Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 140 Points: 0
|
Das Werkzeug - Cái Dụng Cụ Thế mới hay là Nỗi Sợ Hãi - Niềm Hy Vọng - và Nghị Lực cũng nói lên nền văn chương của xã hội...Thứ hai ngày 23.02.09
Trưa đó Claudia B. đang lui cui gội đầu trong bồn rửa mặt, sau một tuần lễ mổ mũi, Claudia không tắm sợ vết thương mới mổ bị nhiễm trùng, chợt nó bước ra khỏi phòng tắm, khóc sụt sịt, trên tay cầm một nắm tóc rụng, mếu máo:
- Trời ơi sao tôi rụng lắm tóc thế này, ôi rụng hết cả tóc...không ai cứu được tôi sao ??
Bàng hoàng nhìn nó, thấy tóc còn ướt mèm, mặt đỏ rần, tôi khuyên:
- Bình tĩnh đi Claudia, sấy tóc cho khô đi kẻo mầy bịnh thêm đó, có gì thì hỏi bác sĩ xem sao. - Bác sĩ gì, mầy coi tao uống bao nhiêu là thuốc đây nè...
Nó mở hộp nilon ra cho tôi coi, nói tiếp:
- Đây là viên thuốc „ chống sự Sợ Hãi „, đây là thuốc an thần, đây là thuốc trị vết thương nung mủ trong mũi sau khi mổ, đây là thuốc trị da...
Tôi lo ngại nhìn hộp thuốc nó uống mỗi ngày. Bao nhiêu chất chemical nó uống vào người đó ư ? Có một cô y tá và anh điều dưỡng bước vào phòng chúng tôi, tôi thấy Claudia khóc sướt mướt chỉ chùm tóc rụng sau khi gội đầu xong. Anh điều dưỡng an ủi, đưa cho Claudia thêm hộp thuốc gì đấy, và lát sau cô y tá quay vào đưa cho nó tờ giấy ghi địa chỉ một trung tâm chữa bịnh tâm lý, dặn dò Claudia nên đi tới đó khi xuất viện.
Claudia sợ triệu chứng rụng tóc là do ung thư. Tôi thấy Claudia có quá nhiều nỗi sợ hãi. Sau cơm trưa chúng tôi rủ nhau đi vào Tempel Nhà Nguyện cầu an, nơi đây dành cho bệnh nhân hay thân nhân đến cầu xin ơn trên ban cho mình hay thân nhân nhiều may mắn thoát cơn bệnh hiểm nghèo. Chợt hai chữ Hoffnung Hy Vọng khắc dưới tượng Đức Mẹ Maria đập vào mắt tôi, trong đầu tôi lóe lên một luồng ánh sáng.
Hai chúng tôi đi dạo quanh sân bệnh viện, trò chuyện cho khuây khỏa. - Mầy có đọc hai chữ Hy Vọng không ? - có. - đừng đánh mất niềm Hy Vọng vào ơn trên nhen. - ừ - tao chỉ cho mầy vài động tác tập Tai Chi
Hai đứa tôi dừng lại trên công viên bệnh viện. Tôi làm vài động tác rũ bỏ mọi ưu lo phiền não, thu lượm nghị lực mới từ ánh mặt trời rũ bụi trần gian xuống đất nhờ gió mang theo. Claudia làm theo tôi. Sau đó nó vui mừng nói: - ồ sao tao hết cái cảm giác krampf tê tê trên cánh tay và đầu rồi. Ô....chưa có người nào chỉ cho tao tập Thiền tập Thở như mầy. Động tác Tai Chi này tao sẽ cố gắng tập mỗi ngày. - nhớ nha, điều độ cho chính mình rất khó nó đòi hỏi phải có nghị lực. - nhưng tao hết sợ hãi vì cạnh tao có mầy. - Claudia mầy làm tao cảm động, chính mầy đã cứu tao khi tao rơi vào hôn mê. Tao cảm ơn mầy mới phải, sau khi về nhà mầy chỉ còn một mình mầy, tao đâu còn bên cạnh, mầy sẽ tự chữa cho chính mầy đó. - không phải tự nhiên mầy tới đây, chính Trời Đất đã đưa mầy tới gặp tao. Tao học được ở mầy nhiều cái mới lạ. Mầy thấy chưa họ chỉ đẩy tao tới những trung tâm chữa bệnh tâm lý mà không ai chỉ cho tao như mầy. Thật là đơn giản. - ....có gì đâu mầy ! Chúng ta đừng đánh mất Niềm Hy Vọng. Hy Vọng là cái Dụng Cụ giúp ta sẽ thắng tất cả, thắng luôn nỗi sợ hãi, thắng luôn bệnh tật.
Y tá vừa dọn mâm cơm chiều đi, tôi lơ đễnh nằm trên giường bệnh coi vô tuyền truyền hình. Mùa Karneval, họ chiếu cảnh Umzug nhộn nhịp tại Köln – Đức quốc. Mùa hóa trang vui vẻ như thế, tôi nhìn qua cửa sổ phòng mình, tự hỏi, sao mình nằm đây nhỉ ? Chợt có người mở cửa, Claudia bước vào, nó hay ra balkon hút thuốc, tôi hỏi nó: - Điếu thứ mấy cho ngày hôm nay rồi ? - thứ 14 ! - nhiều quá, hại sức khỏe, bớt đi mầy. - ừ tao cố gắng nhưng khó bỏ quá !
Tôi bấm nút tắt vô tuyến truyền hình, tắt ngủm cái tiếng nhạc mùa hóa trang xôn xao nhộn nhịp trong màn ảnh, tôi tung chăn ngồi dậy quay sang nói với nó: - ê tao với mầy đi dạo trước khi trời tối đi. - ....ừ đi !
Hai đứa tôi mặc áo ấm vào, chậm chạp dùng thang máy từ lầu bốn xuống tầng trệt, đi chậm ra cửa bệnh viện lần theo lối mòn về phía siêu thị Plus, nơi đấy còn phát ra ánh sáng, trời hình như mới có bảy giờ rưỡi tối, chợ còn bán. - chợ còn mở cửa hai mình vào đó chơi. - Ừ.
Chợt trên đường ngược chiều có một phụ nữ ăn vận sang trọng, có vẻ như từ Party Hóa Trang về, bà ta xòe tay lên cao chào khi thấy chúng tôi, bà hô lớn: - A lê hấp - A lê hấp – A lê hấp ..
Chúng tôi vui mừng khi thấy cảnh Karneval trước mặt mình chứ không phải trong màn ảnh vô tuyến truyền hình, trên phố xá cũng vui nhộn không kém. Chúng tôi tươi cười chào lại: - A lê hấp. Guten Abend.
Bà ta dừng lại trước mặt hai đứa tôi, nhìn kỹ bà vận cái áo màu xanh thật đẹp trên đầu đội cái mũ có lông màu xanh như màu áo, mí mắt tô đập màu xanh kim tuyến...Bà nắm tay chúng tôi kể: - Tôi mới đi Umzug ở Burbach về thật vui. - Còn hai đứa tui là bệnh nhân đang nằm viện. Bà ta nói tiếp, không cần kể nhiều: - Để tôi hát tặng cho hai bạn nghe bài hát này nhé. - Ô vui quá. Bà hát tặng chúng tôi đi, có lẽ vui sẽ giúp chúng tôi hết bịnh.
Ba phụ nữ chúng tôi tay trong tay xoay thành vòng tròn, bà ngước mắt lên nhìn trời cao, chúng tôi nhìn theo, ngôi sao hôm chiếu lấp lánh, vẫn giữ nụ cười tự tin trên môi bà ta bắt đầu hát:
- Meine Hoffnung- Meine Freude – Meine Stärke – Mein Licht – Chirstus, meine Zuversicht – Dir vertraue ich – und fürchte mich nicht ! ( Niềm Hy Vọng của tôi – Niềm Vui của tôi – Nguồn Nghị Lực của tôi – Nguồn ánh sáng của tôi – Chirstus, niềm Tin Tưởng của tôi - Nơi Ngài, tôi dâng Niềm Tin Tưởng - và tôi không còn Sợ Hãi nữa „ )
Hai đứa bàng hoàng nhìn nhau, tôi nhìn sang Claudia, nói: - Bà ta hát cho mầy đó Claudia ! Chớ sợ hãi, chớ đánh mất niềm hy vọng.... Nó cũng sững sờ nhìn tôi, rồi ngước nhìn trời cao, nó nói: - Đúng là tất cả như có sự xếp đặt của ơn trên, mình mới nói về Hoffnung và die Ängste ( sợ hãi ) nay bà ấy hát những lời này.....nếu không nghe lời mày đi dạo làm sao gặp gỡ bà ta giữa đường như thế này. - gật gù tôi cười: mầy thấy chưa, đừng đánh mất Niềm Hy Vọng ...!
Quay về phòng, tôi và Claudia tâm sự mãi về Niềm Hy Vọng và cách nào tránh khỏi Nỗi Sợ Hãi, tôi bảo Claudia lấy tờ giấy ra, nó cặm cụi ghi, tôi nằm cạnh bên đọc:
- Thứ nhất: Mỗi ngày mầy nhớ ghi Nhật ký, ghi những gì mình uống, mình làm, mình nghĩ, mình buồn, mình vui.. - Thứ hai: nhớ tham gia vào cơ quan từ thiện như Caritas, Hồng Thập Tự, vì những nơi đó có những người có tâm bác ái như mầy, biết đâu có những chàng độc thân cùng tuổi, lòng nhân từ sẽ có chàng nào làm quen với mầy và mầy sẽ vui, hết cô đơn. Cô đơn cũng làm mình buồn và sợ hãi. - Thứ ba: Nhớ tập thể dục và tập vài động tác Tai Chi tao chỉ cho đó.
Và hãy chép bài hát khi nãy vào Nhật ký làm kỷ niệm: „ Meine Hoffnung- Meine Freude – Meine Stärke – Mein Licht - Chirstus, meine Zuversicht – Dir vertraue ich, und fürchte mich nicht ! „
Claudia ngạc nhiên khi chính nó khám phá ra cái Werkzeug chính nó có từ lâu mà không biết! Không hiểu nay Claudia có xử dụng cái Werkzeug của chính nó không, chứ tôi thì có, tháng 3 trời bắt đầu nắng ấm qua khung cửa sổ. Sáng và tối tôi chạy jogging và tập Thiền tập thở, tập đi ngủ sớm như lời bác sĩ dặn dò. Đó, tất cả là Cái Dụng Cụ das Werkzeug mà Thượng Đế ban tặng cho mỗi người chúng ta đều có, chỉ có khác là chúng ta quên lấy ra xử dụng đấy thôi.
Cái Dụng Cụ ấy là niềm Hy Vọng, niềm Tin Tưởng vào thiên nhiên vũ trụ, vào cái Nghị Lực của chính mình, lấy cái Dụng Cụ của mình ra xử dụng chống lại nỗi Sợ Hãi của chính mình. Mầy biết không, ngay cả tao, đôi khi tao cũng lãng quên xử dụng cái dụng cụ của tao đó mầy. Nhắc mầy chính là nhắc nhở chính tao đó. Mầy nay ra sao rồi, chúc mầy khỏe mạnh, thỉnh thoảng nhớ gọi cho tao nghe.
Thương mầy, Tao Lúa 9 Mittwoch 18 März 09 Ps: Vào sửa lỗi chính tả. Rất mừng khi cái đầu bắt đầu làm việc trở lại. " Cái Dụng Cụ " này quý ghê nơi....
|