Chào các AC,
Hồi 16g chiều hôm qua, cùng với chị Sang, một cô giáo tiểu học về hưu, TP và gdt đã đến thăm nhà em Trần Nhật Khánh Bình, 11t, tháng 9 tới đây Bình sẽ vô học lớp 6 trường Trần Danh Ninh Q8.
Căn nhà số 77/85 Phạm Hùng Q8 dưới dạ cầu Chánh Hưng hiện là nơi trú thân của sáu con người: Khánh Bình, em trai Trần Lương khánh Tâm 9t, đang là hs lớp 3 trường tiểu học Hưng Phú, anh trai Trần Nhật Khánh Liêm 13t, học đến lớp 6 thì nghỉ, gia đình đang xin cho Liêm vô học nghề ở TT Bảo trợ thanh thiếu niên Q8, với hòan cảnh gia đình em, hy vọng Liêm sẽ được miễn hoàn toàn học phí, bà ngọai Bình đã 70t, dì của ba anh em Bình và mẹ Bình, chị Hoa 49t mang bệnh tâm thần nhẹ.
Để kiếm được 15.000/ ngày, chị Hoa bắt đầu đi bộ từ nhà lúc 4g sáng để 5g có thể đến được tiệm bán hủ tiếu ở Chợ Lớn. Công việc chính của chị là phụ bưng hủ tiếu ra cho khách, làm đến 9g thì chị được về nhà. Hỏi sao không đón xe buýt mà đi, chị nói sợ lạc đường vì không rành tuyến đường và cũng tiếc 4.000 đ cho hai chuyến đi và về, để tiền đó phụ với “ dì nó” nuôi ba con nhỏ và mẹ già 70t. “Dì nó” mà chị Hoa nói tới là cô em gái kém chị vài tuổi, chị này kiếm sống bằng nghề vắt sổ tại nhà. Công việc của chị cũng gặp khó khăn vì chị vốn bị bệnh phong cùi, dù hiện nay chị đã được điều trị dứt bệnh để không còn khả năng lây bệnh cho người khác nhưng di chứng của căn bệnh quái ác này vẫn còn hiện rõ ở những ngón tay, ngón chân bị cụt và biến dạng nên khách hàng e sợ không dám tiếp xúc nhiều với chị. Chị nói vẻ buồn buồn khi gdt hỏi về thu nhập của chị: “Người ta không dám đưa đồ cho tôi làm vì sợ lây bệnh nên ế lắm. Tết thì còn kiếm được kha khá vì hàng nhiều họ làm không kịp mới để tôi làm (kha khá ở đây là khỏang 20.000/ ngày), còn không thì chỉ kiếm được dăm bảy ngàn, hôm nào được khỏang 10.000 là mừng”. Hỏi về người đàn ông trong nhà, em chị Hoa cho biết, cha Bình đã bỏ bốn mẹ con chị Hoa từ lúc chị Hoa mang thai thằng út Khánh Tâm. Anh này năm lần bảy lượt bỏ nhà đi, mỗi lần anh đi, chị Hoa vì còn thương chồng, thương con không cha nên tất tả đi kiếm, năn nỉ anh quay về. Đến lần cuối cùng thì anh bỏ đi hẳn, bây giờ cũng không biết anh sống chết ra sao mà không thấy quay về thăm mấy đứa con dù chỉ một lần.
Nghe ước mơ của Bình được trở thành một kiến trúc sư, gdt cứ vướng mãi trong lòng câu hỏi: liệu cái ước mơ đó có trở nên hiện thực không, khi Bình còn cả một con đường dài đầy khó khăn cần phải vượt qua và không biết căn bệnh tâm thần của người mẹ có di truyền lại cho một trong ba anh em của Bình? Sau mỗi chuyến đi, gặp mỗi hoàn cảnh khác nhau, gdt bất giác thấy mình còn may mắn hơn nhiều người lắm.
TB: Nhờ TP đưa hình của gia đình em Bình lên há