Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages<12
Thư Mời Tham Dự Đại Hội Văn Chương Phụ Nữ VN tại Đức quốc 2009
Lúa 9
#21 Posted : Thursday, March 26, 2009 3:42:21 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Ngõ Trúc, MĐHT, trg. 228

- ....Nếu Trung Hoa không đến chiếm Tây Tạng thì ngài đâu có cần phải lưu vong.
- Theo người Tây Tạng thì đó là một vị hóa sinh, đã mang linh hồn của bậc tiền nhiệm, tức là vị Đạt Lai Lạt Ma thứ 13 trở về với xứ Tây Tạng khi ông này chưa hoàn tất những công trình của mình.
Cái mà tôi thấy đáng phục nhất là con người ấy biết nhận định và phục thiện. Ngày mới sang tỵ nạn ở Ấn Độ, Thủ Tướng Nehru khuyên nên chú trọng đến lớp thiếu nhi, ngài nghe lời và bây giờ, sau mấy chục năm đã đào tạo ra những lớp thanh niên xứng đáng có đủ tài năng học vấn để sau này trở về, đủ cán bộ để phục vụ đất nước.

- Cái điểm khác biệt với Việt Nam chúng ta là họ biết nắm lấy lớp thanh niên nầy, không để cho lạc lõng, người nào cũng biết lối đi của mình, tức là chờ ngày về để phục vụ đất nước. Đây là con đường của tương lai quốc gia.
- Thế Việt Nam chúng ta thì sao, ý tiên sinh muốn nói gì ?
Nghe tôi hỏi giọng hơi giận dỗi, Ức Trai tiên sinh vội giải thích:

- Với chúng ta thì mạnh ai nấy học, học cho thật giỏi để ra đi làm cho ngoại nhân với đồng lương cao nhất, mang về nuôi vợ con. Cái đáng lo ngại là khi đã có nhiều lương bổng rồi, quen ăn xài sung sướng rồi, liệu khi nước nhà cần người, mời về thì sẽ khó mà quyết định chăng ?

Tướng Mông Điềm thấy không khí hơi có vẻ gay cấn nên vội tìm cách nói chen vào:
- Nếu thế giới có vài chục người như ngài ấy nhỉ thì có thể đi đến chỗ đại đồng.
- Đến thời nào chứ thời này có vài chục con người ấy cũng còn lâu. Cái tham sân si của mỗi cá nhân còn quá mạnh. Có mất nước mất danh dự của quê hương, tổ quốc, cũng xem là chuyện thường.
- Chỉ cốt làm sao cho cái tên tuổi của họ được mọi người biết đến cái Ngã, cái tôi được lên mặt báo là đủ.
- Xem như cái hồi ông Khrusher phê bình ông Stalin là thích sự sùng phụng cá nhân, mà bị Mao ông giận dữ, cuối cùng là đi đến chỗ rạn nứt giữa hai nước anh em.
............................................................................................................


Chào các bạn,

Đọc qua những tâm tình MĐHT viết trong tập Ngõ Trúc, tôi có vài suy nghĩ sau đây:

1- Liệu khi Tàu sang chiếm Việt Nam thật, thì Ô. Nguyễn Minh Triết, hay Ô. Nguyễn Tấn Dũng hay bất cứ một số đảng viên cao cấp nào đó của đảng CSVN có chạy sang hải ngoại như Chính phủ VNCH xưa kia hay ngài Đạt Lai Lạt Ma của Tây Tạng chạy sang Ấn Độ xin tỵ nạn không nhỉ ?? rồi người Việt Tỵ Nạn Hải Ngoại sẽ phản ứng ra sao ?? Chuyện có thể xảy ra lắm chứ nhỉ !

2. Thanh thiếu niên Việt Hải Ngoại cảm thấy lạc lõng và ít quan tâm đến tình hình đất nước là do lỗi của ai ? Nếu không phải là do giáo dục của gia đình Cha mẹ ? Vì sao NVTN chúng ta không lập nổi một Chính Phủ Lưu Vong ? Chúng ta sống tự tồn tại rời rạc và thiếu đoàn kết.

3. Tôi biết có nhiều em Việt Nam rất có lòng muốn trở về phục vụ Quê Hương Dân Tộc nhưng vì không quen cảnh bất công bên nhà và đã đành quay sang hải ngoại tuyên bố: „ Không đi nữa !“. Lỗi ấy từ đâu ra ? Hôm nọ có đọc đâu đó trong diễn đàn ĐT về „ Một thế hệ dối trá „....đề tài này khiến cho tôi thở dài, mặc dù tôi cố không cho phép mình đánh mất niềm tin vào Tình Yêu Quê Hương Dân Tộc cho dù ta sống tha hương mấy chục năm đi nữa....

Nếu như không còn tình yêu Quê Hương Dân Tộc nữa thì ta tranh đấu cho Tự Do Dân Chủ làm gì ? Tôi củng cố niềm tin vào người con Việt hào hùng dựng nước và giữ nước trong bất cứ hoàn cảnh nào. VNCH - CSVN và thời Hậu CSVN. Tôi hy vọng giai đoạn chờ đợi rồi cũng sẽ đến.
Ta đừng đánh mất niềm tin, 34 năm đâu đã là dài, so với chiều dài Lịch Sử một Dân Tộc.

Lúa 9
23.03.09
Lúa 9
#22 Posted : Wednesday, April 1, 2009 12:55:04 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Giọt nước trong đại dương


Gần mùa lễ Phục sinh hai con về chơi thăm nhà. Trong khi CơmÁo đi làm chưa về, mẹ con quây quần trò chuyện bên mâm cơm như ngày xưa. Tôi nhận thấy hai con mình nay đã thật sự trưởng thành qua cuộc đối thoại giữa hai chị em, chúng bàn nhiều về vụ suy thoái kinh tế toàn cầu hiện nay, về ý kiến của tổng thống Mỹ Obama và bà Thủ tướng Đức Merkel. Hai vị nguyên thủ quốc gia mà thế giới đang để ý tới, chúng thắc mắc chẳng hiểu TT Obama tuyên bố " Yes, We can " mà " can " cái gì??

Sáng nay bé K. Quyên đi phố Saarbruecken về, trên bàn cơm nó nói:
- Quyên thấy Saarbruekcen lúc này nhiều ăn mày quá mẹ ơi. Ngày xưa đâu có nhiều như vậy.

- Nếu Quyên thấy người ăn mày nào có con chó nằm cạnh bên biết đó là ăn mày người Đức, còn ai mà trùm khăn trên đầu, người mập mạp hay chạy theo níu áo người ta xin tiền cho được, đó chính là dân „ Du Mục „ bên Pháp qua đó, tôi nói.

- " Đúng đó ", thằng Út gật đầu nói tiếp theo, " bên Pháp nhất là vùng Strasbourg, „ band ăn mày „ này có tổ chức rõ ràng, họ được xe hơi đưa tới các thành phố bên Đức như Stuttgart, Berlin hay Saarbruecken..v...v ...họ đi vòng vòng xin tiền hoặc móc túi, sau đó được xe chở đi tìm chỗ làm ăn mới ".

- Ghê quá, hôm đó mẹ từ nhà băng bước ra, có một bà cứ dí theo sau lưng kéo áo mẹ khiếp quá...những cảnh này xảy ra thường bên Paris nay lây sang bên những thành phố hiền lành. Chậc...nghèo nên xã hội càng loạn...

- Vì nghèo nên các thành phố hay đường xa lộ cũng dơ hơn xưa nữa đó mẹ, cô con gái nói thêm.

- Hử ? Tại sao nghèo đi lại phải „ dơ đi hơn trước „ chớ ? Bộ „ dân trí „ của họ cũng nghèo theo túi tiền sao ? Tôi thắc mắc vuốt đuôi theo.

- Có chứ mẹ, con thấy xã hội nào đông dân nghèo là tự dưng họ cũng xả rác tùm lum, họ không còn giữ thể diện, vì đẹp mặt nhà giàu chứ nhà nghèo thì đâu ai để ý tới nên họ càng xả rác bừa bãi.

- Mẹ thấy hai bên xa lộ Đức ngày xưa sạch lắm, sau này mẹ khiếp quá ! Sao lại bừa như thế ! Mất nét đẹp của một Dân Tộc.

Sẵn ngồi chung bàn cơm với hai con, tôi nói:
- Mẹ chờ hai đứa về, mẹ kể chuyện tình hình VN cho mấy đứa nghe.

Hai đứa gật đầu chờ đợi, tôi bắt đầu chuyện Tàu đưa hàng loạt công nhân vào nước ta, nạn thất nghiệp sẽ xảy ra và chất độc sa thải chảy theo sông sẽ mang bao nhiêu là bệnh tật cho dân mình và cũng vì những cái đập nước bên Tàu khiến giòng sông Cửu Long sẽ dần dần cạn nước, dân Miền Tây sẽ khó trồng trọt lúa gạo. Tôi nói chậm:

- Hồi trước các con đi theo mẹ và các bác về Berlin biểu tình chống Tàu xăm lăng chống đảng CSVN dâng biển dâng đất cho TQ. Ngày nay dân TQ tràn lan trong nước chiếm đất và kiếm cớ ở lại luôn...Chuyện không là chuyện kể mà là chuyện có thật!

- Ủa cũng giống mình dân Đức sang mua nhà bên Pháp ở vậy mẹ, thằng con trố mắt ngạc nhiên hỏi lại.

- Nhưng dân Đức như mình sang đây đóng thuế, mình phát triển kinh tế nước Pháp, trong khi Tàu sang VN là di dân và chiếm đất !

Hai đứa nhỏ yên lặng để suy ngẫm. Bé K. Quyên hỏi: " Nhưng cái khó là tại hải ngoại này mình có hai phe phải không mẹ ? "

- Đó là cái khổ ! Nào chỉ có hai phe, mà là ba bốn năm phe lận !! Họ cứ lo chống nhau và quên không chống kẻ thù chung là đảng CSVN trong nước.

- Vậy mẹ nghĩ phải làm sao bi giờ ?

- Phe nào làm được việc tốt là chống đảng CSVN là mẹ giúp phe đó. Cho dù họ là đảng viên cs cấp tiến lại càng tốt, vì còn ai mà rành nội bộ đảng ngoài các đảng viên cs VN chớ. Trong nước mẹ nghĩ có hai phe, phe theo Tàu, và phe theo Mỹ. Phe theo Mỹ chắc là „ khoái „ chơi với người Việt hải ngoại như mình hì hì...

- Ah vậy thì hay quá rồi, con gái tôi reo lên.

- Nhưng ...người Việt khắp nơi phải tổng khởi nghĩa nổi lên cơ....chứ mạnh ai nấy nghĩ nói lẻ tẻ không làm được gì hữu hiệu hết ! Tôi ngần ngại tiếp.

- Quyên nghĩ dân Việt mình khó mà chịu khuất phục. Mẹ thấy đó 1000 năm nô lệ giặc Tàu, nhưng „ Tiếng Việt Còn Là Nước Việt Còn „, mẹ thấy chưa.

- ...nhưng tại sao mình không ngăn chặn trước khi nó bắt dân Việt mình làm nô lệ lần nữa khi ấy mới vùng lên khởi nghĩa, sao không lo làm trước...

- Làm sao bây giờ ?? mẹ thấy đó nước Tây Tạng, cả thế giới biết, nhưng có ai làm được gì đâu!! Việt nam thì quá nhỏ bé.

- ...tuy nhỏ nhưng Mỹ Tàu gì cũng ham nước mình đó con..

Hai đứa con lắng nghe mẹ nói, tôi nói tiếp:

- Trên đảo HS TS của ta nghe nói có mỏ dầu. Có dầu thô thì các nhà đầu tư ham nhảy vào lắm...Tàu thì lăm le lấy VN làm quận Tam Sa...

- Ưm..ưm....nếu VN mà trở thành 1 cái quận của Tàu thì cũng tốt chứ mẹ, mẹ nghĩ xem, TQ là cường quốc nhất thế giới, VN là một quận của một cường quốc, thế vẫn hơn không ? Con gái nói cái quan niệm của mình.

- „ Trời ơi ngu ơi là ngu!!“ Tôi la lên, cái đầu tôi nhức bưng bưng nhưng vẫn cố giải thích tiếp cho con trẻ hiểu, „ Trên thế giới hiện nay dân tộc nào cũng đòi quyền tự trị cả, cho dù là nước nhỏ hay nghèo nhưng tự trị chứ không đem đất đem biển dâng cho giặc bao giờ. Khi Tàu nó chiếm được VN, dân Việt mình trở thành thiểu số bị đẩy vào vùng hoang vu làm rừng rẩy, trường học phải dạy bằng tiếng Tàu, giống y như bên Tây Tạng vậy. Học trò người Tây Tạng phải nhường ghế cho học trò TQ. Vì họ là kẻ chiến thắng có quyền lực trong tay. Hồi trước mỗi lần nghĩ tới chuyện TQ chiếm VN mẹ khóc và khổ tâm, nhưng nay sau cơn nhức đầu vì quá căng thẳng giờ mẹ sợ đau thần kinh lần nữa„.

....Hai đứa nhỏ yên lặng nhìn nhau lo ngại, chưa biết nên nói gì trong giây phút này có vẻ như ngoài khả năng của chúng nó. Tôi nói thêm:

- Tháng 10 năm 2009 mẹ và một số Hội đoàn bên Đức sẽ tổ chức một đại hội Văn Chương Phụ Nữ Việt Nam Tỵ Nạn tại Hải Ngoại. Hy vọng sẽ có nhiều người về tham dự. Tối thứ sáu có lẽ mẹ sẽ đưa ra đề tài để giới phụ huynh đóng góp ý kiến là: „ Giới trẻ Việt Nam Hải Ngoại nghĩ gì ? „. Vì thế hệ đầu tiên như ba mẹ, như các bác các cô các chú ra đi còn hiểu biết về tình hình quê hương còn theo dõi, nhưng kinh nghiệm cho thấy, các con còn đọc, còn nói còn viết được tiếng Việt là nhờ sự kiên nhẫn dạy bảo của ba mẹ hồi các con còn bé, nay thử nghĩ...những thanh thiếu niên không được cái may mắn đó, các em sẽ ra sao ? Làm sao có sự thông cảm giữa hai thế hệ, làm sao có „ Tre Già Măng Mọc „ trong tương lai bây giờ ? Đó là điều mà mẹ quan tâm nhất hiện nay. Có lẽ trong vòng 3 năm nữa mẹ sẽ đề nghị tổ chức một cuộc Đố Vui dành cho giới trẻ, những câu hỏi về Lịch sử - Địa Lý nước nhà và thi viết Văn trong vòng hai giờ đồng hồ. Em nào thắng giải nhất sẽ được thưởng 5000 Euro !

- .....?!

- " Hai đứa nghĩ xem có khả năng dự thi không, phải lo tìm tài liệu học ngay bây giờ", tôi nhìn hai con mình có ý thách thức.

Sự yên lặng của hai con tôi có vẻ như chúng đang đứng trước một bài toán thật khó tìm ra giải đáp. Chúng nó thi đại học Đức, đại học Pháp qua được các kỳ thi bằng tiếng Pháp, tiếng Tàu, tiếng Anh, Đức.... Các ngoại ngữ khó trần ai, nhưng sao câu hỏi Thi viết Văn bằng Tiếng Mẹ Đẻ, chúng thấy thật là khó. Cho nên cả hai đều yên lặng.

Tôi nói tiếp:

- Chính vì mẹ biết là rất khó khăn khi truyền tư tưởng làm người dân Việt cho các con, khi các con học xong ra trường đại học có còn chịu về quê hương phục vụ nữa không, khi bên ấy đã trở thành một quận lỵ của quân Tàu ? Ôi sao mẹ thấy cả một biển kiến thức mênh mông giữa hai thế hệ Đi Trước và Thế hệ Đi Sau tại hải ngoại, mẹ là người ít khi nào chịu bỏ cuộc, nhưng hiện nay chính mẹ cũng cảm thấy rất khó khăn !!

- Quyên thấy mấy người Quyên quen, họ bàn chuyện đi VN du lịch thăm thắng cảnh, ăn uống này kia vui vẻ, ít có ai quan tâm những chuyện giống như mẹ...

- Ừ, đâu phải ai cũng thích trong giờ rảnh rỗi để viết Văn, làm Thơ, hay làm chuyện cộng đồng. Mỗi một người có cách tiêu khiển thì giờ mà mình cho là thích thú việc mình làm. Tôi nhẫn nại giải thích.

- 8 giờ tối rồi mẹ đi ngủ đi, bác sĩ dặn mẹ như vậy mà. Thằng con nhắc nhở mẹ nó.

Leo lên giường ngủ tôi đánh một giấc dài thật ngon đến sáng, vì ít ra tôi cũng đã truyền hết những gì mình nghĩ cho hai con, mặc dù những kiến thức ấy ví như giọt nước nhỏ vào đại dương mênh mông.

Lúa 9 RoseheartKisses
Mittwoch 01.04.09
Lúa 9
#23 Posted : Monday, April 6, 2009 8:50:11 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Chào ace thân mến,

Mấy hôm nay tui hơi bận. Mùa Xuân về nắng ấm đẹp ghê nhưng tui phải cào đất lên xới cho mềm và chuẩn bị trồng trọt ( chồng chọt hihi ....noái kiểu bắc kỳ nhà quê ). Trong nhà tui đã gieo nhiều cà chua, ớt chỉ thiên, ớt sừng trâu rồi, nó lên quá xá mạng luôn, mướp đắng, khổ qua ( chưa lên cây nào hết, kỳ ghê à !!) và sàlad. Giờ chỉ còn chờ ấm là mang ra vườn, còm lưng xách nước mưa tưới hihi.

Mỗi sáng tui làm việc ngoài vườn đúng 1 tiếng đồng hồ, đau lưng thấy bà nên làm 1 tiếng thôi, ngày mai lại làm 1 tiếng nữa, tiếng nữa tiếng nữa...gom lại thì gì cũng xong. Tui chia thời khóa biểu ra mỗi ngày như vậy đó, sau làm vườn thì vào bàn dịch sách mình sang Đức ngữ. Thiệt tình, tui may mắn có người chị em bạn dâu, người Đức, tui cong đuôi dịch ra tiếng Đức „ba trật ba duột „ ( noái giọng miền nam Bến Tre là dzậy đó ) gửi cho Magrett, bà nầy cổ lỗ sỉ thứ thiệt, hổng chơi còm píu tờ gì ráo á, bắt tui chạy gửi bao thư bằng bưu điện hà. Magrett sửa văn phạm rồi gửi ngược lại cho tui. Cũng bằng đường bưu điện hihi. Biết đâu nhờ vậy mà ông phát thư hổng thất nghiệp.
Tui noái cho bà con nghe Đức ngữ nó khó " trần ai lai khổ " !

Rồi... noái gì nữa đây ? À có bạn gái bên Hoa Kỳ đề nghị với Lúa Tui, sau Đại Hội Văn Chương Phụ Nữ tại Đức xong, Lúa mình tổ chức cho ace qua Tây chơi đi nhen. Tây Mống Cái hả ? ( Biên giới đó ) Hổng phải đâu là hổng phải đâu, Tây tức là Paris đó mà ! À, reo lên, coi bộ vui à, ừa Lúa lo tổ chức nữa nhen, lo hú bà con bên Paris coi ai có biết chỗ nào ăn chơi la cà xả láng cho phụ nữ mình đi chơi một mẻ để đời coi ! Mèn ơi xúc chuồng rồi sao mà hehhehh ....

Lắm khi mệt quá tui nghĩ: „ Ai mà nghĩ rằng, người đứng ra tổ chức để „tự đưa mình lên nổi lềnh bềnh“ là người đó lầm chết mồ đi á. Tui từng tổ chức tết ở địa phương tui biết nè, tổ chức là cho bà con đồng hương có chỗ vui chơi ba ngày tết, bà con tới ăn bận sang trọng, ăn uống xả rác bia nước bát chén phở nhựa vứt lungtunglungtung, xong rồi họ đứng dậy xách đít về, chỉ có BTC là ở lại tới gần 4 giờ sáng quét dọn hội trường trả lại cho người ta, chưa kể cả tháng trước đó lo tập dợt văn nghệ múa máy còn may đồ cho BVN nữa chớ chơi sao, còn trang trí sân khấu. Nào ban ẩm thực, ban vệ sinh, ban trật tự, nào Thư Mời tiếng Đức, nào Thư Mời tiếng Việt, gọi liên lạc bằng điện thoại tứ lung tung ( may là bi giờ điện thoại rẻ ) ....Tiền ai chịu? Mình chịu chứ ai mà hỏi ! Đã gọi là hy sinh thì „ hy “ cho trót mà hihi.

Vậy đó mà cũng nai lưng ra vác ngà Voi hehhe " Hi, Voi mạnh giỏi "Wink....Chỉ mong tạo cơ hội cho ace gặp gỡ hàn huyên, mình dòm thấy họ vui mình cũng vui chứ bộ. Cooling

Ừ tặng nhau kỷ niệm để đời vậy mà. Nếu như mạnh ai ở nhà người nấy, người Canada, người ở Cali nắng ấm, người ở vùng tuyết Nauy, người thì là Em gái Hòa Lan, người thì ngụ nơi kinh đô ánh sáng Paris, người thì trốn trên Ngọn Đồi Bơ Vơ như Lúa tui đây,...thì làm gì có kỷ niệm nhớ đời mà Ôm Kỷ Niệm Mà Mơ hoài, phải hôn ??

Vậy đi nghen. Tới Đức quốc chơi cho dzui, xong đâu đó tụi mình rủ nhau đi quậy Paris một lần cho nhớ tới chết. Đứa nào noái láo chít liền à!

Lúa thà chết cũng vui hehhe
Di 07.04.09
CoolingbeerchugRoseheartKisses
Users browsing this topic
Guest (2)
2 Pages<12
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.