quote:
Gởi bởi Lanthanh
Chị Tonka ơi. chị khoẻ chưa? chị hết ho chưa? Em cầu chúc chị mau khoẻ lại nha.
Chị Bình ơi : chị đón Tết có vui không? chị có chụp hình kg? chị cho em coi hình với. Hôm qua em cũng làm nồi lẩu mà là lẩu hải sản chứ hổng phải lẩu Thái.
Quán có cô em Lan Thanh vào, bếp chưa cần nấu gì hết đã thấy ấm!
Lan Thanh hỏi thăm thì Bình phải trả lời.
Bình đón tết vui lắm, hôm qua, ý quên hôm nay đến gần 2 giờ sáng mới về, mà giờ mới hơn 10 giờ đã ngồi trả lời LThanh đây.
Hôm qua đi đến 2 chỗ lận, chỗ đầu đòi lì xì, chủ nhà không cho, biểu đợi Tết ta. Không dám làm khó chủ nhà vì mình biết thân biết phận mình có đến 3 đứa con, bánh ít đi chẳng lẽ bánh quy không lại? Mình làm vậy nhiều khi là làm khó gia chủ. Thôi thì, đợi Tết ta vậy. Vì thế, cho nên nhiều khi coi dzậy mà hổng phải dzậy đó LThanh.
Hổng có quà, không có tiền lì xì nhiều khi lại là không mang nợ đó LThanh.
Năm nay, mấy đứa nhỏ lớn rồi, Bình không biết có nên mua gì tặng thầy cô tụi nó không. Hỏi tụi nó thì nó nói thầy cô con nói đừng tặng gì cho thầy cô hết, mà thay vì lấy tiền mua quà đó để mua quà tặng cho các tổ chức từ thiện để họ cho trẻ em nghèo.
Kể ra cũng tốt, thầy cô tụi nó bắt đầu nhiều lắm rồi, mình chẳng còn nhớ nổi người nào ra người nào nữa, cho thì phải cho hết, mà thầy cô nhận rồi chẳng biết thích hay không lại phải viết card cám ơn. Cũng phiền đó nhỉ? Thôi thì cho từ thiện là tốt nhất!
Năm nay Canada ấm lắm, tuyết đổ hết bên châu Âu, chỗ LThanh và chị VHP rồi, nên đường bên đây sạch trơn, lại ấm đến 6, 7 độ, tha hồ diện nhé.
Hôm qua đến 2 chỗ mời, bên nào cũng thân nên phải đi cả hai. Bên nào thân hơn thì đến sau để còn hàn huyên tâm sự. Chị chủ nhà thứ hai sợ thiếu đồ ăn kêu Bình làm gỏi cuốn thêm, sau lại kêu thôi Bình đừng làm gì hết nhưng Bình đã hứa làm rồi thì làm, không rút lại lời hứa nữa. Gỏi cuốn cũng dễ ăn, cho dù có ế cũng vẫn ăn cố được, không có dầu mỡ gì hết, rất healthy, thế là Bình giữ lời hứa. Bình luộc tôm, luộc thịt, thái mỏng cuốn vào bánh tráng mỏng với bún, rau thơm, giá sống, hẹ sống, vóila, chỉ làm tương nữa là xong, còn dư giờ để đi trang điểm làm trẻ lại nữa chứ!
Bình bước vào nhà gia chủ thứ hai, các anh chị tới trước la lên, gớm nhân vật quan trọng và ồn ào nhất bây giờ mới tới, lại xuất hiện như... ca sĩ thế này! Cười, hà hà, người ta là ca sĩ mờ, phải đến sau cùng, áo thì lấp lánh kim tuyến với kim cương, giọng thì rổn rổn, rảng rảng, và phải... cười từ đầu ngõ nữa, để đem niềm vui đến cho mọi người chứ!
Gặp một anh quen, kêu gặp anh có một lần nên không nhớ, xin lỗi, một chị khác lâu ngày không gặp cũng la lên em đừng nói em cũng không nhớ chị luôn nha, gặp người ta đầu năm, đầu tháng mà kêu không nhớ là sao, lại không sợ người ta giận? Té ra, cái anh đó cũng không nhớ Bình là ai luôn, vì trông... "đẹp" và "trẻ" hẳn ra, nên không nhìn ra được là cô Bình bình thường mọi lần, hi hi hi... Đến gần cuối buổi tiệc nghe chị vợ anh nói với anh: "Trời ơi, chỉ là chị Bình đó, mọi người nói từ nãy đến giờ nói mà anh cũng chưa biết chỉ là ai sao? Anh gặp chỉ hồi trước rồi đó, chỉ đó chứ còn ai nữa???"
Mèn, cười lớn, tui còn không nhận ra tui nữa lấy gì ảnh nhận ra, ha ha ha...
Hôm Giáng sinh, đi thăm người bác dâu, bác bị Alzhemer từ năm ngoái. Nhưng năm ngoái, hỏi bác con này là ai bác trả lời ngay: "con Bình chứ ai." Nói với bác, con Bình thì làm sao bác quên được, nó là cái con luôn luôn tới làm phiền bác, bác đặt cho nó cái tên "Cái con chưa thấy người đã thấy tiếng" mà? Thế mà năm nay, các anh chị hỏi bác, bác loay hoay, quay mặt đi chỗ khác, tránh trả lời, tự nhiên thấy xót xa, bác ơi bác quên cháu thật rồi sao? Hay vì cháu thay đổi nên bác chẳng nhận ra nữa? Hỏi bác hết người này, đến người kia, nói bác cứ đoán đi, đó là ai, bác nói một câu mà Bình xúc động: "Tại sao cứ phải đoán đoán thế nhỉ?" A, bác chẳng quên đâu, bác chẳng vô lý đâu, chỉ có mọi người mới vô lý thôi, tại sao cứ phải đoán thể nhỉ? Đúng là vậy, tại sao cứ phải đoán thế nhỉ? Ai là ai thì người đó biết rồi tại sao cứ phải đi hỏi bác, bắt đầu óc bác làm việc chi vậy? Hãy cứ để bác vui, đừng hỏi bác những câu ngớ ngẩn như thế. Bình coi như không, vẫn chọc bác như ngày xưa, Bình làm cho bác cười, bác cười vui lắm, mặt bác hồng hào hẳn lên, làm người chị tính cho bác về nghỉ sớm, lại không nỡ, lại ngồi lại, lâu lắm mẹ mình mới có dịp cười như vậy, sao lại gián đoạn niềm vui của mẹ đi? Bác còn được cười vui như vậy bao nhiêu lần nữa, hãy để cho bác cười. Chị họ nói với Bình, tối nay về mà bác không ngủ, 2, 3 giờ sáng, chị sẽ chở bác tới nhà Bình, dựng đầu Bình dậy, tại Bình nên bác mới không ngủ được. Nói với chị, không sao, lâu lâu mới có một lần, cho bác thức khuya một chút cũng không sao. Bảo đảm với chị bác sẽ ngủ ngon, nếu bác không ngủ được, cứ chở bác tới nhà em, 3 giờ sáng em vẫn tiếp bác được như thường. Chị để bác ngồi lại chơi thêm, không biết nên tội nghiệp chị hay nên tội nghiệp bác, lâu lâu chị lại đút đồ ăn cho mẹ, chị không biết bụng mẹ no hay đói, cứ thấy mẹ nhìn đồ ăn thì lại cho mẹ ăn, lâu lâu lại phải canh chừng dẫn mẹ đi washroom. Câu chuyện của bác cứ là những chuyện xưa xửa, xừa xưa, đang nói chuyện này bác lại nói sang chuyện khác, những câu chuyện không đầu, không đuôi,... Rủ bác chơi bài Tam cúc, bác còn nhớ con Xe Hồng, Xe Hồng mà không phải Xe Đỏ, nhưng bác chẳng nhớ chơi làm sao nữa, xong bác lại bảo: "Cơm nước chưa nấu xong sao cứ ngồi chơi thế nhỉ?" Bác ơi!... Bình nghẹn ngào, khi về chị dâu Bình bảo, bác quên hết đi như vậy lại là cái phước của bác, chứ nếu không bác vẫn tiếp tục cực vì phục vụ chồng con nữa, bác quên hết như vậy tự nhiên con bác phải phục vụ lại cho bác, thế mà lại tốt!
Vẫn tính viết lại, một câu chuyện đàng hoàng, nhưng À-giai-mơ Ký vẫn còn kia, chưa kết thúc, chắc là phải kết thúc câu chuyện ấy chăng? Hay cứ để vậy? Bác còn vui là tốt, kết thúc làm gì? Câu chuyện cứ để ngang đó!...
BN.