Hai anh em lớn nhanh quá, Ngô Đồng ơi, mà bảnh trai nữa. Thật mới ngày nào! Có ảnh của hai cháu thì cứ đem vào đây cho chị xem ké với nhé. Chị cảm ơn Ngô Đồng. Còn hai cậu bé đáng yêu có muốn nghe bà kể chuyện thì bà mời hai cậu vào đây.
Hi PC. Khi lạnh cóng muốn hét lên (vì chịu hết thấu rồi) thiệt tình Huệ cũng có nghĩ tới cái áo lông thú rồi đó, nhưng chỉ nghĩ thoáng qua đầu chứ không dám mặc. Chiếc áo lông này là một món quà Huệ được tặng, đẹp lắm, vừa vặn, ấm và trang nhã. Nhưng Huệ đã cất kỹ nó, từ lâu không nhìn tới. Có mặc áo lông thú một lần mới biết quả thật không có gì ấm hơn một chiếc áo lông. PC và các bạn còn nhớ phim Doctor Zhivago chứ, những người Nga ngày xưa mặc áo lông, đội mũ lông, nhìn thôi đã thấy họ không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ bên ngoài. Rồi những phim Trung Hoa như Anh Hùng Xạ Điêu cũng cho thấy Quách Tĩnh khi ở Mông Cổ thường đội cái mũ lông thử, và Hoàng Nhan Liệt, cha nuôi của Dương Khang, thì đội cái mão hoàng gia với những đường viền bằng lông thú. Có mặc áo lông thú một lần, để cảm thấy cái ấm an toàn và bất chấp thời tiết thì mới hiểu tại sao áo lông lại phát triển nhanh chóng thành một kỹ nghệ của các xứ tuyết và đưa đến những cuộc chiến tranh giành săn thú của loài người. Nhưng thời huy hoàng của áo lông tàn rồi, bắt đầu suy tàn khi những người biết cầu xin "bình an dưới thế đến cho muôn loài" vận động chống lại việc mua bán và sử dụng áo lông. Họ nhóm nhau lại, quảng bá những sự thật đẫm máu đằng sau những chiếc áo lông nhìn thật lộng lẫy và sang trọng. Để chằm được một chiếc áo lông, tùy theo ao nhỏ to hay dài ngắn bao nhiêu, người ta có thể phải giết đến hàng mấy chục, hay mấy trăm con thú nhỏ rất tội nghiệp, từ con sóc đến con thử, con ly...Mà trước khi giết người ta phải săn, phải bẫy, mà khi giết người ta phải giết bằng những cách rất dã man thì mới lấy được bộ lông cho đúng với nhu cầu làm áo (để không bị hao diện tích của bộ da, không bị dính máu, chẳng hạn). Những người nhân từ này còn nêu thêm một sự kiện ít ai để ý là các con thú đáng thương khi bị mắc bẫy có thể đang để lại trong hang của chúng những bầy con nhỏ còn đang cần mẹ về cho bú sữa. Thành thử, kỹ nghệ áo lông đã không còn thịnh vượng như xưa, nhiều người buôn bán lông thú và áo lông đã đi đến chỗ phá sản nữa là đàng khác. Ví dụ như riêng tại nước Mỹ này, chỉ trong vòng ba năm, từ 1990 đến1993 thôi mà lợi tức của ngành áo lông đã giảm xuống còn chỉ phân nửa (từ hơn 1.3 tỉ xuống còn gần 650 triệu đô la). Trong thời gian ba năm này, số cửa hàng bán áo lông giảm xuống còn nhanh hơn sự suy giảm của lợi tức, số cửa hàng giảm xuống chỉ còn một phần tư. Như vậy có nghĩa là các loài thú đã được những nhóm người này cứu mạng, con số được nhờ là hàng trăm triệu. Những người chống áo lông rất quả quyết và hoạt động rất hữu hiệu. Họ chia nhau đến từng cửa tiệm có bán áo lông đòi gặp ban quản ký để yêu cầu ban quản lý ngừng đặt hàng. Khi tình cờ gặp người nào mặc áo lông đi ngoài đường, họ tiến đến giải thích quá trình săn bắt thú để lấy lông và sự dã man trong cách săn, nhốt và giết thú. Họ còn vận động giới truyền thông ủng hộ phong trào của họ, bằng cách cho quảng bá các bài nghiên cứu, các dữ kiện, để giới tiêu thụ có thể hiểu biết mà chọn lựa sự tiêu dùng của mình. Bởi vậy mà Huệ cũng học hỏi được và đem dấu kỹ cái áo lông của mình cho nó rồi.
Nhưng mà không sao đâu PC ơi, Huệ đã sắm được đủ đồ ấm rồi, hy vọng là không bữa nào phải chiến đấu với cái lạnh kịch liệt đến nỗi phải hét lên khi gần chết cóng. Nhiều người thấy Huệ trang bị kỹ lưỡng từ đầu cho tới chân như một thằng snowman thì cứ tủm tỉm cười. Sợ gì, dễ quá mà, thì mình cũng cứ thế tủm tỉm cười trả lại gấp đôi.