Chị Lan Chi à ơi, Huệ nhỏ hơn chị hai tuổi đó vì ra trường sau chị hai năm. Chị buồn làm Huệ thấy bối rối. Đừng buồn nữa nha. Huệ có thể làm sao cho chị bớt buồn không? Chị ơi, sau 75 Huệ mất hết tất cả, bị lấy mất nhà, bị đuổi ra khỏi nhà, sang đây hai bàn tay trắng, phải bắt đầu lại từ con số không. Chỗ này khi Huệ mới đến xem thì chỉ là đồng không, mông quạnh, chỉ có năm sáu nhà mới mọc lơ thơ, rải rác. Vườn nhà Huệ lúc mới đầu là một miếng đất ở cuối chân đồi, đất mềm chuồi đi đâu hết cả, chỉ còn lại có đá, và đá, và đá, đá lớn, đá nhỏ. Sáng, trưa, chiều, tối, đêm, khuya, Huệ ở ngoài vườn đào cuốc, moi đá lên, đổ đất xuống, đẩy xe, xúc đất, tưới nước, tay phải chai, tay trái nám, móng tay, móng chân đất không là đất...ôi thôi bao nhiêu nỗi. Người ta thì quần áo đẹp, nữ trang, Huệ chỉ toàn là đi mua đá, mua bao đất và mua phân bò. Mỗi lần ai cho chọn quà, Huệ lí nhí xin planting mix (đất trồng cây trộn sẵn trong bao) và...cow manure (phân bò gần khô). Hai năm đầu tiên không có hệ thống tưới, Huệ phải làm thời khóa biểu chia ra mỗi ngày đi làm về kéo dây tưới nước cho cây, hai tiếng cho phía này rồi phía kia, hôm sau lại theo thời khóa biểu tưới những chỗ khác. Mùa nắng, có những hôm khuya 11 giờ, 12 giờ đêm, Huệ trốn ra vườn tưới cho cây khỏi khát nước, chết khô. Huệ vừa tưới trong bóng tối vừa thụp đầu tránh sự chú ý của hàng xóm và người qua lại, sợ hàng xóm tưởng mình khùng hay người lạ có thể tấn công. Bây giờ hoa lá tốt tươi, Huệ mới có thể xoa tay, nâng tách trà lên, thở ra và nhìn ngắm công sức lao động của mình được đền bù.
Huệ trở vào làm việc lại nha chị. Mời chị vào xem, còn có rất nhiều hoa và cảnh vườn rất đẹp của các chị em khác đăng trong mục này. Huệ chào chị Lan Chi.