Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 2,105 Points: 0
|
quote: Gởi bởi Tu De TD xin được trả lời câu hỏi của chị (chỉ là ý kiến riêng)
Người Pháp có lẻ bị ám ảnh bởi quá khứ của họ nên mấy chục năm trước thì họ tự tôn, nay họ lại tự ti. Có một quá khứ huy hoàng là điều đáng tự hào, nhưng đừng để quá khứ ấy đè nặng lên hiện tại và tương lai. Một điều dễ thấy nhất là người Pháp không thích học tiếng Anh, trong khi số người nói tiếng Pháp ngày càng giảm. Ông quản lý khách sạn nơi TD ngụ còn rất trẻ (khoảng 25-30) mà không nói được một câu tiếng Anh thông dụng nào; hôm TD lang thang trong vườn Versailles có làm quen với một nhóm các em nhỏ đang học trung học, hơn mười em mà chỉ có một em nói được vài câu xã giao!
Thứ hai, người Pháp quen với lối sống nhàn nhã nên rất khó để thay đổi. Lần này TD có ghé thăm một người Pháp TD quen đã lâu, trong câu chuyện bà ấy luôn chê người Mỹ chỉ biết cắm đầu làm việc. Bà cực lực chống lại chuyện làm việc nhiều giờ. Khi trở lại Mỹ coi tin của BBC, TD thấy hình của bà cầm bảng đi đầu đoàn biểu tình chống lại chính sách mới của chính phủ tổng thống Sarkozy (nâng số giờ làm việc trong một tuần.) Bà này chỉ là một trường hợp cá biệt. TD lang thang ở Paris vào giờ ăn trưa, thấy rất nhiều nhân viên công và tư sở, ăn uống, hút thuốc, nhâm nhi cà phê, tán dóc… thấy cuộc sống thật nhàn nhã sung sướng. Bởi vậy tuột dốc là điều khó cưỡng.
Khoan khoan, anh Tú-Đề, ai cho anh dời qua mục khác? Anh dời đi đâu cũng vậy thôi, tụi tôi sẽ rượt theo. Chi bằng anh cứ tiếp tục dán thêm hình vào đây và chịu khó tham gia bữa trà đàm với tụi tôi ở mục này cho vui. Tôi tiên đoán là mục Paris, Một Thuở Yêu Người sẽ còn kéo dài với sự tham dự của nhiều bạn nữa. Tôi cũng sẽ dán phụ với anh một vài khía cạnh khác của Paris trong một vài tuần nữa. Tôi đồng ý với anh, người Pháp chuộng sự nhàn nhã, họ xem đó là cái thú và thường hãnh diện về điều này. Đâu có sao, nhàn được thì tốt thôi, có lẽ Mỹ cũng muốn nhàn mà không nhàn nổi, nhiều cạnh tranh quá mà, mình ngừng nghỉ một chút là có người chìa vai xin làm thử hoặc xin gánh vác giùm là tiêu. Các cửa tiệm, hãng xương cũng thế, cứ dậm chân tại chỗ là cửa hàng bên cạnh có sáng kiến mới vớt hết khách, họ lấy tiền đâu đóng tiền phố và trả lương nhân viên. Tôi qua Paris chơi, mỗi lần đến nhà hàng Tây dùng bữa thì đợi thôi là đợi, bữa ăn trưa còn đợi ít, bữa ăn tối chọn thực đơn xong thì tha hồ đợi, đợi lâu lắm, đói quá là đói. Còn khách bên Tây qua nhà tôi chơi thì ẩm thực có phong thái lắm. Họ đủng đỉnh thưởng thức bữa ăn, câu chuyện, tiếng cười, tình bạn, thì giờ, còn chủ nhà thì đã sẵn sàng giới thiệu tiết mục kế tiếp, rồi mục kế tiếp nữa. Nói về lịch sự, nhã nhặn thì bánh kẹo, chocolat, trà, cà phê, quà tặng của Pháp thường thấy đóng gói công phu, lịch sự, nghệ thuật hơn Mỹ (chỉ thua Nhật). Tôi cũng phục người Pháp ở điểm này. Anh Tú-Đề làm ơn dán hình tiếp, tụi tôi sẽ vào xem và hầu chuyện anh ngay tại đây.
|