Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

Truyện ngắn - MÂY LÀNH
oc huong
#1 Posted : Thursday, January 24, 2008 4:00:00 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

CHIẾC ÁO MÀU LAM

Mây Lành



Năm ấy,Thảo thi đậu Sư Phạm Đà Lạt. Hành trang lên đường của Thảo gồm có cả hai chiếc aó dài màu trắng và màu lam. Khi mua vải may áo dài, mẹ Thảo thật ngạc nhiên khi thấy Thảo chọn màu lam. Đó là màu mà Thảo yêu từ thuở bé . Vì sao? Vì khi nhìn nó, Thảo cảm thấy được sự dịu dàng, thanh thoát, đơn sơ, mộc mạc, bình di. từ màu lam toát ra.

Lần đầu tiên xa gia đình đi học xa. Khung trời thơ mộng cuả Đà Lạt khiến Thảo nhớ nhà nhiều hơn. Mỗi khi hoàng hôn khuất dần sau dãy núi xa xa. , một màu lam bàng bạc nhẹ nhàng phủ lấy Thành phố buồn, Thảo thường đắm mình trong nỗi nhớ mênh mang, dịu dàng như màu lam Thảo yêu. Trong khoá Sư Phạm, Thảo là người nhỏ tuổi nhất. Năm ấy, Thảo vừa tròn mười tám Các chị giáo sinh lượt là trong những chiếc áo dài đầy màu sắc và kiêu sa , đài các với chiếc dù cầm tay. Ngược lại, Thảo thì lèn quèn với chiếc nón lá, quê mùa trong đôi guốc vông, ngây ngô với tóc đuôi gà được cột cao gọn gàng bởi chiếc kẹp ba lưỡi và giản dị trong tà áo dài lam hoặc trắng. Có lần các chị rủ Thảo đi chơi tại chùa Sư Nữ. Chùa tọa lạc trên ngọn đồi cao, cảnh vật ở đây rất tuyệt vời. Từ trên chùa nhìn xuồng, cảnh trí Đà Lạt thật nên thơ và thanh tịnh. Bên trái ngôi chùa , phía dưới chân đồi là ngôi trường tiểu học. Một ước mơ chợt đến với Thảo. Thảo ước gì khi ra trường Thảo sẽ được dạy tại ngôi trường này và đươc sống bên cạnh các sư cô, ngày ngày được nghe tiếng kinh, câu kệ, được dùng những bữa cơm chay đạm bạc và được nhìn ngắm khung trời đầy mộng mơ của xứ mù sương. Ước mơ chợt đến với Thảo và vội tan khi Thảo nghĩ đến ba má Thảo. Chắc chắn một điều là ba má Thảo sẽ không bằng lòng điều này.
Đà Lạt vào Đông, trời bắt đầu se se lạnh. Buổi sáng đến trường, Thảo phải khoác thêm chiếc áo len màu lam do chính tay Thảo đan . Giờ ra chơi, Thảo thường ngồi trong lớp để đọc sách hoặc trò chuyện cùng các chị. Một hôm , bỗng dưng chị Huệ , người Đà Lạt, học cùng lớp đến nói nhỏ với Thảo :
-Em ra ngoài sân cỏ với chị , chị có chuyện muốn hỏi thăm em.
Thảo rất ngạc nhiên khi nghe chị nói, nhưng cũng vội vàng nối gót theo chị. Trên bãi cỏ xanh , hai chị em ngồi dưới bóng mát của một tàng cây cao. Chị Huệ đi thẳng vào đề, không chờ Thảo hỏi:
- Thảo này, về màu sắc , em yêu màu nào nhất vậy ?
- Màu lam là màu em yêu nhất.
Thảo trả lời chị Huệ ngay, không một phút chần chừ. Và Thảo hỏi lại chị:
-Tại sao chi lại hỏỉ em về điều này.
Chị cười: -Em còn trẻ, sao không thích những màu tươi sáng, lại thích cái màu gì buồn chết đi được. Chị nghĩ, em vào chùa tu đi là hợp nhất.
Thảo thật sững sốt trước câu nói của chị, nhưng thật lòng Thảo không giận chị. Thảo không hiểu vì sao chị lại để ý đến điều nhỏ nhặt này của Thảo. Thấy mình hơi quá đà trước câu nói ấy,chị vội xin lỗi Thảo và chị kể lể:
- Ngày đầu tiên nhìn thấy em trong chiếc áo dài màu lam, chị thắc mắc ghê lắm. Khuôn mặt thật trẻ trung, ngây thơ và dễ mến ,vậy mà em khoác chiếc áo màu lam, chị thấy sao sao đâu Thảo ạ ! Bây giờ, trời lạnh em lại mặc thêm chiếc áo len màu lam nữa . Thiệt là kỳ cục.!
Sự chân tình trong ánh mắt và lời nói của chị khiến Thảo mỉm cười:
- Vậy chị nghĩ em phải mặc màu nào thì hợp vói em?
- Màu hồng phấn, màu vàng mơ, hoặc là màu xanh lơ. Chị trả lời Thảo
- Những màu ấy em cũng thích đó chớ, nhưng thích nhất vẫn là màu lam vì em thấy màu lam thật giản dị và hiền hòa.
- Vậy em có nhớ, em yêu màu lam từ bao giờ không?
Thảo ngẫm nghĩ trước câu hỏi của chị Huệ. Sau đó ,Thảo nhớ ra :
-Từ lúc em học lớp ba, năm ấy em đi sinh hoạt Phật tử tại chùa Bình Quang quê em, khi đó má em may cho em chiếc váy xếp li màu xanh đen và chiếc áo ngắn, tay phùng màu lam. Đến chùa, em thấy các chị thiếu nữ mặc áo dài màu lam. Khi vào chánh điện làm lễ, em thấy các cô, bác , dì lớn tuổi cũng mặc áo tràng màu lam. Nhìn màu lam, em có một cảm giác êm đềm, nhẹ nhàng làm sao ! Tuy nó giản dị và đơn sơ, nhưng không hiểu sao em rất thích.
Câu chuyện đã trôi qua theo thời gian. Năm 1972, Thảo ra trường và may mắn được dạy tại trường Hàm Thuận, cách thị xã Phan Thiết chỉ một cây số. Thảo vẫn mặc hai màu áo lam và trắng. Lần này thì má Thảo lên tiếng:
- Đã là cô giáo rồi, sao con cứ mặc mãi hai màu áo đó vậy Thảo.
Nghe má nói, Thảo buộc mồm hỏi lại câu hỏi năm nào Thảo đã hỏi chị Huê:
-Vậy má nghĩ , con mặc màu áo nào thì hợp với con hơn ?
Và Thảo đã mở tròn xoe đôi mắt khi nghe câu trả lời của má, sao mà giống y câu trả lời của chị Huệ năm nào. Vì con còn trẻ, má nghĩ con nên mặc màu hồng phấn, màu vàng mơ hay là màu xanh lơ sẽ hợp với con hơn .
Thảo ôm mẹ, cười vui:
-Thôi thì con chìu ý má, con sẽ may thêm những chiếc áo dài với màu má thích, nhưng thỉnh thoảng con vẫn mặc chiếc áo dài màu lam mà con rất yêu đó má nghe!
Má cười hiền hòa, hai tay vỗ nhẹ lên đôi gò má Thảo :
-Con gái, con lứa phải diện lên một chút chứ con!

Sau ba mươi năm,Thảo có dịp trở lại với khung trời Đà Lạt. Cảnh vật có nhiều đổi thay. Ngôi trường Sư Pham ngày nào cũng đã khác nhiều. Riêng màu lam bàng bạc của xứ sương mù vẫn không hể thay đổi. Điều làm Thảo bàng hoàng , vương buồn và suy nghĩ mông lung. Đó chính là cuộc đời của chị Huệ, người chị năm nào cứ mãi thắc mắc về chiếc áo dài màu lam Thảo mặc. Hiện nay chị là một sư cô tại Thiền viện Trúc Lâm. Vì sao chị trở thành sư cô ? Bạn bè cho Thảo biết, chị vẫn còn độc thân và mang chứng bịnh nan y , sau cuộc giải phẩu một thời gian, chi cắt tóc quy y và nương náu cửa thiền. Thảo vẫn còn nhớ rõ hình ảnh chị ngày nào, và nhớ nhất là câu nói của chị:
-Em còn trẻ, sao không thích những màu tươi sáng, lại thích cái màu gì mà buồn chết đi được. Chị nghĩ, em vào chùa tu đi là hợp nhất.

Câu nói ngày nào lại ứng nghiệm vào cuộc đời của chị. Thảo nghĩ rằng, bây giờ chị đã thật sự yêu màu lam ấy. Và chị cũng đã cảm nhận được sự thanh tịnh , êm đềm, nhẹ nhàng cùng nét đơn sơ, giản dị của CHIẾC ÁO MÀU LAM.

Mây Lành (22/09/2007)
oc huong
#2 Posted : Thursday, January 24, 2008 8:44:58 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

CÂU CHUYỆN ĐÊM BÃO TUYẾT

Mây Lành



Năm giờ sáng, Thảo chợt thức giấc. Nàng ngồi một chút cho tỉnh người rồi nhẹ nhàng đến mở cửa phòng. Nhìn bên ngoài, Thảo chợt ngạc nhiên khi thấy cánh cửa phòng của Thuần , con trai lớn của vợ chồng Thảo đã mở toang. . Nàng bước đến phòng con, bật công tắt đèn. Nàng nhìn kỷ mọi vật , chiếc mền còn đang vương vải trên giường . Nàng thâ`m nghĩ “ có lẻ Thuần thức giấc và xuống phòng gia đình”. Nàng nhìn qua phòng Thục, con trai út của nàng, cánh cửa phòng vẫn đóng im ỉm. Thảo tắt đèn phòng Thuần và đi đến mở nhẹ cánh cửa phòng của Thục . Nhìn con trai nằm ngủ say trên chiếc giường với hơi thở đều. Nàng khép nhẹ cửa và khe khẽ bước xuống cầu thang.

Thảo không cần mở đèn vì ánh sáng từ khung kính của những cửa sổ và sky light trên nóc nhà roị xuống , Thảo vẫn thấy được mọi vật . Vừa đến bậc thang cuối cùng , nhìn bên trái , Thảo thấy con trai mình đang nằm ngủ trên chiếc sofa trong phòng khách. Thảo thật ngạc nhiên không hiểu sao con mình không ngủ trên phòng lại nằm ở đây Kể cả phòng ngủ dành cho khách bên phải cầu thang saoThuần lại không vào mà nằm. Nàng lo lắng không hiểu con mình có bệnh gì không ?. Canada đã vào Đông gần cả tháng nay, tuyết rơi nhiều , đi ra ngoài không mặc đủ ấm dễ bị bịnh lắm . Rón rén ngồi trên thềm bên cạnh con , nàng nhẹ nhàng đặt tay trên trán con , sau đó áp nhe tay mình vào hai má của con. Nhiệt độ bình thường , Thảo nghĩ vậy. Nàng vôi vàng lấy tay lay nhẹ vai con và gọi nho nhỏ :
“ Thuần! Thuần ! Dậy đi con , lên phòng mà ngủ “.
Nhìn Thuần vẫn ngủ mê mệt, Thảo lay vai con lần nữa .Cậu bé chợt trở mình . Một tay để trên ngực , một tay đưa cao chỉ trên lầu và nói bằng tiếng Anh :
‘ Thục ‘s upstair “
Giọ ng nói thều thào còn ngái ngủ, sau đó xoay người vào bên trong tiếp tục thở đều. Thảo buồn cười nhìn con. “ Lại mớ gì đây” Thảo thầm nghĩ. Nàng không muốn con nằm ngủ sofa , vì rất khó ngủ vả lại nàng muốn biết tại sao con mình không ngủ trong phòng. Lần này nàng lay mạnh và gọi to hơn :
“ Thuần ! Thuần ! Dậy lên lầu ngủ đi con . Dậy ! Dậy !”.
Cậu ta lại trở mình và vẫn câu nói cũ :‘ Thục’s upstair”.
Thảo nhăn mặt, không hiểu tại sao con mình lại nói vậy. Thảo ghé sát nhìn kỷ mặt con , chợt tiếng goị của Thuần:
“Mẹ ! Mẹ ! Mẹ nói gì với nó vậy/ “
Thảo giật mình, quay lại nhìn Thuần. Cậu ta đang đứng nhìn mẹ cười. Thuần hỏi mẹ:
“ Mẹ. tưởng con là nó hả.? Đó là Ryan bạn của em Thục . Tối qua các em đi tiệc sinh nhật , về hơi khuya. Trời lại đổ tuyết nên Ryan và Mike không về Toronto được? Hai em ngủ lại nhà mình ?
Thảo vội hỏi con :
- Vậy Mike đâu?
Thuần chỉ tay vaò phòng bên cạnh ; “Phòng này đó mẹ !. Còn Ryan không chịu nằm chung nên ngủ sofa.” . Thuần vẫn nhìn Mẹ cười và tiếp tục:
- “Ryan người Filipino , tóc đen , khuôn mặt hơi vuông vuông tròn tròn giống con, Mẹ không chịu bật đèn cứ nghĩ là con cũng đúng. Lúc đầu mẹ nói gì với nó vậy?”
Thảo thấy buồn cười cho mình, hai con Thảo bây giờ đã trưởng thành rồi , vậy mà lúc nào Thảo cũng lo lắng cho các con. Thảo nhìn con trai mình , vui cười kể lể :
- “Vì cứ nghĩ Ryan là con , không hiểu sao con không ngủ trong phòng mà lại nằm sofa, mẹ sợ con bịnh hay bị khó thở gì đó . Mẹ sờ trán, mẹ sờ má thấy không nóng sốt gì , mà mẹ hỏi thì cứ trả lời bằng tiếng Anh cho mẹ biết là em Thục ở trên lầu. Cứ nghĩ là con mê ngủ nói vậy. Có ngờ đâu là Ryan ,bạn em Thục.”
Thuần cười vui nhìn mẹ : Sáng nay bố dậy , mẹ mà kể bố nghe , bố sẽ cười chọc quê mẹ đó
- Ừ ! chắc chắn vậy rồi. Tính bố con thích giỡn cho vui. Thấy mẹ thương và lo hai con nhiều , bố hay chọc ghẹo về điều này lắm.
-Thuần nói với mẹ” Hôm nay chủ nhật, trời còn sớm, mẹ lên ngủ lại đi!”
-Ừ ! Nhưng mẹ muốn biết con dậy sớm và con ở đâu vậy?
Thuần trả lời mẹ: -Con cũng vừa thức giấc một chút thì nghe tiếng mẹ dậy đó chớ ! Con xuống phòng gia đình ngồi xem tivi, con không bật đèn mà cũng không bật tiếng vì bố mẹ và các em con ngủ. Tính ngồi một chút thì lên , không ngơ` mẹ lại xuống. Lúc đầu mẹ nói nhỏ nhỏ vớI Ryan con không biết. Khi mẹ kêu lớn con mới hiểu mẹ tưởng lầm Ryan là con. Thôi thì mẹ đi ngủ đi , con cũng lên ngủ bây giờ
-Một chút mẹ lên!
Thảo đi đến bên cửa kính trước nhà .Vén chiếc màn voan trắng , nàng nhìn thấy sân nhà ngập tuyết. Ngay hiên nhà, tuyết cũng phủ đầy, Thảo vội gọi nhỏ con :
-Thuần ! con đến xem tuyết phủ đầy hiên nhà mình đây này. Cha` ! Đêm qua chắc bão tuyết lớn dữ lắm . Ryan và Mike ngủ lại nhà mình có phone báo cho cha mẹ biết không con?
Thuần cười trả lời me :
-“ Mẹ nghĩ ai cũng giống mẹ sao ? Cỡ như tụi con là đã trưởng thành rồi, đi dâu mẹ cũng đừng lo lắng lắm ! Con nhớ mãi đêm bão tuyết của mười năm về trước, lúc ấy con mười tám tuổi, vừa tốt nghiêp trung học xong. Bố mẹ mua cho con chiếc xe Toyota Camry, đêm ấy con đi sinh nhật bạn Tuấn và cũng là lần đầu tiên con ngủ nhà bạn mà không báo về mẹ biết . Vừa mờ sáng, mẹ đã đi xe bus xuống kiếm con rồi. Wow ơi ! Lúc đó mẹ không la con câu nào , nhưng con thấy con thật có lỗi với mẹ. Con biết chắc rằng cả đêm mẹ sẽ không ngủ được vì sợ con có bị tai nạn gì không ? Mẹ đi xe bus mà phải đi hai chặn xe. Tuyết lại phủ đầy ngập gần đầu gối. Con hiểu tại sao mẹ không gọi bố dạy để chở mẹ đi, và con cũng hiểu tại sao mẹ lại nhường cho con học bằng lái trước cũng như việc mua xe cho con trước. Lúc đó, con uống bia, rượu dỡ lắm mà mấy đứa bạn con cứ ép con uống nên con xỉn ngủ lăn quay không phone về mẹ được. Con nhớ mãi đêm ấy và con cũng nhớ mãi hình ảnh của mẹ lúc ấy

Nhìn con trai mình nói miên man, Thảo chợt xúc động. Thời gian qua nhanh quá , mới đó mà gia đình nàng đã sống tại Canada hơn mười sáu năm rồi. Những năm tháng đầu bước chân đến đây , điều mà Thảo luôn luôn quan tâm là vấn đề giáo dục con cái nên người và giữ vững hạnh phúc gia đình. Những lúc thăng trầm trong cuộc sống, nhiều khi Thảo thật sự mệt mỏi và muốn buông xuôi , nhưng tình yêu đối với chồng và hai con, cũng như tình thương đối với cha mẹ gìà nơi quê nhà, là động lực mạnh giúp Thảo vững vàng đứng dậy và vượt qua mọi chướng ngại.

Tuyết đã ngưng rơi. Ngoài trời thật yên tĩnh. Đường xá , sân nhà phủ đầy tuyết trắng.
Không bước chân ra, nhưng Thảo hiểu ngoài trời lạnh lắm . Ngược lại ,trong tận cùng sâu thẳm của trái tim Thảo luôn luôn bừng sáng, ấm nồng tình yêu thương gia dình

Mây Lành (9/12/2007)

oc huong
#3 Posted : Thursday, January 24, 2008 8:49:19 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

TUỔI NGÂY THƠ

Mây Lành



Sau bữa cơm chiều,Vi ngồi cạnh mẹ trên chiếc phản trước hiên nhà.Nhìn con đường Bến Bà Triệu chạy dài theo dòng sông Mường Mán ,con đường thật đáng yêu bởi hình ảnh của ngôi trường Nữ với những bậc tam cấp cao cao và những cành phượng vỹ đã bắt đầu trổ hoa ,báo hiệu mùa hè đến. Lòng Vi chợt thấy buồn. Nỗi buồn lan rộng trong tâm hồn cô bé. Quãng đời học sinh tiểu học của Vi đã khép lại từ ngày hôm qua, sau khi Vi tham dự lễ phát phần thưởng cuối năm. Thế là hằng ngày, Vi khôngcòn được cắp sách đến ngôi trường thân thương ,không còn được chơi đùa cùng các bạn trên mảnh sân hiền hòa thoang thoảng hương gió ngọt ngào của dòng sông Mường, không còn được nhìn thấy những khuôn mặt khả kính, đáng yêu của các cô giáo. Cuộc đời của Vi rẻ sang một bước ngoặc mới.
Đang miên man suy nghĩ, tiếng mẹ hỏi làm Vi trở về thực tại:
-Trưa nay con và các bạn ra thăm nhà thầy Sô có gì vui không?
Vi cười trả lời mẹ:
-Nhà thầy có cây ổi tuy thấp mà sai oằn trái,tụi con hái ăn quá chừng chừng!
-Thầy không la các con sao? Mẹ Vi hỏi.
Vi cười tươi: -Thầy cưng các con lắm. Mà vui má hén .Trường con toàn là cô giáo chỉ có mình thầy là đàn ông. Cô Mai của con sinh em bé, cô giáo khác đến dạy thay, không hiểu gia đình cô ấy có chuyện gì,nên cô nghỉ và thầy phải vào dạy lớp con . Thầy hiền và thương các con lắm!
-Sắp tới con thi vào Đệ Thất trường Phan Bội Châu, má nghĩ con phải cố gắng nhiều vì nghe đâu vào trường này khó lắm.
-Dạ! Con biết má à! À! Má ơi! Sao hôm nay ngực con thấy đau đau, ở đây má nè.
Vừa nói, Vi chỉ vào bên phải ngực của mình .
-Giở áo lên má xem. Má sờ nhẹ trên ngực Vi và nói:
- Chắc trưa nay hái ổi nhà thầy, cành ổi đụng vào, má nghĩ vậy.
Thế là má lấy dầu cù là xoa nhẹ ngực Vi. Đêm hôm ấy Vi hơi khó ngủ, ngực Vi vẫn còn đau nhè nhẹ, râm ran. Ờ! Mà sao nó lại đau cả bên trái. Vi ngồi dậy lấy dầu cù là xoa tiếp như lời má dặn. Sáng sớm, Vi giúp má mở tiệm, dọn hàng ra. Sau khi ăn sáng, Vi thỏ thẻ nói riêng má:
-Má ơi! Ngực con đau cả bên trái nữa đó!
Má ngạc nhiên nhìn Vi, và chợt cười má bảo:
- Thôi, má biết rồi, chắc con dậy ngực đó, chẳng phải hái ổi mà cây đụng đâu. Nhớ đừng xoa dầu cù là nữa nghe.
Vi ngờ nghệch hỏi mẹ:
-Dậy ngực là sao hở má?
Là ngực sẽ lớn như các chị vậy đó! Sau này con lập gia đình, rồi có con, con mới cho con của con bú được.
Vi tròn xoe mắt , chợt hiểu ra, cô bé bẻn lẻn nhìn mẹ cười và không hỏi thêm

Sau những ngày dài miệt mài học luyện thi Đệ Thất, Vi được vào trường Phan Bội Châu với số điểm khá cao. Vi được má may cho hai bộ đồ dài trắng và mua cho Vi chiếc nón lá bài thơ. Ngày nhập học , Vi thấy mình thướt tha và dịu dàng như cánh bướm trong chiếc áo dài xinh xắn, e ấp ,thẹn thùng với vành nón lá nghiêng nghiêng. Chao ôi! Vi cảm thấy như mình lớn lắm. Tâm hồn Vi lâng lâng một niềm vui khó tả .Khung cảnh mới, trường mới ,bạn mới, Vi phải tập làm quen với cuộc sống mới, nhưng Vi không quên những người bạn cũ cùng ngôi trường Nữ tiểu học của Vi bên dòng sông tuổi thơ. Thời gian dần trôi, Vi mười bốn tuổi. Lứa tuổi dậy thì với nhiều mộng mơ, nhưng riêng Vi lúc nào cũng bận rộn vì còn ba đứa em phải chăm sóc trong những giờ rảnh rỗi, giúp má Vi trong việc buôn bán cửa tiệm, thời gian học bài của Vi thật hiếm hoi,vì thế Vi ít khi để ý đến mình. Đôi khi, Vi chợt nghe những lời hỏi thăm của các bác, bạn của ba Vi:
-Anh Sáu, con Vi nhà anh dạo này nó trổ mã con gái trông đẹp ra nhiều. Nó bao nhiêu tuổi rồi anh ?
- Nó mười bốn tuổi rồi đó. Tui cũng thấy dạo này nó khác hẳn. Con gái mà, tuổi dậy thì là vậy.
Vi thẹn thùng khi nghe lời đối đáp của ba Vi và bác Chín. Thế là những lúc đi ngang qua chiếc gương soi trong phòng khách, Vi chợt ngạc nhiên thấy mình khác nhiều, khuôn mặt tròn, đầy đặn với đôi má phơn phớt hồng tự nhiên, ánh mắt dường như đen và sáng hơn, nụ cười tươi với hàm răng trắng đều như hạt bắp, thân hình Vi cũng đã khác hẳn, chẳng giống như ngày còn nhỏ . Điều làm Vi suy nghĩ và đôi khi bị bối rối, bởi ánh mắt là lạ của các anh con trai . Chao ôi! Mình ra con gái rồi. Lớn lên sẽ có người yêu, phải lập gia đình và xa ba má. Vi chợt nghĩ và lo sợ vu vơ.

Trưa hè, Vi ngồi đọc sách trên chiếc bàn kê bên phải cửa tiệm. Đọc sách là điều Vi rất yêu thích. Nhất là vào những buổi trưa hè im vắng, cả nhà nghỉ trưa, tiệm lại thưa khách. Ngồi một mình với quyển sách trên tay, Vi đang mải mê với câu chuyện ,chợt tiếng "chào cô" làm Vi giật mình, ngẩng mặt lên. Đó là một anh lính với bộ quân phục và nụ cười hiền hòa. Vi mỉm cười chào anh:
-Dạ! Anh mua gì?
- Cô bán cho tôi một gói thuốc Ruby.
Vi lẳng lặng vào tủ lấy thuốc. Vi cảm thấy hơi khó chịu và một chút ngạc nhiên khi anh gọi Vi bằng cô.
-"Chào cô"
- "Anh có lẻ bằng tuổi anh Liêm của Vi, có nghiã là lớn hơn đến tám tuổi lận. Sao không gọi Vi bằng em mà gọi Vi bằng cô nghe kỳ cục quá !". Vi thầm nghĩ. Vi đưa thuốc cho anh và thối tiền. Trở lại chiếc bàn , Vi tiếp tục đọc sách. Nhưng anh lính không đi,tiếng chân anh dừng lại, Vi vẫn không ngẩng mặt lên và giả vờ như không biết, dường như anh đang nhìn Vi, trong giây phút , tiếng chân anh xa dần.
Vi thở phào nhẹ nhỏm , để quyển sách xuống bàn, Vi nghĩ ngợi:"Cái anh này thật lạ, Vi còn nhỏ, anh thì lớn tuổi hơn Vi nhiều sao chẳng gọi Vi bằng em mà gọi Vi bằng cô. Nhất là ánh mắt của anh nhìn Vi là lạ làm sao ấy, giống ánh mắt của anh Tuấn nhà bên dạo này cũng thường nhìn Vi như vậy. Làm con gái lớn lên sao nhiều phiền phức quá ! Mà thôi chẳng nên nghĩ ngợi làm gì cho mệt, còn nhỏ mà , lo học đã ." Vi thầm nghĩ.

Chiều đến, ánh nắng đã tắt, mảnh sân trước cửa tiệm Vi rợp mát. Vi và em gái Vi là Ly đang chơi nhảy lò cò trước sân. Lại một anh lính khác bước vào, Vi mải mê chơi nên chẳng để ý. Tiếng má goị:
- Vi ơí! Vào bán gì cho anh đi con. Má đang bận khách.
Vi bước vào chào anh, vẫn với nụ cười ngây thơ, dễ mến, Vi hỏi:
- Dạ! Anh mua gì?
Ánh mắt anh nhìn Vi thoáng chút ngẩn ngơ. "Sao vậy?". Vi thầm nghĩ. Anh trả lời Vi với giọng ôn tồn , trầm ấm:
- Cô bán cho tôi một gói thuốc Ruby.
"Lại gói thuốc Ruby và cũng gọi Vi bằng cô nữa rồi!" Nghĩ đến điều này, Vi nhìn anh với nụ cười hồn nhiên, đầy ý nhị. Vi vào lấy thuốc đưa anh. Anh hỏi, sau khi Vi thối tiền lại cho anh:
-Dường như tôi có gì làm cô cười phải không?
-Da không. Vi ngây ngô kể:
-Sáng nay có một anh lính bằng trạc tuổi anh vào đây cũng mua gói thuốc Ruby và cũng gọi em bằng cô như anh vậy. Em nghĩ đến điều này làm em thấy vui nên cười.
- Có nghĩa là cô không thích gọi bằng cô, đúng không?
- Dạ đúng, em còn nhỏ tuổi mà các anh gọi em bằng cô, em cảm thấy em lớn dữ lắm!
Anh lính nhìn sâu vào mắt Vi, ánh mắt là lạ làm Vi ngại ngần, một chút thẹn thùng thoáng hồng trên đôi má. Anh đổi cách xưng hô:
- Anh tên là Nghị,còn tên em là gì vậy?
- Dạ! Em tên Vi.
- Em đang học lớp mấy?
- Dạ, Đệ Ngũ.
Anh tiếp tục: Sư Đoàn 23 Bộ Binh của anh đang muợn trường Nữ làm văn phòng để tuyển mộ thêm lính. Bọn anh sẽ ở đây một tháng. Thỉnh thoảng anh sẽ lên đây mua thuốc hút và vài thứ lặt vặt, mong rằng sẽ được gặp em, nói chuyện cùng em cho vui.
Vi chỉ cười, không trả lời anh. Vi có phần sờ sợ vì ánh mắt của anh. Ánh mắt hiền hòa, dễ mến nhưng thật sâu lắng khi nhìn Vi. Vi là cô gái tuổi mười bốn, tâm hồn thật trong trắng và ngây thơ. Năm Vi mười hai tuổi, má ngưng không mướn người giúp việc. Má tập cho Vi làm mọi viêc trong nhà,ngoài việc học ,má dạy Vi nấu nướng,dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc các em……Thời gian chơi đùa cùng các bạn , Vi không có là bao. Vi thấy má rất bận rộn và vất vả nên Vi vui lòng giúp má ,không đòi hỏi gì hơn.

Gần một tháng hè, buổi trưa ngày nào Vi cũng gặp anh anh lính gọi Vi bằng cô, vẫn thuốc Ruby, đôi khi anh mua một ít bánh kẹo, vẫn nụ cười hiền hòa và ánh mắt nhìn là lạ, vẫn bước chân ngại ngần dưng lại nhìn Vi đọc sách,rồi dần xa. Tính anh thật ít nói nên Vi chưa hề biết tên anh cũng như cấp bậc của anh Vi cũng chẳng bao giờ để ý. Và buổi chiều,anh trung úy Nghị,người anh dễ mến với làn da sạm nắng, khuôn mặt chữ điền, cặp mắt đen tròn và cách nói chuyện hoạt bát khiến Vi thấy dễ gần gũi, thân thiện.

Thời gian này, bé Ly và bé Nương nhà Bác Hai bên cạnh, mỗi chiều thường xuống trừng Nữ chơi đùa cùng các anh. Hai cô bé lên tám này được các anh cưng chiều, có lúc các anh cho bánh kẹo, có lúc các anh cho quyển Thế Giới Tự Do về để bao sách. Mỗi lần như vậy, Ly thường kể cho Vi nghe về những lời thăm hỏi của các anh đối với Vi. Vi không để ý nhiều về điều này. Chiều nay, từ trường Nữ chạy về, bé Ly vào nhà nói huyên thuyên cùng mẹ:
-Anh thiếu uý Nhân và anh trung uý Nghị ở Sư Đoàn 23 Bộ Binh thích chị Vi lắm má ơi! Hai anh bảo con về nói chị Vi biết.
Vi ngẩn người khi nghe em gái nói. Má vội rầy Ly:
-Sao dạo này má thấy con lỳ rồi đó nghe! Tại sao cứ xuống trường Nữ chi vậy. Mà các anh có nói gí, con cũng đừng nói lại .Chị Vi còn nhỏ để cho chi Vi học.
Bé Ly vẫn vô tư liến thoắng nói tiếp:
-Hai anh ấy thường lên đây mua thuốc,hai anh bảo với con là chị Vi thật có duyên ,dễ thương và hiền nữa.. Lát nữa anh Nhân sẽ lên đây để gặp chị Vi ,anh muốn nói gì với chị Vi đó, con không biết. Còn anh Nghị thì tối tối sẽ lên.
Nghe đến đây, Vi thật bàng hoàng. Thảo nào mà hai anh nhìn Vi với nét nhìn khác lạ. Vi cảm thấy sợ, mắt Vi long lanh:
-Má ơí! Từ đây má bán hàng cho các anh ấy đi. Con không bán nữa đâu. Hai anh ấy bằng tuổi anh Liêm, mà sao cứ nói gì tào lao quá, con sợ lắm.
Nói xong, Vi đi vội ra nhà sau. Vi nghe tiếng má nói vọng theo:
-Thôi được rồi, để má bán hàng cho các anh ấy.
Thật ra, Vi đi vào phòng ba má , khóa chặt cửa lại. Vi không bật đèn, ngồi nơi góc giường, hai chân thu lại,hai bàn tay ôm lấy đầu gối. Vi nghĩ ngợi: Hai anh này thật kỳ quá . Vi còn nhỏ mà , biết gì đâu, sao hai anh lại nói vậy. Chao ơi! chắc chắn là Vi không gặp hai anh nữa rồi. Thật lòng Vi không ghét gì hai anh. Nhưng mà Vi muốn mình được bình yên, một sự bình yên trong tâm hồn để học hành, để phụ má chăm sóc cửa tiệm và lo cho các em. Vi ngồi khá lâu,tiếng gõ cửa và tiếng anh Liêm gọi:
-Vi ơí! Mở cửa ra đi. Anh Nhân về rồi, em đừng sợ.
Vi mở cửa ,thò đầu ra và hỏi anh Liêm :
- Thiệt không đó. Anh Liêm đừng gạt em nghe.
Anh Liêm cười, xoa đầu Vi, anh bảo:
-Anh là anh của em, sao phải nói gạt em làm gì, ngồi vào bàn, anh nói chuyện với em một chút.
Vi mở tròn xoe mắt, nhìn anh Liêm thuyết giảng:
-Con gái lớn lên, con trai nhìn ngắm , đó là chuyện bình thường. Nếu mà mình duyên dáng , dễ thương và đáng yêu thì người ta yêu, đó là quyền của ngừơi ta, em biết không?
Vi không tán đồng điều này ,vội lên tiếng:
-Nhưng mà hai anh ấy lớn hơn em nhiều mà. Bằng tuổi anh lận ,sao lại bảo thích em, em thấy kỳ cục.
Anh Liêm cười vang:
- Con nhỏ này thật khờ. Tình yêu có phân biệt tuổi tác đâu. Em không thấy anh Hai thương chị Hai và cưới chị Hai đó sao! Anh chị lớn hơn nhau bảy tuổi đó. Thôi, anh nói vậy. Không có gì phảI sợ hải hoặc trốn cả., Điều gì không bằng lòng em cứ nói thẳng với các anh ấy. Còn vài ngày nữa các anh ấy cũng ra đi rồi. Nếu em sợ, buổi trưa để anh coi tiệm, buổi tối thì má coi tiệm. Em cứ ở nhà sau đọc sách,chịu chưa?"
Vi tươi cười gật đầu. Anh Liêm hỏi tiếp:
"Này ! Sao dạo này quần áo mới má sắm cho em , sao em không mặc,cứ lấy mấy chiếc áo bà ba của má mặc khín vậy.?"
Vi cười lỏn lẻn trả lời anh: "Em muốn mặc áo cũ xấu xấu để các anh con trai không nhìn em. Các anh con trai nhìn em, em không thích đâu!"
Câu trả lờI của Vi làm cả nhà cười vang. Anh Trực, anh kế Vi lên tiếng:
- "Nè ! Nói cho biết nghe. Bạn của anh có mấy thằng thích em lắm đó. Tụi nó dặn anh coi chừng em giùm, tụi nó chờ em lớn đó . Người ta thích em đâu phải ở quần áo mà ở khuôn mặt, tính tình dễ mến cuả em đó chớ."
Vi thẹn đỏ mặt khi nghe anh Trực nói. Trên chiếc phản, ba ngồi nhìn Vi cười hiền hòa:
-Tính Vi như vậy,chắc sẽ ở với ba má lâu lâu chứ không lấy chồng sớm đâu.
Má phụ hoạ
- Ờ! Má cũng muốn vậy đó Vi.

Đêm ấy Vi thấy khó ngủ bởi những ý tưởng chợt đến, chợt đi. Tình yêu là gì hở? Vi không biết. Nhưng tình yêu không phân biệt tuổi tác , Vi thật ngạc nhiên về điều này, lớn tuổi hơn nhiều thì coi như anh , sao mà lại yêu. Vậy yêu là thích , là thương ,là nhớ, là hi sinh chăm sóc cho nhau và cùng nhau hướng về một tương lai, một mái ấm gia đình giống như ba má mình vậy, phải không? Miên man suy nghĩ và Vi lịm dần trong giấc ngủ với lần đầu thoáng chút suy tư. TUỔI NGÂY THƠ cuả Vi dần dà rồi sẽ trôi qua theo dòng đời tưạ như dòng sông Mường vẫn lững lờ, lặng lẽ, êm đềm, trôi theo cùng năm tháng.
MÂY LÀNH (15/09/2007)
oc huong
#4 Posted : Sunday, February 17, 2008 11:33:34 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Xóa bởi OH Rose
oc huong
#5 Posted : Wednesday, June 18, 2008 1:46:01 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

NÓI CÙNG CHA

Mây Lành



Ba ơi ! Sáng hôm nay thức dậy, nhìn ngoài trời thật âm u. Con chợt nhớ đến ba. Nhớ thật nhiều, ba biết không ? Con định cầm phone lên để goị về Việt Nam hỏi thăm sức khỏe ba như thế nào, để được nghe giọng nói thân thương của ba . Con chợt nhớ ra, ba ơi, tất cả hết rồi. Ba có còn đâu thế mà sao con cứ mãi nghĩ ba vẫn còn sống, vẫn còn ngồi trên chiếc võng, đong đưa nhè nhẹ và chờ mong phone của con.

Con nhớ mãi hình ảnh của ba , dáng gầy gầy, thanh mảnh, nước da hồng hào. Nụ cười của ba là con yêu nhất. Nụ cười thật trọn vẹn niềm vui. Mỗi lần có việc gì buồn, con nhìn lên ảnh ba trên bàn thờ, nhìn nụ cười của ba, lòng con cảm thấy nhẹ nhàng. Nhớ năm nào mẹ mất, ba không cho con biết, trong giấc mơ, con thấy mẹ đứng trên đồi cao, mẹ mặc bộ đồ màu lam nhạt, mẹ nhìn con sao trông mẹ rất buồn. Hình ảnh của mẹ lúc ấy có vẻ huyền hoặc, mờ mờ ảo ảo, con có cảm giác như mẹ không còn là người của trần thế nữa. Con choàng thức giấc, linh cảm là mẹ mất rồi, con vội vàng gọi phone trong đêm khuya. Câu đầu tiên là con hỏi ngay về mẹ, nghe ba im lặng lâu quá, con chợt bàng hoàng, lòng con tê dại hẳn đi. Tiếng ba nấc nghẹn trong phone, nước mắt con rơi, rơi mãi Ba sợ con quá đau khổ , ba không cho con biết gì hết. Những ngày tháng ở bệnh viện Bình Dân tại Sài Gòn, mẹ mong ngóng con về. Mẹ đề nghi. dời ngày mổ để kéo dài thời gian chờ mong con. Mẹ nào hay biết ba không báo tin cho con. Ba ơi ! Thật lòng con không hề trách ba điều này, lời giải thích cuả ba, con hiểu. Lúc ấy, mọi việc thật khó khăn, con qua Canada chỉ gần hai năm, tiền bạc còn eo hẹp, công việc làm chưa ổn định , ba nghĩ đến con nhiều nên ba dã quyết định như vậy. Ngay khi mẹ mất rồi, ba vẫn chần chờ không cho con biết. Nơi đất khách xứ ngưới, con không có anh em bà con nào cả. Chỉ có hai con trai của con là máu mũ ruột rà. Con sẽ ra sao trước mất mát lớn lao này. Chao ôi ! Nghe ba nói, con cảm thấy nghẹn ngào. Ba ơi ! Ba có biết khi ra đi, con có ước mơ sẽ về thăm ba mẹ, sẽ kể cho ba mẹ nghe những vui, buồn, hay, lạ của xứ người, những gian khó mà con đã vượt qua. Con sẽ được ngồi bên cạnh ba mẹ để nghe lòng mình ấm lại, để cảm thấy rằng dù tuổi đời có chồng chất bao nhiêu đi nữa, con luôn luôn là đứa con bé nhỏ ngày nào của ba mẹ. Thật buồn khi ước mơ ấy không được thực hiện trọn vẹn.

Mấy tháng sau, con về thăm ba, thăm cả mộ mẹ. Điều làm con ngạc nhiên, ba có biết gì không ? . Khung cảnh nơi ngôi mộ của mẹ chính là khung cảnh con thấy mẹ đứng trong giấc mơ của con. Lạ thật, phải không ba? Những ngày tháng bên cạnh ba, lòng con rất vui nhưng trong niềm vui ấy vẫn thấp thoáng những nổi buồn khi nghĩ đến me, nghĩ đến những năm tháng còn lại trong cuộc đời của ba khi vắng mẹ. Trên bàn thờ, cành hoa hồng ba vẫn cắm cho mẹ. Tình yêu đối với mẹ mãi mãi ngự trị trong trái tim của ba phải không ?. Những chậu hồng trước sân, ba vẫn chăm sóc kỹ. Ba nâng niu từng nụ hồng như ba nâng niu một cái gì đó thật thiêng liêng. Ba luôn luôn nhắc đến mẹ, câu mà ba thường nói với con, con vẫn nhớ. “trong cuộc đời này, ba thấy mẹ con là người đàn bà đứng số một” , vừa nói , ba vừa đưa ngón tay cái lên với vẻ tự tin. Nhìn ba làm con phì cười. Con ôm ba, hỏi nhỏ : “Khi mẹ còn sống, ba có nói với mẹ điều này không ?”
Ba cười : “Có chớ , mà mẹ con có chịu nhận đâu cứ bảo là ba khéo nịnh“.

Năm ấy là năm 1993, con nhớ rõ ba bảy mươi tám tuổi , con có ý định muốn bảo lãnh ba qua ở với con nhưng ba dứt khoát không nghe, chỉ muốn thỉnh thoảng con về thăm ba. Ba bảo “Khi ba mất, ba muốn nằm cạnh mẹ con. Nếu qua Canada , ba mất, con đưa ba về Việt nam sẽ tốn tiền con nhiều lắm, ba không muốn”. Nghe ba nói , con thấy thương ba vô cùng. Tình cha sao lúc nào cũng tựa núí cao. Con nhớ lại những tháng ngày còn thơ dại, sống tràn đầy tình thương bên cạnh ba mẹ. Làm sao có thể quay ngược được thời gian hở ba ? Nay, mẹ mất rồi chỉ còn có ba thôi. Lúc đó , sức khoẻ ba còn tốt, mắt ba còn tinh tường lắm. Mỗi buổi sáng ba vẫn thường dạy tập thể dục, sau đó ba chăm sóc mảnh vườn nho nhỏ của mình . Những bữa cơm ba ăn trông ngon lành và kể chuyện lúc ba còn thanh niên cho tụi con nghe. Thế mà năm năm sau, 1998 , nghe tin ba bệnh nặng, con vội vả ra về, Chỉ có mấy ngày chờ đợi để lên đường, lòng con như lửa đốt , đêm con không ngủ được, cứ nghĩ dại, lỡ con về chưa kịp, ba mất thì sao ? Chao ơi! Con lo lắm ba biết không ? Khi về đến nhà , nhìn ba , con thấy lòng mình quặn thắt , một cái gì đó đang bóp nát tim con. Qua năm năm , ba khác nhiều lắm. Mắt ba đã mờ, tai nghe không còn rõ nữa, người thì gầy mọp hẳn đi. Nghe tiếng con về , ba quờ quạng muốn ngồi dậy. Ba còn yếu lắm, làm sao ngồi dậy được hở ba ? Ba sờ soạng, run run nắm lấy bàn tay con xiết chặt. Con kìm lòng mình để nước mắt không rơi.

Sau ba tuần lễ, anh em con hết lòng lo cho ba nên ba phục hồi sức khỏe. Ba hồng hào và ăn uống thấy ngon miệng. Con thật mừng. Ba vui nên mãi nhắc “ ba bịnh nặng cứ tưởng chết nhưng có con về là ba sống laị liền “ Ba ơi ! Con nghe mà lòng thật cảm động. Nhìn đôi mắt của ba , con thương lắm. Con cảm thấy mình không làm tròn bổn phận của một người con . Con năn nỉ hết lời mà ba vẫn giữ vững lập trường của ba.
“Ba già rồi con , hơn tám mươi tuổi , chết nay sống mai, làm mắt chỉ cho tốn tiền, cũng như chú Ba của con đó, làm rồi nhìn thấy mờ mờ đâu được khỏang sáu tháng, cuối cùng cũng đui lại thôi “. Ba cuả con lúc nào cũng thế đó!

Năm 2002, con lại về với ba. Tình hình sức khỏe của ba giảm dần, các anh báo tin cho con hay. Con thường xuyên phone về nói chuyện cùng ba. Đầu óc ba còn sáng suốt ghê lắm, chỉ có sức khỏe của ba tựa như ngọn đèn trước gió. Ba lại có thêm hai căn bịnh, bịnh suyễn và phì đại đường tiết niệu, ba không thể điều khiển việc tiêu, tiểu của mình. Con khuyên ba đi siêu âm để vào bệnh viện Bình Dân chữa trị. Lần này ba gật đầu đồng ý khiến các anh em con đều mừng ghê lắm. Thế rồi cũng trãi qua những ngày nguy kịch, ba trở lại bình thường nhưng sức khỏe thì không còn như xưa được nữa vì cơn suyễn vẫn thỉnh thoảng đến với ba. Ban đêm, những lúc chợt thức giấc , ba gọi vang tên con. Con bật mình ngồi dậy ngay. Có khi ba đi tiêủ , có khi ba thèm ly sữa ensure con mang từ Canada về. Rồi ba lại than , chân ba đau nhức lắm, thế là con lại dung dầu bóp trặc xoa cho ba. Tất cả mọi việc con đều lo cho ba. Em gái con và các anh con cực nhọc với ba nhiều , thời gian con về với ba thật ngắn ngủi. Con quí thời gian này ghê lắm. Những đêm khuya thanh vắng , con không ngủ được , ngồi một mình trên thềm nhà, nhìn lên trời cao . Ánh trăng tròn , sáng vằng vặc, nhưng có mãi được tròn đầy như thế không ?. Cuộc đời của một con người cũng vậy thôi ba. Sinh, lão, bệnh, tử nào ai tránh được. Con nghĩ , thời gian ba còn sống, con sẽ làm trọn vẹn những gì ba ước mong . Thế rồi, hôm sau con hỏi ba, ba muốn con làm điều gì cho ba vui . Ba ước muốn điếu gì, ba nói đi. Ba ngập ngừng nhìn con, cuối cùng ba trả lời :
"Con gắng đưa cả gia đình về thăm ba . Ba muốn gặp chồng con và hai cháu ngoại của ba".

Hè năm 2004, con thực hiện điều mơ ước ấy. Ba sờ soạng rờ mặt, rờ mũi hai con trai của con, ba rất vui khi nói chuyện với chồng con. Ba rất mừng khi thấy các cháu tuy xa quê nhà đã lâu, nhưng vẫn còn là những con người thật tình nghĩa, vẩn còn giữ những phong cách của người Việt Nam thuần tuý. Ba có vẻ hài lòng về điều này lắm. Lần này có đầy đủ các thành viên trong gia đình con, mọi người đều nhìn thấy tình hình sức khỏe của ba. Thế nên tất cả anh em con họp mặt để bàn thảo về việc chuẩn bị cho ngày ra đi của ba . Mộ của me con nằm trong khu vực giải tỏa, các anh em con quyết định đưa mộ mẹ về cùng chỗ với ba và chị Dung, chi Nguyệt , em Phúc cùng anh Liêm của con. Kế hoạch này khiến ba vui mừng và đã được hoàn tất vào cuối năm 2004.

Vào tháng muời năm 2005, ba thật sự ra đi rất nhẹ nhàng và nhanh chóng . Đươc ngày tốt, các anh con quyết định chôn sớm chỉ sau một ngày ba mất. Tuy con không về, nhưng lòng con có phần thanh thản vì đã thực hiện được những gì ba mong ước.


Ba ơi ! Chủ nhật này là “Ngày của Cha“. Thật sự con rất nhớ ba , luôn luôn nhớ chứ không chỉ riêng ngày này đâu ba nhé !. Cuộc đời lắm cảnh thương đau , đoạn trường, nhiều chông gai, trở ngại mà tất cả con người đều phải trãi qua. Những giây phút thăng trầm ấy , tài sản tinh thần quí báu mà ba mẹ đã giáo dục và rèn luyện con đã giúp con đầy đủ nghị lực vượt qua . Công lao trời biển ấy làm sao con quên được. Noi gương ba mẹ , nay con cũng tiếp nối nghĩa vụ thiêng liêng cao cả ấy và con hi vọng rằng ba mẹ sẽ hài lòng nơi chín suối khi nghĩ đến con, phải không ba ?.

Con của Ba,

Mây Lành (13/06/2008)


oc huong
#6 Posted : Wednesday, June 18, 2008 1:53:17 AM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

CHUYỆN NẮNG MƯA

Mây Lành




Thời tiết Canada năm nay thật lạ. Mùa Đông rất lạnh và kéo dài lê thê. Những ngày bão tuyết, đất trời ảm đạm, đường phố ,nhà nhà ngập đầy tuyết trắng . Thế rồi , chợt nắng , chợt mưa. Chiều nay, cơn mưa rả rich, khiến Thùy Vi cứ ngỡ mùa hè đang đến . Nàng nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa, những năm tháng gia đình nàng còn ở quê nhà Bỗng, tiếng con trai út của nàng từ trên lầu vọng xuống:
"Mẹ ơi! Ngoài trời đang mưa đó mẹ !." Sáng nay, trời nắng tốt, vậy mà chiều nay đã chuyển mưa rồi. Ông trời lúc nắng , lúc mưa, thất thường quá há mẹ ?

Thuỳ Vi im lặng, nghe tiếng chân con đi xuống cầu thang và đến gần mình. Thùy Vi nhìn con. Con nàng ngừng nói, khuôn mặt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Mưa rơi khá nặng hạt , cảnh vật nhạt nhòa một màu trắng xóa. Thùy Vi chờ đợi câu nói tiếp của con . Câu nói này thật quen thuộc với nàng ,vì mỗi lần nhìn mưa rơi , cả hai con trai của nàng vẫn thường nói cho nàng nghe . Đúng như điều nàng nghĩ , con trai út nàng tiếp lời :
"Cứ mỗi lần thấy mưa sao con nhớ Việt Nam mình quá ! Nhớ nhất là căn nhà lá của mình. Hễ mưa to là con với anh Thuần lại được mẹ cho tắm mưa. Nước mưa mát lạnh tụi con thích lắm mẹ à."

Thùy Vi nhìn con cười. Đã hơn mười mấy năm trời sống nơi xứ người , con nàng vẫn còn nhớ lại những kỷ niệm êm đềm nơi quê nhà . Đây là điều đáng quý. Riêng Thùy Vi , làm sao nàng quên được những hình ảnh vui buồn ngày xưa ấy . Thùy Vi sinh ra và lớn lên tại thi. xã Phan Thiết, một thành phố hiền hòa , đậm đà mùi biển mặn. Kỷ niệm tuổi thơ của nàng cũng đầy màu sắc tươi vui , nhưng có một điều nàng thiếu , đó là cùng các bạn tắm mưa . Mỗi lần như thế, Thùy Vi thường ngồi trên hiên nhà , nhìn các bạn cùng trang lứa vui đùa ngòai mưa mà lòng thật thèm thuồng . Thuỳ Vi thường năn nỉ ba nàng, nhưng ba nàng không bao giờ đồng ý :
"Con là con gái , ra tắm mưa ngoài trời như vậy không tốt. Vả lại con còn nhỏ, ra ngoài mưa mê giỡn với các bạn rồi bị bịnh bây giờ."

Thế là , Thùy Vi ngồi nhìn các bạn tắm mưa mà ấm ức trong lòng. Thuỳ Vi còn nhỏ xíu, vậy mà ba nàng nói gì cứ bảo nàng là con gái. Con gái tại sao lại phải thua thiệt hơn con trai kia chứ. Tại ba nàng khó tính quá , chứ chị Mai, chị Lập trong xóm cũng tắm mưa thì sao?

Thời gian dần trôi, năm Thùy Vi thi Tú Tài 1, lên nhà Nga , người bạn thân của nàng ôn thi. Hôm ấy, trời mưa to, Thùy Vi rủ Nga đi lội mưa . Chao ơi! Thùy Vi thích lắm.. Nàng xách dép, đi chân không, đầu trần , nàng hất chiếc nón áo mưa ra phía sau, . Thuỳ Vi ngước mặt đón lấy những giọt mưa mát lạnh. Nàng thấy lòng mình thật vui . Tối ấy, nàng thức thật khuya để viết một đoạn văn ngắn KỶ NIỆM CHIỀU MƯA tặng Nga . Không hiểu đến bây giờ Nga còn giữ bài văn ấy không?

Đất nước qua bao biến chuyển thăng trầm, đầu năm 1979, Thuỳ Vi lập gia đình. Hai năm sau, nàng từ giả cha me , anh em bạn bè, cùng bao nhiêu kỷ niệm đáng yêu của nàng để cùng chồng về Bạc Liêu sinh sống. Nơi đây những ngày mưa gió, Thuỳ Vi thật sự nhớ nhà , nhớ những người thân, bạn bè , nhớ cả Château D’eau in bóng bên dòng sông Cà Ty êm ả , nhớ xóm Cồn Chà vào những ngày mưa nắng, nhớ ngôi trường Nữ tiểu học đầy ắp kỷ niệm của tuổi thơ , nhớ con đường Nguyễn Hoàng quen thuộc đưa nàng đến ngôi trường Trung Học Phan Bội Châu yêu dấu.. Ôi ! biết bao là nhớ….
Lâu dần ,Thùy Vi tập làm quen với đời sống mới, với những người dân chơn chất , mộc mạc của xứ sở ruộng đồng bát ngát , tôm cá đầy ghe này. Hai con trai nàng đã lớn lên nơi đây. Gia đình nàng đã có biết bao kỷ niệm vui buồn gần mười năm trời trong căn nhà lá Đó là căn nhà lợp lá , nhưng vách ván, thềm nhà thì được nâng cao và tráng xi măng thật sạch sẽ , thoáng mát. Xung quanh gồm hai mươi ba cây dừa. Phía trươc nhà ,bên phải là cây ổi sẻ , trái nhỏ nhưng ruột đỏ, ăn vào vừa giòn vừa ngọt, bên trái là những cây chuối xiêm, khi cây đơm quả, quầy chuối nặng trĩu, những trái chuối no tròn vàng ươm., trông thật ngon lành . Phía sau nhà là hai cây sê- ri tươi mát , trái ra quanh năm , hai con trai của nàng ngày nào cũng trèo lên hái ăn . Kế đó là mảnh đất nhỏ, nàng trồng khoai môn thỉnh thoảng nàng mang vào nấu canh hoặc luộc chín cho cả nhà cùng ăn với đường cát. Tiếp theo là hai cây mãng cầu tây, buổi sáng sau mỗi cơn mưa Thùy Vi thường nghe tiếng chim hót ríu rít . Theo kinh nghiệm, nàng biết ngay là có trái chín, nàng vội vàng ra hái mang vào, nếu không , trái chín sẽ rớt “bịch’ xuống đất. Nàng đã nghe một lần và đã tiếc hùi hụi khi nhìn thấy quả mãng cầu , ruột trắng, chín thơm phức nằm bẹp dưới đất.
Cuối vườn là một đià cá . Chồng nàng nuôi cá phi ,cá trê, mùa mưa nước từ các ruộng khác tràn vào. Đến mùa nắng , khi tát đìa , cá trê, cá phi thì ít cá lốc thế mà lại có nhiều nhất. Món cá lốc nướng trui trong rơm, ăn với bánh tráng cuốn rau sống, dưa leo , chấm nước mắm tỏi pha với một ít me chín thì ngon tuyệt. Thời ấy , cả hai vợ chồng nàng đều là giáo viên, cuộc sống còn nhiều thiếu thốn mà có được một căn nhà như thế thật là diễm phúc lắm rồi.
Mùa mưa đến, những cơn mưa rất lớn, dai dẳng cả ngày. Nàng thường cho hai con trai ra tắm mưa. Hai cậu bé vui đùa thỏa thích, reo hò ầm ỉ nhưng không quên nhiệm vụ phụ mẹ sang nước ra các lu vào những ngày bố vắng nhà. Những ngày mưa lớn như vậy mà phải đến trường thì thật là khổ. Cả thầy lẫn trò đều xăn quần, lội nước bì bõm . Hệ thống mương cống ở đây không được thông thương vì vậy nước ứ đọng rất ư dơ bẩn.. Đêm về tiếng côn trùng, ếch nhái kêu inh ỏi, nằm nghe mà lòng buồn não nuột.
Mùa nắng thì thật là dễ chịu. Mọi vật đều sáng sủa , sạch sẽ . Cuộc sống của người dân nơi đây thêm phần nhộn nhịp. Những đêm trăng sáng , vợ chồng nàng thường trãi ghế bố, nằm ngắm trăng. Hai con nàng , sau khi học bài xong cũng ra góp phần trò chuyện cùng bố mẹ. Mảnh trăng tròn sáng trên cao, gieo rắc ánh vàng dìu dịu xuống ngàn cây ngọn cỏ. Gió khe khẽ thì thầm cùng ngàn lá, thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ của hoa lài trước bàn thờ thiên, Thuỳ Vi thấy lòng nhẹ nhỏm và quên đi những ưu phiền trong cuộc sống. Thật ra , mùa nắng cũng có điều nhọc nhằn, nước dùng, chồng nàng phải đi lấy từ nhà Phụ huynh Học Sinh , cách nhà nàng bốn căn. Kỷ niệm đậm đà buồn cười nhất mà mỗi lần nhắc lại, cả vợ chồng và hai con của nàng đều cười vang.

Năm ấy, Thuần con trai lớn của nàng chín tuổi, Thục thì thua anh năm tuổi. Trong thời gian Thùy Vi nấu bữa cơm trưa, hai con trai nàng thường tắm rửa sạch sẽ trước khi dùng cơm. Việc này nàng đã dạy các con tự làm Trưa hôm ấy , nàng lúc thúc nấu ăn , hai con nàng vừa tắm , vừa reo vui thích thú nơi sân nhà sau. Thùy Vi cầm xoong ra lấy nước để nấu nồi canh, nàng sững sờ nhìn hai con và thảng thốt kêu to:
"Chao ơi ! Sao hôm nay hai con lại nhảy vào lu nước mà tắm. Bố về sẽ đánh đòn các con đó , mẹ không can được đâu. "
Hai cậu bé mở to mắt nhìn mẹ . Mỗi cậu đứng trong một lu nước . Thuần đứng trong lu lớn , Thục thì đứng trong lu nhỏ hơn . Mặt nước đến ngang ngực nhưng đã bị bợn nhơ, vẩn đục bởi xà bông mà hai cậu bé dùng để chà mình. Nghe mẹ nhắc đến Bố , Thuần giật mình, nhanh nhẹn nhảy ra khỏi lu nưóc . Còn Thục thì loay hoay và mếu máo :
-Mẹ ơi! . Mẹ ẳm con ra đi mẹ. Bố có đánh tụi con , mẹ xin tội cho tụi con nghe mẹ !
Thuỳ Vi thấy con tội nghiệp. Nàng vội để cái xoong xuống thềm , hai tay nàng xốc nhẹ Thục ra. . Nàng dùng nước của lu khác để tắm lại cho hai con. Nàng hiểu trò chơi này là do Thuần bày đầu . Thuần tính nghịch phá và thông minh hơn em , luôn bày đủ trò rắn mắc khiến nàng rất vất vả với Thụần . Tuy bực mình nhưng nàng hiểu tuổi thơ là thế, nàng vừa tắm cho con , nàng vừa hỏi:
- Mùa nắng , bố xách nước cực khổ lắm, con có biết không Thuần ?
- Dạ ! Con biết. Nhưng lúc rủ em Thục nhảy vô lu tắm con quên mất..
Thuần trả lời mẹ với vẻ mặt lo âu , sợ hải. Thuần hỏi mẹ:
-Mẹ ơi ! Chắc chắn bố sẽ bắt hai anh em con nằm xuống để đánh đòn , phải không mẹ?
Thuỳ Vi nhìn con: - Lúc nghịch phá sao con chẳng chịu nhớ, bây giờ lại lo.
Thùy Vi lấy quần áo cho hai con thay, và bắt hai con ngồi trên đi-văn chờ bố đi dạy về mà xin lỗi.
Thùy Vi đứng ngoài sau bếp , nhưng nàng nghe tiếng chân của Thành bước lên thềm. Vừa vào nhà , nhìn khuôn mặt ủ rủ và đầy lo sợ của hai con. Chàng thật ngạc nhiên,vội hỏi:
- Có chuyện gì vậy ? Chắc hai con quậy phá gì để mẹ la phải không?
Cả hai cậu bé đều im lặng nhìn Bố. Thành đến gần con, chàng nhìn Thuần:
- Chắc con xử đầu hai anh em phá gì phải không? . Nói thật bố nghe đi.
Thuần ngập ngừng , hai tay nắm vào nhau, mắt lấm lét nhìn Bố:
-Con lỡ xúi em Thục nhảy vào lu nước tắm
Vừa nghe con trả lời , Thanh sững sờ la to: - Con nói gi` ?Môĩ đứa đứng tắm trong một lu nước hả?
Nhìn thấy con gật đầu, chàng thở dài : - Thiệt tình, Bố cũng chiụ thua con luôn, nghịch gì quá mức vậy..
Thế là Thành đi thẳng ra nhà sau. Nhìn Thuỳ Vi , Thành hỏi ngay:
- Lúc đó Vi ở đâu mà để hai con nghịch vậy?
Thuỳ Vi trả lời:
- Vi đang nấu ăn, mọi khi hai đứa cũng tự tắm , bỗng dưng hôm nay lại nghĩ ra trò chơi này.
Nhìn hai lu nước , Thành bực bôị, gọi to: - Thuần , Thục hai đứa ra đây Bố bảo.
Hai câụ bé vội vàng chạy ra, nét mặt đầy lo lắng . Thùy Vi cũng lo không kém gì con . Nàng không hiểu Thành sẽ xử phạt con bằng cách nào. Thành bảo hai con đến gần lu nước, chàng hỏi:
-Nước bây giờ dơ như vầy, liệu có xài được nữa không ? Thuần làm anh, vậy trả lời cho bố nghe coi.
- Dạ không .
- Bố sẽ đổ nước này đi. Hai con phải tự xách nước đổ đầy lại hai lu cho bố. Thục làm em, anh xúi bậy mà nghe lời, bố bắt con qua bơm nước . Còn Thuần thì xách nước từ nhà chú Phúc về đây, tự đổ vào lu. Xách không nổi nguyên thùng thì xách nửa thùng hoặc một phần ba thùng cũng được.
Thuỳ Vi vừa nấu ăn nhưng vẫn để ý , lắng nghe.. Nàng muốn cười khi nghe Thành nói nhưng không dám. Nàng liếc mắt nhìn hai cẩu bé. Thục mới bốn tuổi, ốm, nhỏ con làm sao nhấc nổi cần nước. Thuần tuy cao to rắn chắc hơn em nhưng làm sao nổi chuyện này . Thùy Vi không vội lên tiếng xin cho con . Nàng muốn các con phải nhớ kỷ lần này để không bao giờ tái phạm nữa. Nàng nghe tiếng Thuần nói với cha:
Bố ơi! Con xin lỗi bố, lần sau con không dám nữa. Thôi thì bố đánh con đi, chớ xách nước con xách không nổi , bố à !.
- Nhảy vào lu nước tắm được là con phải xách nước được. Không được cũng phải được.
Nghe bố gằn giọng, vẻ mặt rất kiên quyết, Thuần sợ quá khóc òa. Thục cũng mếu máo khóc theo anh:
- Bố ơi! Con cũng không bơm nước nổi đâu ,cái cần nước nặng lắm
- Thành quát to : Chưa làm mà đã biết nặng. Hai con phải đi xách nước về đây rồi tự đổ nước vào lu để biết cái cực khổ của Bố
- Thục khóc to , cậu bé nhìn vào bếp kiếm mẹ :- Mẹ ơi ! Xin Bố cho tụi con đi mẹ!
Nhìn hai con nước mắt chan hòa , Thùy Vi thấy thương . Nàng đến gần , nhỏ nhẹ nói với Thành: -Thôi ! Lần đầu Bố tha cho hai con đi ! Lần sau, nếu tái phạm chắc chắn sẽ bị phạt như vậy. Hai con hãy xin lỗi bố , hứa chắc là sẽ không làm như vậy nữa.
Thuần , Thục nghe lời mẹ, vội vàng xin lỗi bố. Thành nghiêm nghị nói với hai con:
-Nếu lần sau mà hai con còn tái phạm, chẳng những Bố phạt hai con mà còn đánh đòn mẹ của các con nữa. Về tội, ở nhà mà chẳng trông chừng các con cho đàng hoàng.
Thục vội giẫy nẫy:- Không được. Bố không được đánh mẹ
Thuần kề tai nói nhỏ với em : Bố biết hai anh em mình thương mẹ. Bố nói vậy đó, chứ Bố không đánh Mẹ đâu.
Bé Thục quay qua ngây thơ hỏi anh : Có thiệt vậy không , anh Thuần ?
Thuỳ Vi mỉm cười nhìn hai con: Cố gắng, đừng phạm lỗi nữa , không thì Bố đánh cả mẹ luôn. Thôi , hai con ra rửa tay rồi vào ăn cơm

Câu chuyện buồn cười này cứ mãi gợi nhớ trong Thùy Vi mỗi khi cơn mưa đầu mùa chợt đến . Nàng nhớ lại từng chặng đường đã qua đi trong cuộc đời của nàng. Những kỷ niệm buồn vui là những vết son tô điểm cho cuộc sống thêm màu sắc, là sơị giây thân ái thắt chặt tình cảm giữa người với người. Nhưng đôi khi, kỷ niệm đau buồn sẽ là những vết thương rỉ máu, là những nổi sầu khó vơi, là từng giọt đắng len lỏi vào trái tim ta . Dòng sông cứ mãi trôi ra biển cả. Thuyền đời thì mãi lênh đênh trên sóng nước cuộc sống , lúc êm ả, lúc gập ghềnh , bão táp phong ba. Những ai đã vững tay lèo lái để đi đến bến bờ hạnh phúc ? Và những ai đã mệt mỏi buông lơi tay lái , phó mặc cho số mệnh? Riêng mình thì sao ? Thuỳ Vi thầm hỏi chính mình. Hơi ấm từ vòng tay của Thành choàng qua vai nàng. Chàng thì thầm hỏi nhỏ :
- Vi đang suy tư điều gì vậy ?
Vi mỉm cười nhìn qua khung cửa sổ, , ngoài trời mưa vẫn còn dai dẳng. Nàng nói thật khẽ :
- Vi đang nghĩ đến CHUYỆN NẮNG MƯA của trời đất.

Mây Lành ( 25/03/08 )


Users browsing this topic
Guest (5)
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.