quote:
Gởi bởi Lanthanh
Ít nhất Lan Thanh cũng làm thành một ổ bánh, cũng có xanh đỏ, hoa lá cành, vậy là vui rồi, quý là ở cái công mẹ làm cho con.
Hồi xưa Bình cũng thử làm bánh một lần, cho sinh nhật của chính mình để mời bạn bè lại ăn chơi, cái bánh nướng không còn không nên thân, nói đâu tới bắt kem hay bắt bông? Thế là... ghét, không bao giờ thử nữa, sinh nhật, sinh nguyệt gì cũng ra tiệm mua đại cho xong, hi hi hi... Bi giờ còn "đổ đốn" hơn, bánh kem cũng chẳng thèm ăn chứ đừng nói đến làm, sinh nhật tụi nó chỉ thích đặt bánh Ice Cream, tức là cái bánh kem thật sự, kem từ bên trong đến bên ngoài, tuy có mắc hơn đôi chút nhưng bảo đảm chúng sẽ ăn bằng hết, vì con nít lúc nào chúng cũng thích bong bóng và kem, cứ hai món đó là đắt hàng. Nhưng chúng thường chuộng kem sô-cô-la nên mình chịu thua luôn, cứ nhìn thấy ngọt là đã ngán, lại còn ngọt cỡ sô-cô-la thì em chịu thua luôn cho được việc. Ai ăn, ăn đi, còn tui... nhịn!
Mấy hôm nay, mấy người bạn cũ liên lạc lại với nhau, nghe chúng nó giỡn đùa nhau trên emails thấy cũng vui vui. Tụi nó còn đặt tựa đề như vầy: "Người ơi! Dĩ vãng đã xa..." làm cứ lẩm bẩm hát theo, thiệt là... bậy bạ! Mấy hôm bận, không lên tiếng chúng í ới hỏi "Bình ơi, Bình đâu rồi, bận lắm hả?" Bậy bạ thiệt, chỗ nào đông người mà hổng có tui??? Nói chuyện với nhau, đồng ý xưng "tui" với nhau, chữ đó vừa "thân" lại vừa "thương", cứ "tui", "tui", "bà", "bà", "ông", "ông" thiệt vui ghê, chợt nhớ ơi là nhớ "những ngày xưa thân ái", đúng là "người ơi, dĩ vãng đã xa"...
BN.