Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Kỷ niệm
Kinh Kha
#1 Posted : Monday, November 8, 2004 4:00:00 PM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

năm 1982, giải vô địch bóng đá thế giới diễn ra ở Tây Ban Nha. Ban ngày tụi tôi chơi đá banh trong xóm. Mỗi đội gồm 3 cầu thủ: thủ môn, hậu vệ và tiền đạo. Vị trí thủ môn không ai muốn giữ cả, nên mấy đứa nhóc như tôi được "gọi vào đội tuyển" chỉ để làm thủ môn.
Anh tôi đá tiền đạo, bị một vết bầm nhỏ ở bắp vế. Tưởng không có gì nguy hiểm nên anh không nói cho bố mẹ biết, cứ đá. Đến khi vết thương nặng rồi thì bố tôi phải chở anh đi mổ.
Bác sĩ dùng dao rạch hết chỗ thịt thối ra, anh tôi nghiến răng ken két, không khóc. Rồi đến giai đoạn ác liệt hơn là cạo làm vệ sinh lớp xương. Bố tôi ngồi kể chuyện ông Hoa Đà chữa bệnh cho Quan Công cho anh toi nghe. Bác sĩ cạo xương cũng nghe... ken két mà anh tôi cũng không khóc. Mà anh tôi năm đó mới 11 tuổi chứ mấy. Công nhận anh lỳ thiệt.
Từ khi nghe bố kể lại chuyện này, tôi tự nhủ mình cũng phải lỳ mới đựoc, và tôi cũng lỳ lắm. Tôi chưa bao giờ khóc vì đau đớn cả.
Nhưng chuyện tình cảm thì tôi lại dễ xúc động mới lạ.
9/11/2004
_________

Kinh Kha
#2 Posted : Tuesday, November 9, 2004 11:43:25 PM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Suốt các năm học cấp I, tôi chỉ có một đứa bạn trong xóm là thằng M. Nhà nó đối diện nhà tôi. Hai đứa tôi bằng tuổi, học cùng một lớp. Nó ở nhà tôi còn nhiều hơn ở nhà nó, vì nó thích nghe tôi đọc truyện.
Lúc đó tôi nói ngọng dữ lắm. Từ nào phát âm là "cờ" thì tôi nói là "đờ", nhờ mẹ lấy cơm canh cua ăn với cà thì tôi nói "lấy cho đon bát đơm đanh đua đà"
Một hôm tôi đang chơi với thằng M. thì mẹ tôi đi chợ về, có cá. Tôi nói "ê M., mày nói đá coi". Nó hiểu ý tôi nên nói . Tôi khoái chí nói "mày nói nhọng rồi"! ("ngọng" thì tôi nói là "nhọng")
*********
Đến năm lớp 5 thì Minh chết!
*********
Nó đi nhổ răng và vết thương không bao giờ lành. Nó bị ung thư máu. Trước đó khá lâu, có lần đá banh xong, nó về nhà và cầm bình dầu hôi lên...tu. Rồi nó xỉu, mẹ tôi phải chở nó đi cấp cứu vì nhà nó không có ai. Không biết có phải đó là lý do mà nó bị ung thư máu không?
Thời gian trước khi nó chết, nó hay bị nhức đầu. Nó nói với bác K. "Ba dặn bà nội đừng bắt con U. với con T. (2 đứa em của nó) nhặt gạo nữa. Nhức đầu lắm". Ai cũng ứa nước mắt.
**********
M. là đứa bé dễ thương nhất trong xóm. Ngày M. chết tôi không nhớ. Chỉ nhớ khoảng sáng sớm, lúc 5h, mẹ tôi gọi tôi dậy qua nhà bác K. để nhìn M. lần cuối.
10/11/2004
_________
Kinh Kha
#3 Posted : Friday, November 12, 2004 1:51:11 PM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Tết vui nhất là đốt pháo. Phải công nhận quyết định cấm đốt pháo là đúng, nhưng không hay. Nếu có thể kiểm soát được số lượng pháo mỗi nhà được đốt thì hay biết mấy. Pháo nói chung có ba loại là pháo chuột, pháo trung và pháo đại. Pháo chuột nhỏ xíu, có thể cầm đốt giữ trên tay mà không hề gì, chỉ hơi tê tê. Pháo trung thì cầm tay đốt, trước khi nổ thì quăng ra xa. Còn pháo đại thì nguy hiểm, phải làm cái ngòi dài. Châm lửa đốt rồi chạy thật xa. Hồi hộp chờ…Đùng! Một tiềng nổ thật lớn. Cả bọn nhảy lên hoan hô.
Xóm gọi P. là “Hãm tài”. Thật kỳ lạ là chơi bất kỳ cái gì mà có P là thua. P đá cho đội nào là đội đó thua. P ngồi cạnh ai đang chơi bài là người đó thua. Đã vậy P.còn chơi dại nữa. Chuyên gia đốt pháo rồi ném vào người khác cho nổ chơi! Một lần, “Hãm tài” đốt pháo ném vào người C., C. khóc còn “Hãm tài” cười ha hả. Đang cười thì bị anh của C. là H. đưa nguyên viên pháo trung vào…mồm. Đoàng! “Hãm tài” khóc, khói từ trong mồm bay ra…
Hình ảnh này thiệt không thể quên!
13/11/2004
__________________________



Phượng Các
#4 Posted : Sunday, November 14, 2004 2:31:50 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Nếu mà dân Việt Nam thuộc lọai thượng tôn luật pháp thì chắc chính quyền sẽ cho đốt pháo. Chẳng hạn cho mỗi nhà chỉ được đốt nhiều nhất là một thuớc pháo thôi thì có lẽ cũng được. Đàng này mấy cái nhà lầu chơi bạo đốt một dây dài từ trên lầu cao thả xuống đất, khói um trời um đất. Năm cuối cùng được đốt pháo là năm tui về VN ăn Tết, chèn ơi, tui sợ quá xá sợ cho cái nước khói diêm sinh mịt mù. Chạy lên tuốt sân thương ở lầu ba mà ngửa mặt hít lấy khí trời mà còn thấy chịu hổng nổi. Nhà ở phố thì san sát, không cửa sổ, gặp mấy người già cả ở bên trong thì có mà chết ngạt. Lại còn thêm nông nổi dây pháo nhà mình đang đốt ngon lành thì có một đám cướp cạn ở đâu chạy lại giật lấy cái dây pháo tỉnh bơ như ruồi. Nhà tui có mấy tên con trai vậy mà thấy mặt mấy thằng cốt đột đó y như cô hồn nên ai cũng ngán, không lẽ giao thừa lại đi oánh lộn cho ôm đầu máu vô nhà thương hay sao. Chán mớ đời!
linhvang
#5 Posted : Sunday, November 14, 2004 4:53:54 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

không lẽ giao thừa lại đi oánh lộn cho ôm đầu máu vô nhà thương hay sao. Chán mớ đời!


Big Smile
Kinh Kha
#6 Posted : Tuesday, November 16, 2004 12:18:53 AM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Các anh loi choi trong xóm không đứa nào không làm pháo. Làm pháo dễ lắm! Chỉ cần giấy báo, một cái lõi, thuốc và ngòi pháo. Hai thứ đầu nhà nào cũng có. Thuốc và ngòi thì mua ở Gò Vấp.
Làm pháo cốt yếu ở chỗ thân pháo phải thật chặt. Khi đó, thuốc pháo mới tạo được sức ép phá tung thân và gây nổ. Để đạt được điều này, thường các anh lấy một tấm ván đạt lên viên pháo, bọn con nít như tôi được ngồi lên trên rồi các anh dùng sức lăn viên pháo đi. Sức nặng của tụi tôi làm pháo chặt lại. Khi pháo chặt rồi thì bít chặt một đầu, nhồi thuốc vào. Sau cùng là đưa ngòi vào.
Đứa nào cũng muốn pháo của mình là bự nhất. Kỷ lục làm pháo thuộc về anh "Cay". Lõi pháo bằng cỡ ống 27, thân pháo cỡ bình dầu ăn (loại bự (2 lít?), có quai cầm!). Anh "Cay" dùng hết...8 lạng thuốc pháo. Đêm giao thừa, anh đem pháo ra đường, ngay trước công an phường đốt. Nhìn viên "đại pháo" đó là bà con đi đường dừng lại hết. Tiếng nổ lớn đến độ công an phường nhốn nháo! Họ "triển khai đội hình" truy bắt. Anh "Cay" chạy vào nhà tôi. Anh thay áo của anh tôi rồi về nhà. Vô sự!
Sáng hôm sau tụi tôi mới thấy mặt đường ngay đó lõm hẳn xuống.
16/11/2004
_________
Vi_Hoang
#7 Posted : Friday, November 19, 2004 11:58:11 AM(UTC)
Vi_Hoang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,407
Points: 48
Woman
Location: California, Santa An a

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Gởi bởi Phượng Các

quote:

Năm cuối cùng được đốt pháo là năm tui về VN ăn Tết, chèn ơi, tui sợ quá xá sợ cho cái nước khói diêm sinh mịt mù. Chạy lên tuốt sân thương ở lầu ba mà ngửa mặt hít lấy khí trời mà còn thấy chịu hổng nổi.



Hình như năm đó là năm 94. VH cũng về VN ăn Tết. Sáng 30, sau khi goi bánh Tét bỏ vào nồi nấu xong thì đi chợ Tết vui thật là vui. Ngòai đường ở đâu cũng là Hoa và Mứt, nhiếu đến thế mà không hiểu sai người ta tiêu thụ cũng hết! Mua 3 phong pháo, nhờ ngườ ta kết lại với nhau thành 1 phong dài về treo trên sân thượng để chờ đúng giao thừa.
Buổi tối ngồi chụm lửa cho nồi bánh Tét thật là vui. Mấy chị em đều tề tựu về nhà, mái nhà kỷ niệm của thời tho ấu. Nhìn lửa reo vui, trong lòng cảm thấy vui lây, nhưng nhìn lại cha mẹ già thì lại cảm thấy buồn, không biết còn được bao nhiêu cái Tết mình còn cha mẹ nũa đây.
Đứa em mua về 1 bịch khoai lang, vậy là chúng tôi thi nhau lùi vào trong đống than đỏ rực rồi vừa thổi vừa ăn. vui quá.
Má tôi vớt trước 1 ít bánh ú, chúng tôi xử ngay tại chổ ( cho nên mỗi lần về VN là tôi lên cân, cái gì cũng ăn, can hổng nổi); thằng em trai thì vứa ăn vừa canh đồng hồ. Vừa thấy 2 cây kim nhập vào nhau là nó dzớt ngay cây củi đang nấu bánh tét châm vào ngòi pháo từ trên cao xuống, tiếng nổ dòn tan cọng thêm tiếng reo vui của mấy đứa cháu. Nhìn lại thấy ba tôi thật là tôi nghiệp, ông vừa bịt tai vừa nhăn mặt, thấy tôi nhìn, ông lắc đầu nói:
-Tụi bay đốt pháo thì đưa tiền tao đốt sướng hơn, khỏi mất công đi mua.
Ba tôi là người rất là thực tế, ông rất ghét các chuyên như đốt pháo hay gởi thiệp cho nhau vào những dịp như Giáng sinh hay Tết....
Tôi lại vuốt lưng ông nói thầm:
-Kệ đi ba, lâu lâu cho tụi nó vui 1 bửa!
Đốt pháo xong, chúng tôi xách xe chạy ra đường; mà hình như mọi người đều tràn ra đường, Ngòai đường người ta bày bàn cúng tất niên, tiếng pháo vẫn còn rền vang, chúng tôi đi như đi trong sương mù, vui thật là vui, chắc không bao giờ còn được những ngày vui như vậy nữa......
Phượng Các
#8 Posted : Friday, November 19, 2004 5:17:05 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
trong lòng cảm thấy vui lây, nhưng nhìn lại cha mẹ già thì lại cảm thấy buồn, không biết còn được bao nhiêu cái Tết mình còn cha mẹ nũa đây.



Chị nói đúng, đúng một cách xót xa, khi chúng ta càng lớn, càng nhìn thấy cha mẹ già đi thì trên đời này không còn có chi làm cho vui được nữa. Tất cả các chuyện vui chỉ là gượng gạo, nhất là lại khi cha mẹ còn ở quê nhà, tới tết là cứ mong đứa này đứa nọ về quê, nhưng hỡi ơi, nợ áo cơm sao mà gay go quá. Cứ nhiều khi ngẫm nghĩ, tại làm sao thân ta cứ trói buộc trong các thói quen và tiện nghi và luật lệ xã hội ràng buộc - ta có thực sự tự do hay không? Cái gì ngăn ta không dám buông hết tất cả các dây nhợ thằng thúc này, để tung hê hết tất cả mà trở lại mái nhà xưa, vĩnh viễn không rời xa một phút giây nào nữa..... Hỡi ơi, cái yếu đuối của con người......
Kinh Kha
#9 Posted : Wednesday, November 24, 2004 2:13:35 AM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Tôi học cũng tương đối khá, nhưng hiếm khi được hạng nhất lớp. Suốt 5 năm cấp 1, hạng nhất lớp tôi thường thuộc về cô bạn tên là Bảo Hòa. Cô bạn này có khuôn mặt rất sáng sủa và hiền lành.
Hạng I duy nhất mà tôi có là HK1 năm lớp 3. Mẹ tôi thưởng tôi bằng cách dẫn tôi ra quán xôi chè ở gần rạp Đại Lợi. Hôm đó tôi ăn một đĩa xôi màu đen. Không phải là xôi đậu đen mà là nếp màu đen(???), trên có dừa và đường cát. Ngon dễ sợ!
Bây giờ mỗi lần thấy ai ăn hoặc thấy ai bán món xôi này, tôi lại nhớ đến ngày hôm đó...
___________
Kinh Kha
#10 Posted : Saturday, December 4, 2004 4:12:08 PM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Năm học lớp 5, mình còn khờ lắm. Hôm đó đi học về ngang qua nhà của thằng kia (quên tên rồi). Tự nhiên nó cầm một vật gì đó đen đen dí vào tay mình. Về tới nhà thấy ngứa ngứa, càng gãi càng ngứa! Kể lại cho bố nghe thì biết là nó chơi "mắt mèo", lọai này dính vào lông, vào da, ngứa gãi không hết. Phải lấy alcol rửa sạch, hơ lửa mới hết được. Làm vừa xong thì thấy có người gọi cửa,
- con ông với thằng "Cay" 2 đứa đánh con tôi nè.
(thằng "kia" đang đứng khóc)
- S, tại sao mày đánh nó.
- Dạ, tại nó bôi mắt mèo lên thằng Đ, con rủ thằng Cay đánh nó.
- Con tôi đi học về bị con ông phá, nó là anh nó binh em là đúng rồi.
Lần đầu tiên bố binh con cái khi con cái đánh lộn ngòai đường!
Kinh Kha
#11 Posted : Saturday, December 25, 2004 3:14:10 PM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Gia đình đông con, mỗi người một cá tính thì cho dù cùng một nền giáo dục vẫn có ngừơi này người kia...
Bạn của bố tới nhà chơi, cả đám không đứa nào chào hỏi cả.
Khách về, bố bắt xếp hàng từ nhỏ đến lớn
_ Lần sau, nếu có bạn của bố tới chơi thì phải đứng dậy, khoanh tay nói "Chào bác,", nhắc lại coi
Nếu khách đến thì làm sao
Từ người thứ nhất đến người thứ năm lần lượt "Dạ, chào bác"
Tới anh S. "con không chào" (!)

Công nhận lì thiệt!!!
Bây giờ nghề nghiệp, vợ con ổn định rồi vẫn chứng nào tật nấy. Bướng. Lì. Ham đánh nhau.
Kinh Kha
#12 Posted : Monday, January 24, 2005 12:03:37 AM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

Trước khi nhà nước cấm đốt pháo thì xóm tôi đã tiến bộ không làm pháo nữa. Công đầu trong vụ này là nhờ anh em "Cay lùn" và "Chi đần"
Hôm đó anh Cay đang làm pháo đùng. Nhỏ thôi, đường kính cỡ chai Coca. Thuốc pháo mới cho vào được một nửa viên. Khi cho thuốc vào thì có ít thuốc rơi vãi trên miệng viên pháo. Anh của Cay là "Chi đần" thấy tiếc nên cầm nhang đốt lượng thuốc pháo dư đó...
Tôi đang ngồi trong nhà thì nghe một tiếng nổ thật lớn. Khói từ cửa sổ nhà kế tuôn ra. Có tiếng la thất thanh
"Cay ơi, chết mày rồi, viên pháo của mày nổ!" (!!!)
****************
Phần giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ của anh Chi giờ vẫn còn đường sẹo dài. Ngón tay cái của anh không thể cử động được. Lạ lùng nhất là anh bị téc tay mà anh lại la "Cay ơi chết mày rồi". Dù sao thì cũng nhờ anh mà xóm tôi bỏ luôn vụ làm pháo.
Kinh Kha
#13 Posted : Saturday, February 5, 2005 8:16:47 PM(UTC)
Kinh Kha

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 30
Points: 0

27 Tết. Gói bánh chưng
Thường thì 3 nhà là nhà tôi, chú Nguyên và bác Tân gói chung, nấu chung một nồi. Năm cao điểm lên đến 60 cái/3 nhà.
Phái nữ dậy sớm, làm công tác chuẩn bị như nấu đậu xanh, ướp thịt, vo nếp, rửa lá... Đến khoảng 9 giờ bắt đầu gói bánh. Mỗi nhà cử vài người đại diện gói. Bố tôi và anh Cả, chú Nguyên và 2 con trai lớn, các anh nhà bác Tân. Chủ yếu việc gói bánh là do nam đảm nhiệm. Đám lau chau tụi tôi thì ngồi lau lá giong, sắp sẵn nguyên, vật liệu. Công đoạn gói một cái bánh chưng gồm: Đặt bốn cái lạt dưới khuôn, sắp lá, đổ một bát nếp, một bát đậu xanh, sắp thịt vào, rồi lại đậu xanh, và nếp. Sau cùng là gói lại, buộc chặt bằng lạt.
Đặc biệt là khi gói xong tiêu chuẩn mỗi nhà, lúc nào cũng còn dư vật liệu. Tất cả những thứ còn dư được gói chung lại làm thành cái bánh "cóc". Cái bánh cóc có thể là rất nhiều thịt, ít đậu và nếp. Cũng có khi đầy ắp nếp và đậu, không thịt... Nhưng cái bánh cóc khi vớt ra được ăn ngay và luôn là cái ngon nhất!
Khoảng 6h chiều là xong việc gói bánh. Lúc đó thì củi và nồi cũng đã sẵn sàng. Bắt đầu nấu.
Tôi chưa bao giờ thức nổi suốt đêm canh bánh chưng. Chừng 11h là "hết mát". Lúc nào cũng vậy, chỉ mình mẹ tôi là canh tới sáng. Ngay cả 2 "cổ đông" còn lại cũng không có đại biểu nào thức như mẹ tôi.
Có một năm mà tôi không thể quên. Năm đó, trong khi nấu bánh thì anh N. "nhôm" rủ bọn tôi đi ăn cắp hoa. Anh N. "nhôm" là chuyên gia "chôm đồ nhà -chà đồ nhôm" nên có biệt danh trên. Tụi tôi ngồi ở tiệm bán hoa rất lâu. Đến khi anh N. phát lệnh tấn công là tụi tôi nhào vô, mỗi đứa một giỏ chạy. Tôi năm đó còn nhỏ lắm. Chạy ngang qua nhà người ta thì chủ nhà hỏi "hoa ở đâu vậy?" Phần hoảng, phần cũng hết hơi rồi, tôi thả chậu hoa ngay trước nhà ông đó "dạ, của bác" rồi chạy về luôn.
Sáng sớm hôm sau thì bánh chín. Bánh được vớt ra, đặt trên mặt bàn đã được lau sạch. Dùng cái thớt hoặc tấm ván ép cho hết nước. Và cất bánh dưới gầm giường...
Thời bao cấp, thiếu ăn, cả năm chỉ có ngày tết là ăn uống thỏai mái. Ăn 20 chục cái bánh chưng ngon lành. Bây giờ thì nhìn thấy bánh đã ngán. Mua 2 cái để lay lắt mấy ngày tết không hết. Việc nấu bánh cũng bỏ từ lâu. Mà tết không có bánh chưng vẫn không được. Bởi vì "cây nêu,...bánh chưng xanh". Không bánh chưng, không pháo, thật sự ngày tết trôi qua rất tẻ nhạt. Hay là càng lớn, càng thấy tẻ nhạt?
Users browsing this topic
Guest (5)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.