Rank: Advanced Member
Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 1,407 Points: 48  Location: California, Santa An a Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
|
Chị Liêu à! Câu nầy bắt đầu từ Tam Kỳ truớc năm 1945. Tam Kỳ có một huyện gọi là huyện Hà đông. Tại đây có 2 vợ chồng nghèo, ngày kỵ cha chồng, bà vợ nấu chè cúng. Nấu xong, vợ múc chè và kêu chồng đem lên bàn thờ. Bà vợ đếm thầm, ông chồng bưng lên 7 lần, mỗi lần 2 tay 2 chén tức là 14 chén. Sau khi cúng xong, ông chồng bưng xuống chỉ còn có 13 chén. Vợ hạch sách chồng: -2 lần 7 là 14 chén, sao chỉ còn có 13? Chồng cải lại: -2 lần 7 là 13 chứ sao lại 14! Hai bên đều nhất định mình là đúng, cải hoài không đuợc, đem lên quan Huyện. Ông quan Huyện nầy ăn hối lộ khét tiếng nên đuợc chồng đút lót truớc. Hôm ra công đường, quan huyện bảo: -Hãy đếm từ tháng 7 đến tháng 8, 9, 10, 11, 12, tháng giêng, tháng 2, 3 ,4, 5, 6 rồi đến tháng 7. Như vậy có phải đếm 2 tháng 7 là 13 tháng không? (nghỉa là đúng với cách đếm trên đầu ngón tay). Thế là chị vợ thua kiện vì quan ăn hối lộ. Vợ tức quá nên hát lên rằng: "Nực cuời ông huyện Hà Đông! Xử vị lòng chồng hai bảy muời ba. Nói ra tan cửa nát nhà, Nghe ra hai bảy muời ba bực mình!"
|