Sáu giờ mười lăm phút, tôi réo mọi người ra khỏi nhà. Tôi làm mấy miếng bánh mì với mì căn kho mua ở chùa Dược Sư hôm trước và hộp cơm chiên cho tiểu TK để in case. Đến chùa Huệ Quang thì đã thấy 5 cái xe bus ở đó. May quá, tôi vẫn kiếm được chỗ đậu xe ngay trong sân chùa. Đã có từng khay bánh croissant, trà và cafe để mọi người ăn sáng. Lên xe ngồi chờ một lát, mỗi người lại được phát thêm một túi có cái bánh bao nho nhỏ, bánh xu xê, và một hai cái bánh gì đó mà tôi cũng chưa có ăn thử.
Trạm đầu tiên của chuyến hành hương là Phật Học Viện Quốc Tế (PHVQT). Từ khi thầy Đức Niệm qua đời, tôi thấy chùa dường như thiếu sự nhộn nhịp. Xuống xe, tôi chạy ngay vào bếp để kiếm chị H, một người chị thân quen nhưng không thấy. Trong sân chùa có nhiều tượng Phật nho nhỏ đặt rải rác trong vườn. Phật tử hay có thói quen thắp hương, đi đâu cũng thắp hương và cắm khắp nơi nào có tượng Phật. Trước khi lên xe rời chùa, tôi chạy vội vô phòng ăn dớt một miếng bánh chưng chiên, chạy vô bếp xin một ít đồ kho. Người làm trong bếp lấy tô múc cho tôi một chén đầy. Những phật tử khác đang viếng chùa hôm nay đang ung dung xơi bún bò, bánh chưng bánh tét và các thứ chè bày ê hề trên bàn ăn. Phái đoàn hành hương luôn được nhắc nhở: "Đừng có ăn nhiều, để dành bụng để trưa nay đi ăn buffet."
Rời PHVQT, xe chạy chừng 15 phút thì đến chùa Thái Lan. Sư Thái Lan mặc áo màu cam. Đâu 5 hay 6 vị sư ngồi xếp bằng trên cái bục bên phải của chánh điện. Các sư nói tiếng Thái, tiếng Anh và tiếng Mandarin. Tôi đang nhắm mắt niệm cho hết câu (thần chú
) thì thấy chân mình như có giọt nước bắn vào. Rồi lại thấy nước rơi. Mở mắt ra xem, thì ra một vị sư đang cầm một bó như cái chổi ngắn nhúng vô cái thau nước gì đó và ông vẩy nó ra tới tất cả mọi người. Sau đó mọi người xếp hàng tới trước mặt các sư để nhận lộc đầu năm. Chùa đã sửa soạn rất nhiều bao lì xì đỏ và những túi nylon có vài trái quýt đủ cho từng ấy người. Sau đó chúng tôi đi quanh chùa, đến nơi bán đồ ăn. Tôi mua mấy cái bánh nếp của họ để ăn thử cho biết. Nghe nói là khi trước chùa Thái bán đồ ăn mặn, nhưng bây giờ họ biết nhiều người không ăn như vậy nên họ cũng thay đổi để đáp ứng với nhu cầu của khách thập phương.
Sau chùa Thái là các chùa (đa số là của người Hoa) ở khu Alhambra và phụ cận. Chùa nào cũng xây thật là lớn. Rời chánh điện tôi đi xuống phòng ăn. Các bàn ăn ở đó đã đầy người. Có chùa có những quầy thức ăn thật phong phú: cơm chiên, bún xào, bún bò, canh chua, chè táo soạn, chè đậu, bánh chưng, bún riêu, hủ tíu, xôi các thứ. Tôi quơ đại tô bún xào không có nước cho dễ ăn, một ly xôi, một ly chè táo soạn cho tiểu tk vì nó thích thứ này lắm. Hai tay ba món. Ước chi tôi có thiên thủ
Tigger biểu: "Đi chùa mà cứ lo ăn không hà." Tôi cười: "Đây là dịp được ăn ngon, bỏ uổng."
Gần 1 giờ trưa thì xe đến Home Buffet để ăn. Năm xe bus đổ xuống ~250 người. Nhà hàng buổi trưa vẫn còn thực khách nên khi chúng tôi vào thì nó như cái chợ. Không có bàn cho tất cả mọi người. Tôi và tiểu tk đi vòng vòng nhưng bàn nào cũng đã chật cứng. Gặp được Chicky, ba mẹ con bèn đứng tại chỗ ăn cho xong việc. Lúc chen lấn kiếm đồ ăn, mấy sư cô nhìn đĩa chowmein xào không có gì hết của tôi hỏi "Cái này có chay không?" Tôi lắc đầu trả lời "Không biết nữa cô ơi, chắc là không có trứng."
Tôi lấy được miếng pizza cho tiểu tk. Còn của tôi và Chicky là chowmein và một ít hủ tíu xào giá (giá xào hủ tíu thì đúng hơn bởi vì chỉ thấy giá chứ chẳng thấy hủ tíu đâu.) Ăn một miếng vô miệng tôi đã "nghe" cái mùi kỳ kỳ. Biết sao bây giờ
May là ở chùa khi nãy tôi vớt vát được tô bún xào ăn với Chicky. Đồ ăn ở chùa thật là thanh tịnh và thơm ngon
Trạm cuối là chùa Phật Tổ. Tôi đến đây lần đầu tiên với cô bạn đã lâu lắm rồi, có đến hăm mấy năm. Đã hơn 5 giờ chiều mà chùa còn tấp nập lắm. Tôi không đi hết vào bên trong nhưng thấy chùa khá rộng. Hết chánh điện thì lại tới nhà ăn. Hủ tíu, bún riêu, sữa đậu nành nóng hổi, kiểm. Những người hướng dẫn phái đoàn luôn miệng: "Về chùa (Huệ Quang) ăn tối." Ai nói gì thì nói, tôi thấy tất cả mọi người vẫn xếp hàng...ăn. Ai sao tôi vậy. Tôi nói với Chicky: "I don't want to take a chance. Có ăn thì ăn đi, coi chừng lại hổng ăn được như lúc nãy."
Tiểu TK ăn chậm lắm. Mọi người đã bắt đầu lên xe, tôi đành mang tô hủ tíu lên theo để đút cho nó ăn. Nó ăn lai rai cũng gần hết, chắc tại lúc trưa cũng chẳng ăn được gì nhiều.
Về đến bến thì trời đã tối. Chúng tôi không đi hết mười chùa vì không đủ thời gian, vả lại mọi người cũng có vẻ mệt rồi, gần 12 tiếng đồng hồ rồi chứ ít sao. Chúng tôi bỏ món cháo khuya và lái xe về nhà.
Trong những chuyến đi hành hương năm trước, chúng tôi đi về miền San Diego. Phái đoàn chỉ có một hoặc hai xe. Chúng tôi đi thăm những thiền viện ở nhưng căn nhà nghèo và nhỏ xíu xìu xiu của những sư cô tuổi còn rất trẻ. Họ rất vui khi có phái đoàn đến. Chúng tôi thấy không khí ấm cúng và thân mật hơn.
Năm nay chúng tôi muốn đi các chùa ở vùng Los Angeles một lần cho biết. Chuyến đi này: Năm xe bus = ~250 người, tôi thấy là quá đông. Các phòng vệ sinh cho phụ nữ lúc nào cũng đông, có cái bị nghẹt vì...quá tải
Và có lẽ vì lý do quá đông này nên các chùa thăm viếng đều là những tự viện lớn để có thể chứa được từng ấy người. Vấn đề ăn uống do nhà hàng cung cấp không thích hợp cho các ni và sư và cho cả nhiều người ăn chay. Trong chuyến này, tôi được ghé PHVQT mà ngày hôm qua trên đường về nội chúng tôi đã không có thì giờ để ghé vào. Được đến chùa Phật Tổ và chùa Thái là nơi tôi vẫn mong có dịp được trở lại và thăm một lần (nữa). Vậy là toại nguyện
Mai mốt thì "đường xưa lối cũ"