiếu nói chi… lục bình!
Ý Nga




LỜI NGUYỆN NĂM XƯA
Thương yêu về:
Những Chị, Những Em, Những Cháu Bất Hạnh cùng thuyền

Thuyền trôi! Ơi hỡi thuyền trôi
Không còn máy móc, ôi thôi chẳng buồm
Thuyền đi chắc thuyền đi… luôn!
Gỗ chi ai đóng, phải khuôn quan tài?

Nhẫn cưới dấu dưới dầu chai
Con mân mê, khấn hình hài được… yên!
Cướp hiếp từng người cuồng điên
Rưng rưng nước mắt sợ phiên đến… mình
Trời ơi trời, ai tội tình?
Mà đau đớn quá! Chiến chinh hết rồi!
“Uyên ương” vừa mới sánh đôi
Quê hương bỏ lại, phải rời Mẹ Cha
Lạy Trời cho con được… tha
Phần đời còn lại, VUN HOA cho Người
Lau giùm bao lệ biển khơi
Thét giùm Người Khổ đã rời Việt Nam.
Ý Nga




GIỌT NHỚ
Một đứa bờ vai ngủ rất hiền
Mẹ dò từng bước dốc nghiêng nghiêng
Ðường băng trơn trợt đôi chân yếu
Còn đứa-chờ-sanh nằm có yên?
Tay xách, nách mang, chân chẳng dừng...
Con nhìn tội lắm một người dưng
Và con liên tưởng vòng tay ngọt
Má đã cưu mang... Thương quá chừng!
Với chín đứa con bao tảo tần
Thương con nhường cả những miếng ngon
Ðứa đi, đứa mất, còn... nước mắt
Thương quá tuổi già Má héo hon!
Trời đất mênh mông tuyết giá băng!
Trắng cả hồn con ai biết rằng
Tuyết ở ngoài trời vương mi mắt
Biến thành Giọt Nhớ, Má hay chăng???
Ý Nga




NGẮM TRĂNG
Cành thông nghiêng ánh trăng vàng
Tuyết soi bóng đứng, nhớ chàng thiết tha
Cùng trăng chỉ một mình ta
Lung linh trăng, tuyết tan ra vũng... sầu
Phải chi thêm điệu ví dầu
Thêm Ba với Má, ngọt-ngào biết bao!
Phải chi sáng ánh trăng sao,
Có chàng cùng ngắm ôi chao diễm tình!
Ước chi em út bên mình
Ðứa vòi bánh ngọt, đứa xin chút quà.
Một mình trăng tuyết dần... xa
Một mình nên nhớ... cả Nhà Việt-Nam
Một mình nên rất tham-lam
Trăng ơi! Tuyết hỡi! Ðẹp làm chi đây?
Mịn màng hoa tuyết trăng bày
Mà tim rối-rắm đến đầy câu thơ
Ý Nga




THÌ THƯƠNG MÃI NHÉ!
Tuyết rơi! Từng sợi tuyết rơi!
Thơ ai em uống trọn lời quê-hương
Đoc vần thơ ngọt mà thương
Mà yêu ghê lắm mà tương-tư Nhà
Mà ơi nhớ Mẹ, nhớ Cha!
Nhớ con sông cũ, nhớ phà từng qua

Tuyết rơi giọt lạnh đời pha
Chao ơi thèm quá thương là ngày xưa!
Sao rơi tuyết mà không mưa?
Để em thêm ướt tóc thưa xứ người
Ôi tâm-hồn đẹp anh ơi!
Thì thương mãi nhé, đời đời Việt-Nam!
Ý Nga





CHỜ CHI XỨ NGƯỜI?
Trạm xe buýt trống trơn
Không đủ che mưa tuyết
Còn chỗ nào ấm hơn?
Bàn chân đà tê điếng!

Bao chuyến xe vụt qua
Không ngừng đón em với
Trời mùa đông cắt da
Run thân em chờ đợi

Ở đâu rồi anh ơi!
Mà không một lần đón?
Ở Quê em đâu thời
Bàn chân tê từng ngón!!!
Ý Nga




NGƯỜI PHÁT THƯ
Cám ơn Michael T.B.
Người phát thư ướt nhèm
Mắt, râu… còn vương tuyết
Tôi nhìn tưởng những khoen
Xỏ môi, cằm, mắt, mũi…
Ngạc nhiên tôi hỏi anh:
- Hôm nay sao anh lạ?

- Ngoài trời tuyết rơi nhanh
Tôi mặc vầy cho ấm.

Tôi cười chỉ vào gương,
Anh cũng cười rũ rượi:

- Cái mặt thấy mà thương!
Cô ơi! Tôi lạnh lắm!

Anh đưa tôi xấp thư,
Bàn tay anh tái đỏ
Tôi cầm thư tưởng như
Chia cùng anh giá lạnh

-Ngoài trời trừ hăm lăm*
Mà anh không kỹ lưỡng!
-Đeo găng làm sao cầm
Những lá thư bì mỏng?

Thương thay nợ áo cơm
Bao người không dứt được
Kẻ giàu có, ấm êm
Mấy người chia bất hạnh???

Ý Nga
* trừ 25 độ C



THƯƠNG NGƯỜI KHỔ
Tặng Anh Chị M.T.Bình
Anh hỏi tôi: “Có từng chia
Cùng người khốn khó, không tia sáng nào?”
Lời anh nhắc, đẹp làm sao
Thương người? Chuyện hiếm! Có bao người còn?

Ở đây lạnh, muốn sinh tồn
Miếng ăn chưa đủ, liệu hồn giá băng!
Ấy là người no miếng ăn
Huống chi người đói ngủ lăn vĩa hè
Có nhìn mới thấy sắt se,
Mới thương, mới xót, mới nghe não lòng

Anh ghé mà xem mùa đông
Anh ơi! Tội lắm! Ai không thương người!
Ý Nga



THƠ BUỒN
Mù trời đục trắng màn sương
Lạnh không chưa đủ, tứ phương tuyết về
Rơi hoài hoài, tuyết nhiều ghê!
Trắng tinh không biết đâu lề đặt chân
Cho Nhà, thơ mờ những vần
Thương em nhớ Mẹ biết lần chốn nao?
Tuyết ơi! Có biết cùng nào
Là xa, là nhớ... làm sao thơ cười!!!
Ý Nga





DẾ MÈN VỌNG ÂM
Cho Quang Minh
“Những con dế... bò vào thơ
Gáy nghe vui quá! Mình chờ sáng đêm”
Em càng nhắc nhớ càng thêm
Ngày anh theo chị, gọi em Dế Mèn
Đêm ngoài sân không tối đen
Trắng tinh màu tuyết mon men... dế bò
Xen trong những tiếng người ho,
Vọng hoài âm gáy la`m trò dế xưa...
Các em có hiểu gì chưa?
Những đơn giản ấy không... thừa ở đây!!!
Ý Nga




A FATHER

He is not Drinking and Driving
Just drunk and he’s driving
Dizzy! Dizzy! His eyes are stinking
Sleepy! Sleepy! His body is sleeping
He couldn’t understand
That he just hit a child
Who is from his blood
The only one he has in this world
But not anymore, anymore, anymore…

He still is dreaming and dreaming,
In the “paradise of alcohool”,
Not the same paradise of his son.
They can not have the same paradise
not anymore, anymore, anymore…!

Y’ Nga



MÁI TÓC
Hương bồ kết vẫn thơm
Câu thơ anh vừa nhắc
Là nhịp cầu em bắc
Về kỷ niệm êm-đềm

Có phải tại khí trời
Bờ vai em thêm lạnh?
Hay tại quê người lánh
Mà tóc rụng nhiều ơi!

Mà ai cũng một thời
Vui nhờ mang nét đẹp
Rồi lượng Trời không hẹp
Thêm tuổi nhường bước thôi!

Những trái bồ kết đen
Nuôi giùm làn tóc mướt
Sợi buông dài tha thướt
Bao lần nhận lời khen

Tội nghiệp bờ vai thon
Tóc thưa dần, rụng hết
Tương tư hương bồ kết
Nhớ nhung thành núi non
Ý Nga



TSUNAMI: CƠN ÐẠI HỒNG THỦY
Cơn sóng thần đi qua
Bao xác người nằm lại
Trẻ khóc mẹ, thương cha
Già ngẩn người kinh-hãi

Ào ào cuồng nộ sóng thần
Là cơn hồng thủy tràn lan mọi bề
Bao dân châu Á thảm thê
Giáng Sinh nước mắt đầm-đìa trẻ thơ

Một cơn địa chấn tràn bờ
Thương thay Duyên Hải xác xơ thiên đàng!
Thuyền chài, làng mạc tan hoang
Thiên-tai rùng-rợn bàng-hoàng người nghe

Sóng thần một, mấy tử thi,
Bao nhiêu ai đếm? Ơi bi thương chiều!
Chiều ơi! Kinh đọc cầu siêu,
Lệ tôi mặn biển đăm chiêu thơ buồn!

Ý Nga, 2.1.2005
Thảm họa sóng thần Tsunami tại vùng nam Á Châu, bờ biển phía tây của miền bắc Sumatra, Indonesia. Hơn 80 ngàn người đã chết vào ngày 26.12.2004, do 1 trận động đất mạnh với cường độ 9.0 (Richter scale) tại tâm điểm.




HẸN HÒ NHIÊU KHÊ
Em ở đông bắc
Đi làm tây nam
Xa lơ, xa lắc
Trời lạnh chẳng ham

Tuyết về giá rét
Không ấm bàn tay
Lạnh ơi như cắt
Bàn chân em này!

Bỏ Quê ấm áp
Vì Ngục tối mò
Chọn đường bão táp
Đi tìm tự do

Ngày đi từng hẹn
Không một lối về
Anh ơi em thẹn
Nửa đời nhiêu khê

Ý Nga
******************************************************



Thơ Giáng Sinh
Á Nghi



CHỜ CỬA
Khuya như thế anh chửa về
Về chi cho uổng! Khuya Tê, sớm Này
Tuyết rơi nhiều! Tuyết bay bay!
Trắng tinh trời đất ai hay trắng… hồn?
Bàn chân tựa cửa, chân chôn
Cửa chờ giờ mở, chân bồn chồn… chân
Đợi chờ, mở khép Tình Thân
Người vào cần cửa, cửa cần chi em!!!
Á Nghi



ÐƯỜNG ÐI PHẢI CÓ LỐI VỀ
Vô duyên! Cứ ngắm gót chân
Bây giờ tuyết thế chân trần đâu ra?
Bây giờ buổi sáng đi qua
Ông ngắm chi để có quà chiều đông?
Coi chừng tôi ngã biết không?
Kiện ông cái tội… phập-phồng tim tôi
Tại ông nên cứ bồi-hồi
Theo người ta mãi, mai rồi thở than
Ðã rằng tôi có một Chàng
Nhẫn đeo đã bóng chàng ràng được chi?
Ông đừng gieo tiếng thị phi
Gót chân thôi đỏ, chân đi thôi về!
Á Nghi



LÁ TUYẾT
-Tuyết rơi không em?

Hôm nay khí ẩm hơi sương
Tuyết rơi rất nhẹ, đẹp vương vương cành
Một rừng lá tuyết nha anh!
Đẹp như tiên cảnh mà mình từng mơ
Em thổi tuyết bay vào... thơ
Cho tay bớt lạnh, cho... ngơ ngác người
Ước gì vẽ được anh ơi!
Cho anh thấy trọn đất trời trắng phau
Sẽ đẹp tuyệt vời biết bao
Nếu mình hai đứa, ôi chao cùng nhìn!
Á Nghi



TRĂNG TUYẾT
Đêm qua em thức trắng đêm
Nằm thao thức mãi để xem đêm dài
Dài đêm thức trắng vì ai?
Anh ơi hiện tại, tương lai... xoay vòng
Vòng xoay anh có biết không?
Trách ai tàn nhẫn lệ vòng mặn mi
Sầu bi muốn vất bỏ đi
Trăng không mang hộ nhớ chi phương nào?
Buồn, mình em buồn ôi chao!
Ngắm trăng, nhìn tuyết mà sao hồn mềm?
Đêm dài ai được như em
Tuyết, trăng tâm sự chẳng thèm anh đâu!
Á Nghi



HĂM DỌA
Anh là khăn choàng mùa đông
Che em được thêm ấm ngực
Mùa hè tóc rối bềnh bồng
Em đem khăn cột lên tóc

Khi nào anh phụ tình em
Khăn, nơ không còn duyên dáng
Em trói anh lại để xem
Tình anh cho em được mấy?
Á Nghi



ĐẦU HÀNG VÔ ĐIỀU-KIỆN
Anh à! Có biết gì không?
Giận nhau không nói vợ chồng thành… xa
Ghét! Em không “ngó” Người Ta
Làm chi cũng mặc hẵn là… nhớ nhung?

Anh à! Hai đứa đều… khùng
Cơm canh lạnh ngắt, nhà chung, riêng … lòng
Bốn mùa sao chọn mùa Đông?
Nụ Xuân héo úa nhọc công Cây Tình!

Anh à! Tội nghiệp… đôi mình
Em đưa cờ trắng hòa bình nha Anh!
Á Nghi




VẮNG ANH
Em đi dưới tuyết hôm nay
Với trăng còn sáng dù ngày đã lên
Lạnh em chẳng có ai đền
Giá băng sợ quá! Thơ nên mấy vần?
Bờ môi ướt tuyết ngại ngần
Chút son hồng sẽ phai dần sắc thôi
Anh ơi! Nhìn người sóng đôi
Nhớ anh, nhớ quá! Bồi hồi tuyết, trăng
Em nhớ chàng, chàng biết chăng?
Trăng này tuyết ấy sao bằng tình anh!
Á Nghi




ĐỂ VÀO TRĂNG
Buổi chiều tuyết đổ, hồn lao xao
Chào anh, em biết anh nơi nào?
Quanh em chỉ có trăng và tuyết
Trăng sớm cuối ngày, trăng chào nhau
Á Nghi



GIÁNG SINH BUỒN

Trên giường, bệnh trêu ngươi
Ðọc văn thơ của người
Giáng Sinh buồn vời vợi
Anh đâu rồi anh ơi?

Em chờ anh từ trưa
Gom trống vắng cho vừa
Trang giấy nằm thơ-thẩn
Cùng nỗi nhớ đong đưa
Á Nghi


TRẮNG TRỜI, TRẮNG CẢ TÂM TƯ
Không còn gì nữa để đọc
Trong tờ báo đã mang theo
Tuyến đường dài buồn phát... chán
Không thể để mắt bị… treo
Thì thôi quay qua ngắm cảnh
Trắng tuyết! Chỉ trắng một màu!
Trắng vì lòng em trăm nhánh
Hay trắng tâm sự u sầu?
Á Nghi




ÊM ĐỀM?
Anh từ châu Âu xa xôi
Mượn Ngày Vui Chúa nhớ tôi anh tìm:
“Muốn ghé thăm…” Tôi lặng im
Anh buồn về lại, bảo: “Tim đứng rồi!”
Tim không đập, sao bồi hồi?
Từ phi trường gọi nói lời “Chúc thêm,
Ngày Gáng Sinh được êm đềm,
Dù đi hay ở, yêu em vẫn hoài”

Anh này anh! Đừng đùa dai
Chồng con tôi biết, hết ngay… “êm đềm”
Á Nghi


CHỜ ĐỢI
Anh đi vắng, im thật im
Nghe như có gió trong tim lạnh dần
Suốt từ trưa đã bao lần
Cơm hâm cho nóng ngại ngần đợi nhau
Trời không tuyết, chẳng mưa mau
Anh đi đâu vậy? Ôi chao đợi chờ!
Anh về! Ngọt lịm như thơ
Nhạc vui réo rắt là nhờ có anh
Á Nghi




KHÔNG GIAN & THỜI GIAN
Buổi sáng gió vào thơ em
Chiều không còn gió tuyết lem giấy rồi
Đêm không trăng, đêm buồn ơi!
Ngày không được ấm. Cứ trôi... trôi hoài!
Á Nghi




CHÍN THÁNG MƯỜI HAI
Viết thay H..
Buồn nào hơn đêm hôm
Khi anh lại giận hờn!
Buồn đành rơi nước mắt
Ai người lau… cô đơn?

Buồn nào hơn đêm nay!
Anh thốt lời chia tay,
Ngoài sân sương sũng lá
Nỗi buồn không nhẹ bay

Người à! Vui hơn chưa?
Khi bên này sa mưa
Trời mùa đông tuyết trắng
Ai sưởi em cho vừa?

Người à! Bao thuơng yêu
Em đã cho người nhiều
Bây giờ câu Vĩnh Biệt
Tình còn được bao nhiêu?

Buồn nào hơn đêm đen?
Tơ lòng em rối reng
Trăng không còn sáng nữa
Bóng đêm rồi có quen?

Á Nghi






HỎI THẦM
Viết thay H.
Hỏi thầm có nhớ em không?
Thăm thẳm mình xa vời vợi
Hỏi trong trống vắng mênh mông
Có rét từng giây chờ đợi?

Á Nghi




GỬI NGƯỜI ĐẾN MUỘN
“Cá cắn câu biết đâu mà gỡ?”

Giáng Sinh anh gọi tìm tôi:
-Phải em không đó? Chao ôi anh mừng!
Tôi trả lời, giọng dửng dưng,
Anh không để ý, tưng bừng Nụ Vui:
-Tìm em bao nhiêu năm rồi!
Tự nhiên thấy ảnh, nhớ hồi hai mươi.
Mình xa bao nhiêu năm trời
Mà em vẫn ánh mắt ngời nét xưa”
Tôi hết: Dạ rồi lại Thưa…
Ngắt lời không được tóc thưa vuốt hoài

-Thơ em, anh đọc đủ bài
Đời em không biết có dài thế chăng?
-Thưa anh…, tôi cắn chặt răng,
Anh cho vào bếp kẽo Chàng vòi cơm…”
Anh nghẹn ngào, lời hết thơm:
-Thôi em hạnh phúc! Anh… ôm tình sầu !
Á Nghi











MỤC LỤC
A Father
Chạy Đi, Nghỉ Về, Có Tí Tì Ti
Chỉ Trắng Tuyết Thôi
Chín Tháng Mười Hai
Chờ Chi Xứ Người
Chờ Cửa
Chờ Đợi
Chỉ Một Lần Thôi
Dế Mèn Vọng Âm
Để Vào Trăng
Đầu Hàng Vô Điều Kiện
Đường Đi Phải Có Lối Về
Êm-Đềm
Giáng Sinh Buồn
Giọt Nhớ
Gửi Người Đến Muộn
Hăm Dọa
Hẹn-Hò Nhiêu Khê
Khấn Trời Được Chết Bên Nhau
Không Thời-Gian
Lá Tuyết
Lại 1 Giấc Mơ
Làm Sao Đây Anh?
Lời Nguyện Năm Xưa
Mái Tóc
Nan ni nha
Nếu Lạnh Quên Nhà Anh Có Chia?
Ngắm Trăng
Người Phát Thư
Thì Thương Mãi Nhé
Thơ Buồn
Thương Người Khổ
Tsunami, Cơn Đại Hồng Thủy
Việt Nam Ơi Thương Lắm
Trăng Tuyết
Trắng Trời Trắng Cả Tâm Tư
Vắng Anh




Hết
A Nghi
#42 Posted : Friday, December 14, 2007 6:00:01 AM(UTC)
A Nghi

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1
Points: 0

VIỆT CỘNG

Sanh tâm lừa lọc, Tàu “mua” đất
Ra dạ bất lương, Đảng “bán” Nhà
Con con, cháu cháu; Nhà mở cửa
Bác bác, ông ông; giặc vào ra
Ngất ngưỡng ngôi cao Tàu ra lệnh
Chầu rìa xớ rớ Đảng: “Dạ thưa…”

Ý Nga
Denver, 3.10.2006


AI CÕNG RẮN VỀ?

Dân tộc khổ, lòng nào chẳng đau?
Đất dần mất, dạ nào không thảm?
Khấu đầu cõng Rắn về “Thưa, bẫm…”
Hỏi Rắn vào nhà, dân chạy đâu?

Ý Nga, 3.10.2006


NỖI BUỒN KHÔNG RIÊNG!

Đồng Đăng bạn đã đến chưa?
Mà đành để mất Kỳ Lừa, Tam Thanh?
Người Chinh Phụ Đứng Chờ Anh
Ôm Con Hóa Đá, vang danh lưu truyền
Thương thay là phận thuyền quyên
Đã thành tượng đá, bạo quyền chẳng tha!
Mất Nàng, buồn cả thi ca
Mất Nàng, mất cả Đóa Hoa San Hà
*
Tôi buồn, riêng dạ xót-xa
Dân buồn, chung chuyện quốc gia đau lòng!
Mà nào chỉ mất Nàng không…
Còn bao mất mát! Vời trông, uất hờn!

Ý Nga, 29.4.2002


MỐI TÌNH “MÔI HỞ, RĂNG LẠNH”

Đêm đêm em ngáy khò khò,
“Bắc” dời cột mốc bò bò sang… “Nam”
Ngày ngày anh mở Túi Tham,
Dạy em bán Nước, học làm “đỉnh cao”
Hải phận, hải sản anh… cào,
Tham ô, tham nhũng quơ quào cho nhanh,
Thương nhau, tài sản đưa… anh
Đem về Trung Cộng để dành ấm Môi
*
Em nằm, em nghĩ lôi-thôi
Tấm chồng như thế còn đòi chi hơn?
Ý Nga, 16.12.2005

*Thâm hiểm


BẢN ĐỒ

Khi xưa học vẽ bản đồ
Tô xanh, tô xám… thầy cô xoa đầu
Bây giờ rách nát, ai khâu?
Chỗ không còn nữa thêm sầu giang san
Giang san vốn dĩ gian… nan
Xương cao thành núi, lệ tràn thành sông
Anh hùng, liệt nữ bao công?
Một tay vô sản nhuộm hồng Bắc, Nam!
Đất đai dâng kẻ ngoại xâm
Miệng dân khóa kín như câm được gì?

Ý Nga, 26.9.2006


HIỂM HỌA BẮC THUỘC

Tưởng niệm một người bạn vừa chết trong tù

Xà lim đôi mắt anh sâu,
Quầng thâm nhung nhớ, tìm đâu mẹ già?
Nhìn qua song sắt nhớ nhà,
Nghe em thơ dại, “hương hoa” bán người
Giữa ngày bóng tối ngập trời
Nước nhà càng nghĩ, càng bời ruột gan
Rình mò mắt đảng đỏ gian
Lòng dân sợ-hãi, tiếng than nén lòng
Đấu-tranh, da thịt cứa… còng
Trái tim bật máu, lệ ròng khóc quê
Nhớ gương Hoàng Diệu: bia đề,
Tấm lòng Thái Học, lời thề đấu-tranh!
Soi gương: sử sách rành rành
Bao trang tuấn kiệt vén mành tự-do

Xà lim ứa máu, anh lo
Quê-hương ai sẽ mang cho hòa-bình?
Bao tay cõng rắn về rình
Việt-Nam, Trung Quốc? Dân mình ai thương?

Ý Nga, 23.4.2006


THƯƠNG ĐIỀU TRẦN THÂN

Em run người chao nhanh
Đôi vớ còn mỏng-manh
Làm sao thân giữ nhiệt?
Mùa đông lạnh quá anh!

Mình thức trắng đêm qua,
Nghĩ, “miếng đất làm quà”
Chúng dâng người mà ức
Dân làm sao thứ tha?

Cái lạnh của xác thân
Rồi sẽ ấm đủ phần,
Chỉ lo mai mất Nước
Vừa lạnh vừa … trần thân

Ý Nga, 17.2.2002


NGÀN NĂM ĐÔ-HỘ ĐỦ RỒI!

Bạn bảo làm thơ phải biết buồn
Mỗi trang là những lệ chờ tuôn
Tôi nhìn vận nước mong manh quá
Chẳng biết làm sao về cội nguồn?

Hoa, Mỹ quân bình thế lực.
Hà Nội đi tìm siêu cường.
Mời “anh” Trung quốc vào vịnh,
Tuần tra Bắc Bộ mở đường.*

“Tự-do”, mà mất… tự chủ,
Thỏa-thuận… đút cổ dây thòng,
Hai nước “liền núi, liền sông”,
Dâng người “anh em” nuốt trửng.

Bắc Kinh bố-thí chút tiền,
Hiện-đại hệ-thống xe lửa,
Bán điện cho những người… điên**
“Tự-do” không biết… tự trị.

“Hữu-Nghị Răng Môi”, Cẩm Đào
Được mời… dạy bảo “quốc-hội”,***
Lộng-quyền chi-phối ngoại-giao,
An-ninh quốc phòng, dầu hỏa.

Việt cộng khống chế phe phái,
Chuẩn-bị đại hội mấy Mười?
Xúm nhau củng-cố quyền-lực
Chầu-chực, ngoan-ngoãn nghe lời

Biên giới lùi dần cột mốc,
Đem dâng đất rồi bán dân
Lãnh-đạo làm chuyện ngu ngốc
Tiền riêng túi đảng tăng dần!

Cam-Bốt đòi lại Sài Gòn,
Trung cộng chuẩn bị ra đòn
Tổ-quốc lâm nguy thấy rõ
“Nhà Nước” càng ăn, càng…ngon

Bạn ơi thấy gì không bạn?
Sao còn dạ tiệc ăn chơi!
Xâm-lăng, chúng không cần đạn
Niềm đau bao giờ cho vơi???

Ý Nga, 30.11.2005

*26.10.2005: Bộ Trưởng Quốc Phòng Phạm văn Trà đã ký thỏa-thuận để hải quân Trung quốc vào tuần tra trong Vịnh Bắc Bộ VN.
**Trung cộng cho VN vay 67 triệu Mỹ kim để hiện-đại hóa hệ-thống báo hiệu tuyến đường xe lửa từ Vinh đến Sài Gòn và bán điện cho 6 tỉnh phía bắc VN.
***1.11.2005: Hồ Cẩm Đào đọc 1 bài diễn-văn dài hơn 20 phút trước Quốc-Hội Việt cộng để “củng cố tình hữu-nghị giữa 2 nước” và “quân bình thế lực giữa các siêu cường đối với VN”


HẬU 1975: VÔ SẢN!

Tôi là người ra đi
Mang theo nỗi lụy bi
Lìa Mẹ, Cha, Tổ Quốc
Vẫn chưa làm được gì!

Lịch sử đã sang trang
Địa ngục hay thiên đàng?
Mở đầu bằng tang tóc
Triệu gia đình nát tan

Trăm người bị hải tặc
Bán vào động Thái Lan
Triệu người bị Việt Cộng
Bán cho người Đài Loan

Muôn vạn sóng ngầm loang
Khăn đỏ bắt dân quàng,
Đất đai đem… bán nốt
Đảng nhởn nhơ… thu vàng

Khuất mắt ai không trông
Tôi chẳng bắt hình dong
Không bạ đâu tâu đấy
Nhưng ai chẳng động lòng:

Nguời đi hoài chưa… tới
Đã tuyệt mạng nơi đâu?
Biển khổ còn nông sâu?
Ai cứu giùm cho với???

Bao triệu người lưu đày
Bao triệu người kém may
Ai ruột đau, lòng xót,
Từ cộng sản vào đây?

Cán bộ không sản xuất
Chỉ BÓC LỘT và ăn
Kèm kẹp bằng bạo lực
Cai trị trên đầu dân.
BÓC tận xương và tủy,
Khống chế bằng dã man;
LỘT cái đẹp thiêu hủy,
Đạo đức suy đồi dần.

Những tiếp nối tệ hại
Từ cưỡng chiếm đến nay
Xây dựng toàn... thất bại:
Khẩu hiệu tuyên truyền, ngày
Tham tàn xảo trá, đêm
Chiêu bài, đánh lừa thêm
Phản bội cả dân tộc,
Bằng tư tưởng cũ mềm!

Đảng hưởng thụ nhiều nhất,
Ăn mày là dân đen,
Làm “Chủ” thành… hành khất
“Đầy tớ” nằm mà... khen:
“-Tiến nhanh! Tiến mạnh lên!
Vô sản... tiến! Đừng quên!”
Lãnh đạo ngồi, không xuống
Ngồi cho “đỏ”... tuổi tên!

Ý Nga, 2003-2007


NHẤT KHỨ BẤT PHỤC HOÀN*

“Thi ông”, thi sĩ …tự phong
“Thi bà, thi bá” thổi phồng… “Thi nhân”
Huênh hoang vẽ “rắn” thêm… chân
Cõng về đất Mẹ chật “sân”, cắn “Gà”
Bắc thuộc, trang sử nước nhà
Bao nhiêu máu của Ông Cha góp phần

Xuân này thêm nữa mấy xuân?
“Sỉ” kia dấu hỏi. Hỏi cần mấy trăm?
Đi, về ? Tôi nhắn lời thăm:
Đường nào rời xứ? Mấy năm… thật về?
Mai về có sẽ ngô nghê?
Học thông Hoa ngữ trổ nghề… bán dân?

Ý Nga, 11.12.2007

*Đi luôn không trở lại


LÀM SAO THƠ EM NGỌT?

Những con chim bên thềm
Đã về cùng nhau hót
Xuân càng vui-vẻ thêm
Chúng líu-lo cho ngọt!

Những cánh chim Việt-Nam
Vẫn còn bay tứ hướng
Hót u sầu ai cam,
Điệu thê lương ai hưởng?

Anh ơi đất dần mất
Chúng bán hết rồi anh
Bây giờ sông núi cắt,
Tay chúng vấy máu tanh

Tổ-tiên ta gìn giữ
Từng tấc đất cho mình
Anh nghe gì không chứ?
Sao anh nỡ lặng thinh?

Em nghe từng tấc đất
Cũng trổ từng niềm đau
Rồi nhà Nam dần chật,
Dân mình sẽ về đâu?

Những cánh chim bên thềm,
Đã về cùng nhau hót.
Em, cánh chim nhà Nam
Lời thơ sao cho ngọt?
Ý Nga


ĐI TÌM HẠNH-PHÚC CHUNG

Em nghĩ đến quê-hương
Với bao là tang thương
Đã rách càng thêm nát
Chủ-nghĩa? Vẫn cùng đường!

Mậu Thân rồi Giáp Thân
Trẻ dưới tay hung thần
Trả bằng bao giá máu
Ôi tội-nghiệp người dân!

Bán dân rồi bán nước
Đảng mặc sức ăn chơi
Người sau theo kẻ trước
Phá non sông tơi-bời.

Đã thêm nữa một năm
Mình vẫn chưa về thăm
Cố Hương xa vời-vợi
Đường chiến-đấu âm-thầm.

Anh, người khơi ánh đuốc
Xin hãy cùng em soi
Rửa cho sạch nhơ-nhuốc
Tự-do ta phải đòi!

Bằng những chiến-đấu thi
Viết trong niềm kiêu-hãnh.
Anh hãy cùng em đi
Truyền cho nhau sức mạnh

Quốc dân là trên hết
Chúng ta phải trường kỳ
Sử hùng thêm trang ghi
Rồi ra niềm hạnh-phúc
Của anh và của em

Ý Nga, 1.1.2004


TỬU ĐỨC “TỤNG”: “TAM VÔ THA HỒ DÔ”!
“Dân ðói mà ðảng thì no
Sức ðâu ủng hộ, hoan hô suốt ngày
Ðảng béo mà dân thì gầy
Ðộn bắp, ðộn sắn biết ngày nào thôi?”
Ca dao

Giàu sang, trưởng giả tiệc tùng
Đêm đêm đóng cửa chúc mừng đàn… anh
Ban ngày cửa ‘‘mở…kinh doanh”,
“Đỉnh cao trí tuệ” cạnh tranh ngấm ngầm
Một bầy “cao thủ võ lâm”
Sáng say, chiều xỉn, tối… mâm rượu nồng:
Thằn lằn, chuột, rắn, dơi, còng…
Đười ươi một lũ càng trông nực cười!
Chịu… chi và lại chịu… chơi,
Muôn trò bủn xỉn nhờ thời “Tam… Vô”

-Tại sao không hưởng? Cứ…Dô!
Thời nhu yếu phẩm bác Hồ đã… dông!
Bia đen, rượu đỏ cũng… HỒNG!
Công an, đồng chí đả thông Ban, Ngành.

Đảng viên, bộ đội linh đình,
Say sưa mãn tính, “hòa bình” chê… cơm:
-Tội chi khố rách, áo… ôm
Quyền cao, chức trọng phải chôm… gái hiền!
*
“Tam Vô” dô mãi hóa ghiền,
Càng ghiền hạng nặng càng… tiền đô kêu
Buôn nguời, bán đất… đủ chiêu!
-“Tiền dư đem rửa! Bao nhiêu, ai dòm?”
Kỳ đà, cóc, nhái… đầy mồm,
Sa kê, rượu đế tẩm thơm… râu xồm!
-Máu bò, ếch, thỏ, gan hùm,
Dê, rùa, thuốc bắc đem hầm thai, nhau [1]
Mau mau nhậu! Nhậu cho… lâu!
Thả giàn! Lết bánh! Trời chao mới… về!
Cần câu say quắc [2] mới… ê
Phải thi nhau uống! Tỉ tê: -Đua này:
Đổ bia xả láng vào giày [3]
Thi nhau…” Bợm nhậu rót đầy, đẩy đưa.
Công an tham nhũng cù cưa:
-“Nhân dân làm chủ? Sáng, trưa phải… làm!
Tự phê, tự kiểm? Đã nhàm!
Sửa sai? Đảng dốt, càm ràm ai ưng?
Con ma men thích tưng bừng!
Uống đi cho đã! Phừng phừng, rót thêm!
Cho nôn [4] thốc tháo hũ mềm
Mới ra hão hán! Bõ thèm thuồng xưa!
Nhân dân không uống, rượu thừa
Tiền mình không thiếu, rượu chừa làm chi!”
*
Dân không uống, lại khổ vì,
Những người uống rượu! Lâm ly chưa nào!
Lưu Linh hồn đã trời cao
Thu chi đệ tử lắm vào, Lưu Linh?
Quê hương, Trung Cộng rập rình
Lạnh răng, môi hở: mặc tình… lấn qua
Đảng say; bán Nước, bán Nhà
Dân tôi còn… tỉnh. Thương là thương ơi!
Đảng, Đoàn nhậu! Nhậu mê tơi!
Việt Nam tơi tả! Khổ đời dân tôi!

Ý Nga
Calgary, 19.11.2006

1-Thai, nhau = thai của những hài nhi vừa tượng hình trong bụng mẹ
2-Say quắc cần câu: cách nói của người miền Nam
3-Dùng chiếc giày mang dưới chân làm ly để uống mà đo tửu lượng nhau.
4-Nôn = ói, mửa


HẾT THÂM*, MIỆNG ÐẢNG LẠI... HỒNG!
Tay mang vàng, miệng “tam vô”
Ðảng viên đổi mới, hết hô-hào rồi
Ðánh nhau tranh những “chỗ ngồi”
Mua nhà, bán “đất” ăn chơi đủ nghề
Chân đi chúng chẳng muốn… về
Mỗi lần xuất ngoại ê hề thịt xôi
Bưng Hòn Ngọc* bỏ đâu rồi?
Ðể dân đói rét, tham mồi Mác Lê
Dân nghèo khuân, vác, gánh thuê
“Chợ người” chúng lựa: miệng trề, mắt nheo
Nhà sang dưới biển, trên đèo,
Óc tim của đảng đem… treo bên Tàu
*
Người dân bán máu nuôi nhau
Mua chưa kịp sữa ngọt-ngào miệng con
Mẹ gầy hồn đã... lên non.
Ðảng mù sao thấy! Ôm tiền thong dong?
Bưng, mang, khuân, vác, cắp, bồng
Ai đem, ai gánh? Ai ông**, ai... còng?
Tay, chân, tim, óc, tấm lòng
Miệng thâm “Giải-phóng”, mắt “hồng” thấy chi?
Ý Nga, 5.1.2005

*Hòn Ngọc Viễn Ðông
**Khẩu-hiệu VC: “Ðảng lãnh-đạo, nhân-dân làm chủ, nhà nước quản lý!”


ÐÓN GIÓ TRỞ CỜ
Ai đừng nhắc chuyện đời xưa
Cũng đừng than-thở nắng trưa, mưa chiều
Ðất mình còn được bao nhiêu
Ðảng đem dâng hiến để chìu bụng ai
Văn-hóa đã thành… ngoại lai
Biển vơi hải lý, đất vơi chiều dài
Chữ “trong” đã thành chữ “ngoài”*
Ra vô mặc sức quý “ngài” tham-lam
*
Cõng bao “rắn” cắn Việt Nam
Bàn tay lãnh-đạo đã làm được chi?
Có chân không đứng lại… quỳ,
Có lưng khúm-núm, nên đi phải... khòm
Vinh thân trong những “Hộp... Ôm”
Phì gia cả… họ, mua hòm được chưa?
*
Ai đừng nhắc chuyện say-sưa
Rượu, hoa, khiêu-vũ... rất thừa ở đây.
Bên kia đảng thối bầy nhầy
Ðóng thùng xuất khẩu, mùi bay nặc-nồng
*
Hết “bà” quảng-cáo đến “ông”
Câu thơ “hòa giải” nửa dòng đã... tanh
Lợm người những kẻ háo danh
Tự-do đem bán để giành-giật chi?
Ý Nga, 9.11.2004

*Việt Cộng cho Trung Cộng được quyền ra vào Việt
Nam một cách tự-do, nh ưng ngược lại thì không





viethoaiphuong
#43 Posted : Tuesday, January 29, 2008 11:48:13 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Đưa Em Về Với Nắng
(Mến tặng Ý Nga)


Đời tôi là ô trũng
Cho nỗi buồn chảy qua
Tình tôi là mây tỏa
Suốt vạn đời loanh quanh.

Theo gió cuốn trôi nhanh
Tràn về nơi trống vắng
Xua lấp cơn hốt hoảng
Những cõi lòng hư hao.

Khua nhẹ tiếng lao xao
Mảnh linh hồn chới với
Kéo em cơn rũ rượi
Cơ man sầu cạn Thu.

Đôi ta sẽ dìu nhau
Đi qua miền sỏi đá
Xóa đi lòng hận trả
Suốt nửa đời cưu mang.

Người ơi tiết xuân sang
Sao còn vương u ám
Con tim tôi khiếp đảm
Nỗi đau nào chưa tan.

Tôi làm chút mộng lành
Đưa em về với nắng
Sưởi cho em một thoảng
Những ân tình thiết tha.

Mình sẽ mãi không xa
Kể từ đây em nhá
Ta chia nhau tất cả
Nỗi niềm còn đắng cay.

Tôi gởi em bàn tay
Quen chỉ là thi sỹ
Để em làm chỗ nghỉ
Cho linh hồn: con&em !



Paris - 12h- 06/02/2006
Việt Hoài Phương

* ghi nhớ ngày HP được Ý Nga cho biết Ý Nga có đứa con duy nhất thì đã bị chết trên biển Thái Lan -khi đi vượt biên !

**Ý Nga ơi, hôm nay đi tìm bài thơ của Trần Trung Đạo "Em Bé Và Những Viên Sỏi" í mà, thì "rơi" vào bài thơ này làm tặng Ý Nga hồi kia đó, HP dán vào đây làm kỷ niệm nha Ý Nga ( HP có sửa lại đôi từ rồi đó ) ==> chúc Ý Nga một năm mới nhiều niềm tin và hi vọng màu xanh !! Tặng Ý Nga một cánh Mai vàng cho Tết năm nay 2008 nhỉ Rose ! Quý mến, HP

Bảo Trân
#44 Posted : Wednesday, January 30, 2008 1:16:49 PM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)




Ý Nga - Hè 2007 - Ảnh Tự Chụp
viethoaiphuong
#45 Posted : Monday, March 24, 2008 3:17:48 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Mậu Thân, Anh Nhớ Gì Không?
thơ Ý Nga

Đây là video nhạc đầu tiên do Danchuca.org tự thực hiện. Kính mong nhận được nhiều ý kiến của Quý Vị sau khi xem video nhạc này để Danchuca có thêm kinh nghiệm trong các video nhạc sắp tới.

Xin mời Quý Vị bấm vào link dưới đây, hoặc vào youtube.com và dùng keywords: “danchuca” hoặc “ynga” để tìm video nhạc này.


http://www.youtube.com/watch?v=PpOqi9k3Uis


PC
#46 Posted : Sunday, May 11, 2008 1:53:21 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
MÁI TÓC RẼ NGÔI

Rẽ ngôi mái tóc bảy-ba

Bảy cho anh đó, giữ nha chữ tình

Trâm cài bên ấy thật xinh

Để anh yêu dấu ngắm Mình Của Anh

Còn ba em phải để dành

Lỡ khi bối-rối xoắn quanh tay buồn



Mai kia hai đứa về nguồn

Anh mua bồ-kết cho tròn ý em

Bảy-ba, ba-bảy ai thèm

Riêng em, em giữ thử xem ai cười

Ngắm em mái tóc rẽ ngôi

Hỏi anh có nhớ mây trời quê-huơng?

Á Nghi





LÀM HÒA

Thưa anh đây phận Nô Tỳ

Cơm canh lành ngọt, hành phi thơm lừng

Mời anh cầm đũa em mừng

Chén cơm đã bới, Người Dưng giận gì?

Ngày xưa anh nịnh :”Quý Phi!”

Bây giờ Cung Nữ ai bì được em?

Ngày xưa đài các, Họ thèm

Bây giờ rồng phượng, chả nem… trả thù

“Cơm sôi, bớt lửa…” Mẹ ru

Anh hờn, em… giỗi: thiên thu cơm… trào!

Á Nghi, 21.3.2006





AI NHỚ AI?

Viết tặng cháu H



-Biết anh nhớ ai chăng?

Em trả lời nhì nhằng

Sợ người ta xác nhận

Tim phập phồng, sượng trân



- Em có nhớ... ai không?

Em trả lời “Dạ có!”

Ai là... ai? Lòng vòng...

Mặt hình như rất đỏ



Tình không cần ngôn ngữ

Tình chỉ là vô ngôn

Mà nghe như hơi thở

Cũng bắt được nhịp hồn



Biết ai nhớ... ai rồi!

Biết tim đang bồi-hồi

Mà sao anh còn hỏi

Hai người rõ... lôi thôi!

Á Nghi





TƯƠNG TƯ

Tương tư một bước cũng buồn

Cỏ cây, sỏi đá cũng… tuôn giọt sầu

Tương tư, men độc ngọt-ngào

Ung thư tình ái, lệ trào khô tim

Tương tư, bơi mãi cũng… chìm

Biển Tình thăm thẳm khó tìm Thuyền Yêu

Tương tư càng nặng bao nhiêu

Trụ Sinh càng sợ, càng… điêu đứng người

Á Nghi



NGƯỜI ĐANG YÊU

Chủ nhật trời trong trong

Anh có nhớ em không?

Hay Anh đang mơ mộng

Ngày hợp duyên tơ hồng?



Buổi sáng nắng vàng vàng

Em cũng nhớ nhớ Chàng

Việc nhà em lơ đãng

Làm gì cũng dở dang



Cuối tuần gió hây hây

Niềm vui vui tràn đầy

Anh làm chi bên ấy?

Có như em, say say?



Mai về làm… vợ anh

Trời còn màu thiên thanh?

Và em còn thanh thản

Ngắm hoa nở rộ cành?



Á Nghi
Users browsing this topic
Guest
3 Pages<123
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.