Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

4 Pages123>»
Truyện ngắn: Võ thị Trúc Giang - Lúa 9
Lúa 9
#1 Posted : Monday, February 11, 2008 4:00:00 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Nhớ nhà đêm Giao Thừa


Tôi biết chứ, hể sau Giáng Sinh là đến Tết Tây, sau Tết Tây là đến Tết của người Việt mình. Không khí Giáng sinh nhộn nhịp đèn đuốc sáng choang nhạc rền vang khắp góc phố, tôi yêu không khí Noel của Âu châu lắm, nếu mà tôi phải đi xa Âu châu luôn, chắc chắn là tôi rất nhớ cảnh ấy. Ngày lễ Noel nhiều người được nghỉ cho nên người mình bên này dần dà quen vào lối sống đó.

Nhưng đến Tết Việt nam, chỉ mình mới biết thôi chứ người Âu Tây họ biết gì mình đang buồn nhớ kỷ niệm xưa, cho nên gia đình tụ tập lại đầy đủ vào dịp Tết Nguyên Đán cũng là điều khó làm.

Cứ mỗi lần Xuân về là tôi nhớ nhà, cơn nhớ nhà nhức nhối buốt trái tim khiến tôi buồn và tôi cầu mong cho nỗi buồn chóng qua nhanh. Nỗi buồn vì nhớ nhà hay nỗi buồn vì nhớ người yêu đều làm ta buốt giá trái tim như nhau, mỗi khi buồn tôi cầu mong cho nỗi buồn ấy chóng qua mau, nhưng sao tôi lại cứ ôm lấy nó mà nhớ, và cứ thế là nỗi buồn cứ bủa vây theo tôi mà lặp đi lặp lại, hình như Nhớ đã là hơi thở của tôi rồi khi nào.

Thường thường vì bận rộn tôi cố lãng quên cái biên giới giữa Nhà và Nhà, vì hiện nay Nhà của tôi là bên trời Âu Châu này chứ không phải là ở bên Việt nam nữa, nhưng chữ Nhà nó thể hiện nơi đây nhiều kỷ niệm về mái nhà với cha mẹ anh chị em họ hàng bạn bè làng xóm sum họp vui vầy ngày Tết, điều đó làm cho nỗi nhớ in khắc trong ký ức, có lẽ càng về lớn tuổi người ta lại càng có khuynh hướng nhớ về tuổi ấu thơ nhiều hơn.

Mấy hôm vừa qua có nhiều lúc vì buồn quá tôi mong cho cơn buồn qua mau, tôi chạy lung tung từ diễn đàn này sang diễn đàn khác, làm hết việc này đến việc kia, quen hết người này đến khác, làm bài thơ này đến bài thơ khác, tùy bút này đến bài tùy bút khác, nhưng khi đọc lại nó lại giống nhau như thế, tôi tưởng với thời gian tôi sẽ già dặn đi, trái tim tôi nát nhầu tôi sẽ cứng rắn hơn khi xưa chứ, nào ngờ tôi đã lầm với chính tôi. Con người tôi không thay đổi, chỉ có đi loanh quanh cho nên mỏi mệt thêm thôi và thèm giây phút tĩnh lặng để thấy hạnh phúc thật ngắn ngủi cho mình và rồi tôi lại cảm thấy sợ hãi vì cái không gian quá vắng vẻ bơ vơ của chính mình. Lúc nào tôi cũng tự mâu thuẫn với chính mình.

Cuối cùng tôi đã phải tin rằng trên đời này không gì thoát ra khỏi định mệnh, cái định mệnh đó chi phối cả đời người, rồi nhiều khi tự hỏi tại sao ta bỏ Nhà ra đi để nhớ, tại sao hai người yêu nhau lại xa nhau để nhớ thương ? tại sao ta cứ ôm lấy chữ nhớ mặc dù nó làm cho mình khổ...?

Nhiều lúc tôi nghĩ chỉ rất đơn giản là ý thức để tận hưởng thứ hạnh phúc mình đang có, và đã rất nhiều lần tôi thấy hạnh phúc mà tôi đang tận hưởng đây là nỗi Nhớ mà tôi ôm ấp trong lòng, mà mỗi khi nhớ về nó đều làm hồn tôi ấm áp. Cũng giống như khi nghĩ về người yêu, dù không có mặt người cũng hiện hữu trong ký ức tâm tư tôi réo gọi, người trong nỗi nhớ vô tình đã hòa nhập với tôi thành một từ kiếp nào.

Tôi cũng nhận thấy càng về sau càng lớn thời gian đi càng nhanh, người ta đối diện với cái chết gần hơn thì phải. Nhìn hình ảnh háo hức bên nhà đón Tết làm tôi thêm xót xa, nhưng tôi biết giả sử khi tôi đang đứng bên nhà tôi lại hồi tưởng lại bên này, trong không khí thiêng liêng của đêm Giao thừa tôi sẽ khóc nhớ mẹ tôi quắc quay vì bà không còn nữa, tôi về bên nhà làm gì có gặp lại mẹ đâu ! Tôi đu đưa giữa hai Nhà, Bên Đây và Bên Đó rồi đau khổ khi chính mình không dám toàn quyền quyết định cho đời mình như mình muốn, nên đổ thừa cho định mệnh. Thật bất hạnh cho tôi làm sao.

Đêm Giao thừa năm nay tôi cũng sẽ làm cái việc đốt nhang trên bàn thờ ông bà cha mẹ, rồi sẽ tự bước ra ngoài sân xông đất nhà mình trong không khí lạnh buốt của mùa đông Âu châu, chả thấy đâu là ngày mồng một Tết, có chăng chỉ là sự tưởng tượng ra mà thôi.

Cứ mỗi lần Xuân về là tôi nhớ nhà, cơn nhớ nhà nhức nhối buốt trái tim khiến tôi buồn và tôi cầu mong cho nỗi buồn chóng qua nhanh. Rồi tôi biết thời gian qua nhanh chừng nào thì tuổi đời ta sẽ rút ngắn đi chừng ấy, thời gian yêu thương của ta sẽ thu hẹp lại và kết thúc cuối đời người là một cái chết chờ ta. Ta sẽ không hối tiếc vì đã phung phí hơi thở mình dành riêng cho yêu thương.

Và Quê Hương cũng sẽ thế. Mình còn tiếc nuối nên cố ôm nỗi nhớ mang theo…



Võ thị Trúc Giang - Lúa 9

16 Feb. 07


Lúa 9
#2 Posted : Tuesday, February 12, 2008 5:59:48 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0



Chờ đêm tối về...


Hình chụp vào tháng 5 năm 1968 trong cuộc tổng công-kích Tết Mậu Thân tại Quận 8 ở Saigon. Một người lính VNCH quỳ bên cạnh xác chết của một thường dân xấu số.
(HÌNH ẢNH: VNCTLS sưu tầm)


Người Việt mình hay nhạy cảm với cụm từ „làm chính trị„ tôi chợt nhớ tới ba tôi khi xưa khi người còn sống, cũng có hành vi gọi nôm na là chính trị tâm lý chiến ...

Năm đó hình như là trước Tết Mậu Thân. Tôi nhớ rất rõ vì cái nhà trong Thất Cao Đài của tôi còn nguyên chưa bị bỏ bom đìa, tất cả như mới ngày hôm qua trong trí nhớ mình. Năm đó loạn lạc, có nguyên một sư đoàn 7 đóng sau nhà tôi mé vườn ráp ranh với cô hàng xóm tên gì tôi quên tên rồi, đại khái là hai vườn nằm sát ranh nhau. Đêm đó từ bên kia vườn hàng xóm có tên VC cảm tử cầm quả lựu đạn dự định ném làm nổ tung ổ súng đại liên của sư đoàn 7 đang đóng. Hai bên „xáp lá cà „ súng tỉa lên đạn bay véo véo sau vườn, xuyên qua cửa sổ thấy đạn tóe lửa bay trên trời. Ba mẹ tôi bắt mấy đứa con nít chúng tôi chui hết xuống hầm trú thân. Cái hầm thời đó ba cho xây kiên cố lắm, dày độ chừng nửa mét, giữa hai bức tường ba cho người đổ cát đầy ấp, bên trên mặt hầm là 4 miếng nệm mút chất cao chồng lên nhau. Nghĩa là trốn dưới hầm sâu dưới lòng đất ấy bảo đảm súng hay nổ plastic đạn sẽ né chúng tôi. Lúc đó tôi nghĩ thế.

Trong khi chúng tôi chui rút xuống hầm, chị tôi, con gái mới lớn đang biết yêu, lo cho người yêu mình ngoài sau vườn, chị mới len lén kéo cái chốt cửa sổ hé hé dòm ra ngoài hè, xem động tĩnh ra sao, bỗng có tiếng anh lính nào đó quát to:

- Để yên ! Mở cửa là ta bắn liền !

Một trong các anh ấy là người yêu của chị tôi. Họ mới quen trong thời gian sư đoàn 7 đóng tại khu vườn này. Cũng khá lâu để tình quân dân nẫy nở. Ban ngày thì những anh lính ấy là bạn của gia đình tôi, sau khi các anh đi hành quân về hay nấu nướng, nghỉ chân sau mé vườn, tâm sự thân tình là bạn dân, trông các anh lính mặt trẻ măng non chẹt ấy, nhưng ban đêm khi hai bên đụng trận tự dưng một tiếng động khẽ cũng làm các anh cảnh tĩnh và ngờ vực. Mẹ tôi sợ hãi lồm cồm bò ra khỏi hầm kéo chị tôi xuống trở lại, chị khi ấy mới có 17 tuổi, xuống hầm mẹ còn ký vào đầu cho mấy cái bảo:

- Đồ ngu nè, may là chưa ăn đạn nghe con!!

Kết quả là sáng sớm ngày hôm sau quang cảnh điêu tàn, mấy cây dừa dây chuối đổ ngả nghiêng, nhưng mấy đứa trẻ thơ mừng rỡ chạy giỡn nô đùa với nhau ngoài sân, chúng quên nhanh lắm, miễn sao đừng ép chúng trốn hoài trong hầm ngộp thở là chúng khoái rồi. Tôi chạy tung tăng theo tụi con nít hàng xóm, chợt thấy bên lề đường bà con nhốn nháo, bu đông đen nghẹt…Tò mò tụi con nít xúm lại coi, bỗng một thằng hét to:

- Ui cha mẹ uiii, rồi nó co rúm vai lại, ôm lấy miệng, mặt tái mét chạy đi chỗ khác ói … " Đó là một cái xác chết tụi bây ơiii, chạy lẹ hổng thui ổng đứng dậy đuổi theo mình bi giờ á !"

Đám con nít tụi tôi mặt mày xanh lét chạy đi không dám dòm coi Việt cộng nhìn ra làm sao. Người ta chỉ nghe chứ chưa biết Việt cộng là ai ra sao mà ghê quá vậy! Đám đông người lớn ấy, bất kể lính tráng hay thường dân người gánh hàng rong, phu quét chợ, dần dần giải tán. Đó là xác anh Việt cộng nằm vùng đêm qua dám to gan bò vào định phá ổ đại liên của sư đoàn đang đóng mé vườn sát con kinh. Một viên đạn xuyên ngang tim hay sao đó nên anh ta mất máu và chết mặt mày xanh lè. Người ốm nhom. Quân đội an ninh chưa cho di tản xác anh ta vội, họ còn để đấy nhữ xem thân nhân trong vùng ai ra nhận xác. Nhưng chờ mãi không thấy thân nhân nào ra nhận xác, buổi trưa nắng xế, ba tôi với tư cách chủ đất, con của ông cũng là sĩ quan trong quân đội, ba tôi nói:

- Thôi các anh cho "ba" xin, đem cái xác đi chôn, để xác nằm lây lất ruồi bu không tốt cho quân mình, cho phép ba đem chôn trên đất nhà nhá …mọi sự rồi hậu tính.

Mấy anh sĩ quan quốc gia ưng thuận. Tôi thấy ba gọi ông hai Lũy, làm vườn tin cậy lâu năm của gia đình, lấy chiếu cuốn xác anh ta lại, bỏ vô hòm, lấy xe đẩy kéo về trên Bình Nguyên, chôn cất đơn giản trong đất nhà mình. Trong trí nhớ tôi chỉ còn nhớ có thế. Và hình như về sau này, nghe kể lại là cái mộ phần ấy có người len lén vào đào lỗ ăn cắp xác con mình đem đi mất.

Với trí óc non nớt trẻ thơ của tôi chỉ còn mài mại, cũng đủ làm tôi nổi da gà khi nghĩ tới: Một người mẹ đau khổ nào đó chờ đêm tối âm thầm vào nghĩa địa cướp xác con mình về. Ngẫm thật là buồn ! Ôi chiến tranh ơi thân phận nước tôi!

Dân mình dưới quê nghèo quá lại ít học có ai ham làm chi chính trị nhỉ. Họ có hiểu gì là chính trị đâu! Ai là người âm mưu xúi bảo họ lâm vào con đường hy sinh quên luôn thân mình như thế ấy nhỉ?

Các anh trai tôi cũng như đông đảo con trai miền Nam trước biến cố 75 đều bỏ áo thư sinh đi lính quốc gia cầm súng gìn giữ quê hương. Sau 75 bị cầm tù, người thì thoát thác xuống biển, họ có làm chính trị không nhỉ?

Hiện nay xa quê hương nhớ nhà họ tập họp gây cứu trợ giúp người trong nước, họ đi biểu tình đòi thả tự do và các nhà lãnh đạo tinh thần, những người dân yêu chuộng tự do dân chủ đang bị bắt bớ trong nước. Hành động đó có phải là hành động chính trị không ta? Cho ai nhỉ?

Hay là ngồi gõ ghi lại kỷ niệm thời ấu thơ như tôi đang làm cũng là hành vi chính trị đáng bị cấm đoán à? Chính trị là gì mà ghê thế nhỉ ???



Võ thị Trúc Giang - Lúa 9


26.10.07


Lúa 9
#3 Posted : Tuesday, February 12, 2008 6:09:19 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Ờ..Ờ....Làm quen hả, phiền quá đi !!!


Hai chị em Mắt Trái và Mắt Phải ngồi trò chuyện với nhau chơi...

- Mắt Phải à, hôm qua có người viết thư làm quen, mà tánh con người ta lúc thì thích vui vẻ, lúc thì thích yên lặng một mình, nếu như lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt thì ta chịu chắc hổng nổi...

- Ừa ta cũng vậy, mi noái đến hai chữ Làm Quen sao tự dưng ta cũng đâm ra sờ sợ, hãi thì đúng hơn, thói đời dạy cho mình phải dè dặt mà đi, lần dò mà đi, đừng nên tin người quá mà toi mạng...

- Ai muốn làm quen hai đứa mình dzị ? Họ làm gì mà mình toi mạng vậy cà, mi noái nghe ghê !!!? mi chớ có nghi ngờ quá làm mất đi cái tính tự tin dễ yêu trời cho của mình đấy nhé...

- Ừ một người trong diễn đàn khác ...đọc bài của mình rồi gửi thư làm quen, còn hỏi ý kiến có cho người đó lấy bài Chim Kêu Nỗi Nhớ Nhà của mình đăng báo nào đó ở bên nhà...

- Trời thiệt vậy sao ? người đó ở bên nhà à ?? hmm mi nên hãnh diện chứ, vì độc giả thích họ mới khen và muốn phổ biến tiếp cho mình chứ …
- nếu giản đơn như mi noái thì đâu có chuyện, đàng này phức tạp chứ chẳng chơi à ...
- (gãi đầu lia lịa...) khó quá...mi noái cho ta hiểu coi quỷ ! úp úp mở mở sốt cả ruột rồi nè..
- vãnh tai nghe nè, hùi đó ta dìa bển, nhóm họp bạn cũ trường cũ ăn uống ca hát, thì có một chị léng phéng đến gần ta, …tặng cho ta tờ báo…
- kể lẹ chút được hôn dông dài tốn xăng, sốt cả ruột…
- từ từ chứ quỷ sứ ! ừa chị tặng cho ta tờ báo tên là Sài Gòn Giải Phóng.
- ? ??? Ồ thế à ?? rồi sao nữa, tặng mi để chi ?
- để mình lấy hai con mắt trái mắt phải ra đọc chứ chi ?? vô duyên, hỏi vậy mà cũng hỏi !! chị còn noái: „ Chị có rảnh thì viết bài cho báo SGGP nha ! „
-....ui cha...khó khó khó à nha...lạng quạng thì bị ăn nón cối chứ chẳng chơi! Sống hải ngoại mà viết cho SGGP ?
- À há bi giờ ta thấy mi thông manh chút chút rùi đó...noái tý xíu mi hiểu nhiều.. đáng khen.
- (chớp chớp lông mi...noái ) ta theo mi một hồi thì cũng phải giỏi chút chớ ...sao mi chê ta hoài vậy quỷ !! Rồi ai làm quen ai làm sao mà nhà mi sợ toi mạng cùi ?
- ủa vẫn chưa hiểu nữa à ?
Lắc đầu ngoầy nguậy noái:
- Chưa !
- này nhé, cái anh chàng nào đó, viết thư cho ta, tả cảnh tả tình chừng như thân thiết lắm, biết cả tông ti họ hàng nhà mình ở bển nữa ...
- thì dân cùng xứ biết nhau ráo trọi. Ai biểu mi cứ rãi lông ngỗng cho Sơn Tinh -Thủy Tinh mò theo kiếm chi ?
- quỷ sứ ! ăn noái đường hoàng hổng có giỡn nghen, ta đương noái chuyện nghiêm chỉnh à..
- ủa ta vưỡn nghiêm chỉnh đấy chớ ! chứ gì nữa, trong mấy diễn đàn hải ngoại cũng có người nhận diện ra mi mà !! Thui kể tiếp đi...
- ổng đọc bài ta gửi ở mấy diễn đàn á...
- à giống như hổm có người kể chuyện ai cắp bài người khác cạo sửa rồi dán tên mình vô đăng diễn đàn khác phải hôn ?
- ừ mà hổng phải dzị ! cái này họ viết thư hỏi đường hoàng...tuy nhiên ta vưỡn lo ...
- mi lo con bò trắng răng ?
- quỷ sứ ! ta lo thiệt mà !
- lo cái gì sao hỏng noái ! ta sốt cả ruột, tội nghiệp cái bụng đau dạ dày của ta…
- noái cho nghe nè, ta lo là lo, họ lên tiếng xin mấy bài ơn cha nghĩa mẹ, những bài thơ tình yêu tình cảm " loãng moạn " của tụi mình viết ngoài này, lấy ra in đăng tải trong nước, nhìn thì vô tội vạ thiệt, mình chẳng hay biết gì ráo, rồi bà con hải ngoại này này, dìa bển vô tình đọc phải, nhảy lên đong đỏng, bà con mình nhạy cảm lắm mi à, bên này chụp qua bên kia thảy lại,...…mi có thấy bài viết giấy trắng mực đen là con dao hai lưỡi của đường đi chính chị chính em của dân mình chưa ?
- chưa !!!!!!!!!!!!!!
- trời ời là trời…rõ ngố !!! ngố từ trong ngố ra mà !!! sao mà nhà mi ăn cám xú …
- ê hỏng có noái nặng nhe nhỏ !! bộ ….heo sao mà ăn cám xú chứ hả ? ….
- với mi ta phải noái thẳng móng heo mi mới hiểu hay sao á ! noái mé mé mong mi hiểu ngầm chắc tới tết Gò Công, ủa hỏng phải Công Gô. Noái lần nữa nè: dù gì khi họ đăng tải bài của mình, ghi tên xuất xứ của mình là hình thức phổ biến dùm cho mình, mình cảm ơn họ, nhưng…cái nhưng là nguy hiểm nhất nè, họ có mục đích tạo chia rẻ giới cầm bút hải ngoại, ai giao lưu văn hóa với báo chí trong nước, là lẽ đương nhiên bị nhóm người Việt hải ngoại đặt vấn đề chụp cho cái nón cối bự chảng làm mất sự tin tưởng lẫn nhau ! Mi hỏng thấy truyền hình báo chí nhắc tới hoài đó sao ?
- À vậy mi dè dặt sợ họ dụng chiêu đó để chia rẻ bạn hải ngoại với mi à …?
- Hmmm Có lẽ vậy ? nhưng…một khi bài mình suy nghĩ rồi đặt bút viết thì phải can đảm chấp nhận cho dù người đọc đang sống nơi đâu, bài đăng báo hay diễn đàn là người đọc tự do lựa chọn đọc chứ đâu phải kiểm soát giới hạn người đọc là trong hay ngoài nước….
- ê Mắt Phải ơi…
- gì
- ta sợ cho mi đó ..
- sợ gì ?? noái làm ta lo dzị mi..
- ta sợ mi rãi lông ngỗng nữa, mai mốt thầy giáo Gioan 23 kiếm ra mi cho coi…mi chạy đàng trời cũng không khỏi nắng mà..
- thế ta làm sao giờ ? chui xuống biển nhá ?
- Ô Ồ …xuống biển gặp Sóng càng khổ hơn …
- Ờ Ờ ờ làm quen hả, phiền quá đi …


Võ thị Trúc Giang - Lúa 9


19.04.07

Lúa 9
#4 Posted : Tuesday, February 12, 2008 6:44:05 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0



Cây cầu dừa mang tên BìnhAn



BìnhAn đi ngang qua cây cầu bắt ngang sông nhà cậu Ba nó, cây cầu hồi trước bắt bằng thân dừa nay má nó sau bao nhiêu năm làm cô giáo làng dành dụm đã xây được cái cầu bằng xi măng, bề ngang khoảng chừng một thước rưỡi thôi, nhưng con An ngày nào cũng ẵm con ra đấy ngồi đút cơm cho con, vì ở tít dưới mé sông một mình, nó cảm thấy cô đơn lắm.

Má con An hồi trước có một mối tình khá nóng bỏng như chuyện Vòng Tay Học Trò của Nguyễn thị Hoàng vậy. Bà là người con thứ trong một gia đình cha đi làm cách mạng, nghĩa là ông để lại trong miền Nam vợ và 3 đứa con gái, đi biệt tích. Nhưng sau 75, nhờ có cha là liệt sĩ nên sau cuộc đổi đời tại miền Nam thì cô giáo Điều cũng nhờ vã vào đôi chút với lý lịch của cha mình, mặc dù ông chả có công nuôi dưỡng gì cả mấy chị em khi mẹ bà còn sống. Mẹ của bà khi sinh tiền lại vướng vào ham mê tứ sắc, cờ bạc ngồi sòng bài, cũng may là mấy chị em gái đứa nào cũng làm nghề cô giáo hết.

Cô giáo Điều thời còn trẻ xem ra cũng không phải thuộc loại xấu gái, coi cũng được nét, mặc Áo dài đi lễ chùa đầu năm cũng có duyên lắm chứ, nhưng hình như cô cao số, cho nên tình duyên đến với cô không thành, cho đến khi cô Điều đã sồn sồn rồi cũng đã qua băm lăm băm sáu gì đó, thì cô phải lòng một cậu học sinh trong trường mình. Cậu này hay vào ra nhà thăm cô mình, vì có hiếu với cô, những gì trong vườn nhà cô mình nặng nhọc anh đều không nề hà, xăn tay áo giúp, tình thầy trò dưới quê nặng lắm. Cho đến ngày tin cô mang thai tung ra như trái bom nổ chậm... Người chị lớn của cô giáo Điều và người em Út ai cũng lấy làm nhục nhã chuyện gối chăn thiếu đạo đức này của thân nhân mình, cô giáo Điều bị xã hội ruồng bỏ, nhà trường chưa chính thức đuổi cô, thì cô xấu mặt nên đòi cùng nhân tình trốn đi xứ khác.

Ngày cô giáo Điều cùng người yêu trốn khỏi nhà định dọn ngầm mang đồ đạt về Đà lạt để xây dựng tổ uyên ương mới, chờ ngày nở nhụy khai hoa, xui xẻo ngày đó bà chị lớn biết được âm mưu của cô em, bèn kêu công an tới niêm phong nhà cửa truy tố là „ cái thằng học trò nhóc kia dụ dỗ em tôi để ăn cắp gia tài của cha mẹ để lại ! „

Thế là họ ra đi tay không trong khi cô giáo Điều bụng mang dạ chửa tủi nhục ê chề, hàng xóm láng giềng dị nghị, rẻ rún, tai tiếng khôn lường. Nhưng con An cũng ra đời Bình An, đó là tên của má nó đặt cho nó như thế, bà mong cho đời bà và con gái được bình an. Cuộc đời đã xuôi chảy đâu như người đời mong muốn, cậu học trò xưa kia được cô nuôi tay áo nuôi ăn học ra trường kỷ sư tại Việt nam TP *** , rồi chàng đến tuổi đi nghĩa vụ bên Cam Bốt, dĩ nhiên là tuổi giữa cô và chàng học trò này cách nhau những hai chục tuổi! Chàng ta lấy vợ đàng hoàng do gia đình đứng ra tổ chức, vợ chàng là do gia đình chàng ta chọn lựa, đường đường chính chính.

Nghe tin ấy cô giáo Điều muốn tắt thở vì đau khổ, nhưng „ xa ba con An lâu rồi miết rồi cũng quen!“ Bà thường nói thế. Giờ đây con An trưởng thành, có chồng, chồng nó nghe nói làm trong văn phòng bệnh viện tỉnh, con An chỉ ở nhà nuôi con, và hay ra đầu cầu xi măng đút cơm cho con ăn, ngay cây cầu đó ngày xưa cô giáo Điều cũng hay từng ngồi đút cơm cho con An ăn chờ chồng về, nhưng chàng đi mãi đi mãi và nay hạnh phúc bên mái ấm gia đình riêng mình.

Có lần nghe cô giáo Điều tâm sự: „ Tui đâu có trách ổng, cũng cảm ơn ông đã cho tui đứa con, chứ nếu không có con BìnhAn, về già lủi thủi một mình tui còn cô đơn hơn nữa, dù gì ba con An cũng cấp dưỡng tiền bạc cho nó ăn học thời gian nó còn bé, con BìnhAn dù gì cũng còn có ba, nó còn hạnh phúc hơn tui „.



Võ thị Trúc Giang - Lúa 9


thứ sáu, ngày 01 tháng 12 năm 06
Lúa 9
#5 Posted : Tuesday, February 12, 2008 6:49:55 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Phơi áo chồng tao


Tối này khi về đến nhà tôi chạy ra sân lẹ lẹ gom quần áo vào trước khi trời tối, công nhận đến tháng 10 rồi mà trời còn ấm áp thật là sung sướng, tôi cố giặt chăn màn phơi ngoài sân cho thơm tho trước khi mùa đông tới, hình như tôi thấy ở bên Mỹ gia đình anh chị bạn bè của tôi ít ai khiêng chậu quần áo ra sân phơi chứ vùng quê nơi tôi ở bên Pháp là chuyện bình thường lắm.

Đang đứng gấp quần áo bỏ vô chậu, tôi thấy thấp thóang bên kia bờ cái bà hàng xóm, tên của bà tôi hỏi con Mariette 3, 4 lần rồi mà cũng quên, thôi khỏi hỏi nữa. Bà ta cũng đang gấp quần áo bỏ vào chậu như tôi, đứng xa nhau quá mắt bà ta gìa cả chắc cũng chẳng thấy tôi nên chả ai chào ai, mà nếu như có gặp, có lẽ bà ta tránh cái nhìn thắc mắc của tôi kể từ khi ông già chết: « Thế tại sao bà cứ phơi quần xanh và áo sơ mi dài tay mà ông hay mặc làm vườn là sao ?? »

Làm tôi ghê ghê có cảm tưởng như hồn ông còn lẩn quẩn đâu đấy chưa chết !! Tôi ngẫm nghĩ « Có lẽ ông mới chết có 4 tuần qua, bà thấy quần áo ông còn tốt nên đem giặt giũ cho sạch rồi bỏ vào túi cho Hồng Thập Tự ư, dám lắm ! »

Tự nhiên thấy cái quần màu xanh của ông treo lủng lẳng trên sào làm tôi nổi da gà. Tôi nhìn xuống chậu quần áo của mình, hai đứa con nay đi học xa rồi nay chỉ còn lại quần áo của tôi và của CơmÁo*, nhìn đến hòan cảnh của bà hàng xóm tôi mới nghĩ đến còn có dịp giặt giũ quần áo cho chồng cho con là điều hạnh phúc.

Hồi đó còn sống bên Đức, con hàng xóm, lại cũng hàng xóm, vì tôi sống, thở và viết đều lấy chất liệu từ Đời mà viết, vì đi trong Đời tôi nhận thấy Đời có cả trăm ngàn thứ chuyện cho tôi ghi lại.

Quay lại chuyện con hàng xóm hồi xưa bên Đức, nó tên là Roswitta, ly dị chồng, về sống chung với cha mẹ, không con cái, không đi làm, cả ngày đứng gần cửa sổ phì phà điếu thuốc lá, thấy CơmÁo của tôi đi làm về hay phơi quần áo giúp vợ, đi chợ cho vợ, cuốc đất cho vợ, chị ta điên tiết, nhất là khi thấy QuầnÁo của chúng tôi treo lủng lẳng gần nhau trên sào như khiêu khích cái tự ái của nó, thế là cả ngày nó cứ tìm cách ganh tỵ với chúng tôi, gây nhau vì cái này, hai nhà xây sát nhau cái tường, nếu chúng tôi xem TiVi hơi hơi to, con chúng tôi giỡn hơi lớn tiếng, là chị ta bên kia gõ gõ mạnh vào tường báo động phải im ...đại khái vài chuyện cỏn con như thế. Từ sự phiền tóai đó là nguyên do khiến tôi dụ CơmÁo bỏ nước Đức sang Pháp ở, tuy hai bên cách nhau vài cây số thôi mà dân tộc tính của họ khác nhau xa!

Căn nhà cũ đó là căn nhà kỷ niệm chúng tôi muốn giữ nên không bán chỉ cho mướn, vì hai con tôi đã lớn lên trong căn nhà đó, ăn nên làm ra cũng từ căn nhà đó. Khắp nơi có dấu tay chúng, khi thằng út lúc đó mới 2 tuổi rưỡi, vẽ nguyên bàn tay trên cửa gỗ, tôi hay thấy thước đo coi chúng sau 1 năm lớn nhanh bao nhiêu...

Bây giờ mỗi lần có công chuyện sang bên căn nhà cũ tôi nhớ kỷ niệm xưa quá sức, nay căn nhà của Roswitta đã bán cho người khác rồi, người cũ không còn nữa, nay là người mới ! Má Roswitta bà Klingen đã chết vì bịnh tiểu đường, Roswitta cũng từ giã cõi đời vì bịnh ung thư phổi, còn mình ông Klingen phải bán căn nhà đi để trang trải tiền viện dưỡng lão. Nghe nói ông sống trong ấy không thân nhân thăm viếng. Nghĩ cũng tội ! Một thời đã qua, một thời gia đình ông đay nghiến chúng tôi này nọ, cũng chỉ vì ganh tỵ. Chúng tôi là người ngoại quốc phải nghèo hơn họ, không được có 2 xe, không được nhà cao cửa rộng, không được nuôi chó Berger đẹp, không được có business chạy tới chạy lui tất bật !! Đại khái cái giòng máu Hitler trong người họ vẫn còn, dĩ nhiên chúng tôi cũng có nhiều người bạn Đức rất tốt, người tốt người xấu ở đâu cũng có !

Tính tình người Pháp vùng biên giới Lothringen này rất dễ chịu, chẳng làm gì ai ! Họ sống và để yên cho người khác cùng sống !

Ngày xưa Roswitta hay khó chịu khi thấy tôi phơi quần áo chồng tôi ngòai vườn, nay tuy chồng bà hàng xóm bên Pháp này đã chết, bà vẫn giặt giũ quần áo ông hay mặc khi làm vườn, và phơi trên sào bay bay trong gió trong nắng bên cạnh quần áo của bà, thể như bà chưa có gì mất mát cả. Tất cả vẫn còn y như cũ. Ít nhất là niềm an ủi cho bà! Con đường này trông những căn nhà villa rộng lớn nhưng hầu như chỉ một hay hai người ở !

Trong bầu trời rộng lớn tôi bỗng thấy mình bé nhỏ vô cùng. Bưng chậu quần áo của mình vô. Trong chậu là quần áo của CơmÁo, quần áo của tôi. Tự nhủ, ngày nào còn được phơi QuầnÁo cho nhau là còn hạnh phúc.

Biết cái gì cũng sẽ qua, ngày xưa hai con mình bé bỏng như thế, nay bận học hành đi làm thêm, thi cử, nên chúng chỉ về thăm đôi ba ngày rồi lại đi. Căn nhà với khu viên rộng lớn, lắm khi tôi thấy mình rơi tỏm trong thung lũng mông lung mà nếu như không còn trí nhớ của loài người biết đâu tôi lại hóa thành Chim Muông hay Nắng Sớm, hay Đom Đóm, Đến rồi Đi, Ngày lại Đêm, Sống rồi Chết, là cái gì đó gần như bình thường như khi ta đói thì ăn, khát thì uống vậy.

Nhưng sao thấy bà phơi quần áo của ông, tôi không tránh khỏi xúc động nhỉ !!




* CơmÁo: tôi hay gọi chồng tôi là cơm là áo ! Anh rất yêu cái tên tôi đặt này !


Võ thị Trúc Giang - Lúa 9


Samstag 13 OKt 07

Binh Nguyen
#6 Posted : Tuesday, February 12, 2008 7:41:26 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Chào mừng chị Lúa 9 Võ Thị Trúc Giang đến với Phụ Nữ Việt. Chúc chị dạo chơi vui vẻ nơi đây. Còn chị biết Bình rồi, không cần phải giới thiệu nữa hén? Truyện của chị có cái Bình đọc rồi, có cái chưa đọc, nhưng rồi sẽ đọc hết đó, chị đừng lo nghen. Chị viết hay lắm!

BN.
ngodong
#7 Posted : Tuesday, February 12, 2008 12:28:44 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Mừng Lúa vào diễn đàn Phụ Nữ Việt.

Chúc Lúa và gia quyến một năm mới thật vui - gởi lời N Đ thăm anh - chuyện năm cũ N Đ mong Lúa quên đi vì chắc chắn Lúa hiểu lầm N Đ thôi hà - N Đ xin lỗi hòai mà người không xí xóa chi hết.

check pm cả hai bên, N Đ gởi cho Lúa cái này nè.
Gác Trọ
#8 Posted : Tuesday, February 12, 2008 6:22:51 PM(UTC)
Gác Trọ

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 66
Points: 48

quote:
Gởi bởi ngodong
chuyện năm cũ N Đ mong Lúa quên đi vì chắc chắn Lúa hiểu lầm N Đ thôi hà - N Đ xin lỗi hòai mà người không xí xóa chi hết.


có phải cái chuyện lâu thiệt là lâu, hồi nẳm rồi đó phải không? Question

Lúa 9
#9 Posted : Tuesday, February 12, 2008 7:25:17 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0




Lúa xin tổng chào quý anh quý chị PC, chị Oc Huong, Thy - VHP, Binh Nguyên ( quê hương của Lúa tui đó hihi ), Ngô Đồng và chị Gác Trọ PC...

Cảm ơn quý chị đã chào đón Lúa 9 là lính mới trong PNV, làm Lúa rất cảm động. Còn chuyện hiểu lầm giữa Ngô Đồng và Lúa 9 là chuyện xưa như trái đất rùi... hihi...Nếu mình cứ để cái vấn vương cũ theo mình hoài làm sao mình thong thả mà mơ theo trăng và thơ thẩn cùng mây bi giờ nhỉ??
Ta còn nhiều việc phải gánh phải gồng trong nhà ngoài xã hội, xả bớt buồn gánh theo nỗi vui cho đời thêm vui phải dị hông bà con??

N Đ ơi, Lúa đã trả lời pm cho bạn mình bên DT rồi nhá, vẫn cảm ơn bạn mình luôn mỗi khi gặp lại những bài nhạc mà bạn design giùm và đã post lên DT cho mọi người cùng thưởng thức giọng hát Lúa 9. Một lần là bạn nghệ thuật thì muôn đời vẫn là bạn nghệ thuật, phải không nàng. Sau này Lúa bận việc riêng đời thường quá nên ít xuất hiện, nay bị nàng Thơ Thy-Thy của ta " dụ " quá nên rơi tỏm vào làng văn chương PNV này nữa.....Eo uiii nơi nào là chốn bình yên thật sự nhỉ hì hì....Nhưng trốn đâu cho khỏi nắng vì tất cả xuất phát tự tâm ta mà, ta ra đàng trước cái Tâm ta đi theo, ta ra đàng sau, cái Tâm ra theo...Ta đi ngủ cái Tâm ta cũng đi theo, nó là lính gác đôi khi ta bình an thật sự hay không ta cũng phải vun bồi nó. Ta khỏe hay không cũng xuất phát từ Tâm ta mà. ....

Tính của Lúa tui hay dzị lắm, hay đứng xa xa nhìn ngắm rồi mới dám vào, khi đã vào tham gia rồi thì....chung thủy với những kỷ niệm quanh mình. Vì nó trở thành một phần đời của mình làm sao dứt bỏ nó cho được.

Thăm hết quý anh chị trong PNV nhé, rất vui gặp lại Vũ thị Thiên Thư ở đây, sau Trinh Nữ Lúa không còn gặp ai trong đó hết. Cả Bình Nguyên nữa...tên của nàng là Quê Hương của ta, lạ chưa?

Chị PC, nghe danh ( tốt ) về chị đã lâu lắm rồi nghe.
Chị Oc Huong, chúc mừng chị với Hương Chanh nhé. Dân AC mình sẽ gặp nhau một lần nhé chị OKie?Blush
Ai nữa quên rồi...Thy ơi...cảm ơn nàng đã xây nhà bên suối cho ta tắm mát lòng nhé. hihi
Ah Linh Vang nữa...Chào LV luôn thể chứ....bên Góc Trời Tây Bắc có gì lạ không em ??
hmmmm hết quen ai nữa rồii....Chúc nhà nhà an vui may mắn nhé.

Võ thị Trúc Giang - Lúa 9



viethoaiphuong
#10 Posted : Thursday, February 14, 2008 12:03:33 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Xóa...


Đã bảo mỗi ngày phải ghi một chút cho mình thì cái đầu Nó mới nhẹ, hai con Mắt Trái và Mắt Phải cứ cãi nhau, có người bạn hỏi ý nghĩa hai con mắt là gì ? Nó giải thích một bên là con Mắt Phải sống vì tình cảm lãng mạn, còn một bên là con Mắt Trái sống vì lý trí, hai bên cứ phải kèm nhau cho đời Nó bớt ngả nghiêng cho thăng bằng cuộc sống, hai đứa nó cãi nhau như vầy:
- Mắt Trái ơi, có cái gì đè nén mà mi than là nặng như đá trong tim ?
- Bộ không thấy người ta đang bàn về cái gì đó sao ?? Ngồi đó mà lãng mạn và hãy tưởng tượng ra đi, một quá khứ ! Quá khứ có cha mẹ gia đình Tết về sum họp có tuổi thơ có người yêu có bạn bè có con bướm trắng bay sân nhà có đạn nổ có xương rơi có, có nhiều lắm, mi hãy nhắm mắt lại mà tưởng tượng ra coi trong quá khứ đời mình ngày Tết...
- Bình thường qúa có gì đâu mà rầm rộ ?
- Mấy ngày qua nghe thiên hạ báo chí trong nước bàn về Nghĩa Trang Quân Đội ở Biên Hòa Việt nam sắp bị luật mới nhà nước xóa tên trên bản đồ !
- Trời ! Thiệt ha ? Ừa , nhưng mà lo làm gì chuyện trong nước, mình cứ tưởng tượng lo thơ lãng mạn đi Hái Sao Rơi Trên Biển ...hihi
- Ngố như mi ...thì thôi ...thì vãnh tai nghe ta đọc báo cho nghe nè ...

Mắt Trái đặt ly cà phê xuống bàn, cầm tờ Việt Báo lên, đọc to: “Nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa đang bị xóa sổ trên giấy tờ cũng như trên thực tế trong những ngày sắp tới”…Không để những phần mộ dân sự nằm xen lẫn vào phần một của tử sĩ có sẵn, vì như thế sẽ làm mất vẻ tôn nghiêm mà còn đánh mất giá trị lịch sử vốn có của nó.... Và nếu có thể để cho tập thể cựu quân nhân hải ngoại và trong nước chính thức đứng ra xây dựng và tôn tạo lại nghĩa trang nói trên như là một nghĩa cử đền ơn đáp nghĩa người chết, bắt tay hòa hợp hòa giải dân tộc, sòng phẳng xếp lại quá khứ xây dựng tương lai trên căn bản tình người và bình đẳng với nhau về các mặt quyền lợi công dân, kinh tế, chính trị, xã hội theo hiến pháp và công pháp quốc tế. Làm một cuộc lễ chiêu hồn chung cho tất cả tử sĩ của hai bên cuộc chiến sau khi hoàn thành công việc tôn tạo nghĩa trang.....“ Vậy đó hiểu chưa Mắt Phải?
- ừ nhỉ ! ( gãi đầu ) ừa nhưng mà …..Mắt Trái ơi…
- gì …
- hể mỗi khi gần Tết là ta nhớ trận Tết Mậu Thân mi ạ, ta nhớ mới sáng sớm mồng hai Tết, chị mình mở cửa rào để chuẩn bị ra chợ sớm mua thịt heo quay, mèn ơi…mới ra tới cổng thì ….nồi thần ông địa ….Việt cộng ở đâu mà tràn ra quá xá trời đất, bận toàn đồ đen trên tay áo còn cài thêm mảnh khăn đỏ đỏ…Bà chị mình quành vô nhà nói với mẹ mà mặt mày xanh tái mét hết trơn nói: “ Mẹ ơiiii ra ngoài cổng mà xem, mấy ổng về đầy hết cà….” Rồi thế cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân 1968 nổ bùng từ đó, nhà tụi mình trong Bình Nguyên bị lấy làm tổng hành dinh của mấy ổng, ba thì mắc kẹt ngoài phố, mẹ thì sai con cái bỏ đồ ăn thức uống những thứ chuẩn bị cho mấy ngày Tết như thịt kho, lạp xường, dưa hấu, dưa chua…chất hết lên xe hai bánh chạy cả người mang theo của, cái gì mang theo được thì mang, chạy tới Thánh Thất Cao Đài Bến Tre tá túc, nhưng ông anh làm truyền tin đến báo tin là máy bay sẽ bỏ bom vùng mất an ninh này, gia đình và mọi người phải rút đi hết …Thế là mẹ dắt đàn con chạy qua nằm la liệt dưới đất bên nhà thương Bến Tre, màn trời chiếu đất…Lúc đó tụi mình còn nhỏ quá đâu có nhớ gì, chỉ nhớ là khi một vòm khói um tung lên nhiều tiếng nổ banh nền đất, ba mẹ ôm mấy con dại nước mắt rưng rưng mắt hướng về khu nhà trong Bình Nguyên nói trong nước mắt:
-“ Thôi rồi các con ơi…khu nhà mình nay tan thành bình địa !! Bom 52 đã bỏ xuống khu nhà mình “…
- Đúng vậy Thánh Thất Cao Đài Bến Tre cụt đầu luôn, nếu ơn trên không lớn chắc gia đình mình chết hết trong đó rồi. Cảnh ấy tụi nó chỉ nhớ lại như thế. Thành phố Bến Tre còn lại xơ xác, khu chợ cháy rụi còn khói bốc hôi mùi xác chết, vài xác anh lính trẻ trôi lềnh bềnh theo dòng sông Trúc Giang, cũng nơi dòng sông đó chúng nó đã gánh nước về lóng phèn nấu nước uống, uống để tưởng tượng đang uống hàm răng trắng hếu của anh lính trôi sông sình thối, không biết là anh lính của bên này hay bên kia nữa, vì gia đình Nó có cả hai bên, bên miền Nam và miền Bắc.

Ngày 22.01. 07 Tướng Ngô Quang Trưởng vừa qua đời tại Virginia Hoa kỳ. Ngày còn bé nghe mẹ thường nhắc đến tên ông và rất khâm phục người tướng miền Nam có tài. Nhưng đọc báo nói về ông khi có lệnh từ Dinh Độc Lập ông phải bỏ quân khu một rút về Sài gòn, là một niềm đau khổ mà có lẽ ông mang theo xuống đáy mộ, một cuộc đời người chiến sĩ chỉ biết hai chữ hy sinh vì đất nước. Nghe đến tên Ngô Quang Trưởng hai đứa MT – MP liên tưởng đến thời phái đoàn học sinh trường Công Lập Kiến Hòa Du Khảo miền Trung năm 1972, phái đòan học sinh bị VC pháo kích dữ dội, ông Ngô Quang Trưởng cho xe nhà binh GMC yễm trợ đoàn xe học sinh về đến trường bình an. Đời đời nhớ ơn ông Ngô Quang Trưởng. Nay nghe nói nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa sắp bị xóa bỏ, dầu có xóa bao nhiêu đi nữa trên bản đồ nhưng trong bản đồ tâm hồn như chúng nó, chi chít những xác chết đạn rơi xác người bị đặt chất nổ tay văng chỗ này, chân văng chỗ kia, máu và nước mắt và bao nhiêu thuyền nhân trôi trên biển cả …không bao giờ họ xóa được và những dòng chữ này sẽ đập vào mắt vào tâm tư người đọc như nhắc nhở người còn lại là: " Sự thật chỉ được xóa bỏ khi nào kẻ đã gây ra đau khổ nhìn nhận mình là thủ phạm đã lấn đất dành dân lấy mất đi niềm thanh bình không những của người dân miền Nam mà còn của cả dân tộc nữa “.

Ngoài kia mà một bầu trời xám ngắt của mùa đông Âu châu, trong lòng người Việt tha hương cũng như trong nước đang đón mừng Xuân Đinh Hợi 2007 về Mắt Trái & Mắt Phải ngồi bên cạnh cái bàn viết mà chúng thường ngồi gõ những dòng chữ chi chít. Trong lòng Mắt Trái và Mắt Phải lẫn lộn giữa xưa và nay, cũ và mới, thương và ghét, nhớ và quên…Nhiều khi chúng nó nghĩ giá mà xóa để mong quên được quá khứ trong tâm hồn người những gì buồn vui thật sự, biết đâu lại là điều may mắn…


Võ thị Trúc Giang – Lúa 9
26 Jan 07


*Sáng này thấy bài này Lúa mình gởi lên Net (groups yahoo.com) Thy "vớ" được trước tiên, thì post lại vào đây cho Lua nha ! Rose
viethoaiphuong
#11 Posted : Sunday, February 17, 2008 1:53:56 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Lúa ơi,
Thy gởi đến cho Lúa 2 người bạn quý của nàng-thơ Lúa đây,
Một người kể chuyện ngày Valentine năm nay
http://nguyenhienvy.blog...2/valentine-tui-hc.html

Một người kể chuyện về những con sông Thơ
http://www.radiochantroi...om/spip.php?article3392

Chúc Lúa mình được chút niềm vui với cả 2
và với Thy
viethoaiphuong
#12 Posted : Tuesday, February 19, 2008 9:18:33 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Lúa mình ơi,
Thy "dán" bài này vô cho Lúa mình đọc nha và xem bài bát mới của Mặc Thiên, mà Như Quỳnh trình bày, hết ý luôn.
Lúa đọc xong rùi báo cho Thy xóa những gì không được để lại đây nhen, vì nhớ Lúa có lần kia cũng dám nói với Thy "nhà ngươi bướng bỉnh thiệt !" trong khi thì lại biểu ta : "can trường nha Thy !" Thật tình ta không hiểu Lúa nói với í chi chi nữa cả.
Thy không đi bển ấy vụ weekend này được đâu, vì kẹt không ai "chăm" mấy nhỏ bên Paris.

==>>


Mặc Thiên: "Tôi nguyện dâng đời mình để hát cùng dân tộc"
Từ ngày 22/6/2007 - 18/7/2007, lịch sử Việt Nam đã chứng kiến cuộc biểu tình đòi công lý đông đảo và bi tráng nhất của dân chúng miền Nam chống lại những kẻ cướp đến từ phương Bắc. Nhiều người đã căm phẫn. Nhiều người nữa không giấu được xót xa. Có cả những người bất lực, chỉ có thể đứng nhìn đồng bào trong cơn hoạn nạn trước sự thờ ơ của chính quyền.

Bằng cách này hay cách khác, những người dân Việt Nam đã yểm trợ nhau, chia sẻ hoạn nạn. Trong đen tối đất trời quê hương, một nhạc sĩ đã tự nguyện rút lui vào thế giới underground, từ bỏ những ánh hào quang danh lợi để được hát lên nỗi đau của dân tộc. Người nhạc sĩ ấy tên là Mặc Thiên - nhạc sĩ bí ẩn nhất của năm 2007. Như anh từng tâm sự với Chứng nhân Lịch sử, anh không thể cho phép mình thản nhiên đứng ngoài số phận của giống nòi, không thể bưng mắt, bịt tai trước cảnh khóc than của đồng loại.
http://www.youtube.com/watch?v=1u2xdqnbXmQ

Ca khúc "Khóc mẹ dân oan" (Còn được biết với tên gọi ngắn gọn hơn là "Khóc mẹ") của anh đã nhanh chóng được truyền đi qua internet đến với những trái tim Việt Nam trên khắp năm châu và đã được Trung tâm Asia chọn giới thiệu trong chương trình Asia 57 qua tiếng hát của nữ ca sĩ Như Quỳnh. Tiếng vọng về từ đồng bào các nước đã chứng minh rằng trong cuộc chiến đấu chống bạo quyền độc tài toàn trị của dân chúng Việt Nam, người dân trong nước không đơn độc.

Nhận dịp ca khúc "Khóc mẹ dân oan" chính thức được phát hành, cộng tác viên của Chứng nhân Lịch sử tại Quy Nhơn đã tìm đến nhà nhạc sĩ Mặc Thiên và có cuộc trò chuyện dưới đây. Để bảo đảm sự an toàn cho cá nhân tác giả, chúng tôi xin được giữ bí mật hình ảnh của anh cũng như mọi thông tin khác liên quan đến Mặc Thiên.

Chứng nhân Lịch sử (CNLS): Xin anh cho biết trong hoàn cảnh nào anh đã viết tác phẩm "Khóc mẹ dân oan" và vì sao anh lại viết những lời như vậy?

Mặc Thiên: Đầu tiên, cho phép tôi được cảm ơn Chứng nhân Lịch sử đã dành cho tôi cuộc phỏng vấn này cũng như cảm ơn Trung tâm Asia và ca sĩ Như Quỳnh đã giúp hát lên ca khúc của tôi. Tôi muốn nói rằng tôi chỉ là một trong số rất nhiều những tác giả đã chọn con đường hát cho vận mệnh đất nước. Ca khúc "Khóc mẹ dân oan" cũng chỉ là một bài hát nhỏ bé trong số nhiều bài hát chưa có cơ hội được vang lên dưới sự kiểm soát ngặt nghèo của chế độ này. Nhưng tôi cũng đồng thời khẳng định rằng sẽ không có sức mạnh nào đè bẹp được lòng dân. Không có bạo quyền nào cướp được trái tim của dân tộc.

Về ca khúc "Khóc mẹ dân oan", tôi đã viết ngay trong những ngày tháng diễn ra cuộc biểu tình của người dân miền Nam Việt Nam chống lại quân gian ác đã cướp đất đai, nhà cửa của mình. Báo chí nô dịch của nhà nước có thể gọi đó là cuộc "khiếu kiện đông người", nhưng tôi gọi đó là cuộc biểu tình chống chính sách ăn cướp của chính quyền từ những cấp rất cao chứ không chỉ của bọn cán bộ địa phương quen thói vơ vét, hà hiếp dân nghèo. Tôi đã không có điều kiện để vào tận nơi, để nhìn tận mắt cảnh khổ của bà con, nhưng qua những thông tin từ bạn bè văn nghệ sĩ, tôi biết bà con đã phải chịu đau khổ, uất ức đến bực nào. Nơi tôi ở đây cũng là một thành phố nhưng chỉ cần cán bộ phường đe nẹt một tiếng là người dân đã sợ điếng hồn. Không sợ sao được? Từ ngày có chế độ Cộng sản ở Việt Nam, bao nhiêu người đã chết, đã bị thủ tiêu bằng những hình thức man rợ nhất mà cuộc thảm sát năm 1968 ở Huế là vết đen Cộng sản sẽ không bao giờ rửa được dù họ có đổ hết bao nhiêu xà bông với hóa chất giặt tẩy loại mạnh nhất. Tội ác Cộng sản, tôi muốn dùng hai câu trong bài "Cáo bình Ngô" của Nguyễn Trãi để chỉ cho rõ. Đó là: "Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội. Nhơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi".

Người dân Việt Nam đã quen bị hà hiếp đến mức chịu đựng trở thành một đặc tính. Vậy thì tại sao họ lại dám đứng lên, cả ngàn người? Chỉ có một cách trả lời thôi. Vì cái mà bọn cướp bắt họ chịu đựng đã vượt quá sức chịu đựng của người dân. Nói cách khác là người dân đã không thể chịu đựng nổi. Bạn tôi ở Sài Gòn kể lại trong gần một tháng đó, những người dân nghèo đã bị trệt đường sinh sống. Họ bị chặn không cho nhận tiếp tế thức ăn, nước uống. Họ bị chặn không cho tắm rửa, không cho đi vệ sinh là những nhu cầu thiết yếu của một con vật chứ chưa nói là một con người. Ai là người Việt Nam không xót xa khi nhìn thấy những người mẹ già, những đứa em thơ dại phải dầm mưa, dãi nắng để đòi lại đất nhà? Nếu có một hay nhiều kẻ như vậy, tôi phải gọi đó là bọn vô lương tâm, là quân dã thú.

* Thưa anh, có một câu hát trong "Khóc mẹ dân oan" mà nhiều người chưa hiểu rõ lắm là câu "Mẹ biết sống sao đây khi đổi 10 lấy 1". Anh giải thích gì không?

- Cô có còn nhớ lần đổi tiền ở Việt Nam hồi năm tám mấy không (Cuộc đổi tiền ngày 14/9/1985 tại Việt Nam theo nguyên tắc 1 đồng tiền mới ăn 10 đồng tiền cũ - CNLS). Cô ngủ một giấc, sáng ra thấy tiền trong túi mình chỉ còn có 1/10 giá trị. Cảm giác của cô lúc đó ra sao? Có thể lúc đó cô còn trẻ nên không biết chứ còn bọn tôi thì vẫn cảm giác như mình vừa bị cướp một cách trắng trợn mà không làm gì được. Giờ cũng vậy! Cô có 1000m2 đất. Chính quyền lấy và cho phép cô mua lại 100m2 với giá cao gấp 10 lần giá họ gọi là bồi thường cho cô vì đã lấy đất của cô. Tức là sau khi cô mua lại 100m2 đất của chính cô thì cô hết tiền. Nó cũng giống y chang như khi cô ngủ một giấc thức dậy thấy nhà mình nhỏ đi chỉ còn có 1/10. Còn 9/10 kia trở thành tài sản của bọn cướp để chúng bán cho nước ngoài, lấy tiền bỏ túi.

* Là một tác giả thuộc nhóm "chính thống" và có nhiều tương lai, điều gì đã dẫn anh đến quyết định rút lui vào thế giới underground?

Để trả lời câu hỏi này, tôi nhờ cô nhìn quanh một chút và nói tôi nghe xem có nhạc sĩ nào thuộc dòng chính thống đã dám lên tiếng về sự kiện chưa? Những người dám nói đều bị chính quyền sách nhiễu. Một số đã buộc phải im lặng, số khác đành phải nói trớ đi, nhẹ hơn dưới dạng những bài thơ, tản văn. Để có thể nói đúng với tiếng nói của lương tâm mình mà không sợ bị chính quyền khủng bố, chúng tôi chỉ còn cách náu mình vào thế giới underground. Tránh được khỏi sự săn lùng, trấn áp của chính quyền thì chúng tôi mới có thể nói đúng những điều đang thực sự xảy ra, hát đúng tình cảnh của hàng triệu người dân Việt Nam đang phải lầm lũi sống, lặng lẽ khóc trong cảnh lầm than, trong bóng tối cường bạo. Từ hồi quyết định rút lui vào bóng tối để sống với thế giới underground, tôi thực sự hạnh phúc vì đã không phải sợ hãi, không phải tự mình kiểm duyệt những tác phẩm của mình. Tôi có thể viết đúng điều mình nghĩ, hát được điều muốn hát. Tôi nguyện sẽ dâng hiến cuộc đời mình để hát cùng dân tộc dù đó là lời hát reo vui hay những khúc nhạc não nề.

* Xin anh cho hỏi một câu riêng tư. Từ sau quyết định sống như một tác giả underground, anh có gặp khó khăn gì về vật chất hay tinh thần không?

Nhạc sĩ ở Việt Nam không sống được bằng nghề, cô à! Tôi sáng tác, nhưng thu nhập chính vẫn là từ việc khác nên cũng không gặp khó khăn gì. Điều khó khăn duy nhất là tôi không thể nói với bất kỳ ai rằng tôi chính là Mặc Thiên. Điều đó cũng đau đớn giống như việc mình sinh ra một đứa con nhưng không thể nhìn nhận nó. Chỉ trong một xã hội độc tài, toàn trị như thế này người nghệ sĩ như chúng tôi mới phải chịu đựng điều đau đớn đó thôi. Nhưng tôi chấp nhận được. Tôi cũng tin là sẽ có một ngày mai quê hương tôi sẽ thoát nạn Cộng sản, khi những người con trung hiếu của dân tộc dám đứng lên trút bỏ gông cùm để sống cho quê hương.

* Cảm ơn anh và xin chúc anh thêm nghị lực, niềm tin để tiếp tục con đường của mình.


***

Sau cuộc trò chuyện, tác giả Mặc Thiên đã cậy nhờ Chứng nhân Lịch sử giới thiệu thêm một sáng tác mới của anh, ca khúc Khấn nguyện, cũng về đề tài nhân sinh và nỗi đau dân tộc. Ca khúc này, chúng tôi xin được hẹn giới thiệu với độc giả vào một dịp khác sau khi có bản thu âm hoàn chỉnh. Một lần nữa, chúng tôi có lời cảm ơn nhạc sĩ Mặc Thiên đã tín nhiệm giao phó tác phẩm của mình và xin chúc mừng thế giới underground đã có thêm một tác giả.

Lịch sử không thể bị chôn vùi dù có bao nhiêu thế lực đen tối cố bưng bít và lấp liếm. Trước súng đạn, dùi cui, hơi cay và những thủ đoạn đàn áp khác, tiếng nói của tự do vẫn sẽ vang lên. Tiếng hát cho quê hương vẫn sẽ vang vọng cho đến khi Việt Nam thực sự có ánh sáng.


Thực hiện phỏng vấn: ĐỖ QUYÊN
(Chứng Nhân Lịch S#7917
Lúa 9
#13 Posted : Thursday, March 6, 2008 9:27:35 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Nàng Thy-Thơ ơiii cảm động vì sau thời gian bận rộn, quay lại thấy nàng chăm sóc vườn hoa nhà của Lúa ta...cảm ơn nàng quá. Nàng biết không có những lúc quá bận rộn và sức khỏe hao mòn, ta đi lang thang trong bịnh viện và bỗng thèm một giấc ngủ nghìn thu...Có lẽ sẽ êm đềm tránh bao nhiêu là ác mộng buồn phiền nàng nhỉ? Nhưng ra khỏi Bv ta vẫn còn lê xác thân trên mọi nẽo đường lưu vong và tự hỏi: Còn bao lâu nữa?

Thương chúc nàng cùng các bạn phụ nữ Việt mạnh khỏe an vui phục vụ tha nhân.

Lúa 9
viethoaiphuong
#14 Posted : Saturday, March 15, 2008 8:22:56 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Lúa 9 ơi,
Chắc giờ này người-thơ trong vai cô ca sĩ, đang hát múa um sùm ở tận đẩu tận đâu??
Ta thấy nhà HoaLu mới gởi vô bài này của QTrang Pham hay lắm, cười bể bụng. Tiếc là nhà ngươi không có ở nhà, nếu không cái máu "tếu" của Lua nổi lên, đảm bảo Lua thêm câu chuyện khác nữa cũng được cười ngang ngửa í nhỉ. Chuyện như thế này ta đọc ok, chứ mà như chuyện hôm rồi, ta thấy không có chi để cười cả, nhà ngươi biết và hiểu chứ?? Bởi thế ta copy để dành đây cho nhà ngươi đó, khi nào trở về thì trả nợ cho ta câu chuyện cười về "anh xã trưởng" nhà Lua ? Ta còn giữ bằng chứng đây nì :
"Hihi me`n oi Thy oi, Neu ma Thy co mat ky trai he Hoalu ben Phoi Loi Da ( Florida ) thi Thy cuoi co nuoc tat tho+? hahhaa Anh Khanh nha ta co cai quan ta(´m noi tieng khap the gioi ....Chang mac co mo^~i 1 lan ma CT va Hoang Lao Ta , anh DDau co`n nhac mai cho den hom nay hahahah Chet Khanh nha ta roi, toi nay chang dia ta ke cho chang nghe ...."
???
QTrang Pham này ít xuất hiện, nhưng mỗi lần đều có gì hay ho lắm !
Thế ta dán nguyên si bài QTP gởi trong HoaLu đây :



Air Supply- Without You
http://www.youtube.com/watch?v=sc0YPP4qzLQ


Đời luôn cần có nhau
Mấy đêm nay, chúng tôi có chiến tranh lạnh . Nàng nằm quay mặt vào tường, đưa lưng ra phía tôi như bức tường Bá Linh chia đôi Tây Đức và Đông Đức thuở nào . Nàng chưa nỡ cho tôi xuống đất là may lắm rồi . Nàng nằm yên như say ngủ . Tôi thở dài trong bóng đêm . Trời tháng 3 còn sót lại những ngày lạnh cuối cùng . Vậy mà nàng cuộn chăn một mình kín mít , không chừa kẽ hở nào cho tôi len vào ! Tôi đành nằm bên cạnh mà không tài nào nhắm mắt . Bên kia chắc nàng cũng vậy . Tôi im lặng , vì có nói gì cũng không làm gì được lúc này ! Tôi đã "thử" bao nhiêu lần rồi mà đành chào thua ! vì "lực bất tòng tâm" Mới ngày nào ríu rít bên nhau như "chim liền cánh, như cây liền cành " mà giờ đây tuy còn nằm bên cạnh mà lòng lạnh lẽo , như hai kẻ xa lạ . Sau bữa cơm chiều, dọn dẹp và lau chuì nhà bếp xong . Chúng tôi "rúc" vào phòng , sau cánh cửa khép lại là cái thế giới riêng biệt . Có những tối nghe mưa bão đập mạnh vào cửa sổ . Trơì muà đông thì nàng thích nhâm nhi tách trà nóng . Đôi khi gần nửa đêm, nàng thèm 1 ly cafe . Nếu có bị Mẹ la thì nàng bảo : "Cái body của con đang thèm cafe, đêm nay có mất ngủ thì tối mai ngủ bù " Mẹ nàng nói : "Không biết nó giống ai mà có tình gàn dở như vậy không biết" Đêm qua trời lạnh trên dưới 30 F, giá như mọi khi thì tôi sẽ làm cái "máy sưởi" cho nàng ! Nằm thật sát bên nhau, nghe từng nhịp tim và hơi ấm toả ra ! Chiếc giường Queen size mà thấy còn rộng ! Nhưng đã mấy đêm rồi tôi đành phải nhìn nàng nằm quay lưng vì "đừng bao giờ em hỏi vì sao thân anh lạnh":-( Tôi "ghen" với cái gối ôm của nàng ! Nàng không đoái hoài đến tôi thì ngồi ôm cái máy PC "chết tiệt" !cái máy cổ lỗ sĩ chậm như rùa bò . Thỉnh thoảng tôi thấy nàng vặn vẹo lưng . Tôi biết nàng có chứng bệnh đau lưng . Giá như lúc còn êm ấm, thì nàng đã nhảy phóc lên giường để ngả lưng, rồi ôm tôi "sát rạt" :-) Sau đó chúng tôi coi film nào nàng thích . Nàng cười dòn khi coi film vui và cũng thút thít ngọn ngắn ngọn daì khi coi film buồn , Tôi đã "quen" với cái cách ngủ "nửa giấc" của nàng . Đôi khi 2,3 giờ thức giấc ghi ghi chép chép cái gì đó . Những lần đi vacation, trừ những hôm đi đâu mệt nàng mới ngủ lăn quay . Không thì đêm nào cũng thức khuya lơ khuya lắc . Hay có khi mới 3 giờ sáng nàng đã pha ly cafe rồi ôm chăn ra ngoài bacolny nằm nghe tiếng sóng biển . Thời khoá biểu của nàng , tôi thuộc như bài học thuộc lòng "Mỗi năm cứ vào độ cuối thu , lá ngoài đường rơi nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc" . Tôi đã "tự hào" mình là cái "Library" của nàng ! bất cứ điều gì nàng nghĩ , tôi đều "đọc được" ! vậy mà bây giờ tôi như kẻ xa lạ ! Đành chờ vậy ! chờ gã bưu điện chuyên chở hộ "liều thuốc" hồi xuân (hay "hồi sinh") để tôi trở lại cái thuở "phong độ" của thuở nào :-) Hôm nay thì tôi đã được thoả lòng mong đợi . Khi mở thùng thơ thấy cái phong bì to trắng . Tôi mừng quýnh ! mở phong bì vội vã . Bên cạnh tôi, "nàng" đang cười mỉm chi . Đêm nay có phải là Rằm không nhỉ ? dù không là ngày Rằm nhưng "hai đứa" sẽ cùng nhau nghe bài : "Đêm nay mới thật là đêm, ai đem trăng tưới lên trên vườn chè" ......................... Thưa bạn , Bạn nghĩ tôi là kẻ "hạnh phúc" vưà "thoát nạn" nào đây ? :-):-) Tôi chỉ là cái "Laptop" được nàng "ôm ấp" kề cận hàng đêm đấy thôi ! Cả tuần nay cái AC Adapter bị "tắt thở" , thế là tôi trở thành một "cục sắt" vô dụng ! Cô chủ của tôi, tức "Nàng" đã đi kiếm 2,3 nơi bán đồ điện tử mà họ không có, nên đành phải mua trên line . Hôm nay con chim xanh bưu điện đã mang "hạnh phúc" trở về ! Tôi chễm chệ trở lại vị trí cũ !Nhưng sau biến động này tôi mới hiểu (sống trên đời) mình luôn cần đến nhau ! Tôi sẽ chẳng làm nên "trò trống" gì nếu một trong thứ liên quan bị "tắt thở" .
"Without you, Ím a nothing"
03/15/2008
PNQT
Rose
Lúa 9
#15 Posted : Saturday, March 22, 2008 6:21:59 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Hi Thy, ngày 15.03.08 Lúa đang đi dạo ở thành phố Bắc Đức Hamburg, chuyến đi thành công và vui vẻ lắmThy, hạnh phúc ! Hy vọng hạnh phúc nó đừng bỏ ta đi sớm quá :-(( , thời gian đó ở nhà Thy làm gì hả?? Lại là ThyThơ chứ gì hahah. Cảm ơn Thy đã đem tâm tình của nàng Q Trang về đây ha. Để thời gian nữa Thy sẽ tìm hiểu về người phụ nữ này, Lúa không kể đâu, cứ theo dõi những bài nàng viết nhé, nàng sẽ dắt mình đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác đó...

Như đã đoán trước lần này Lúa và nàng Miên Thụy gặp nhau đó Thy tại miền Bắc Đức, duyên văn nghệ gặp nhau mà, để Lúa đem những dòng này về cho Thy đọc nha: ( Tính mở một topic Tùy Bút nhưng mắc công đi tìm sau này nên đăng luôn ở đây cho tiện ).


..............................................................................................................................................................
Miên Thụy ơi à,

Chuyến tham quan thành phố Hamburg lần đầu tiên trong đời Lúa đã thực hiện được, sau hơn 26 năm sống tại Đức ! Cái xôn xao của Lúa có lẽ khó diễn tả lắm MT ạ...vì con tàu nhân đạo Cap Anamur nó đã thu hút Lúa tự khi nào từ lúc chỉ nghe về việc làm của họ thôi ! Hải cảng Hamburg Bắc Đức đã trở thành một giấc mơ được kết bằng CơnSóngBiển. Cho nên từ lâu Lúa sinh họat chung với các anh chị trong Hội Mũ Xanh ( Cap A. ) và gây quỹ từ thiện. Sau cái tết tại tiểu bang Saarland, Lúa bịnh cúm viêm cổ họng tưởng rằng không thể nào đi xa nỗi nữa....cho nên đã gửi mail từ chối với Ban nhạc rồi, MT nhìn kỹ lại cái list ca sĩ hát đêm đó đâu có tên Lúa 9 đâu nà ! sau cùng cũng phải ráng mà lên trên ấy, đó là cái Cơ Duyên gặp gỡ Miên Thụy đấy !! Đến nơi, phải quyết định chạy tuốt lên lầu chui dô phòng dợt với anh Hùng tay đàn guitar, thế là làm gan ra sân khấu mèn ơi...ca sỡi thứ thiệt hổng cò tài tử như tui đâu nhen !!!

Tuy nhiên, điều quý nhất cho Lúa là: đã đặt chân đến tp Hamburg, đã nhìn tận mắt hải cảng HH, đã gặp gỡ các anh chị BBT trong tờ báo Viên Giác, gặp gỡ bạn Văn Nghệ Bắc Âu quá dễ thương, nha sĩ Hiếu ( trưởng ban nhạc ) trứơc khi chia tay còn nói với Lúa rằng: nếu dưới Saarland anh chị muốn ban nhạc Bắc Âu xuống chơi nhạc thì tụi này về ngay tiền nong không thành vấn đề chỉ cần tình cảm văn nghệ đồng hương thôi !! "

Thế là sau cái tổ chức Tết vừa qua Lúa tui nay đang nuôi trong đầu Đại Hội Văn Chương Phụ Nữ Việt tại Đức quốc 2009, và ban nhạc Bắc Âu đã in sẵn trong đầu tôi rồi !

Dịp gặp gỡ nàng Thơ Miên Thụy, những giây phút chị em bạn gái tâm tình không thèm đi ngủ ! quên trời sáng hay tối, làm hết dĩa trái cây này sang dĩa trái cây khác ! hết chuyện này sang chuyện khác, cần gì ngủ, gặp nhau ít quá mà ! Lúa quay sang MT nói: " Miên Thụy à, có người mình chỉ cần gặp một lần thôi mà nói hoài hổng hết chiện, cò người gặp một lần thôi mà sợ hổng dám gặp lần thứ hai !"

Giọng hát nàng Miên Thụy nhẹ nhàng trong sáng, thơ dịu dặt và giòng nhạc nhạc sĩ chao ôi....Anh Minh Thao, tôi mong gặp lại các bạn lần nữa.

Viết tiếp theo dòng cảm xúc của Miên Thụy sau cuộc gặp gỡ Đêm Dạ Vũ gây quỹ xây dựng TĐTNVN Hamburg ngày 15.03.08. Chúc tất cả an vui may mắn.
Lúa 9
#16 Posted : Saturday, March 22, 2008 6:31:05 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Yểm trợ việc xây dựng Biểu Tượng TNVN Hamburg - Đức quốc.

Khoảng tháng 11.2007 tôi nhận được email thông báo về một dự án Xây Dựng một biểu tượng Tỵ Nạn Việt Nam Hamburg của các anh em trong ban chấp hành Hội. Nhận được tin tức ấy, tôi ngạc nhiên quá vì cộng đồng Việt chúng ta trên nước Đức đã có hai Mộ Bia tưởng niệm NVTN rồi cơ mà ! Một ở nghĩa trang Hamburg do cặp vợ chồng tư nhân Việt dày công xây cất, còn một cái Mộ Bia khác mới khánh thành tháng 4.2007 ở thành phố Troisdorf. Sao lại cần một tượng đài TN mới trong khi chúng ta cần tiền để làm những việc từ thiện khác cấp bách hơn như giúp nạn nhân bão lụt miền Trung VN, hay giúp người cùi, người mù, hay trợ giúp gia đình các cựu quân nhân qua cơn nghèo đói ??
Gây quỹ làm sao cho đủ giúp khắp nơi đây ?

Với thắc mắc đó, tôi liên lạc thẳng với anh hội trưởng, anh chuyển nhiều bản tin của hội với chính quyền Đức cho tôi xem, mới hay rằng khởi đầu từ giữa năm 2005 sau khi các tượng đài tỵ nạn VN tại Mã Lai, Indo bi phá hủy. Trong một dịp gặp gỡ anh em từ Bắc,Trung và Nam Đức đã đề nghị phải cố gắng xây dựng một biểu tượng tỵ nạn tại Đức, nhưng phải chọn 1 địa điểm trung tâm trong 1 thành phố lớn, có tính cách quốc tế, như Muenchen, Frankfurt, Berlin, Hamburg....Sau khi bàn thảo tất cả đồng ý nên chọn Hamburg vì: Hamburg là một địa điểm lịch sử của thuyền nhân VN, nơi phát xuất và trở về của các tàu Cap Anamur. Hamburg là 1 hải cảng quốc tế lớn thứ 2 Âu Châu, Hamburg là trung tâm du lịch của Đức hàng năm có hơn 7 triệu người đến thăm và Hamburg còn là quê quán của các vị thuyền trưởng của Cap Anamur. Xây dựng được một biểu tượng tỵ nạn VN ngay tại cảng Hamburg, chúng ta sẽ nói lên được Chính Nghĩa Quốc Gia của người Việt tỵ nạn trên một bình diện quốc tế mà không phải nơi nào chúng ta cũng thực hiện được. Do đó, anh em giao trách nhiệm cho Hamburg thành lập Verein và liên lạc làm đơn…Công việc kéo dài gần hai năm trời vì gặp phải nhiều thủ tục phiền phức với Tòa Án và Bộ Tài Chánh, cộng thêm một số trở ngại lúc ban đầu, đặc biệt đối với cộng đồng người Do Thái tại Hamburg, vì họ không muốn người Việt đặt biểu tượng của mình tại cảng Hamburg, nơi đã có 2 biểu tượng của người Do Thái nói lên tội ác diệt chủng dã man của người Đức trong thời kỳ Đức Quốc Xã.

Một cuối năm 2007 đầy sóng gío những tin tức nóng bỏng về vụ hai đảo Trường Sa Hoàng Sa được tung ra trên mạng, trong những ngày Giáng Sinh ấm cúng, thì chúng tôi, một số ace hội NVTNCS vùng Saar, lái xe về Berlin để cùng với những đồng hương khắp nước Đức tràn ra đường biểu tình chống Trung quốc xâm lăng lãnh thổ lãnh hải của VN. Trong cái rét độ âm ấy chúng tôi tụ tập trước sứ quán TQ chứng minh cho người qua đường thấy sự can đảm và phẫn nộ của dân Việt trước sức mạnh ngoại xâm. Trên chuyến về dù mệt mỏi thể xác nhưng ấm áp trong hồn vì sự chung lưng đấu cật của anh em, tôi thưa qua với anh trong BCH hội Saarland về dự án mới này trên nước Đức, các anh ưng thuận cho rằng việc gây quỹ xây dựng biểu tượng tỵ nạn VN tại cảng Hamburg là hợp lý.

Để chuẩn bị Tết tại tiểu bang Saarland, chúng tôi họp bàn thảo với nhau trước ngày tổ chức, thì có nhiều ý kiến khác nhau được đưa ra như sau: „Chúng ta không nên nêu ra lý do Gây Quỹ Xây Dựng Tượng Đài Tỵ Nạn VN tại cảng Hamburg, vì đại đa số người Việt đến nước Đức sinh sống sau này không thiết tha gì về giai thoại Thuyền Nhân sau biến cố 75 cả ! Chúng ta tổ chức Hội Xuân là mong mọi người đến tham gia, tiểu bang Saarland đã ít người Việt chớ làm ngăn cách cộng đồng giữa người Tỵ Nạn đến Trước và người Tỵ Nạn đến Sau „.

Ôi tôi đau đầu quá, tỵ nạn đến Trước có khác gì người tỵ nạn đến Sau không nhỉ ? cố gắng khéo léo để giữ tình cộng đồng đoàn kết, cố gắng tạo một mái gia đình thương yêu không ranh giới Quốc Cộng nơi hải ngoại này thật sự là khó ? Tại sao giữa người Việt chúng ta bao giờ cũng bị lằn ranh ngăn cách thế nhỉ ? Đã 54 năm rồi ( 1954 -2008 ) người Việt chúng ta chia rẻ nhau, dày xéo nhau, nay trốn ra xứ Tự Do lại mang tiếng tỵ nạn Kinh Tế sao ? Nhớ năm nào tôi là người tiên phong đứng vào hàng ngũ với „ 40.000 ace Đông Âu „ có trong danh sách bị trục xuất về VN, tôi đã tràn ra ngoài đường cùng với họ, gióng tiếng nói Dân Chủ biểu tình đòi hỏi chính phủ Đức đừng trả họ về VN, nơi họ phải trốn chạy bằng mọi giá để tìm Tự Do ! nay họ thở trong không khí Tự Do chung với ta mà dường như có gì đó ngăn cách nhỉ ? « Người Việt tỵ nạn « trên Cộng Hòa Liên Bang Đức hay tại hải ngoại này có cùng một lối suy tư về Quê Hương như nhau không ? Nay xây dựng một Biểu Tượng Tỵ Nạn VN ngay tại hải cảng Quốc tế sao ta lại không vui mừng mà lại giấu giếm ? Ta hãy can đảm kể cho con cháu chúng ta nghe về Mộ Bia ấy, nó là biểu tượng của Người Việt chúng ta tri ân chính phủ Đức và ủy ban Cap Anamur đã mở rộng vòng tay cứu vớt cưu mang thuyền nhân Việt nam. Tượng đài cũng là mộ bia tưởng nhớ tới người đã chết dưới biển cả trên đường tìm Tự Do, nó sẽ nói lên chính nghĩa Quốc Gia của NVTNCS tại hải ngoại. Tưởng cũng nên nhắc lại, sự hội nhập và siêng năng chăm chỉ thông minh của người Việt đã mang lại cho người Đức một tình cảm đặc biệt so với các giống dân tỵ nạn khác trên đất nước họ.

Ngày Hội Xuân Saarland 01.03.08 anh hội trưởng hội NVTN CS dõng dạc tuyên bố trên sân khấu rằng tiền lời chúng ta thu được dịp tết này sẽ đóng góp vào chương trình Xây Biểu Tượng TNVN Hamburg và những nạn nhân bão lụt miền Trung VN vừa qua, sau tổ chức Tết Lebach anh thủ quỹ hội Saarland đã chuyển 500 Euro đi đóng góp xây dựng biểu tượng TNVN, số còn lại sẽ lấy thêm qũy của hội gửi đi thực hiện công tác từ thiện như đã hứa. Số tiền ít oi ấy hội NVTNCS Saarland chúng ta có được là do sự đóng góp của rất nhiều người, trong đó có sự tham gia tích cực của ban văn nghệ, cô Thúy đã tập cho các em bé thiếu nhi những màn vũ xinh xắn, đã tạo ra cơ hội gần gũi, uốn nắn các em bé sinh ra tại hải ngoại mối dây gắn bó vô hình, các em thích gặp gỡ nhau, vui chơi ca hát với nhau trong tình người Việt. Cô Phượng đã khéo léo tập những màn hóa trang vui nhộn trên sân khấu, tạo niềm vui khó quên cho người gìa em bé. Các chị ban ẩm thực như chị 3 Điệp tặng cho hội bánh Da Lợn gây quỹ, chị Đàm tặng bánh Giò, chị Thanasak Quý tặng Cháo Quẩy, chị Bích tặng 10 cái bánh Tét, chị Thảo với các món ăn đặc sản như Phở, chị Vàng với nhóm tăng thân của chị từ Dortmund lái xe về trong gió bão với món Sưng Sa hột lựu…Ban nhạc quen thân đến từ Frankfurt, những giọng hát được ưa chuộng của Ngọc Yến, Thuấn, Xuân đã làm cho Hội Xuân Saarland thêm ý nghĩa nhiều màu sắc.

Như Mönchengladbach, München, Paderborn Essen, bên Hoa Kỳ, hay Saarland, ngày 15.03.08 tại Hamburg cũng có Đêm Dạ Vũ Mừng Xuân gây quỹ xây dựng TĐTNVN, phái đoàn Saarland chúng tôi lái xe về Hamburg, tuy đang bịnh cúm chưa khỏi nhưng tôi vẫn cố về đấy để yểm trợ dự án này, vì từ lâu cái tên Cap Anamur luôn thu hút tôi, khi tôi xuống ghe vượt biển thì con tàu nhân đạo này chưa ra đời ! thật là may mắn cho những ai ra khơi trong lúc nguy khốn được tàu Cap Anamur vớt. Tôi thán phục việc làm của họ đã quên mình hy sinh cho kẻ khác. Tại Hamburg, không khí đêm Hội Xuân vui tươi, ca sĩ của họ thật đông, giới trẻ tham gia cũng nhiều, ban nhạc Bắc Âu xôm tụ, công phu. Anh chị Phù Vân chủ bút tờ báo chùa Viên Giác đã cho chúng tôi tá túc suốt thời gian tại Hamburg, nhớ mãi không quên, hạnh phúc cho tôi nhân dịp này làm quen được anh chị hiền lành trong tăng thân Làng Mai tại đây, cả nữ sĩ Hoa Lan, nàng Thơ-Ca sĩ Miên Thụy đến từ Hòa Lan, anh nhạc sĩ Minh Thao đến từ Na Uy…Các anh em trong Hội chạy lăng xăng, phu nhân của các anh chu đáo bưng nồi cơm tấm bì, nồi cháo huyết thật ngon cho BVN sau hội trường…Anh chị Phù Vân còn hướng dẫn chúng tôi ghé thăm chùa Bảo Quang, gặp gỡ Sư bà Diệu Tâm, tối chủ nhật chúng tôi dùng tối đa thời giờ còn lại đi tham quan hải cảng giữa Ueberseebruecken và Landungsbruecken, nơi mà Biểu Tượng TNVN Hamburg sẽ được khánh thành vào tháng 8.2009, nhân dịp kỷ niệm 30 năm con tàu nhân đạo Cap Anamur. Đứng ngay đầu cầu ngửi gió biển, tôi thỏa mãn vì đã thấy tận mắt nơi chiếc tàu nhân đạo Cap Anamur đã ra khơi cứu vớt bao nhiêu đồng bào tôi. Họ nay đang sống rải rác khắp thế giới. Tự dưng tôi mến thương ông Dr. Rupert Neudeck một cách lạ lùng, người không những đã khởi xướng các công tác vớt người trên biển đông, cứu sống hơn 11.000 sinh mạng Việt Nam, mà đến nay vẫn còn tiếp tục xoa dịu phần nào sự nghèo khó của dân mình tại quê nhà qua các dự án U Minh năm 2005 và Đồng Tháp Mười năm 2006.

Kính chúc tất cả quý đồng hương an vui may mắn hạnh phúc trong năm Mậu tý này, người Việt chúng ta còn một mối lo ngại là quân Tàu phương Bắc luôn hâm dọa xâm chiếm TS HS, trong tuần qua nhân dân Tây Tạng đang chịu đựng trước làn tên mũi đạn của quân cướp nước. Ngài Dalai Lama hiện sống lưu vong lo lắng cho đồng bào mình trong nước. Người Việt lưu vong chúng ta có thể hiện chút xót thương trước cảnh máu đổ lệ rơi của Tibet không ? Có bao giờ bạn nghĩ một ngày nào đó nước Việt nam ta sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự và thế giới làm ngơ hay không ?? Giòng máu anh hùng của ta lúc đó sẽ cho ngoại xâm thấy tình đoàn kết của dân Việt khi đất nước lâm nguy.

Đứng ngay cảng Hamburg tôi chợt nhớ câu thầy Phương Trượng chùa Viên Giác nói » Người làm ơn nên quên và kẻ chịu ơn nên nhớ », chúng ta nên nhớ để còn cố gắng lấy sức mình làm ra tiền để đi giúp đỡ kẻ kém may mắn hơn ta.

Võ thị Trúc Giang
21.03.08
viethoaiphuong
#17 Posted : Saturday, March 22, 2008 9:05:39 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi Lúa 9


Hi Thy, ngày 15.03.08 Lúa đang đi dạo ở thành phố Bắc Đức Hamburg, chuyến đi thành công và vui vẻ lắmThy, hạnh phúc ! Hy vọng hạnh phúc nó đừng bỏ ta đi sớm quá :-(( , thời gian đó ở nhà Thy làm gì hả?? Lại là ThyThơ chứ gì hahah. Cảm ơn Thy đã đem tâm tình của nàng Q Trang về đây ha. Để thời gian nữa Thy sẽ tìm hiểu về người phụ nữ này, Lúa không kể đâu, cứ theo dõi những bài nàng viết nhé, nàng sẽ dắt mình đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác đó...

Như đã đoán trước lần này Lúa và nàng Miên Thụy gặp nhau đó Thy tại miền Bắc Đức, duyên văn nghệ gặp nhau mà, để Lúa đem những dòng này về cho Thy đọc nha: ( Tính mở một topic Tùy Bút nhưng mắc công đi tìm sau này nên đăng luôn ở đây cho tiện ).


..............................................................................................................................................................
Miên Thụy ơi à,

Chuyến tham quan thành phố Hamburg lần đầu tiên trong đời Lúa đã thực hiện được, sau hơn 26 năm sống tại Đức ! Cái xôn xao của Lúa có lẽ khó diễn tả lắm MT ạ...vì con tàu nhân đạo Cap Anamur nó đã thu hút Lúa tự khi nào từ lúc chỉ nghe về việc làm của họ thôi ! Hải cảng Hamburg Bắc Đức đã trở thành một giấc mơ được kết bằng CơnSóngBiển. Cho nên từ lâu Lúa sinh họat chung với các anh chị trong Hội Mũ Xanh ( Cap A. ) và gây quỹ từ thiện. Sau cái tết tại tiểu bang Saarland, Lúa bịnh cúm viêm cổ họng tưởng rằng không thể nào đi xa nỗi nữa....cho nên đã gửi mail từ chối với Ban nhạc rồi, MT nhìn kỹ lại cái list ca sĩ hát đêm đó đâu có tên Lúa 9 đâu nà ! sau cùng cũng phải ráng mà lên trên ấy, đó là cái Cơ Duyên gặp gỡ Miên Thụy đấy !! Đến nơi, phải quyết định chạy tuốt lên lầu chui dô phòng dợt với anh Hùng tay đàn guitar, thế là làm gan ra sân khấu mèn ơi...ca sỡi thứ thiệt hổng cò tài tử như tui đâu nhen !!!

Tuy nhiên, điều quý nhất cho Lúa là: đã đặt chân đến tp Hamburg, đã nhìn tận mắt hải cảng HH, đã gặp gỡ các anh chị BBT trong tờ báo Viên Giác, gặp gỡ bạn Văn Nghệ Bắc Âu quá dễ thương, nha sĩ Hiếu ( trưởng ban nhạc ) trứơc khi chia tay còn nói với Lúa rằng: nếu dưới Saarland anh chị muốn ban nhạc Bắc Âu xuống chơi nhạc thì tụi này về ngay tiền nong không thành vấn đề chỉ cần tình cảm văn nghệ đồng hương thôi !! "

Thế là sau cái tổ chức Tết vừa qua Lúa tui nay đang nuôi trong đầu Đại Hội Văn Chương Phụ Nữ Việt tại Đức quốc 2009, và ban nhạc Bắc Âu đã in sẵn trong đầu tôi rồi !

Dịp gặp gỡ nàng Thơ Miên Thụy, những giây phút chị em bạn gái tâm tình không thèm đi ngủ ! quên trời sáng hay tối, làm hết dĩa trái cây này sang dĩa trái cây khác ! hết chuyện này sang chuyện khác, cần gì ngủ, gặp nhau ít quá mà ! Lúa quay sang MT nói: " Miên Thụy à, có người mình chỉ cần gặp một lần thôi mà nói hoài hổng hết chiện, cò người gặp một lần thôi mà sợ hổng dám gặp lần thứ hai !"

Giọng hát nàng Miên Thụy nhẹ nhàng trong sáng, thơ dịu dặt và giòng nhạc nhạc sĩ chao ôi....Anh Minh Thao, tôi mong gặp lại các bạn lần nữa.

Viết tiếp theo dòng cảm xúc của Miên Thụy sau cuộc gặp gỡ Đêm Dạ Vũ gây quỹ xây dựng TĐTNVN Hamburg ngày 15.03.08. Chúc tất cả an vui may mắn.




oh, Lúa về nhà rồi đó à? Thế mà Thy cứ đinh ninh : có khi Lúa mình còn đang vi vu bên Đan Mạch cơ đó !
Thế cái cần cổ còn đau và còn ho hen không mà dám lên "hét" vậy ta? To gan thiệt đó nha?? Ta tưởng chỉ Thy ta dám coi như không ai quanh mình. Khi dám hát bài "Chiều Paris, Em Chợt Đến" mà A3 cũng đổ mồ hôi hạt vì ta cứ hát những gì trong đầu ta, còn nhạc cứ việc thả trôi những gì trong đầu nhạc... và còn dám đăng lên Net nữa kia? Ngẫm mà run...!! Ta còn từng hát mà không cần đàn trống gì cả ( MThuy và SMai chứng kiến đó thôi?). Còn chuyện MThuy mà mà mở máy thì khỏi ai tắt được radio ấy rồi? Nhưng sau đó "hắn" ngủ khì khì đúng không??Công nhận "hắn" rất vô tư và chân tình + nhiều tình cảm lắm đó.
Hôm rồi hắn gặp Lúa xong, chả hiểu nghĩ suy gì mà hứng lên viết cho Thy ít dòng rồi còn xướng rõ to " MThy có nhớ MThuy nhiều không? "Chẳng thấy "hắn" kể nhớ mình tới đâu, mà chỉ thấy "hắn" hỏi mình nhớ "hắn" nhiều không thôi !! Tất nhiên Thy trả lời ngay :" thì nhớ nhiều đó chứ, giống như nhớ tất cả các tình-thi khác vậy, Thy có quên được ai bao giờ đâu. Chả hiểu như vậy là tốt hay không tốt nữa? Chỉ biết đó đã là điểm yếu đuối của mình. Như thể Trời sinh ra con người mình vậy, làm sao bây giờ? "
Mà hình như Lúa cũng lâu lâu hỏi Thy vậy hay sao í nhỉ?? Thế Lúa muốn Thy trả lời Lúa không hở??haha!!
Mai Thy đi lễ nhà Thờ sớm lắm. Bây giờ đã gần 2 giờ khuya rồi, cũng cố banh mắt ra để viết cho Lúa mấy dòng, kẻo lại thắc mắc nữa cũng khổ thân đời Thy thêm.
Lúa mở topic Văn cho chị gái Lúa đi nhỉ, hay là để luôn trên mục các nhân vật nữ í mà??
Đi chơi về bây giờ lo chăm sóc vườn rau, ao cá, ruộng cà, luống khoai đi nha người !!
( ah, không hiểu sao ở nhà HoaLu có ai đó hỏi Lúa cách thức trồng khoai lang, khoai mì... Khi đó Lúa đang ta bà ở cảng Hamburg nên không biết?)
Thy đi lên chuồng đây,

* bài sau bài này Thy đã đọc rồi .
PC
#18 Posted : Saturday, March 22, 2008 3:42:01 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Lúa 9

Yểm trợ việc xây dựng Biểu Tượng TNVN Hamburg - Đức quốc.

cộng đồng Việt chúng ta trên nước Đức đã có hai Mộ Bia tưởng niệm NVTN rồi cơ mà ! Một ở nghĩa trang Hamburg do cặp vợ chồng tư nhân Việt dày công xây cất, còn một cái Mộ Bia khác mới khánh thành tháng 4.2007 ở thành phố Troisdorf. Võ thị Trúc Giang
21.03.08



Chị Lúa 9,
PC thắc mắc chỗ này nha. Bia và Mộ Bia khác nhau. Mộ bia là tấm bia để trên mộ chôn người chết có ghi trên đó tên người chết để ta biết ai nằm dưới mộ. Còn bia là bất kỳ tấm.... bia nào dựng lên để ghi nhận một sự kiện.....Như vậy thì một tấm bia dựng ở kỳ đài tưởng niệm chỉ có thể gọi là Bia thôi chớ đừng gọi là mộ bia, vì không có mồ mả người chết nào chôn ở đó. Như vậy cái tấm ở Troisdorf và tấm bia sắp xây có đặt ở mộ mả người chết nào không? Nếu không thì có lẽ không nên gọi là mộ bia.

Vài hàng góp ý và mong các bậc thức giả cho ý kiến.

viethoaiphuong
#19 Posted : Saturday, March 22, 2008 4:14:44 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Lúa người - thơ ơi,
Thy đi nhà Thờ bi giờ đây. Tự nhiên hắt trùm...! Nên vô đây coi thử xem ai nhắc chi mình không??
Ah, Lúa chắc còn trong cơn mộng tả tơi hoa lá cành?? Hay là đang chạy nửa vời ( = vừa chạy vừa ngắm cỏ cây hoa lá xung quanh đó mà, hiểu không?)
Thấy chị PC hỏi Lúa về chuyện dùng chữ VN đó.
Lúa à, theo Thy nghĩ thì chị PC có lý đó chứ? Dùng chữ Bia Thuyền Nhân ở cảng Hamburg là đúng hơn?
Hay là ở đó có người thuyền nhân nào, đặt chân tới được đất Tự Do của Đức Quốc bên đó rồi mà lại chết tại Hamburg?
Về chuyện này Lúa thử hỏi lại mọi người bên đó , và có gì cũng nên chuyển tới họ ý kiến trên nhỉ?
Thy đi đây.
Hôm qua đã copy bài Lúa kể về Hamburg mới rồi tới "đoản khúc Miên Thụy" bên MGP.
Kể cũng lạ nhỉ? Ta tự nhiên được làm cái chân đưa thư? Đôi khi, còn bị người gửi thư, hay người nhận thư họ nạt cho nữa kia. Chỉ bởi chuyện chính lá thư đó làm họ không hài lòng.
Oh, mà hổng có sao đâu, Thy chỉ nói mỗi câu : sao vậy ta?!
beerchug cà phê đây !!
Thy
Lúa 9
#20 Posted : Saturday, March 22, 2008 7:01:58 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC

Chị Lúa 9,
PC thắc mắc chỗ này nha. Bia và Mộ Bia khác nhau. Mộ bia là tấm bia để trên mộ chôn người chết có ghi trên đó tên người chết để ta biết ai nằm dưới mộ. Còn bia là bất kỳ tấm.... bia nào dựng lên để ghi nhận một sự kiện.....Như vậy thì một tấm bia dựng ở kỳ đài tưởng niệm chỉ có thể gọi là Bia thôi chớ đừng gọi là mộ bia, vì không có mồ mả người chết nào chôn ở đó. Như vậy cái tấm ở Troisdorf và tấm bia sắp xây có đặt ở mộ mả người chết nào không? Nếu không thì có lẽ không nên gọi là mộ bia.

Vài hàng góp ý và mong các bậc thức giả cho ý kiến.



Chào chị PC buổi sáng mời chị và các bạn ly cà phê sáng muộn hihi. Thắc mắc của chị thật là chính xác. Ý của Lúa như thế này:
- Tượng đài Tỵ nạn VN tại cảng Hamburg sẽ là biểu tượng của người Việt TNCS trên đường tìm Tự Do dựng tại hải cảng quốc tế.
- Tri ân nhân dân và chính phủ Đức, ủy ban Cap Anamur đã mở rộng vòng tay cứu vớt cưu mang và giúp đỡ Thuyền Nhân VN trên đất nước họ.
- Là tượng đài nhớ đến đồng hương đã bỏ mình dưới biển cả trên đường tìm Tự Do.

=> cho nên cái Mộ Bia đặt trong nghĩa trang Hamburg gần chùa Bảo Quang ( làm sao gắn hình vô đây ta , chị PC giúp Lúa nha ) và Mộ Bia tại Troisdorf cũng có ý nghĩa tương tự như thế. Cái Bia tại Hamburg sắp xây gọi là Một Biểu Tượng TNVN chị PC ơi...

... Ta hãy can đảm kể cho con cháu chúng ta nghe về Mộ Bia ấy, nó là biểu tượng của Người Việt chúng ta tri ân chính phủ Đức và ủy ban Cap Anamur đã mở rộng vòng tay cứu vớt cưu mang thuyền nhân Việt nam. Tượng đài cũng là mộ bia tưởng nhớ tới người đã chết dưới biển cả trên đường tìm Tự Do, nó sẽ nói lên chính nghĩa Quốc Gia của NVTNCS tại hải ngoại cũng là dấu hiệu cho con cháu chúng ta về sau tìm hiểu vì đâu mà người Việt trôi dạt rồi bỏ xác ở xứ người...
Users browsing this topic
Guest (37)
4 Pages123>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.