Hai-Ho tiên sanh.
Tứ hải giai huynh đệ, trước lạ sau quen, tui xin kính chào Ngài, mong rằng giao tình của Ngài và PNV luôn gắn bó.
Dà, nghe câu Ngài hỏi đã lâu mà bị tui bận quá xá. Xấp nhỏ nhà tui vừa thi cử xong xuôi tuần rồi nên tui mới rảnh rang được chút ít đặng hầu chuyện Ngài đây.
Tui cũng xin tóm tắt ý của Ngài như sau :
1. Phụ nữ thích kiểm soát mọi chuyện trong ngoài. Tại sao ??
2. Phụ nữ thích đè chồng và nén con. Chồng bị đè phải nín cho êm cửa êm nhà, riết rồi mang tiếng sợ vợ. Con hổng chịu nên vùng dậy chống áp bức, nén con hổng nổi nàng quay sang nén chồng gấp đôi.
3. Làm đờn ông khổ quá (nhứt là đờn ông ở mỹ) phụ nữ có thấy thế và có nghĩ lại cho đờn ông nhờ một chút không ?
Ông Anh Ba nhảy dzô biểu đồng tình, ổng nói làm đờn ông ở chỗ mô cũng khổ chớ đâu riêng chi ở mỹ ! Dà, ông Anh Ba có lên tiếng tui thấy cũng hổng lạ, lóng ni ổng bị phụ nữ lôi ra hành hạ tận tình luôn, thành ra ổng đang tả xung hữu đột chống trả mãnh liệt. Nghĩ cũng ngộ, đồng bệnh thường tương lân, ông Anh Ba và Ngài ngó chừng đang là hai người duy nhứt than phiền phụ nữ. Cô Vành Khuyên sanh lòng ái ngại, thấy nhị vị trượng phu nam tử thinh không tỉnh bơ xông vào hang hùm và đòi vuốt râu cọp (cái) mới khuyên vài câu rồi dông luôn (có ai gặp cô em VK của tui xin nhắn dùm là tui đang hết lòng mong đợi) Cô Vi-Hoàng thì quả quyết đờn ông nhớ dai ba chuyện lỗi lầm của vợ, tha thứ thì có nhưng quên thì không, nên rồi sau cùng vẫn có chuyện gãy gánh như thường !
Sau đây là ý riêng của tui :
Thứ nhứt phụ nữ thích kiểm soát trong ngoài. Có vậy sao, có người thích làm chuyện đó sao ? Trời tui cứ tưởng họ bị bắt buộc phải làm đó chớ ! Chuyện tu thân tề gia trị quốc ngó chừng xưa ngắt nên đã lỗi thời rồi. Một đứa tu hổng xong, tề hổng tới, vẫn có thể trị quốc và trị ngon lành như thường. Ai ha, thì Bill Clinton chớ ai. Hắn được xếp dzô hàng những tổng thống lỗi lạc của Hiệp chủng quốc đó nha, cho dù hắn khoái tốn thì giờ phì-phèo xì gà và ò-e saxo.
Đờn ông sanh ra vốn để mần những chuyện hệ trọng lớn lao ngoài đường, thành ra chuyện nhà là ba cái chuyện ruồi bu lẻ tẻ nên chả đâu có thèm để ý tới, trừ phi con vợ của chả bết bát quá cứ nhứt định ì ra (bị mẻ còn mắc viết văn làm thơ đặng hô hào chuyện giải phóng phụ nữ thì phải !) Mà hổng để ý thì thường lơ đãng, lơ đãng vậy nên rồi hổng đâu vô đâu nữa, lắm khi còn sai một ly đi một dặm, hậu quả khôn lường là khác.
Nói chung chung thì trời sanh ra đờn bà với tánh kiên nhẫn và dịu dàng, tế nhị và tỉ mỉ. Ngó bộ nàng thích hạp với chuyện bếp núc giáo dục chăm sóc gia đình để chồng nàng rảnh tay ngoài xã hội. Nàng làm được việc và làm rất tới, thành ra rồi nàng bao thầu mọi chuyện trong ngoài của gia đình. Chẳng may bữa nào kẹt giao công chuyện cho chả thì cầm bằng như ... giao trứng cho ác ! Giao vậy vài lần dĩ nhiên nàng hổng dám nữa. Kẹt quá thì vừa giao vừa run, rồi có màn hỏi thăm dặn dò, bữa nào vui vẻ chả ừ ào gục gặc (cứ ừ đại cho nó câm cái mỏ) bữa nào buồn tình chả dám nhảy dựng la làng, rằng nó thích chơi trò kiểm soát ! Hổng nói thì biểu hổng biết, có nói đâu mà biết. Nói thì bảo biết rồi khổ lắm nói mãi !
Đã biết rồi mà còn phải nói mãi là sao ? Dà, là vì ... hoặc biết nhưng hổng nhớ (bị quên hoài hà, có ai nhắc đâu mà nhớ!) hoặc biết và nhớ nhưng xui quá nên trúng số độc đắc, lấy nhằm cái la dô transitor chạy bằng năng lượng mặt trời, thành nó phát thanh hoài hổng chịu nghỉ giải lao dùm ! Ở trường hợp đầu nàng là nạn nhơn, ở trường hợp sau nàng là thủ phạm. Đâu Hai-Ho tiên sanh dòm kỹ lại coi phu nhơn Ngài thuộc thành phần nào ? Rồi vì sao mà nên nỗi nếu quả thiệt lo lắng trong ngoài (hay kiểm soát theo cách nói của Ngài) là một lầm lỗi ?
Lo lắng vậy thì sanh tội phải dòm chừng và phải rầy rà. Rầy rà để tránh trước những rắc rối có thể xảy ra. Thế là liền bị dán nhãn có khuynh hướng thích đè chồng và nén con, má ơi ! Con nít chúng ăn chưa no lo chưa tới, đứa láu cá theo liền gương tiá chúng, ừ ào cho có xong đường ta ta cứ đi. Đưá tà lanh cãi lấy được vì trứng đòi khôn hơn rận ! Hậu quả có chi thì cha mẹ lãnh dùm và lãnh đủ ! Nàng hồi hộp lo âu, trời sanh nàng như vậy, đâu có sửa được. Riết rồi stress quá dám có màn cạu cọ mất vui rồi lại mang tiếng là ... giận cá chém thớt ! Ôm mọi chuyện vào người để lo thì thiệt khổ quá xá nên tui hổng ham. Kinh nghiệm của tui là càng biết ít chừng nào càng khoẻ chừng nấy, thành ra cái chi nhắm ì được là tui ì liền một khi. Được cái trời sanh trời dưỡng, mình hổng lo thì người khác phải lo, khoẻ re !
Sợ chồng thường được coi là tốt tánh hiền thục vì bổn phận của phụ nữ là thờ chồng nuôi con. Sợ vợ thì hổng khấm khá, bị mắng mỏ liền tù tì là đứa thờ bà râu quặp. Ngang hàng với nhau mà thờ nhau có nghĩa là cái đứa được thờ đã hai năm mươi mất rồi, nên nó mới tới bàn thờ cởi dép xoa chơn và leo lên ngồi chồm hổm ở trển. Thằng cha mô cứ bi bô cái miệng, rằng hắn theo đạo thờ bà, tui nghĩ nó đang ăn chay nằm đất thành tâm khấn vái để vợ nó sớm ... đi đứt ! Một thằng cha nghiền ngẫm chuyện tự giải thoát kiểu đó, theo tui, hoặc nó đã sanh lòng phản trắc, hoặc nó đang chơi trò tự trào. Vì sao mà tự trào ha ? Hoặc sợ thiệt rồi la làng cho thiên hạ khỏi còn dịp la trước. Đây là một hình thức tự thú để toà án nhơn dân hổng còn họp hành xử xiếc gì ráo nữa. Nhưng thường thì chả la làng để đổ hết tội lên đầu vợ, thoái thác những chuyện chả hổng thích mà bị ép phải làm (để tui hỏi vợ coi, để tui xin phép vợ cái đã ..vv và vv) Thiệt ra những chuyện ni nếu thích thì trời cản chả cũng hổng nổi, vợ chả mà nhằm nhò chi !
Làm đờn ông khổ quá ư ? Ủa, vậy chớ làm đờn bà sướng lắm ha ? Nếu sướng đã hổng có phong trào giải phóng phụ nữ hay phòng trào nữ quyền nằng nặc đòi bình đẳng. Sướng khổ chi cũng tại mình, cái chi cũng có giới hạn và có cái giá riêng của nó.
Đờn ông và đờn bà được sanh ra khác hẳn nhau về thể chất và tâm lý, nên rồi cách suy nghĩ và hành xử của họ khác hẳn nhau, họ bổ xung lẫn cho nhau để xã hội tiếp tục duy trì và phát triển tốt đẹp. Nhìn họ khơi khơi rồi biểu họ sướng sợ rằng có hơi vội vã, biểu họ chỉ là cái xương sườn cụt của mình sợ rằng có hơi thiển cận, biểu rằng họ là bông hoa trang điểm cho cuộc đời sợ rằng quá chủ quan. Trang điểm là làm xấu thành đẹp, đẹp thành đẹp thêm nhưng hổng trang điểm thì cũng hổng chết. Tưởng tượng mà coi, một xã hội hổng có đờn bà thì sẽ ra sao ta ? Trời tui nghĩ ngày đó sẽ là ngày tận thế hổng chừng vì rằng ... thiếu nàng sẽ là thiếu tất cả !
Tới đây thì tui xin phép Hai-Ho tiên sanh đặng xì tốp (buồn ngủ quá xá rồi nha). Kỳ trước ông Anh Ba có hỏi vậy chớ sau một lầm lỗi của người phối ngẫu, đờn ông và đờn bà ai cao thượng hơn ai, câu hỏi ni có dính chùm với chuyện đờn ông tha thứ nhưng rồi nhứt định hổng quên của cô Vi-Hoàng. Mơi mốt rảnh rang tui sẽ chạy vô bàn đề tiếp.
Thân kính.
Mme Ngô
PS : Tui bận quá xá mở mắt hổng lên mà một ngày lại chỉ có 24 tiếng hà. Hổng vào tán dóc thì nhớ mấy cô chú, vô tán thì công việc ứ lại hổng biết đường đâu mà lần nữa. Bữa nay nghe tin cô Ngọc Dung nhắn thì chạy vô tía lia một chặp, bị tui có cái tật hễ chót chét là cái miệng hổng chịu lành da non.
ND à, tui có biên cho em hai cái thư dài thoòng hổng có trả lời, vậy rồi biểu hổng biên là sao ? Chú Ba cũng hổng trả lời, cô Tư cũng không luôn. Hổng lẽ viết cho từng ấy người mà người nào cũng sai địa chỉ ráo, ngộ ha ???