Cảm ơn Linh Vang, Thiên Thư và Bình Nguyên. Xứ Mưa năm nay bình yên là mừng rồi, Linh Vang nhỉ. Còn Ngũ Đại Hồ thì có lẽ thời tiết cũng không khác Virginia bao nhiêu đâu. Hôm nay Virginia lại ấm hơn hôm qua. Chị thích nhất Virginia là vì khí hậu bốn mùa, đất trời đổi mới luôn luôn. Mùa lạnh được mặc áo len, mang tất ấm, được ngồi bên lò sửa bập bùng, cùng với những người thân yêu, uống nước táo hâm nóng, bỏ thêm bột quế thơm thơm, tuyệt vời. Hai cháu nhà chị cũng giống các cháu của Thiên Thư, thích California, khí hậu Thái Bình Dương, ấm áp quanh năm. Nhưng rồi các cháu vẫn chọn cuộc sống quây quần có anh em, cha mẹ. Gia đình chị vẫn còn đi du lịch chung với nhau. Năm trước cả nhà đi Chicago, hai năm sau cả nhà lại đi New York. Lại còn đang bàn nhau cùng đi thăm Québec.
Bình Nguyên ơi, chị mà làm thơ được thì thiên hạ cũng sẽ chết vì cười sặc. Thôi chị xin trốn vậy nhé. Còn chuyện chuẩn bị các thứ sẵn trong xe là để làm gương cho con cháu đó mà. Chị muốn các con làm gì thì chị phải làm trước. Nhớ hồi nhỏ chị cho bé trai của chị, hai tuổi, mang giầy xăng-đan, cài lại, cho bé không tự cởi ra được. Vậy mà bé hỏi: "Mẹ ơi, tại sao con phải mang giầy? Tại sao con gà lại được không mang giầy?" Chị phải đi mua chân gà và chân giò heo về, trụng nước sôi bóc (da và móng) ra cho bé thấy gà có mang giầy và heo cũng mang giầy, từ đó bé ngoan ngoãn mang giầy, không cà nanh nữa.