Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

89 Pages«<5253545556>»
Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui
xv05
#1061 Posted : Wednesday, April 29, 2009 2:56:05 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi Huệ



Bên trên là hình ảnh điển hình của một thiếu nữ A Phú Hãn ngày nay. Hình ảnh này đã được một phóng viên chụp làm hình bìa của tạp chí National Geographic năm 1985.
Mười bảy năm sau, người phóng viên của National Geographic trở lại tìm và tìm được cô gái năm xưa, có đăng tiếp một bài trên cùng tạp chí.

Câu chuyện còn dài...




Thật là trùng hợp, cách đây mấy hôm tự nhiên em laị nhớ đến câu chuyện noí về hai bức ảnh của cô Sharbat Gula nên tìm đọc lại trên net, hôm nay lại thấy chị Huệ kể ở đây Approve, hay quá, em chờ nghe chị kể tiếp.
PC
#1062 Posted : Wednesday, April 29, 2009 8:35:19 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Huệ
chun được vô giấc mơ của PC đâu phải chuyện dễ.


Yeah, cũng phải có duyên tiền kiếp!
Huệ
#1063 Posted : Thursday, April 30, 2009 1:52:09 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

quote:
Gởi bởi Tonka

Không ngờ hoàng đế của A phú Hãn lại có liên quan đến Thành Cát Tư Hãn. Lý thú thật. Hương Hương công chúa của người Hồi trong một truyện của Kim Dung có phải là người A Phú Hãn không ta? Eight Ball Nàng công chúa đẹp tuyệt trần với một mùi hương đặc biệt đã quyến rũ vua Càn Long. Vua ép nàng về Trung Quốc để rồi nàng đã chết vì thương nhớ người yêu và đất nước sa mạc hoang vu của nàng Sad
Tonka, tội nghiệp nàng công chúa. Nhưng Hương Hương công chúa của người Hồi là công chúa xứ Tây Hồi (Pakistan), không phải công chúa xứ A Phú Hãn (Afghanistan). Tại sao? Vì A Phú Hãn (nằm ở phía tây của một miếng đất rất rộng, đằng tây của A Phú Hãn giáp Ba Tư-Iran) là xứ núi non hiểm trở, không có sa mạc, diện tích cỡ bằng tiểu bang Texas. Tây Hồi Pakistan mới có sa mạc và Tây Hồi là phần đất phía đông của A Phú Hãn, nằm giáp biên giới của Ấn Độ và Trung Hoa ở phía đông bên kia. Trong lãnh thổ của Tây Hồi, có một cái sa mạc rộng lớn (thứ 16 hay 18 gì đó của thế giới, khoảng hơn 200,000 km vuông), gọi là sa mạc Thar. Vì thế chị Huệ nghĩ là công chúa Hương Hương nhớ sa mạc Thar của xứ Tây Hồi.

Thật ra hai dân tộc Tây Hồi và A Phú Hãn có nét mặt và hình dáng giông giống nhau, nhất là cùng theo Hồi giáo. Xưa kia cả hai xứ Ấn Độ và Tây Hồi Pakistan đều nằm trong Công Ty Đông Ấn, một thuộc địa của đế quốc Anh. Sau khi ông thánh Gandhi thành công trong việc dùng phương pháp đấu tranh bất bạo động, tuyệt thực và đi bộ nhằm lôi cuốn số người theo biểu tình bất bạo động, để chống thuế muối và chống sự đô hộ của người Anh, năm 1947 họ giành được độc lập. Nhưng nước Anh cũng đểu lắm, muốn trả thù cho bõ ghét nên thay vì trả lại độc lập cho Đông Ấn thì họ bày trò ra để chia rẽ khối Đông Ấn ra làm hai nước có hai cái khác nhau để họ có hai cơ hội giao dịch và thương lượng trong tương lai. Vì thế chúng ta thấy có hai nước Ấn Độ và Tây Hồi. Nói lén nước Anh, thấy ghét. Nhưng có lẽ điều này vô tình cũng có cái hay, vì nếu không, Ấn Độ mà không bị tách ra khỏi Tây Hồi thì Ấn Độ còn mau vượt qua mặt Trung Hoa về cái vụ có dân số đông nhất thế giới rồi còn chi.

Mà đã nói tới Tây Hồi thì cũng không thể bỏ qua Đông Hồi, một xứ cũng theo đạo Hồi nữa, của bán đảo Ấn Độ. Đó là xứ Bangladesh, cách Tây Hồi rất xa, nằm sát bờ biển phía đông nam, một phần của Ấn Độ Dương, cái vịnh gần đất liền, hải phận của Bangladesh chính là vịnh Bengal (Băng-gan) nghe quen quen đó. Cái xứ này nổi tiếng lụt lội, muốn lụt lúc nào là lụt, quanh năm.

Còn muốn hỏi thế đạo Phật ở đâu? Ở phần đất thật rộng lớn, mênh mông, bao la Ấn Độ. Nhưng thật ra Ấn Độ không phải là xứ có tỉ lệ Phật tử cao nhất của bán đảo Ấn Độ (vì một số dân theo Ấn giáo Hindu). Xứ có tỉ lệ Phật tử cao nhất là Sri Lanka (nước Columbo cũ, còn gọi là Tích Lan), nằm trên một đảo lớn ở ngoài khơi. Hồi mà Huệ học lớp nhất, năm 1961, nước Columbo có tỉ lệ 100% dân số theo đạo Phật, sau tỉ lệ tuyệt đối này mới nhỏ đi vì dân tứ xứ theo các tôn giáo khác chèo ghe đến lập nghiệp với Columbo càng ngày càng đông.

Huệ
#1064 Posted : Thursday, April 30, 2009 2:06:42 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

quote:
Gởi bởi xv05

quote:
Gởi bởi Huệ

Bên trên là hình ảnh điển hình của một thiếu nữ A Phú Hãn ngày nay. Hình ảnh này đã được một phóng viên chụp làm hình bìa của tạp chí National Geographic năm 1985.
Mười bảy năm sau, người phóng viên của National Geographic trở lại tìm và tìm được cô gái năm xưa, có đăng tiếp một bài trên cùng tạp chí.

Câu chuyện còn dài...
Thật là trùng hợp, cách đây mấy hôm tự nhiên em laị nhớ đến câu chuyện noí về hai bức ảnh của cô Sharbat Gula nên tìm đọc lại trên net, hôm nay lại thấy chị Huệ kể ở đây Approve, hay quá, em chờ nghe chị kể tiếp.
XV, chị gọi cô là thiếu nữ, vì nét mặt cô của cô, chứ lúc phóng viên Steve McCurry chụp ảnh cô thì cô mới có 12 tuổi. Sau này khi McCurry tìm đựoc cô, cô nói là mình chẳng hề nghe biết gì về bức ảnh của mình đã trở thành nổi tiếng nhất từ xưa tới nay của tạp chí National Geographic. Chuyện trò xong, McCurry mới bất ngờ khám phá ra đó là lần đầu tiên Sharbat Gula được chụp ảnh.

Chuyện còn dài...
Chắc chị sẽ dịch nguyên chuyện Sharbat Gula thành chuyện nhân vật phụ nữ thế giới.

Chuyện của xứ A Phú Hãn nếu mà kể ra thì còn dài hơn chuyện nghìn lẻ một đêm của Ba Tư.


Huệ
#1065 Posted : Thursday, April 30, 2009 2:08:31 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC

quote:
Gởi bởi Huệ
chun được vô giấc mơ của PC đâu phải chuyện dễ.


Yeah, cũng phải có duyên tiền kiếp!

Duyên tiền kiếp thì duyên, nhưng bây giờ Huệ phải đi măm măm chứ những người anh em ruột đang ca cẩm quá xá mạng. beerchug

PC
#1066 Posted : Wednesday, May 6, 2009 12:40:30 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Đừng có nghe nói tới "duyên tiền kiếp" mà lại ham, nhiều khi oan gia gặp nhau ở ngõ hẻm đó chị ơi!
Huệ
#1067 Posted : Wednesday, May 6, 2009 8:58:56 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC

Đừng có nghe nói tới "duyên tiền kiếp" mà lại ham, nhiều khi oan gia gặp nhau ở ngõ hẻm đó chị ơi!

Thà là oan gia gặp nhau ở ngõ hẻm còn hơn duyên tiền kiếp chỉ gặp nhau ở trong mộng.
beerchug
PC
#1068 Posted : Thursday, May 7, 2009 1:03:03 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Mộng với Thực đâu có khác nhau mấy, nếu không đã chẳng có kẻ gào "làm sao kiss được người trong mộng" ?? Tongue
Huệ
#1069 Posted : Thursday, May 7, 2009 10:20:35 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


Một chuyện của nghìn lẻ...

Trước năm 1979, A Phú Hãn có dân số vào khoảng hơn 15 triệu rưỡi người. Cuối năm 1979, Liên Xô ùn ùn kéo xe tăng vào và đổ xuống100,000 quân, rồi thêm 100,000 quân nữa, để chiếm đóng và thiết lập một chế độ xã hội chủ nghĩa tại A Phú Hãn. Dĩ nhiên là người A Phú Hãn chống lại, như châu chấu đá voi. Cuộc xâm lăng của Liên Xô những năm ấy đã giết hại hơn 600,000 người A Phú Hãn (con số không chính thức còn ghi gần 2 triệu người). Đoàn quân Liên Xô này đã làm kinh động và làm bắn tung tóe hơn 4 triệu rưỡi người văng qua các xứ lân cận. Hai triệu người chạy tán loạn về phía tây, sang biên giới Iran. Hai triệu rưỡi chạy tán loạn về phía đông, sang biên giới Pakistan. Số người chạy ra khỏi nước đi tị nạn như vậy chiếm hơn 1/4 dân số. Họ sống ở lều, thiếu, đói, lạnh và bệnh tật. Họ bị Pakistan xua đuổi. Họ bị Iran xua đuổi. Và để xua đuổi, cả Pakistan và Iran đều tìm cách gây khó khăn cho sự tiếp trợ từ bên ngoài, để những người tị nạn khốn khổ phải nản lòng mà bỏ đi xứ khác, hay phải quay về cố hương. Một số rất nhỏ trong hàng bốn năm triệu người tị nạn từ A Phú Hãn tìm được quê hương thứ hai tại châu Âu, Đức, Hoa Kỳ, Canada, Úc, Na Uy...nhưng hàng bốn năm triệu còn lại không biết làm sao thoát khỏi những tấm lều tị nạn của mình, trong lúc luật lệ mới của Pakistan và Iran càng ngày càng thắt chặt.

Năm 1989, dưới áp lực của dư luận quốc tế, Liên Xô rút quân về. A Phú Hãn đã mất những nhân tài, những người trí thức của họ vào đoàn người tị nạn và vào các nước thứ ba, đất nước A Phú Hãn thế là từ từ lọt vào tay nhóm người Taliban một cách dễ dàng. Đến năm 1992, Taliban trở thành vững mạnh. Taliban là tên gọi nhóm người theo đạo Hồi quá khích của A Phú Hãn, trị dân và đặt luật lệ cầm quyền bằng tín lý Hồi giáo, có khi còn bảo hoàng hơn vua. Điển hình nhất của luật lệ Taliban là triệt để cấm giáo dục nữ giới, phụ nữ không được làm việc ngoài nhà, không được ra đường một mình mà không có sự che chở của cha, anh, chồng, mà hễ ra đường là phải trùm từ đầu tới chân bằng bộ áo burqa.



Vì thế, những người tị nạn đành mắc kẹt, chiến tranh đã chấm dứt cũng không có đường về. Họ lại tiếp tục làm người tị nạn. Thêm vào đó, đám khủng bố Al-Qaeda lại dùng đất A Phú Hãn để làm sào huyệt và làm trường huấn luyện. Khi A Phú Hãn không thể bắt giao Bin Laden sau cuộc khủng bố 11 tháng 9 tại New York, một cuộc chiến tranh mới lại xảy ra trên đất A Phú Hãn. Đoàn người tị nạn lại càng không tìm được lối quy cố hương.



Và ở biên giới những xứ tạm dung này, nơi chỉ có hai mùa nắng cực nóng và lạnh cực lạnh, khi mùa đông về, những tấm lều phần phật trong cơn gió, buốt lạnh quá, trẻ con chỉ còn có một cách là run.

Và vì vậy, những người biết đan đã hè nhau lại, đan tặng cho trẻ em tị nạn A Phú Hãn những đôi tất sơ sinh, những đôi tất trẻ con đang lớn, những chiếc mũ trùm đầu, những tấm mền nho nhỏ.







Tình hình A Phú Hãn không thấy khá hơn mà chỉ thấy càng ngày càng bi thảm. Huệ đã có duyên phước được gặp những người tị nạn A Phú Hãn vào cuối tháng 7 năm 1984. Trên giấy tờ, Huệ không phải là người tị nạn, mà sang Hoa Kỳ trong chương trình Ra Đi Trong Vòng Trật Tự và với tư cách di dân. Huệ đi trong đoàn người "di dân" từ Việt Nam, khi đổi máy bay, gặp một đoàn ba mươi bảy người "di dân" từ biên giới A Phú Hãn sang. Trên giấy tờ không phải là người tị nạn, nhưng Huệ thực sự là một người tị nạn. Những người A Phú Hãn kia cũng vậy. Nên lòng vẫn nhớ, vẫn thấy chính mình trong những con người ngơ ngác kia, và vẫn thấy hình như trong chính bản thân mình cũng có đâu đó hình bóng họ. Nên Huệ thường hay để ý đến A Phú Hãn. Chẳng biết làm gì, Huệ bắt đầu đan tất cho trẻ con A Phú Hãn.

Tonka
#1070 Posted : Thursday, May 7, 2009 10:46:04 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Cám ơn chị Huệ đã bỏ thì giờ để đan mũ tất cho họ. Nhìn con mình, thấy thương cho con người ta. Nhân loại còn quá nhiều lầm than.
xv05
#1071 Posted : Thursday, May 7, 2009 11:11:19 AM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Chị Huệ ơi RoseRoseRose
Huệ
#1072 Posted : Thursday, May 7, 2009 11:39:21 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

quote:
Gởi bởi Huệ

Và ở biên giới những xứ tạm dung này, nơi chỉ có hai mùa nắng cực nóng và lạnh cực lạnh, khi mùa đông về, những tấm lều phần phật trong cơn gió, buốt lạnh quá, trẻ con chỉ còn có một cách là run.

Và vì vậy, những người biết đan đã hè nhau lại, đan tặng cho trẻ em tị nạn A Phú Hãn những đôi tất sơ sinh, những đôi tất trẻ con đang lớn, những chiếc mũ trùm đầu, những tấm mền nho nhỏ.

Chẳng biết làm gì, Huệ bắt đầu đan tất cho trẻ con A Phú Hãn.
Tonka và XV, nhớ đọc cho kỹ nghe, kẻo "oan" cho chị Huệ. Chị chỉ mới bắt đầu đan cho trẻ em tị nạn A Phú Hãn thôi hà. Trong những tấm hình bên trên, chị chẳng có món nào là của chị cả đâu. Đó là hình chụp xưa rồi. Sắp tới đây, ngày 15 tháng 5 này sẽ có một chuyến thu nhận đồ len cho trẻ em sơ sinh, chị mới gửi phần của chị, đang đan ráo riết nè. Họ chỉ nhận đồ len đan bằng len thôi, không nhận len có pha arcrylic, sợ da bé bị khó thở, nên chị bắt đầu đan, được bao nhiêu thì gửi bấy nhiêu, rồi đan cho những đợt sau, từ nay chắc chị sẽ đan dài dài...


Tonka
#1073 Posted : Thursday, May 7, 2009 11:52:44 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Có bắt đầu tức là đã có rồi, đâu có oan đâu. Cho dù chỉ trong suy nghĩ có ý định làm cũng là tốt lắm, tức là tâm đã gieo một hạt giống tốt, ắt sẽ nẩy mầm.
linhvang
#1074 Posted : Thursday, May 7, 2009 1:53:36 PM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chị Huệ chắc đã đọc hai truyện của nhà văn (bác sĩ) Khaled Hosseini viết về A Phú Hãn? The Kite Runner và A Thousand Splendid Suns. The Kite Runner đã được quay thành phim. LV thích A Thousand Splendid Suns hơn, đang chờ coi nó có được quay thành phim hay không.
oc huong
#1075 Posted : Thursday, May 7, 2009 3:20:01 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

quote:
Chị Huệ chắc đã đọc hai truyện của nhà văn (bác sĩ) Khaled Hosseini viết về A Phú Hãn? The Kite Runner và A Thousand Splendid Suns. The Kite Runner đã được quay thành phim. LV thích A Thousand Splendid Suns hơn, đang chờ coi nó có được quay thành phim hay không. LV đã đọc và kể lại cốt truyện của nó; bài viết này được đăng trong Tam Cá Nguyệt san Văn Hữu của chị Lê Thu Hương, số mùa xuân. LV đem vào đây để chia sẻ.


OH cũng đã đọc 2 truyện trên, nhưng thích truyện The Kite Runner hơn vi trong đó bàng bạc một câu nói, đại khai là cùng một "trọng tội" nhưng vì thuộc giới thượng lưu nên tránh được sự trừng phạt.
Giới thiệu các bạn quyển sách cũng 1 thời bán chạy nhất trên thế giới, khoảng năm 2007/2008 thì phải: The Bookseller of Kabul của Åsne Seiestad (phóng viên chiến trường nổi tiếng trong cuộc lật đổ Sadam Hussein, người phóng viên đứng gữa bom đạn, tường trình cho thế giới từng chuyển biến của chiến trường).
LV có nhận ra một chi tiết nhỏ về sự liên hệ giữa hai truyện trên của ông Khaled Hosseini không?

Đọc những truyện về A Phú Hãn, thấy thương thân phận đàn bà ở đó quá.

Vũ Thị Thiên Thư
#1076 Posted : Thursday, May 7, 2009 9:18:26 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Chị Huệ
RoseRoseRose
Trẻ con thì...
Trong Hội mà Thiên Thư thường đén tham gia chương trình thiện nguyện, quí bà cũng đan vớ và nón cho trẻ sơ sinh thiếu tháng...
Tiếc là không nghĩ đén chuyện chụp hình lại...Bà Lucil bị tiểu đường, mắt kém, nhưng con số đã hơn 500 từ ngày bà không ra ngoài thường...
PC
#1077 Posted : Friday, May 8, 2009 4:03:56 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Nhìn nét mặt thì nguời A Phú Hãn thuộc giống Caucasian thì phải?
Huệ
#1078 Posted : Saturday, May 9, 2009 2:44:44 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC
Nhìn nét mặt thì nguời A Phú Hãn thuộc giống Caucasian thì phải?
Giống Caucasian, nói về phương diện nhân chủng và ngôn ngữ, có 50 nhóm trải rộng từ vùng Nga Á sang tới Bắc Âu, nhưng người A Phú Hãn không nằm trong số 50 nhóm này. Họ thuộc giống Indo-Iranians mà Indo-Aryan là một nhóm trong giống này. Oái ăm thay chữ Aryan chính là tiền thân của chữ Caucasian đó. Vì xứ này nằm giữa con đường từ Á sang Âu và trong lịch sử đã từng là mồi ngon cho những nhà chinh phục, từ A Lịch Sơn Đại Đế (Alexander the Great) của Hy Lạp, cho tới Thành Cát Tư Hãn của Mông Cổ, nên người Aryan đã từ Hy Lạp đến đây và cũng từ đây di dân qua đông, tây, nam, bắc. Hiện nay tại A Phú Hãn, dân A Phú Hãn cũng thuộc nhiều bộ tộc, nhiều sắc dân, từ những người da trắng, mũi cao (đầu mũi hơi to hơn người Bắc Âu - chắc được khen nhiều), to lớn, hơi giống người Âu châu, cho đến những người da ngăm, thấp nhỏ hơn, có những người mắt màu xanh lá cây (như mắt cô bé Sharbat). Tuy nhiên, Huệ chưa thấy người A Phú Hãn nào có tóc vàng hay mũi và gò má Mông Cổ.

Cũng nên nhắc lại là giống dân Indo-Iranians đã được các nhà nhân chủng coi như một giống dân có từ lâu đời nhất của trái đất, hay ít nhất cũng là giống có một nền văn minh lâu đời nhất của trái đất. Nền văn minh này gọi là văn minh Ấn Âu, lan rộng từ những xứ phía tây của Ba Tư đến những xứ phía đông của Ấn Độ, ảnh hưởng sâu đậm đến những nơi rất xa, như Cam-Bốt. Giống người Indo-Iranians đã để lại trong lịch sử văn minh loài người những nhà thơ, những nhà triết học, những học giả, những nhà khoa học, những nhà thiên văn...

A Phú Hãn cũng có phần của A Phú Hãn. Người ta đã liệt kê được mười mấy nhà thơ xứ Ba Tư (Iran), nơi nổi tiếng về thi ca, thật ra chính là gốc người A Phú Hãn.

Huệ
#1079 Posted : Saturday, May 9, 2009 12:47:11 PM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


Cảm ơn Linh Vang. Chị đã đọc cả hai quyển The Kite Runner và A Thousand Splendid Suns, đọc nguyên tác thích lắm vì không sót tình tiết nào. Hai tác phẩm này nổi tiếng khắp thế giới. Tác phẩm A Thousand Splendid Suns đã được phổ biến đến 40 nước, và đang được dựng thành phim. Chưa biết ai sẽ là diễn viên, nhưng phim bản A Thousand Splendid Suns đã được Steven Zaillian dựng lại. Steven Zaillian là người đã được Steven Spielberg chọn viết Schindler's List thành phim bản, sau khi ông đã thất vọng với vài ba nhà viết phim khác. Hy vọng trong năm nay hãng phim Sony Pictures và Columbia sẽ có thể trình chiếu phim A Thousand Splendid Suns.

Khaled Hosseini hiện sống và hành nghề bác sĩ ở California. Ông hoạt động tích cực cho cộng đồng và người tị nạn A Phú Hãn, sáng lập ra hội Khaled Hosseini Foundation.

Hello Ốc Hương và Thiên Thư. RoseRoseRose

Huệ
#1080 Posted : Sunday, May 10, 2009 1:06:00 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0


Một hôm tôi tình cờ hỏi "mẹ có nhớ bà ngoại không" mẹ nói nhớ lắm. Mẹ có nhớ ông ngoại không? Nhớ lắm. Mẹ nhớ gì về ông ngoại? Nhớ ông dạy mẹ học. Mẹ nhớ gì về bà ngoại? Nhớ lời mẹ ru. Mẹ nhớ lời ru bà ngoại ru mẹ sao? Không nhớ ru ai, chỉ nhớ lời mẹ ru.

Lời mẹ làm tôi xúc động. Tôi chợt thấy bao năm sống bên mẹ, tôi thật vô tình, nghĩ đến tình cảm của bà quanh quẩn chỉ với chúng tôi là con cháu, chớ hề hỏi han đến tuổi thơ của mẹ và những khắc khoải nhớ thương trong lòng mẹ đối với đấng sinh thành của bà. Những năm đầu tiên lìa xa cha mẹ để vào Nam, thỉnh thoảng mẹ vẫn dạy chúng tôi viết bưu thiếp về Bắc thăm ông bà ngoại. Sau đến những năm chiến tranh thì không còn được viết bưu thiếp nữa. Tuy thế, ông bà ngoại vẫn liên lạc được với mẹ và cậu tôi qua địa chỉ một người bạn cậu quen khi sang du học bên Pháp. Rồi lần lượt ông và bà qua đời, thế là mẹ không còn bao giờ còn hy vọng gặp lại. Thuở ấy chúng tôi cũng hãy còn quá nhỏ để có thể hiểu được cái đau đớn và nỗi cô đơn của mẹ, khi tiếng khóc mẹ thường giấu trong lòng. Bây giờ nghĩ lại, tôi vừa thương mẹ, vừa thương ông bà ngoại. Tôi nghĩ đến người cha, người mẹ vắng con hàng chục năm, không biết trước khi lìa đời, ông bà có nuối...

Khi mẹ về làm dâu thì ông nội đã mất vài năm trước. Ông nội và bác tôi, một sinh viên y khoa hai mươi lăm tuổi, từ Hà Nội về Thanh Hóa nghỉ hè với gia đình, đã bị bắt. Bác tôi chỉ là một sinh viên, nhưng ông nội tôi theo Việt Nam Quốc Dân Đảng và gia đình giàu có. Khi đến bắt ông nội, họ bắt luôn bác là người đàn ông trong gia đình. Hai cha con không bị xét xử, nhưng bị chôn sống cùng một hầm. Ba tháng sau bà nội tôi mới tìm được mộ. Cha tôi mới mười sáu tuổi và tình cờ không có mặt ở nhà nên thoát chết. Nhưng những năm sau đó ông theo đảng phái, hoạt động chính trị, nên cũng lê lết hết nhà tù này đến nhà tù khác, không có một nhà tù nào ở Thanh Hóa mà ông chưa ở qua. Đến khi hết chỗ để nhốt và hết cách để tra tấn mà vẫn không có kết quả, họ thả ông ra. Hai năm sau, cha tôi gặp mẹ và hai năm sau nữa hai ông bà thành hôn. Ba mẹ tôi được bà nội cho vốn liếng mở tiệm thuốc tây ở Rừng Thông, Thanh Hóa. Tiệm thuốc tây cũng là nhà, nằm giữa hai gia đình công an.

Khi em gái tôi vừa mới ra đời năm 1953, cha tôi và cậu tôi đi hoạt động ở vùng biển Quảng Xương. Trên chuyến đò ở Quảng Xương, một người học trò của cậu nhận ra thầy và chào hỏi. Tuy cậu tôi không nhận mình là người thầy, những người Quảng Xương đã bắt đầu để ý hai người lạ mặt. Hai người anh rể và em vợ ở tạm nhà người quen, nhưng súng thì bọc áo mưa, chôn ngoài bờ biển. Nửa đêm, đang ngủ chập chờn, nghe dân làng đốt đuốc reo hò đi bắt "Việt gian chôn súng ngoài bờ biển", hai anh em không còn cần chờ sáng, thế là tháo chạy về nhà. Cậu chạy về ông bà ngoại, cha tôi về căn nhà nằm giữa hai gia đình công an. Tôi lúc đó đang bi bô học nói, biết cha đang trốn trong rương nên cứ thế mà mời "ra đây xơi cơm với con". Thế là cha tôi ra khỏi cái rương lớn của mẹ, phóng vào trong bóng đêm. Những hoạt động chống đối của cha tôi và cậu đã bại lộ. Kỳ này nếu bị bắt, có lẽ cha tôi sẽ không có ngày trở về. Cha tôi và cậu tôi thoát được ra Hà Nội.

Mẹ tôi biết cha tôi không bao giờ có thể quay trở về Thanh Hóa, nên cũng thu vén để lên đường, mặc dầu không biết đích xác cha tôi ở đâu ngoài Hà Nội. Mẹ kể lại, mẹ địu tôi đằng sau lưng và bế em tôi đằng trước ngực, về nhà ông bà ngoại nghỉ một đêm. Hôm sau ông bà ngoại cho người em gái út của mẹ, mới mười tám tuổi, đi theo bế đỡ tôi cho mẹ nhẹ mà bế em tôi. Hai chị em, mỗi người còn đội một chồng nón trên đầu, đi lẫn với đoàn người buôn nón lá để ra Phát Diêm. Mẹ thường kể, khi đi chuyến đò Phù Quang để ra Phát Diệm, con bé con là tôi còn nhắc mẹ mớ nón mẹ bỏ quên trên thuyền. Giúp mẹ tôi đến được Phát Diệm, dì tôi phải trở về Thanh Hóa. Còn mẹ và hai con măng sữa ở lại để đi tiếp, trốn ra Hà Nội. Ba mẹ con vào xin trọ ở một quán phở xa lạ. Bà hàng phở hiểu hoàn cảnh, thương tình, giăng màn cho ba mẹ con ngụ tạm ở bên trong, và khi các quan công an đến xét hỏi, bà lựa lời che chở, nói dối có cô em ở quê mới đem cháu lên thăm.

Khi thoát ra đến Hà Nội, nhờ trời giun rủi, tình cờ mẹ lại gặp được cha tôi. Cha tôi quen với bác sĩ Nghiêm Thị Thuần, nên được bà cho về tá túc với gia đình ông bà. Hôm sau, cha mẹ tôi thuê được nhà riêng và dọn đi. Cha tôi cũng tìm được việc làm, mẹ ở nhà trông nom hai chị em tôi và để tìm đường vào Nam. Mấy tháng sau, mẹ tôi tìm được bác sĩ Đỗ Khải. Ông để ý kiếm việc giúp mẹ tôi, vốn là môn sinh cũ của ông, để mẹ tôi và gia đình có thể vào Nam. Khi bệnh viện Nha Trang có việc cho mẹ, ông báo ngay và giúp mẹ làm giấy tờ. Cha mẹ tôi lại bồng bế chị em tôi lên máy bay rời Hà Nội.

Từ đó mẹ tôi xa hẳn ông bà ngoại. Mẹ mới hai mươi tám tuổi.

Rồi mẹ tôi mất hẳn ông bà ngoại, không một lần gặp lại. Bây giờ mẹ đã hơn tám mươi.

Vậy mà mãi đến giờ, khi mẹ tôi nói "mẹ nhớ lời mẹ ru" tôi mới chợt ngộ ra rằng ngoài những thế hệ kế tiếp của bà, mẹ già của tôi cũng còn là một đứa con, vẫn có những ước mơ của một đứa con, những ước mơ không bao giờ trọn.

Con đã đem hoa tươi đến mừng Ngày Lễ Mẹ. Hôm nay con đem thêm một đóa hoa hồng trắng, tặng mẹ.

Users browsing this topic
Guest (35)
89 Pages«<5253545556>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.