Lại có người...càm ràm, nên dán tiếp.
Thứ ba, ngày 15, tháng năm, năm 2007
Sinh nhật tháng năm. Năm ngoái, đi chơi Las Vegas; năm nay, ở nhà và đi làm. Nghe tôi than phiền liên tục vài ngày qua, Ng chắc chịu không nổi nữa nên hứa sẽ đưa tôi đi chơi bờ biển Oregon, có ngủ đêm. Tôi nói, đi bằng xe lửa để ngắm thắng cảnh cho romantic nha?
Tụi đồng nghiệp ở sở chính trang hoàng cái cubicle của tôi, màu sắc tươi sáng trẻ trung như màu hồng, màu đỏ, màu trắng, màu xanh dương, màu tím, màu vàng, không phải màu đen là mừng rồi – tôi vốn không thích màu đen hay những màu tối. Cũng được tặng một bình bông cẩm chướng. Lại bánh trái, lại hát chúc mừng Happy Birthday. Lại bữa ăn trưa ở tiệm Mễ. Ngoài phần burrito nhân thịt bò, tôi kêu thêm một kem flan làm sao mà anh chàng Mễ bưng ra một dĩa burrito có đổ lên trên burrito một cái trứng ốp la! Toko cười bảo vì tôi nói nhiều quá nên làm anh ta quáng gà! (Cái món kem flan sau đó được biếu luôn, không phải trả tiền.)
Phải lai rai lấy giờ nghỉ bớt vì tích lũy nhiều giờ quá, không lấy thì mất. Khi mà không đi chơi đâu xa, dĩ nhiên là phải dư giờ.
Hai ngày qua, trời nắng đẹp. Nghe nói cuối tuần sẽ không được như thế.
Bà Anita cầm tờ giấy và cây viết đi hỏi mọi người trong nhóm, rồi ghi xuống ai muốn loại cây cà chua nào hay cây ớt nào, ngày mai bà sẽ mang vô cho, vì nhà bà có nhà kiếng, hằng năm ông chồng (tên John) luôn luôn ươm cây. Đôi khi tôi không muốn làm khác mọi người nên khi được hỏi thì tôi cũng trả lời là tôi muốn một cây cà chua và một cây ớt cay, chứ thật ra, mua ở ngoài cũng không mắc mà hôm nọ nghe cái kiểu bà nói về ông Tom khi ông này hỏi, cây cà chua đủ lớn để cho chưa, (bà phán, Tom chờ xin free, vì vợ không đi làm, nhà chỉ có một đồng lương) thì tôi thấy đã cho mà còn nói xấu người ta như vậy, làm hết tình cảm đi.
Mấy hôm trước, Ng mới tìm ra được cái gói nhỏ có mấy cái hột bầu. Nhưng bữa nay mới đem gieo thì trễ quá rồi! Không chắc có lên được mầm nào không? Nếu được, cũng trồng cho vui thôi. Chứ mua ở chợ còn rẻ hơn! Lại phải nhớ mua mấy cây dưa leo con nữa.
Mùa hè, đi làm về, tôi có cái thú ra vườn rau ngắm nhìn hoa trái, cây cỏ, thấy thật thảnh thơi. Khỏe cho tôi là không phải lo phân bón, tưới nước gì cả - Ng làm hết và tôi chỉ hưởng thôi, là hái rau, hái dưa leo vào cuốn bánh tráng với thịt luộc, hay nem nướng, hay tôm luộc, rồi chấm nước mắm chanh, đường, ớt, tỏi, làm một món ăn nhanh, tiện lợi.
Hiện giờ chỉ mới có đám dấp cá, húng nhủi là lên khỏe, còn những thứ khác thì mới lú. Như mớ rau răm thì còn đang dắm trong nước, chờ ra rễ, rồi mới đem ra trồng, thứ rau này năm nào cũng phải trồng lại, vì nó không sống nổi qua mùa đông ở xứ này. Sả cũng vậy. Hành lá (green onion) thì tôi bắt chước chị Nguyên, bắt đầu từ hai tháng trước, dù trời còn ấm, lạnh bất thường, mua hành về, ăn phần lá, để dành phần trắng (phần gốc) đem trồng xuống đất, nhiều lần như vậy, nên bây giờ đã có đủ hành lá, cắt ăn lai rai.
Thứ tư, ngày 16, tháng năm, năm 2007
Mấy tuần qua, không thấy một con vịt nào bơi lội trong ao, cái cặp “vợ chồng” vịt mà tôi thường thấy trước đây, chắc là bỏ đi đâu rồi? Trong khi đó thì cặp chim đen cánh đỏ đã trở về làm tổ ở vị trí cũ, nên đoán là chắc cặp cũ về lại mái nhà xưa, nhưng sao cặp này hiền quá, chưa thấy “tấn công” ai, lại đoán hay là con cái của cặp đó, đã có đôi có bạn và đưa nhau về nhà cha mẹ ở?
Bất ngờ hôm nay thấy một cặp vịt đang khắng khít bơi bên nhau. Đến gần nhìn kỹ. A! Mà sao cả hai đều có cổ xanh màu lá cây, là hai con trống rồi? Chẳng lẽ đây là một cặp đồng tính luyến ái? Nghĩ buồn cười! Hay hai anh vịt này có vợ nhà đang bận ấp trứng, còn hai anh thì rảnh rang gặp nhau tán gẫu chuyện mấy anh? À, mà tháng này còn ấp trứng gì nữa, đàn vịt con nếu có thì cũng phải lớn rồi!
Tháng này, tôi đã bắt đầu thấy những con chuồn chuồn kim.
Tôi làm một chỗ lâu quá, nên loanh quanh thì cũng chỉ những chuyện đó để ghi lại!
À, hồi chiều đi làm về, thấy ở vườn sau, có một chú thỏ rừng, lông màu xám đất, bé ti ti, một chú thôi – không biết chú bé này có liên hệ gì tới con thỏ cụt đuôi, cũng màu xám đất, mà thỉnh thoảng tôi vẫn thấy? Sinh con đẻ cái, vậy thì tụi thỏ cũng có một “cộng đồng” nhỏ của chúng đó chứ, đâu phải cô đơn, lẻ loi như tôi đã tưởng?
Thứ bảy, ngày 19, tháng năm, năm 2007
Nhất quyết lần này tôi phải bỏ hẳn mocha, không uống nữa, vì quả là cứ khi uống một ly thì ngày hôm sau tim tôi lại đập nhanh, làm tôi mệt lắm, rõ là cơ thể của tôi không chịu thứ này. Thứ bảy cách nay hai tuần tôi cũng bị như thế, mặt xanh lè, đang đi làm đành phải xin về -nhớ ra ngày trước đó cũng đã uống một ly!
Bị Ng la, nói không chịu nghe, bác sĩ nói, cũng không chịu nghe, để đem thân xác ra hành như vậy, rồi mới chịu! Người hút thuốc, chưa bị cancer ngay, về già mới có thể có, nên người ta không sợ, cứ hút thuốc. Còn em thì đau trước mắt mà không chịu bỏ, khi không lại sinh ghiền!
Tôi đâu có uống mocha mỗi ngày như dân uống cà phê mỗi ngày mấy cữ. Chỉ là cơ thể tôi không chịu mocha. Như Larry, ăn món gì mà có dừa trong đó là mắc nghẹn, có thể chết –nên Larry hỏi kỹ lưỡng khi ăn món nào lạ.
Tôi ngẫm điều đã biết nhưng không cho là quan trọng, vì cứ ỷ y là mình khỏe. Khi khoẻ mạnh, ham công tiếc việc, làm đủ thứ, làm mà không biết mệt; chừng bệnh mới biết, cái sức khỏe mới là quý, không có nó thì dù có muốn làm, cũng không làm được.
Hôm nay, cộng thêm gió máy vì thời tiết trở lạnh, đi ra ngoài mà mặc áo không đủ ấm, tôi nhờ Ng cạo gió (với đồng 25 xu và chai dầu xanh) mà còn dặn đừng cạo mạnh, đau. Ng cười kêu là khi tôi đau, tôi nhõng nhẽo kinh luôn! (Hm! Thì vậy mới cần có ông chồng chứ!)
Người ấm áp nhờ xoa dầu nóng, tôi cảm thấy thoải mái, nằm coi Asia 54, chương trình tưởng nhớ nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng và giới thiệu nhạc sĩ Trúc Hồ (còn sống, nhưng giới thiệu chung với TTT thì dễ bị hiểu lầm là TH cũng...tiêu rồi!) Tôi không dè nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng mất sớm thế, khi mới 63 tuổi (1937-2000) – tóc đã bạc phau. Đời người mong manh! Tôi thắc mắc ông tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Saigon, tức là có bốn năm đại học, sao vào lính chỉ mang lon trung sĩ? Trúc Hồ cũng còn trẻ quá, sinh năm 1964. Cả hai đều là dân vượt biên, người đường biển, người đường bộ.
Nên cần có nhiều chương trình như thế này, để đưa khán giả đến gần với con người nghệ sĩ. Và nếu có vinh danh ai thì nên vinh danh khi người đó còn sống, để họ còn vui được, chứ đừng để khi chết mới vinh danh.
Chủ nhật, ngày 20, tháng năm, năm 2007
Thức dậy trễ. Hôm nay, đã trở lại khỏe khoắn, bình thường rồi. Bạn bè vào web đọc, biết tôi đau, đã gọi hỏi thăm. Cũng cho bao điều khuyên.
Trời âm u, buổi chiều mưa lớn, hơi lạnh. Ông tiên đoán thời tiết đã tiên đoán đúng quá! Tháng năm mà chưa ấm áp gì cả! Không ra vườn được, vừa thức dậy mà chỉ muốn chui vào mền lại. (Nghe dưới A, 78 độ ấm áp, nghe mà muốn ganh tị.)
Ăn BBQ ở nhà cậu em. Tôi bắt đầu ăn uống cẩn thận, tôi tự nhủ như vậy –xưa nay, tôi không quan tâm chuyện này, cứ thích là ăn, nhưng sách báo y khoa bảo ở tuổi này phải bắt đầu kiêng cữ là vừa, đừng để đến già, đến sinh bệnh tật mới là để ý đến chuyện sức khỏe, ăn uống, tập thể dục thì khi ấy không còn kịp nữa. Phải tập ăn nhiều trái cây, rau rán.
Thứ ba, ngày 22, tháng năm, năm 2007
Sáng đi làm không tìm ra cuốn nhật ký, bỏ đâu chẳng nhớ, làm cả ngày cứ thẫn thờ. Không nghĩ là mất, chắc để ở đâu đó thôi - trong nhà, trong xe, sở làm, thư viện. Có lần làm mất hai tháng nhật ký, tiếc hùi hụi. Nếu sợ bị mất, chắc là phải bỏ cái thói quen mang theo cuốn nhật ký bên người mỗi khi đi đâu. Và rồi những cuốn đã viết, cất ở đâu, nếu sợ cháy nhà, động đất hay lụt lội?
Nhà văn viết truyện ngắn Anais Nin (1903-1977) khi còn sống đã mướn kho của nhà băng để cất giữ những cuốn nhật ký của bà. Những cuốn nhật ký này được phổ biến lần đầu khi bà 63 tuổi. Là một người sinh đẻ ở Pháp, Anais Nin viết nhật ký khi còn trẻ, viết bằng tiếng Pháp trước, từ năm 17 tuổi trở đi, mới chuyển qua viết bằng tiếng Anh. Một thời là người tình của nhà văn Mỹ Henry Miller. Bà có …hai chồng ...trong cùng một lúc– không ai biết ai, nói đúng hơn là người chồng thứ hai biết bà có chồng nhưng cứ tưởng là bà đã ly dị với người chồng trước rồi - người ở mặt Đông, người ở mặt Tây. Ít nhất là trong 25 năm, bà đi đi về về giữa hai ông chồng! Trên giấy tờ, bà đã có một hôn nhân tới 50 năm với người chồng thứ nhất (Hugh Guiler). Bà cũng làm hôn thú với người chồng thứ hai (Rupert Pole, nhỏ hơn bà 16 tuổi). Cái này kêu là song hôn, bà có thể bị ở tù vì tội này.
Chiều đi làm về, vào nhà là đi tìm “nó” ngay. Hóa ra nó bị “chôn vùi” trong đống giấy quảng cảo, thư từ! May quá!
Thứ tư, ngày 23, tháng năm, năm 2007
Trời chiều ấm được 67 độ. Bỗng dưng hai ngày nay thấy một loại như bông gòn bay bay nhiều quá trong không trung, bay trước kính xe, cứ tưởng như là mưa, làm nhớ 32 năm trước cũng thời gian này từ trại tị nạn Pendleton, CA, lên định cư ở tiểu bang WA, bông cũng bay bay như thế này. Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Mèn, sáng nay trong phòng họp, ngồi cạnh thằng Kirk, tôi cứ liếc nhìn nó miết, vì thấy nó già quá xá (nhưng lại đang niềng răng nữa chứ), tóc ở giữa đầu lưa thưa vài sợi. Tôi biết nó từ những ngày xưa, khi tôi mới vào làm ở đây, trong lúc nó coi phòng Files, rồi cặp bồ với nhân viên của nó, rồi ly dị vợ để lấy cô này, nghĩa là cũng …28 năm rồi. Có kể cho Wendy về nhận xét này thì W cười nói, honey, you cũng già vậy! (W và tôi bằng tuổi nhau, chính xác hơn là tôi già hơn W...một tháng.)
Hm! Tôi đâu có nghĩ là tôi đã già. 85 tuổi như bác Hà Bỉnh Trung mới là già. Mà già như bác thì tôi mong rồi đây Ng cũng sẽ già như vậy. Dễ tính, vui vẻ với mọi người. Không bệnh tật, vẫn có sức khỏe để đeo đuổi điều mình thích.
Thứ năm, ngày 24, tháng năm, năm 2007
Trời chiều ấm áp 71 độ, gió thổi nhè nhẹ, thấy con vịt trống bơi lội một mình. Ngồi ở ghế sắt trên bãi cỏ trước thư viện (nơi tôi làm thì kế bên thư viện tiểu bang), nói chuyện với bạn ở xa, khoe, trên này trời đang đẹp lắm. (Mỗi lần gọi phôn tay xài nhiều phút lại nhớ tới chị PC, chẳng biết dạo này chị đi ta bà ở đâu?)
Hôm nay, đọc báo mới hay Seattle không phải là thành phố có lượng mưa nhiều nhất. Mà là Mobile của tiểu bang Alabama. Xưa nay, tôi cứ nghĩ Seattle là xứ mưa. Có lẽ Seattle có lượng nước mưa ít hơn, nhưng chắc bầu trời của nó lúc nào cũng xám xịt và có nhiều ngày mưa nên cho ta cái cảm giác thành phố này là xứ mưa. Thật ra, tôi biết gì mà nói chứ, vì tôi có ở đâu khác ngoài tiểu bang WA này.
Được một ngày ấm như thế này thì thích được ở ngoài trời hơn là ở trong sở làm, nó chạy máy lạnh lạnh quá làm tôi phải mặc áo len cho bớt lạnh. Mới ấm cỡ này thì đâu cần chạy máy lạnh đâu chớ. Xe buýt bữa nay cũng cho chạy máy lạnh, lúc chưa cần thì cho chạy, lúc nóng 80, 90 độ thì không cho chạy, lại chỉ cho hé cửa sổ và mui trần thôi!
Trên xe buýt, tôi đọc một tuyển tập 60 truyện thật ngắn (New Sudden Fiction, edited by Robert Sharpard & James Thomas), loại ngắn dưới 2 ngàn chữ, khoảng 2, 3 trang, gọi là bất chợt (sudden) - loại mà cực ngắn (short short story) thì kêu là chớp (flash). Thí dụ truyện chớp Taboo của Enrique Anderson Imbert’s chỉ có 32 chữ tiếng Anh, như sau đây:
His guardian angel whispered to Fabian, behind his shoulder:
“Careful, Fabian! It is decreed that you will die the minute you pronounce the word
doyen.”
“
Doyen?” asks Fabian, intrigued.
And he dies.
Có lẽ vì đời sống bây giờ bận rộn, độc giả thích đọc truyện ngắn hơn (truyện dài), ngắn vừa đủ đọc trong chớp nhoáng dăm mười phút?