"Hôm nay, trời nhẹ lên cao, trời nhẹ lên cao, tôi buồn. Ô hay, chẳng hiểu vì sao, chẳng hiểu vì sao tôi buồn."Trời đẹp thế mà buồn, hiểu rõ vì sao mình buồn. Hôm cuối tuần, đi đón con ăn sinh nhật bạn về, de xe ra, đụng trúng xe người ta, bị móp, bây giờ phải đền. Thương lượng với nó để đền, nó có vẻ không chịu, đành phải làm phiền tới bảo hiểm. Chàng bảo chẳng phải xui, cái tội lái xe không cẩn thận, thì cứ trả tiền vài lần, là chừa? Mèn, đụng nhẹ là thế mà vẫn móp được. Buồn. Gặp người khó khăn. Buồn. Hay là vận xui? Buồn.
Thôi kệ. Con người đâu có ai gặp may mãi đâu chứ?
Mỗi ngày, cố gắng đi chọn một niềm vui giống chị Huệ, mà không có, lấy gì mà chọn với lựa? Có rồi đây. Hôm qua, đi dự lễ ra trường lớp 8 của con. Nó được đại diện học sinh lên phát biểu. Tới có hơi trễ, vì mẹ bị nhiều chuyện xảy ra quá, lu bu đủ thứ, không lo được cho con. Vả lại, "không đi trễ, không phải Việt Nam", có ai nói vậy phải không ta? Nó vào vừa lúc người ta đang thắc mắc "Con nhỏ đại diện học sinh lên phát biểu cảm tưởng đâu rồi ta?" Nó bước vào, mọi người cười ồ, và cho luôn một tràng pháo tay. Bài nói của nó vừa vui, vừa hay, vừa cảm động, nhưng mẹ nó không khóc, không cười, vì đang mải lo chụp hình, quay phim. Nhìn con xinh đẹp trong chiếc áo đầm mới may, đôi giầy cao gót xinh xắn, cái dây chuyền nhỏ nhắn, đôi bông tai dài dài, mà mẹ phải loay hoay lâu lắm mới đeo vào cho con được, chả là, con mới xỏ lỗ tai. Chợt nhớ lại hồi năm nào lâu lắm, ở một đất nước nghèo trên thế giới, một đứa nhỏ không đi dự lễ tổng kết cuối năm ở trường, bỏ luôn cơ hội được lên phát biểu cảm tưởng học sinh trước toàn trường, chỉ vì không có một... đôi dép cho ra hồn để mà đi dự. Ôi, quá khứ của mẹ sao khác xa con? Nhưng tài năng thì tiềm tàng, di truyền chăng?
Mẹ tiếng Anh không rành, tiếng Pháp không biết. Con được lên lãnh bằng khen, một cái tiếng Anh, một cái tiếng Pháp, một cái Academic Award, vì giỏi đều các môn, một cái bằng khen nói chuyện hay. Tên của con được khắc trên bảng vàng treo trong trường, mà cảm thấy hãnh diện, cảm thấy tự hào, con gỡ sĩ diện giùm cho cha mẹ, cám ơn con. Con lên lãnh bằng khen lia chia, ai cũng chúc mừng, bố mẹ nghèn nghẹn, nhưng cười tươi, đúng là một niềm vui. Tối về, chát với chị bên VN, kể chị nghe, chị chia vui, và còn nói, chị cảm động quá, chị đang khóc đây nè, em có khóc không? Lúc đó em chắc ngồi ở dưới khóc dữ lắm hả? Không chị ạ, niềm vui mà, phải cười chứ? Em làm giống mấy đứa nhỏ ở đây, mỗi lần nghe xướng tên nó, lại la lên, cổ võ, u, a. Chị khoe con chị hôm đậu vào được trường điểm, chị cũng khóc. Nhưng chị vẫn nhắc, mấy cháu không bằng dì, được lên thẳng, không phải thi gì hết. À, chị nhắc mới nhớ, cũng đáng tự hào lắm chứ!
Mong rằng, với điều kiện xã hội hơn xa lắc điều kiện của cha mẹ ngày xưa, con sẽ giữ mãi niềm tự hào đó cho cha mẹ.
cho con.
BN.