quote:
Gởi bởi Vũ Thị Thiên Thư
hihi..!! Lúc đó đừng có chơi cái mặt lạnh...ngó ngang
Đâu có, em cũng phải giả bộ "cool", "cool" một tí chứ, ra vẻ mình là... "ca sỉ",
nhưng em hông có ngó "ngang" đâu, chị đừng có lo, em hay nhìn.... thẳng, hi hi hi và gọi chị liền hà, trừ khi em không... nhận ra chị, vì chị không chịu... để hình lên cho mọi người chiêm ngưỡng, hoặc hình hồi... nẳm, hi hi hi...
Giống như Bình nè, hình bỏ vào sách PNV 2006, 2007, 2008, 2009, năm nào, hình đó, vậy mà cái hình trong sách PNV 2008, Tuyển tập Văn, đưa bạn bè ở đây coi, không ai nhận ra, biểu sao trông... già dzậy??? Hổng giống Bình! À, à,... thì ra Bình ta lúc nào nhìn bên ngoài cũng trẻ trung, tươi tắn mà, lâu lâu ăn mặc đạo mạo quá, không ai nhận ra hết, hi hi hi...
Chị bạn vừa tới chơi nhà, quen hai vợ chồng anh chị cả mấy chục năm nay, từ lúc mình còn độc thân, có lẽ vì vậy, chị quen nhìn thấy mình như hồi còn con gái, thấy cái hình cập nhật mới quá, "áo em "nâu" quá, nhìn không ra", chị la... chói lói, hổng giống Bình, hổng giống Bình! Hì hì, Bình đó, chỉ là lâu lâu làm khác người tí tí cho vui thôi. Bút sa... gà chết... rồi, khỏi sửa!
Đưa mấy cuốn sách cho chị coi, vì thấy chị bảo thích đọc sách hơn xem phim. Chị nói, chà Bình cũng hoạt động dữ há. Nói với chị, chị cứ vào diễn đàn PNV.org sẽ thấy Bình em xuất hiện trên đó hàng ngày, các chị trên PNV không chừng còn rành BN hơn các anh chị ở kế bên nhà đây nữa đó. Chị hỏi thiệt sao? Trời đất, thiệt chứ sao không thiệt, mấy cái văn nghệ, văn gừng vừa rồi, trừ các anh chị ở đây được trực tiếp coi, còn các anh chị vào PNV cũng được nghe báo cáo chi tiết, chả thế mà em được xem là celeb của PNV, hi hi... "nổi" lắm đó chị ơi, ở đây ra đường không ai biết mình hoạt động nhiều đến vậy, vì ra đường mình tầm thường hơn cả những người tầm thường nữa!
Lục lại mấy cuốn sách, mới biết mình thiếu mất cuốn văn 2007, Hương Đời Kỳ Diệu đi đâu mất tiêu rồi ta? Cuốn 2006 cũng chẳng có cuốn nào, nhớ là mình có giữ lại một cuốn để làm... vốn mà, sao giờ muốn giới thiệu, thì nó lại biến đâu mất hết? Không có, thành ra bảo với chị bạn, thôi em cho chị mượn thôi, đọc xong nhớ đem trả lại là được rồi, vì sách của em đã thành sách "hiếm", cho nên... quý!
À, mà em còn mấy cuốn Một Quãng Xuân Thì của nhà văn Ấu Tím đây nè, chị có muốn đọc không, cái này thì em... bán! $20. Chị mua, còn nhắc chừng, nhớ gửi cho chị Ấu Tím, không được quên à nha. Nói với chị, ối hơi đâu mà chị lo, em với các chị trong PNV thân nhau lắm, ai mà quên mấy chuyện tiền bạc, mất tình nghĩa hết. Nói thì nói vậy, chị Ngô Đồng nhớ nhắc em là em còn giữ của chỉ ở đây 20 đô nha, khi nào tiện, em trả luôn... một thể! À, hôm nọ, hình như em cũng lấy một cuốn tặng cho ai đó, chị nhắc chỉ em còn thiếu chỉ $40 và còn đây mấy cuốn nữa nè. Từ từ, rồi cũng hết! Đợi đến cuốn PNV 2012, em gởi trả hết. "Anh còn nợ em..."
Tính đưa cuốn gối đầu giường cho chỉ, ai dè chỉ giở ra, thấy rớt xuống cái thiệp chị Ấu tặng cho Bình, lật lại trang đầu thấy bảo, bản tặng riêng Bình Nguyên Công Chúa, vội vàng lấy lại, quên, cuốn này của em, em lấy cho chị cuốn khác, hí hí...
Xong, chị bạn nói, Bình có coi truyện Hương Chanh chưa? Hỏi lại, chị coi trong báo TB đó hả, chị bảo ừ, tui bị mất một số, mất một đoạn, tiếc quá trời, truyện hay quá đi. Nói với chị, tác giả là chị Võ Thị Điềm Đạm, em coi cuốn đó bằng sách, không phải bằng báo, cũng có chữ ký của tác giả tặng riêng Bình đàng hoàng, chị nhìn Bình ngạc nhiên, hông ngờ cái con nhỏ coi "tầm thường" dzậy mà quen... lớn quá chừng! Rồi chị khen lấy, khen để truyện Hương Chanh, hà hà, khen người khác, mà mình cũng thấy "phổng" mũi quá đi.
Hôm nay... rảnh, tào lao có nhiêu đó thôi, ngày mơi, tào lao... tiếp!
BN.