Thơ Xuân
Ý Nga
yngacalgary@aol.com CHÚC XUÂN
Đầu năm đón Xuân
Gửi một Tình Thân
Vài lời chúc nhé:
Thư thái tinh thần
An Nhiên Tự Tại
Tri Túc, Tri Nhàn
Ý Nga
GỬI TỪ TRĂNG XƯA
Áo dài chẳng mặc đầu xuân
Mà anh vẫn nhớ một thân, hai tà
Tết, mai chẳng điểm “vàng” hoa
Sao anh cứ nhắc lụa là vàng anh?
Đôi tà khép mở mong-manh?
Xuân này nữa để dành mấy năm?
Bài thơ anh viết hỏi thăm
Hồn thơ em gửi… trăng rằm thưở xưa
Lạnh trời, thêm tuổi, tóc thưa
Áo dài năm cũ biết vừa nữa không?
Tết mình, xứ họ mùa đông
Xuân đà vuột mất mấy Mồng nhớ nhau?
Ý Nga
ANH NHỚ KHÔNG?
Hôm nay mồng bảy rồi anh
Hạ nêu mà gió cũng đành về đây
Sáng đâu? Ôi buổi sáng này!
Gió reo bật áo, tóc bay rối dài.
Xuân em ngóng, ngóng từng ngày
Năm theo năm, vẫn như vầy chẳng xuân!
Mẹ già ngày một mòn thân
Em thì nhung nhớ đã gần núi non
Đồng bào ngày một héo hon
Quê hương, mai biết sẽ còn gì chăng?
Ý Nga
ƠI NHỚ NHÀ!
Gần trưa mưa tuyết chửa ngừng
Rơi rơi sợi trắng, tuyết mừng Mồng Ba
Xuân mình, nào của người ta
Tại mình xa xứ mà hoa không vàng
Mùa xuân, mai chẳng điểm trang
Trắng sân, trắng cỏ, trắng nàng tha hương
Nàng tha hương! Viết mà thương
Mồng Ba cúng Tết, trầm hương thắp về
Nén hương dâng, cầu nguyện Quê
Thoát tay giặc đỏ … Khổ ghê tấm lòng!
Thơ rơi mới hơn mười dòng
Đã nghe trang giấy ngóng trông nụ cười
Dặn từng chữ, phải cho tươi
Đầu xuân không khóc mà ơi nhớ Nhà!!!
Ý Nga
THU ĐÔNG KHÔNG NHỚ CŨNG VÌ MÙA XUÂN
Buổi chiều con cá tương-tư.
Buổi mai con cá lừ-đừ quấn rong.
Không bơi vì nước ngược dòng,
Bơi qua thêm… ướt, lệ ròng sẽ dư,
Thả bay bong-bóng từ-từ,
Rong rêu lơi lả thêm… nhừ châu thân.
Vẫy vi cứng-cáp đâu cần,
Mùa đông lạnh-lẽo, chờ xuân vẫy-vùng,
Vào xuân trăng đẹp vô cùng
Nghiêng riêng mặt nước, soi chung muôn loài
Đông, thu biển động hoài hoài
Phải Người cũng muốn… ra oai đất trời?
Nằm yên cá hưởng thảnh-thơi,
Ung-dung chủ nhật nghỉ-ngơi an nhàn.
Thứ hai Người sẽ… khảy đàn,
Thứ ba cá vẫn mơ-màng, mộng mơ
Thứ tư, thứ sáu làm… thơ
Thứ năm, thứ bảy Người chờ có vui?
Ở đời sẵn dư ngọt bùi
Nên Người muốn thử nếm mùi đắng cay
Khổ qua, ớt hiểm, tiêu… đây
Mật ong* lấy lại! Mật này: gấu đen!
Cá vàng, rong biển xinh chen
San hô, bè bạn… sắc xen muôn màu
Tội chi cứ phải âu-sầu
Giận nhau… đen đúa, nhìn đâu cũng buồn
Người Hung không thấy giỗi hờn
Cá hiền, biển mặn; lệ hơn được gì???
Thì thôi người nhé! Thôi thì…
Thu, đông không nhớ cũng vì… mùa Xuân
Thì thôi gói những tình thân
Ép thành nốt nhạc ngân ngân đất trời
Thì thôi ơi hỡi Người ơi!
Nha-Trang, Đà Nẵng… cá bơi về nguồn.
Nhặt, khoan theo những chiếc xuồng
Không Người, vẫn có những hòn núi cao
Vẫn còn hiền khúc ca dao
À ơi! Đất Mẹ ngọt-ngào biết bao!
Ý Nga, 2005
*Mật ong: Honey
AI ĐÓI, AI NO?
Bao triệu triệu dân
Không no, chỉ đói
Đảng viên… dư phần
Tha hồ mà… nói:
“Hạnh phúc, ấm no,
Thanh bình, độc lập,
Dân chủ, tự do…!”
Càng nói càng… mập!
Đầu năm hay cuối
Cũng vậy vậy thôi
Người bệnh trăn trối,
Người đói khua nồi.
Cuối năm hay đầu
Cũng cùm, cũng xích!
Việt Nam về đâu,
Không người truyền HỊCH?
Ý Nga
ĐƯA EM LÊN CHÙA
Em về nắng rực vàng ươm
Áo xanh, mây trắng, trời thơm xuân nồng
Em về phơi nắng má hồng,
Chân khua guốc gỗ, bềnh bồng tóc bay
Em về! Anh hỡi nếu hay?
Ngọc Lan nhớ hái để tay em cầm
Sóng đôi mình chẳng ngại ngần
Nương theo màu nắng lần thăm quê nghèo
Anh rồi sẽ dắt em theo
Thăm chùa Hương, tự tay chèo, dẫu mưa
Mai về! Ôi Anh Dễ Ưa
Có chờ em nếu tóc thưa, thưa dần?
Tự Do, hoa đẹp lòng dân
Mình tìm núi vắng ẩn thân giấc nồng
Và em lại mặc áo hồng
Theo anh lạy Phật mà không thẹn lòng!
Ý Nga
SAU CƠN BỆNH
Cám ơn buổi sáng mùa xuân
Hôn tà áo mới, vui chân đi tìm
Kẹp xinh xinh hình trái tim,
Xanh màu hy-vọng nằm im đợi chờ
Tóc em muốn chải thành… thơ,
Điểm trang đôi mắt xanh lơ rất tình.
Chân ra ngỏ, chợt giật mình
Én Xuân di-chuyển, vạch hình ảnh vui
Thì thầm kinh, cám ơn Trời
Cho em được sống cuộc đời hôm nay
Cám ơn! Chân sáo muốn bay
Hồn tan theo tuyết, một ngày của em
Tạ ơn đời cho em thêm
Những ngày mạnh khỏe, màn đêm lui dần
Để em viết nữa vì dân
Để em dệt tiếp những vần quê-hương
Để em nói được lời thương
Lời yêu ghê lắm, dẫu đương quê người
Ý Nga
XUÂN XUÂN!
Họ rủ nhau về! Trời lập đông
Lạnh căm đất lạ, xuân bao Mồng?
Anh cười cười nhắc: - Quê vào Tết!
Em hỏi anh: - Mùa xuân có không?
Mỗi độ đông về, Tết? Chẳng xuân!
- Xuân! Xuân! Anh nhắc đã bao lần
- Xuân! Xuân! Âm vọng nghe buồn quá!
Cộng đỏ phong bì! Dân khổ thân!
Ý Nga
SƯỞI BÀN TAY, ĐỐT LỬA BẬP-BÙNG
Áo len đã sưởi bàn tay
Vẫn không đủ ấm. Lạnh thay xứ người!
Nón, khăn, áo, vớ … nặng ơi!
Run tay lạnh cóng, thèm trời Việt Nam
Đã là xuân, rét vẫn làm
Trắng môi cùng mắt vì hàng tuyết rơi
Mặn làm sao, tuyết lạ đời!
Là em lệ nhỏ nhớ thời nắng xưa
Nhớ Sài Gòn nắng rồi mưa
“Hết mưa lại nắng, em chưa thôi hờn?”
Lời ai ve vuốt, tóc mơn
Dỗ em mỗi tối… chập-chờn khó quên
Bàn tay lạnh nén tiếng rên
Mà thơ chảy giọt đời nên được gì?
Sưởi giùm đi! Sưởi giùm đi!
Cho tay tôi ấm để khi đến nhà
Bàn tay xòe được những Hoa
Thơm trang giấy trắng, Mẹ Cha vui cùng
Thơ về tôi sẽ thổi tung
Ấm lên cùng lửa, bập-bùng gọi ai
Ý Nga
XUÂN ĐI, NGOẢNH LẠI VẪN SẦU
Mây bay, lặng lẽ mây bay
Người đi? Lặng lẽ, ai hay tấm lòng!
Đèn Quê ai thắp mà chong?
Dầu không cạn dĩa, bấc không rụi tàn!
Nền nhà cháy, Tết Mậu Thân,
Bảy Lăm cuốc đất, đất gần trời xa!
Sông sâu, biển rộng cũng… ra
Trùng khơi nỗi sóng, quốc gia cũng… lìa
Một đi lệ đẫm đầm đìa
Chân nhanh nhanh bước, tim chia nhịp dồn
Nuốt lời, nước mắt vô ngôn
Mẹ Cha để lại hỏi hồn còn chi?
Bao nhiêu xuân, một lần đi
Chưa quay về được, sầu bi nào bằng!!!
Ý Nga
MÌNH ĐEM NẮNG VỀ QUÊ-HƯƠNG
Hôm nay em có mùa xuân
Dang tay ôm nắng một lần được vui
Nhớ Me ngày ấy ngậm-ngùi:
“Con đi! Hạnh-phúc, ngọt bùi chớ quên
Ở đây mẹ vẫn gọi tên,
Gọi trong thuơng nhớ, gọi bên đợi chờ!”
Hôm nay là của bây giờ
Một tình yêu mở ai ngờ được em
Cám ơn Anh đã cho thêm
Bao niềm vui mới êm-đềm nhịp tim
Cám ơn một phút đi tìm
Mà vui như soãi cánh chim thơ trời
Cám ơn Chàng Thơ em ơi!
Cho em dòng nước để bơi về Nhà
Ngụp trong nước biển mặn-mà
Bơi về sông cũ trăng ngà đón em
Anh còn sức vượt màn đêm
Thời ta vén được sương mềm bờ vai
Và đem nắng ấm nối dài
Cho người người được tương lai rạng ngời
Rồi em thêm được làn hơi
Thơ tình sẽ viết, rong chơi đôi mình.
Ý Nga
THÀNH SỰ TẠI... NHÂN
Gió trời ai góp được chăng?
Tuyết trời rơi xuống đóng băng ai cầu?
Mà em cứ mãi âu sầu?
Thương cho vận Nước đục ngầu trời Quê
Vào xuân, gió đến nhiều ghê
Từng đàn di điểu trở về kêu vui
Riêng em thêm lần ngậm ngùi
Bao giờ thật sự vui ngoài lẫn trong???
Ý Nga
ANH CHỈ THẤY MÂY TRÔI !
Thì Anh cứ để mây trôi
Trắng xanh quyện lẫn. Đẹp ơi da trời!
Anh đừng níu lại tội người
Lỡ yêu cùng sắc xanh ngời quyện mây
Mây trôi theo gió về đây
Em gom cho trọn phương này tìm vui
Gió xuân cuốn cả tóc người
Nắng xuân chưa đủ ấm lời với nhau
Bạn-bè giờ ở nơi đâu?
Mây về em sẽ gửi câu yên-bình,
Nhờ mây đem đến quê mình
Đem giùm nỗi nhớ, bao tình chắt-chiu,
Đem giùm triệu triệu thương yêu
Cho vơi đau khổ, góp điều mừng vui.
Nhé Anh! Cứ để mây trôi!
Xanh thêm hy-vọng, người thôi quên người!
Ý Nga
XUÂN NHỚ NHÀ
Con xay sinh-tố cho Ba nhé!
Rụng hết răng rồi Ba khó ăn
Tre già hóa… trẻ, âm trè trẹ
Chén cháo con dâng được mấy lần!
Me già răng yếu chẳng thèm me
Xin phép, con ăn với bạn nghe!
Cóc tỉa, xoài xanh, thêm muối ớt
Chút cay chua... Nước mắt con nhòe
Nhớ lắm Me ơi! Tình mẫu tử!
Nhớ Nhà, con vốc tuyết làm hoa
Thêm xuân này nữa xuân hăm mấy
Mơ mãi chưa quay lại với Nhà
Ý Nga, 2005
MỘT ĐÓA NGỌC LAN
Một sáng mùa xuân ở đây
Én vạch đường vui, từng bầy
Tôi nghe như làn nắng ấm
Cùng đùa trong gió hây hây
Bài thơ ai gieo sao đẹp!
Mỹ miều những khói lam xưa,
Mái tranh quê nhà, chân dép
Ai cùng ruộng lúa chiều mưa
Có còn xanh um lá mạ,
Như lòng tôi giữ từ lâu?
Ôi bờ đê xưa, áo vá
Mẹ già chừ đứng ở đâu?
Bầy vịt còn bơi trong ấy
Gọi bầy, theo lúa Mẹ cho?
Hay chỉ mắt tôi nhìn thấy,
Khi tai còn vẳng tiếng hò
Tôi cám ơn ai bài thơ
Ngọt ngào như một giấc mơ
Có tôi, quê hương, tổ quốc
Thanh bình như chưa bao giờ!
Tôi cám ơn ai, buổi sáng
Tặng đóa ngọc lan thơm lừng
Một ngày của tôi thật đáng
Chữ tình ai hỏi chẳng ưng!
Ý Nga
TSUNAMI VÀ XUÂN
Thùng lạc quyên chuyền tay
Một ngày xuân cầu may
Em là em cô giáo
Học trò theo em này
Em không đi một mình
Có anh em bên cạnh,
Mỗi người một chút tình,
Với cùng tâm chia-sẻ
Em mặc áo dài màu,
Chân đi guốc cao cao,
Không thầy me bên cạnh,
Em đi… giữa đồng-bào.
Xin tiền chị, tiền anh,
Xin những ai áo lành
Cho bao người đói rách
Với cuộc đời mong-manh
Những thùng tiền đổ ra,
Đếm cho kỹ đấy nha!
Bao tấm lòng rộng mở
Từ trẻ thơ, cụ già
Cám ơn cô, ông, bà
Vui xuân vẫn có quà
Chia nỗi buồn vô tận
Cho bao người phương xa
Ý Nga