Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

97 Pages«<1617181920>»
Một góc trời Tây Bắc
linhvang
#341 Posted : Monday, October 31, 2005 4:26:18 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ hai, ngày 31, tháng mười, năm 2005
Ngày cuối của tháng mười rồi, chỉ còn hai tháng nữa là qua năm 2006. Tuy lười và cần đi ngủ sớm vì đêm qua tôi chỉ ngủ có bốn tiếng thôi, nhưng bây giờ tôi cũng ngồi xuống ráng viết một tí trong nhật ký này.
Tối hôm qua như đã hẹn, Ng và tôi đi đón bác Trung đang ở nhà người cháu của bác trên hướng Bắc Seattle, đưa bác đi ăn cơm tối. Rồi bất ngờ có một mục ngoài chương trình là ghé Tulalip Casino nghe nhạc, có ca sĩ Cát Tiên, Ái Vy đến hát, đám cháu kêu bác T là ông chừng năm, sáu cặp hẹn gặp nhau ở đó, và mời bác đến chơi cho biết. Tulalip Casino nằm khoảng exit 200, đi trên xa lộ là nhìn thấy ngay. Thấy nó hoài mỗi lần đi chơi Canada khi đi ngang qua đây, nhưng Ng với tôi chưa vào lần nào, vì có đi casino nghe nhạc thì đi cái gần nhà, chứ chạy lên đây làm gì-nhà tôi ở exit 130 rẽ vào.
Những sòng bài lớn ở đây do những bộ lạc da đỏ điều hành, được miễn thuế tiểu bang. Những sòng bài như Emerald Queen, Tulalip đều có tối chủ nhật là Asian Night, họ mướn ca sĩ Việt nổi tiếng từ những nơi khác về hát. Vô cửa miễn phí. Chương trình dạ vũ thường từ 8 giờ tối cho tới 12 giờ khuya.
Từ nhà tôi tới Emerald Queen Casino chỉ mất 20 phút lái xe, dù vô cửa miễn phí và bia, nước ngọt, thức ăn không mắc lắm, Ng với tôi cũng ít đi, vì qua cái tuổi thích cảnh ồn ào rồi. Huống chi đi casino hướng trên này, xa nhà quá.
Tính về tới nhà là khoảng 12 giờ, tôi lên giường cũng không trễ lắm. Ai dè trời đổ mưa lớn, mưa lớn kiểu bất ngờ thường xảy ra tai nạn, mà đúng thật, có tai nạn ở exit 165, mọi lanes đều bị chận, nên đã kẹt tới hai tiếng đồng hồ nơi này! Về nhà trễ là vì vậy.
Gặp lại bác T, cả Ng với tôi đều vui lắm. Bác vẫn khoẻ. Bác ở tuổi 83, 84 chi đó rồi! Có bao nhiêu chuyện để nói từ lần gặp cách đây hơn bốn tháng bên Virginia. Chuyện Kỷ Nguyên Mới. Chuyện lập Nhà Văn Hóa. Dạ vũ gây thêm quỹ cho nhà văn hóa này, tổ chức vào tháng tới. Bác lại có sách mới ra!
Hừm! Tôi vẫn chưa nhúc nhích chuyện in sách của tôi! Nhưng không sao, so với tuổi bác, tôi còn quá trẻ, còn nhiều thì giờ mà.
linhvang
#342 Posted : Wednesday, November 2, 2005 4:07:59 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ tư, ngày hai, tháng mười một, năm 2005
Hai ngày hôm nay trời mưa, loại nặng hạt. Tháng mười một đúng là tháng mưa của vùng Tây Bắc mà. Lái xe trên xa lộ, tôi đã phải cẩn thận hơn. Ướt át, cộng theo cơn gió, khí trời đã rét buốt. Xuống xe, tôi cảm nhận ngay cái lạnh và gặp người nào thì cũng nghe nói như thế.
Chắc đã tới lúc đem cất áo của chị Hồng Thủy vào tủ và mặc áo len của chị Quỳnh Anh đan cho. Trời lạnh, lại vừa đọc lại truyện Giòng Sông Thanh Thủy của nhà văn Nhất Linh, làm tôi nhớ tới nhân vật Ngọc trong truyện vừa bán cái áo da Mỹ đắt tiền để rồi phải chịu lạnh trong cơn rét cắt da với cái sơ mi mỏng manh.
Vừa rồi có độc giả hỏi “người bí mật” Ng là ai? Nguyên? Ngân? Nghiêm?
À há! Nghiêm của Mênh Mông Nỗi Nhớ. Nghiêm (trong truyện) ở Denver.
Tôi trả lời, nếu ai theo dõi đọc kỹ Một góc trời Tây Bắc thì đã biết Ng là ai, đã bật mí nhiều lần rồi mà. Cũng là tên của một nhân vật trong Hồn Bướm Mơ Tiên của Khái Hưng đó.
Dạo này, tôi bận rộn với nhiều thứ việc nên chẳng có thì giờ rảnh rang để mà viết lách như tôi mong muốn. Một truyện ngắn đã tới lúc phải xong, nhưng tôi thấy chưa vừa ý (chị Nguyên chê dở), mà cũng chưa trau chuốt lại. Tôi nói với anh bạn văn, “truyện còn thấy dở, hay không chừng LV không tham gia”, bị anh la khéo, “người ngoài đã nộp bài hết rồi, LV trong văn bút lại không có bài, coi sao được!” Rồi anh chêm thêm, “bỏ lên net đi...là viết được!”.
Tôi cười cười nghĩ bụng, “bỏ...chắc chắn là không được rồi, sẽ bớt lên net thì may ra, coi như lên net là phần thưởng sau khi đã bỏ thì giờ ra viết lách, cứ theo được kỷ luật đó thì dung hòa hai việc”. (Chị PC thấy có phải không? Blush)
Phượng Các
#343 Posted : Thursday, November 3, 2005 9:53:59 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

(Chị PC thấy có phải không? Blush)



Chị LV ơi,
Có nhiều khi mình phải biết cái chi là ưu tiên cho cuộc sống của mình đó. Thí dụ như sau khi đã viết hàng trăm truyện ngắn theo sự hối thúc của các tờ báo mà chị cộng tác, và nhận rằng truyện mình có người chê dở, thì đã đến lúc chị nên bắt tay vào viết một cách nghiêm túc hơn. Mình đâu phải viết lách để kiếm cơm đâu mà phải chạy đua với ngày giờ mà nộp bài cho đúng hạn. Bây giờ là lúc nghệ thuật vị nghệ thuật đây nha. Là phải viết những truyện cho thật là xuất sắc. Khi lăn lóc với chữ nghĩa mà cho ra những đứa con vừa ý thì sự sáng tạo nghệ thuật đem lại một niềm vui lạ lùng. Có người bảo nghệ thuật là cái tô điểm làm dáng cho đời, nhưng chỉ có những người nghệ sĩ đích thực mới cảm nhận rằng "nghệ thuật - cũng như tình yêu - chính là cái tinh túy của cuộc sống chớ không phải là hương hoa của cuộc sống" (Marcel Proust).


ChieuHoang
#344 Posted : Thursday, November 3, 2005 11:53:13 AM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

.
quote:
phải viết những truyện cho thật là xuất sắc. Khi lăn lóc với chữ nghĩa mà cho ra những đứa con vừa ý thì sự sáng tạo nghệ thuật đem lại một niềm vui lạ lùng. Có người bảo nghệ thuật là cái tô điểm làm dáng cho đời, nhưng chỉ có những người nghệ sĩ đích thực mới cảm nhận rằng "nghệ thuật - cũng như tình yêu - chính là cái tinh túy của cuộc sống chớ không phải là hương hoa của cuộc sống" (Marcel Proust).


Chiêu Hoàng rất đồng ý với chị PC ở điểm này.
Đôi khi, một nhà văn cả đời chỉ có độc một tác phẩm lớn. Rồi sau đó gác bút, không còn viết thêm được gì nữa cả, vì tất cả tinh túy của nó đã nằm trong tác phẩm ấy rồi.

Chị LV chắc là chưa có dịp đấy thôi. Viết lách là nghề của chị mà!!
Smile
linhvang
#345 Posted : Thursday, November 3, 2005 4:29:08 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi linhvang

(Chị PC thấy có phải không? Blush)



Chị LV ơi,
Có nhiều khi mình phải biết cái chi là ưu tiên cho cuộc sống của mình đó. Thí dụ như sau khi đã viết hàng trăm truyện ngắn theo sự hối thúc của các tờ báo mà chị cộng tác, và nhận rằng truyện mình có người chê dở, thì đã đến lúc chị nên bắt tay vào viết một cách nghiêm túc hơn.


Ở tuổi này, đã biết cái chi là quan trọng cho cuộc sống của mình.
Cũng bao lần định viết một cách nghiêm túc hơn mà đâu đã làm được! Cái gì cũng ôm đồm, không chịu bỏ bớt, lại có người bày thêm việc cho mình, lại ham vui. Chỉ có nước khóc thôi, Black Eye
Nhớ hồi xưa bị (tiền ăn vặt) hối thúc, viết vài tiếng trong một đêm mà có được một truyện gửi đi trước nửa đêm, để chiều tối hôm sau báo lên khuôn.
Bây giờ tính viết đàng hoàng lại hẹn hòai.

Chị CH,
Có hai số báo có bài của chị mà lười chưa gửi báo cho chị nè. Sad
linhvang
#346 Posted : Friday, November 4, 2005 1:56:37 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ năm, ngày ba, tháng mười một, năm 2005
Mưa cả ngày. Mưa lớn lắm. Lúc 9 giờ rưỡi sáng ngồi làm việc nghe tiếng mưa đổ ầm ầm trên mái cao ốc, lại nghe tiếng gió hú, tôi tưởng cơn giông bão đã đến – nhưng TV lại bảo cũng phải thứ bảy kia. Mà vùng này chỉ có bão nhẹ thôi, chứ không phải như Katrina, Rita gì đâu. Năm, sáu năm trước, cái bộ tôi làm còn nằm ở dưới phố Olympia, thủ phủ của tiểu bang Washington, gần hồ, gần vịnh, những tháng mưa to gió lớn như thế này, tôi thường thấy cả đàn hải âu bay vào đất liền trú ẩn. Cả những con quạ đen nữa. Chúng bươi móc rác rưới, phá phách nóc nhà. Bây giờ, nơi Tumwater, chỉ thấy quạ đen thôi. Tôi không mấy thiện cảm với đám chim này. Chúng làm tôi nhớ tới (bài thơ) con quạ đen của Edgar Allan Poe (1809-1849) của thời đi học. Đôi khi nhìn lên bầu trời xám xịt một màu thấy có những đàn chim nhỏ li ti nữa, chẳng biết chim gì, xếp hàng mà bay, như là vội vã đến một nơi nào. Thư viện có nhiều sách nói về đủ loại chim, tôi cầm lên, lật trang nhìn hình, rồi bỏ xuống, cứ muốn mang về nhà, nhưng biết là chẳng có thì giờ để đọc đâu. Nhìn sách về bông hoa, cây cỏ, cũng mê. Tiểu sử, nhật ký của ai, cũng muốn đọc hết. Sách dạy làm cái này, cái nọ. Chẳng hạn dạy cách viết một cuốn tiểu thuyết. Nhiều khi tôi nghĩ tôi đang làm chủ một tiệm bán sách (không phải bỏ vốn), có bày đủ thứ trên kệ, mà tôi chỉ dòm ngó sơ sơ thôi, chứ chẳng có thì giờ đọc! Ậy, tuy không có thì giờ đọc, nhưng tôi lại đang mượn thật nhiều sách truyện của các tác giả VN, để thư viện thấy có người đọc mà mua nhiều sách Việt cho cái international collection của nó.
Tụi IT gửi e-mail dặn ra về mọi người nhớ tắt hết computers, vì sợ mưa gió làm cúp điện, mất tài liệu trong máy. Trời mau tối, dạo này cứ đúng giờ là tôi ra về, chứ chẳng ngồi ráng nữa, vì ra về trong đêm tối (lạnh lẽo), thấy không vui. Về tới exit 120 ngay trại lính Fort Lewis, xe cộ cứ phải nhích từng tí vì nhường cho xe trong đó ra. Thành ra hầu như ngày nào cũng kẹt xe cứ như là có tai nạn vừa xảy ra, mà không phải vậy. Tôi chỉ ghét cảnh kẹt xe, chứ không ghét mấy ông lính đó, tôi luôn luôn nhường cho họ ra. Phần đông họ đưa tay ra dấu cảm ơn, tôi cũng thấy vui.
Tối thứ năm, không phải đi làm thư viện, thấy đêm dài thêm ra, thường đã cho tôi cái cảm tưởng như là cuối tuần rồi.
ChieuHoang
#347 Posted : Friday, November 4, 2005 1:25:18 PM(UTC)
ChieuHoang

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 204
Points: 0

quote:
Gởi bởi linhvang

Ở tuổi này, đã biết cái chi là quan trọng cho cuộc sống của mình.
Cũng bao lần định viết một cách nghiêm túc hơn mà đâu đã làm được! Cái gì cũng ôm đồm, không chịu bỏ bớt, lại có người bày thêm việc cho mình, lại ham vui. Chỉ có nước khóc thôi, Black Eye
Nhớ hồi xưa bị (tiền ăn vặt) hối thúc, viết vài tiếng trong một đêm mà có được một truyện gửi đi trước nửa đêm, để chiều tối hôm sau báo lên khuôn.
Bây giờ tính viết đàng hoàng lại hẹn hòai.

Chị CH,
Có hai số báo có bài của chị mà lười chưa gửi báo cho chị nè. Sad



Chào chị LV,
Nghe chị kể, viết lách có tiền nhuận bút mà thấy...ham... !!
Chiêu Hoàng viết gần hết mấy cái bút mực mà chẳng có tiền nhuận bút gì cả. Cũng hên, thỉnh thoảng chị gửi cho mấy số báo cũng an ủi lắm rồi!! Smile

Nói vậy chứ, Chiêu Hoàng thích viết một cách tài tử. Viết theo dòng tâm thức chứ không vì một sự đốc thúc nào khác. Một câu chuyện cần phải ươm trong tâm thức cho đến khi chín mùi thì mới viết được.

Nếu được, xin chị gửi cho Chiêu Hoàng mấy bài báo đó nhé. Nhiều khi ngồi xem lại cũng thấy thích.

À... Mà chị đăng bài nào của Ch vậy?
CH
linhvang
#348 Posted : Friday, November 4, 2005 3:26:10 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi ChieuHoang


Nếu được, xin chị gửi cho Chiêu Hoàng mấy bài báo đó nhé. Nhiều khi ngồi xem lại cũng thấy thích.
À... Mà chị đăng bài nào của Ch vậy?
CH


LV sẽ gửi...
Truyện Ước Mơ của chú Giãn con và Hương rơi cuối mùa.
linhvang
#349 Posted : Saturday, November 5, 2005 7:47:58 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ bảy, ngày năm, tháng mười một, năm 2005
Chiều nay má tôi hỏi xe tôi còn tốt không, đã thay lốp mới chưa. Má nói, năm nay thế nào cũng sẽ lạnh, sẽ có nhiều tuyết, vì hai năm rồi chẳng lạnh và không có tuyết. Tôi có nghe radio cũng cho biết tuyết đã xuống nhiều trên núi (mấy chủ ski resorts ăn mừng). Tôi trả lời cho má tôi an tâm là xe còn tốt và bốn bánh xe cũng đã được thay lốp mới mấy tháng trước rồi.
Nói gì chứ tôi sợ lái xe khi trời có tuyết. Càng già càng nhát, càng biết sợ. Hồi mới đi làm (nghĩa là hồi còn rất trẻ), tôi lái tỉnh queo cho dù đường bị tuyết phủ dày tới mấy 7, 8 inches, chẳng còn thấy lanes nào cả. Chiều về ở sở ra, không biết cái xe của mình là cái nào! Rồi mang cái cào ra cào lớp tuyết dày đi. Có năm xe bị kẹt trong đống tuyết, ngay ở chỗ đậu xe ngoài trời, lái ra không được, cái lớp tuyết nơi bánh đã thành đá, chạy vô sở lại, kêu ông Mel (Melvin) ra giúp – bây giờ, ông đã về hưu cả mười năm rồi.
Có lần về lên cái dốc nhà không được (hồi còn ở đường số 8, anh SC chắc là còn nhớ căn nhà này, thời đó, anh đang làm ở Oregon và cuối tuần thường về chơi), tôi đành chọn đi con đường bên cạnh (con đường số 9), giờ cũng không hiểu tại sao, đã lên hết dốc rồi mà lại kẹt trong đống tuyết không đi được nữa, má tôi phải xuống xe (mẹ con cùng làm ở Olympia và đi carpool với hai người khác nữa – bà Brenda và cô Thúy), chập choạng về nhà kêu ba tôi ra. Ông cầm dù ra với máy chụp hình nữa, ông chụp cảnh xe tôi bị lún tuyết và tôi ngồi trong xe, chỉ thấy cái đầu. Tuyết vẫn lất phất rơi. Những ngày sau thì phải đậu xe dưới dốc.
Lúc này trong trí nhớ của tôi, sao những năm đó tuyết nhiều dữ vậy, không biết nữa. Tuyết nhiều mà vẫn đi làm, không chịu ở nhà. Có lẽ vì đi chung với người ta, gặp phiên mình lái (tôi phải lái hai tuần, một tuần cho tôi và một tuần cho má tôi; bà Brenda lái một tuần, cô Thúy lái một tuần), ngại không muốn ở nhà, vẫn muốn chu toàn trách nhiệm ngày lái của mình.
Năm kia, có lẽ, tôi kẹt ở cái hẻm vô nhà ba tôi. Sau khi lái tới lái lui mà không xong, tôi gọi cho Ng rồi lại cho ba tôi để ra...cứu tôi. (Lại thấy sự tiện lợi của cái phôn tay.) Hai người đàn ông tới cùng một lúc. Vừa thở hổn hển, Ng vừa kêu Ng phải băng qua cái lỗ chó để làm ngắn đường đi. “Chỉ huy” cho tôi lái một hồi mà cũng không xong, ba tôi đã phải kêu tôi xuống để cho ông lái. Bao giờ thì tôi cũng vẫn là con gái của ông mà, ông dành lái, đâu có để cho thằng rể lái! Dĩ nhiên là tôi lại bị ông mắng...(lái) dở! Sad
Má tôi đã về hưu hai năm rồi, sau 25 năm làm cho tiểu bang. Tôi cũng có nhiều năm với tiểu bang, nên vài năm nay tôi đã tính là mùa đông, gặp bữa nào tuyết xuống, thấy lái nguy hiểm, thì cứ việc gọi vô sở cho sếp nói tuyết nhiều, chọn ở nhà, sếp cũng thông cảm thôi.
Đó là vùng Tây Bắc chưa phải là vùng có tuyết nhiều so với những vùng khác, chẳng hạn vùng Ngũ Đại Hồ của chị Vũ thị Thiên Thư hay xứ Na-Uy của chị Ốc Hương.
Phượng Các
#350 Posted : Sunday, November 6, 2005 12:27:55 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Có lần về lên cái dốc nhà không được

Chị LV,
Thì ra nhà chị ở trên dốc hả? Dốc có dài hay không vậy? Ở SF cũng có mấy cái dốc nhìn phát sợ. Nghe chị tả nhà chị lên dốc trong sương trong tuyết mà nhớ mấy câu thơ của Cao Tần Lê Tất Điều:

Giữa đỉnh sương mù thông đáy vực
Ngược xuôi ngơ ngẩn một linh hồn
Còng lưng gánh nốt đời lưu lạc
Nặng trĩu nghìn cân nhớ nước non


Mà tâm trạng này là hồi cách đây 25 năm, chớ bây giờ thì đâu có còn ai có cái tâm trạng não nùng như thế nữa. Chỉ cần về VN một chuyến là vơi đi được rất nhiều nỗi buồn xa xứ......

linhvang
#351 Posted : Sunday, November 6, 2005 1:52:02 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Đó là căn nhà cũ của ba má LV. Nhà bây giờ của ba má LV không có bị dốc nhiều, nhưng con đường Cirque từ nhà LV qua nhà ba má thì bình thường mình không thấy dốc lắm, khi tuyết xuống, đường láng trơn trợt, thấy mấy chiếc xe cam nhông ì ạch, mình mới biết là dốc cũng ngàn cân thảm sầu lắm.
Trên này phố núi cao mà, phải có dốc đồi chứ!
Khi có nỗi buồn, người ta làm thơ hay quá nhỉ?
linhvang
#352 Posted : Sunday, November 6, 2005 5:24:34 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chủ nhật, ngày sáu, tháng mười một, năm 2005
Tối qua, chị Nguyên bảo tôi bây giờ người mình chẳng ai chịu bỏ tiền mua sách, đọc chùa thì đọc, bỏ tiền thì không. Hì hì, tôi viết vào đây (một cách dè dặt) mà mong là không ai đọc cái câu tuyên bố xanh rờn vừa rồi của chị bạn tôi, “nhà văn” Phạm Đào Nguyên, rồi đâm trách giận chị ấy, thì lại oan cho cái tâm của chị, bởi vì lâu nay tôi cũng đã thấy như vậy. Tongue
Vẫn còn đọc là điều tốt rồi. Vậy tôi đang có một ý kiến như thế này. Sao mình không vào thư viện gần nơi mình ở bảo nó mua sách Việt cho mình đọc. Đó là một cách hữu hiệu mình sử dụng đồng tiền đóng thuế của mình mà. Mình không bảo nó mua sách Việt thì nó cũng mang tiền đi mua sách những tiếng khác thôi.
Việc trước tiên là mình vào thư viện làm một cái thẻ thư viện. Người làm trong thư viện sẽ đưa cho mình một cái mẫu đơn cho mình điền, như là tên của mình, địa chỉ và số phôn của mình,...(không ai hỏi income mình làm bao nhiêu đâu!) Trước khi họ đưa cho mình cái thẻ thư viện thì họ cũng hỏi coi ID của mình xem mình có phải ở cái vùng mà họ phục vụ không, vì thư viện nó lấy một ít từ tiền thuế nhà cửa, đất đai của mình mà, nó phải phục vụ người mà nó lấy tiền chứ. Không có ID thì đưa cho coi cái hóa đơn điện nước, phôn nhà cũng được.
Có cái thẻ rồi (thủ tục từ A tới Z chừng 10 phút, khoẻ lắm!), hỏi họ cái khu international collections nằm ở đâu, nếu là bạn chưa bao giờ tới cái thư viện này - mới làm cái thẻ lần đầu thì chắc là chưa bao giờ vào đây rồi.
Thấy sách báo tiếng Việt thì tha hồ mượn mang về nhà nhé. Tối, cơm nước xong là leo lên giường quấn mền nằm đọc cho sướng (như chị Phượng Các hay làm, vào cái thời mà chị chưa ghiền net và chưa mở ra forum, hi hi). Nếu cái chi nhánh đó không có sách mình đang muốn đọc thì mình vào thư mục online mà tìm, lục tên tác giả hay tên cuốn sách, rồi put a hold. Thư viện UP của LV nhỏ xíu, nhưng nó chỉ là một trong 12, 13 chi nhánh của hệ thống thôi; nó không có nhiều sách Việt, nhưng những chi nhánh lớn khác có thể có. Mà nếu cả hệ thống không có thì mình bảo thư viện “đi” qua những hệ thống khác, hay thư viện của những thành phố, tiểu bang khác mà mượn cho mình. Cái này kêu là Inter – library- loans (kêu tắt là ILL). Có lần LV mượn một tờ báo Phổ Thông cũ của ông Nguyễn Vỹ, ra năm 1964, tờ báo được lục ra từ cái kho của Thư viện Quốc Hội đó (thư viện của trường đại học Cornell cũng là một nơi chứa rất nhiều sách báo Việt, nhất là thời Việt Nam Cộng Hòa).
Nếu thư viện nó kiếm không ra nơi nào có cuốn sách mình muốn mượn thì mình bảo nó ...mua cho mình. Cái khoản này cũng có trong cái mẫu (form) khi mình điền mượn kiểu ILL. Chỉ cần một cái móc vào ô là xong. Chi tiết hơn thì mình...chỉ cho nó nên order (đặt mua) ở đâu. Chẳng hạn bây giờ tôi muốn đọc cuốn sách mới ra, Daughters of the River Hương, của nhà văn nữ Dương Như Nguyện thì tôi vào web Phụ Nữ Việt tìm cái mục Nhà Văn Nữ rồi kiếm tên DNN, rồi lục xem có nơi nào trong trang này cho cái địa chỉ của nhà xuất bản (Ravens Yard Publishing, Ltd., 2005) hay nơi nào bán sách này không? Hay tìm trong yahoo, google. Giúp thư viện bằng cách này thì nó mừng lắm.
Thống kê mỗi tuần đưa ra thấy mình mượn sách Việt nhiều thì thư viện phải mua nhiều sách Việt cho mình. Đó là một cách phục vụ hữu hiệu. Mình không mượn, nhu cầu không có, thì lấy cách nào thư viện phục vụ mình hữu hiệu được. Không phải bỏ tiền (thật ra thì đã bỏ tiền ra rồi, qua hình thức đóng thuế đó) mà mình vẫn có sách đọc. Có phải vui vẻ ...cả làng không?
Mình có sách đọc, thư viện có thống kê là đã phục vụ hữu hiệu (vậy mới mong xin tăng tiền thuế trong những lần bầu cử khác chứ, để có tiền cho nhân viên của nó -như tôi chẳng hạn, hi hi- lên lương chứ), sách của những cây viết người Việt đã tới tay người đọc Việt- có như thế các nhà văn này sẽ tiếp tục viết nữa.
Sách viết bằng tiếng Việt hay sách viết bằng những thứ tiếng khác cũng tốt thôi, miễn là do người Việt mình viết.
Blush
Phượng Các
#353 Posted : Monday, November 7, 2005 10:38:29 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Tối, cơm nước xong là leo lên giường quấn mền nằm đọc cho sướng (như chị Phượng Các hay làm, vào cái thời mà chị chưa ghiền net và chưa mở ra forum, hi hi).

thấy tên mình đuợc nhắc mà không biết nên cuời hay nên khóc?


linhvang
#354 Posted : Tuesday, November 8, 2005 3:16:03 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ ba, ngày tám, tháng mười một, năm 2005
Đang làm việc trong thư viện thì phôn tay reng, tưởng ai! Hóa ra là chị Hồng Thủy.
“LV viết về chị mà bữa nay chị mới đọc được. Chị nói với chị Nhị sao chưa thấy báo, thì chị Nhị kêu quên gửi...”
“Sao nhận trễ quá vậy? Em nhận cũng hai tuần rồi! Chị ở gần mà nhận sau em.”
Chị HT cười dòn:
“Thì gần nên bị coi như con cháu trong nhà! Bị bỏ quên luôn!”
(Hì hì! Chị N nghe chưa?)
Trong các chị Kỷ Nguyên Mới thì chị HT tiếu lâm nhất, nói chuyện với chị là được dịp cười thoải mái (mà không sợ bị kêu vô duyên). Tôi bèn đi vô phòng giải lao.
“Em nghe chị Nhị nói chị viết bài về những nhân vật của KNM, vui lắm, em đang chờ báo ra để đọc.”.
“Đâu đã tới phiên chị, tháng rồi chị có bài rồi, tháng này tới phiên chị Lê Mộng Hoàng viết, tưởng sẽ nghỉ ngơi cho khoẻ, chị Nhị lại kêu viết vài hàng cho số đặc biệt đi. Biết viết gì đây? Nào ngờ vài hàng thành ra vài trang!”
“Tuần trước, bác Trung cũng nói với em là viết cho số đặc biệt, bác nói KNM được sáu tuổi rồi. Em bảo được năm năm, mới qua năm thứ sáu mà bác kêu sáu tuổi, thì bác cười nói, tính tuổi ta. À, mà chị có viết về em không vậy?”
Chị cười chọc tôi:
“Viết về em làm chi!”
Tôi nũng nịu:
“Tại em hay viết về chị mà. Cái áo của chị tặng, mấy tháng nay em mặc nhưng bây giờ em cho vào tủ rồi.”
“Cho áo vào tủ, chứ đừng cho chị vào tủ.”
“Áo, chị ơi! À, em đang mặc áo của chị Quỳnh Anh đan cho.”
Tôi khoe với chị HT cái áo len màu tím lục bình thật dễ thương. Chị QA chọn kiểu tròng đầu, tôi thích lắm, cổ áo có thể kéo lên làm khăn quàng, gấp xuống lúc không cần. Mặt trước và mặt sau, mỗi mặt có ba đường xoắn chạy dài. Tay áo, mỗi bên cũng có ba đường như thế. Áo rộng thoải mái, mặc vào thật ấm áp. Tôi có bảo với chị là mặc đi làm tôi tiếc lắm, chắc để dành, chỉ mặc khi đi chơi thôi. Thì chị nói, “Cứ mặc áo cho ấm mà đi làm, đừng để dành. Lúc nào có màu đẹp mình sẽ đan nữa. Linh Vang có thích màu khác không? Ngày xưa mình phải học nữ công nhiều lằm, may vá, đan, thêu, bếp núc, cái gì cũng phải biết cả...“
Chị ơi, chị khéo như thế mà em thì đoảng quá!
Cảm ơn chị QA nhiều, nhưng em không để cho chị đan nữa đâu, cực cho chị, cái áo nặng trịch như thế, lúc đan, chị phải nâng cao lên, sẽ đau mỏi hai cánh tay chị. Với lại, chị là nhà thơ, phải để chị rảnh rang mà làm thơ chứ.
Hai ngày hôm nay nghĩ tới mấy bà chị ở KNM, tôi thấy vui quá. Ở xa mà còn còn được cưng như thế, ở gần chắc chắn là các chị sẽ làm tôi hư! Tongue
À, mới hay là Lúa 9 (nhà văn nữ Võ Thị Trúc Giang của Văn Bút VN Hải Ngoại/Trung Tâm Âu Châu) cũng quen biết bác Trung và các chị Lê Thị Ý, Lê thị Nhị. Bằng cách nào thì tôi không biết. Hình như Lúa9 đã có dịp qua vùng DC, Virginia?
Phượng Các
#355 Posted : Wednesday, November 9, 2005 12:15:31 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Chị LV,
Đọc bài chị viết hôm nay thấy tâm hồn chị hồn nhiên, ngây thơ quá! Chắc anh Ng yêu chị cái nước chị hay nũng nịu đó chớ gì? Tongue

à, đoảng (có g).
linhvang
#356 Posted : Wednesday, November 9, 2005 1:42:49 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Cảm ơn chị,
Được chị "bắt chí", thấy...khoẻ quá! Sẽ sửa "đoản" thành "đoảng".
Tặng chị một hoa hồng: Rose
linhvang
#357 Posted : Thursday, November 10, 2005 3:39:08 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Thứ năm, ngày mười, tháng mười một, năm 2005
Hôm nay là ngày lãnh lương, rồi được nghỉ lễ ngày mai thứ sáu, rồi hai ngày cuối tuần dĩ nhiên là nghỉ, thấy thích quá. Tôi tưởng tôi sẽ tự cho tôi phè, thế mà tôi siêng năng, dù là chẳng phải việc của tôi, tôi đang làm việc của anh chàng Joe. Lúc hai giờ, tôi tự thưởng mình một ly mocha-mấy ngày qua, chiều nào tôi cũng tự thưởng tôi! Tôi gọi qua phôn để khi tôi xuống tới nơi-từ lầu bốn-thì ly cà phê ca cao đã pha xong. Cái con bé coi quầy cà phê (tôi không nhớ tên con bé này; Sarah thì được giốp ở một văn phòng địa ốc nên bỏ giốp pha cà phê) cho tôi biết là tôi đã có một ly miễn phí rồi, khỏi phải trả tiền (cứ mua mười ly thì được một ly miễn phí); tôi nói, để dành cho kỳ sau đi. Tôi móc túi quần lấy tiền. Dạo này tôi hay bỏ tiền trong túi quần. Ngày trước đâu có như vậy, vì chẳng mua cái gì lặt vặt. Bây giờ, vì ghiền mocha! Trước khi bỏ áo quần vào máy giặt, tôi lại phải kiểm cái túi quần xem có tiền không!
Có ly mocha rồi thì tôi mải mê làm việc. Tới giờ về tôi cũng chưa chịu về. Đang lúc làm ngon lành, như là xe đang chạy có trớn, tôi tìm ra được nhiều con số cần thiết, định sáng thứ hai sẽ cho cô sếp Monette hay. Ham công tiếc việc, tôi ngồi ráng cho tới khi Larry là người cuối ra về. Nhìn qua cửa sổ, thấy ngoài kia đã tối trời. Không biết còn ai khác ở trong cao ốc không, chứ chung quanh đã thấy im lìm và đèn đuốc ở phía phòng ăn cũng đã được ai đó tắt rồi. Giống như chiều thứ sáu! Thôi ráng chi nữa. Những con số cũng sẽ nằm yên đó, chứ có biến đi đâu mất mà lo. Tôi vội vã chạy theo Larry khi Larry chuẩn bị bấm thang máy. Nếu ra về khi không còn ai, tôi sẽ dùng cầu thang, chứ không dám dùng thang máy, lỡ bị cúp điện thì sao? Bây giờ còn có phôn tay, có đâu như ngày xưa, kẹt trong thang máy vào chiều thứ sáu thì ai biết mình ở đâu mà tìm!
Xa lộ kẹt xe - có gì là lạ khi là ba ngày cuối tuần. Bên tôi northbound may mắn còn nhích được, dù là từng nhích nhỏ. Bên kia southbound kém may mắn, mấy hàng xe đứng yên! Trước mặt tôi, đèn thắng đỏ lập loè. Cũng đỡ là trời đã tạnh mưa. Phôn reng. “Em đang ở đâu rồi?” “Đang kẹt xe ở khúc Fort Lewis”. Tiếng cười đùa giỡn từ bên kia,“Ngồi lâu có mắc tè không?” Tôi có tật như thế nhưng chưa thấy gì. “Không”
Cúp phôn. Khi xe đã về tới con đường BridgePort Way gần nhà, phôn lại reng. “Sách đã tới rồi! Ghé lấy sách rồi ăn bánh xèo luôn.” Trời mưa, má tôi đổ bánh xèo.
Cuốn Con Gái của Sông Hương (Daughters of the River Hương) của nhà văn Dương Như Nguyện đã tới. Kịp lúc cho mấy ngày rảnh rang cuối tuần. Chỉ là những hạnh phúc nhỏ nhoi thế thôi.
Phượng Các
#358 Posted : Thursday, November 10, 2005 6:38:14 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
Cúp phôn. Khi xe đã về tới con đường BridgePort Way gần nhà, phôn lại reng. “Sách đã tới rồi! Ghé lấy sách rồi ăn bánh xèo luôn.” Trời mưa, má tôi đổ bánh xèo.
Cuốn Con Gái Sông Hương (Daughers of the River Hương) của nhà văn Dương Như Nguyện đã tới. Kịp lúc cho mấy ngày rảnh rang cuối tuần. Chỉ là những hạnh phúc nhỏ nhoi thế thôi.



Ủa, sách không tới nhà chị mà tới nhà má chị sao?
Ngày mai lễ gì vậy chị Linh Vang? Giờ này thấy chị còn thức trong khi PC đã làm được một giấc rồi !
linhvang
#359 Posted : Thursday, November 10, 2005 7:44:11 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Cái địa chỉ đó là nhà của ba má. Hì hì, nhà nào thì thư từ, sách vở cũng đến được thôi! (Bà già đòi mượn coi trước, nhưng LV bảo là "má phải chờ con đọc xong cái đã". Big Smile)
Lễ Ngày Cựu Chiến Binh (Veterans' Day)
Chưa đi ngủ. Thôi bây giờ lên giường đây. Ngày mai sẽ ngủ nướng mà, chắc sẽ dậy...giờ ngọ!
Phượng Các
#360 Posted : Thursday, November 10, 2005 11:46:14 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang
(Bà già đòi mượn coi trước, nhưng LV bảo là "má phải chờ con đọc xong cái đã". Big Smile)


Mèn ơi, nhà chị thì sách vở chưa đọc cả thùng đó mà.... Chị DNN mà nghe nói chắc cũng vui dạ! Chị đọc xong rồi cho thử một bài điểm sách nha!
quote:
Chỉ là những hạnh phúc nhỏ nhoi thế thôi.

Cái hạnh phúc mà chị đang hưởng là một hạnh phúc cực kỳ lớn mà chị bảo là nhỏ nhoi sao? Có má làm bánh xèo cho ăn, có sách đọc cho ngày cuối tuần đuợc nghỉ, có anh Ng để chị nũng na nũng nịu.....Hãy tận hưởng đi chị LV.....
Users browsing this topic
Guest (2)
97 Pages«<1617181920>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.