Em vô tính nói tiếp chuyện con bò mà nhè đâu mấy chị đã chuyển sang nhâm nhi kim chi và nghe ngóng chuyện biểu tình bên Iran rồi
Mấy hôm nay nói đến con bò làm em nhớ cái hồi ông anh em đi học tập cải tạo, ảnh bị bệnh nên được miễn đi lao động, thay vào đó họ giao cho ảnh chăn bò, khg nhớ là một hay hai con. Anh kể là anh với con bò thương nhau lắm. Nhè đâu đến Tết năm đó, họ vác con bò ra xẻ thịt cho cả trại cùng ăn, mỗi người được một miếng. Lâu lắm mới được ăn thịt, ai cũng mừng. Anh thương quá, không ăn nổi bèn đem cho người bạn ăn dùm.
Chị Huệ nói chuyện chó, em thấy kinh khủng nhứt là trong quyển Quê Nội Quê Ngoại của Xuân Vũ, tả cái đoạn mấy người đó muốn bắt con chó làm thịt để nhậu. Ôi sao mà dễ sợ, may mà cuối cùng con chó nó chạy thoát.
thiệt tình!!!!
quote:
Chắc đường muỗng được múc ra bằng cái muỗng, hay cái dá, nên mới có tên là thế, phải không xv? Bây giờ đây, PC lại đi tìm các món thủ công để ăn quý vị ơi. Nào là đường thốt nốt, đường vàng, mật ong, còn đường cát trắng thì em đây giã từ nó rồi.
Chuyện "cục đường muỗng" hi hi tự nhiên rồi em nhớ ra vậy thôi chớ trong đời em em chỉ được thấy (và ăn) trong một dịp thôi. Đúng là ít ai biết lắm, (chị Huệ mà còn khg biết nữa là), bây giờ chắc người ta không còn làm nữa đâu chị PC. Nó cũng khg phải là ng` ta lấy cái muỗng múc ra mà có tên đó đâu. Em nhớ là cả cục đường to lắm, đựng trong một cái bao tọ loại bao đựng gạo 5-10kg gì đó, hình dáng giống như cái chuông (??), mình phải lấy dao phay chặt ra thành từng cục nhỏ cỡ cái chén cho gọn, để ăn hoặc đem cho. Đường này nhiều mật và sậm màu (ủa, cái này có nói khúc trên rồi
)
Em cũng nghỉ ăn đường trắng từ lâu lắm rồi. Cái hồi em về VN thấy người nhà xài đường trắng, em có nói là đừng xài nữa, nên xài đường vàng hoặc nâu, loại còn nhiều mật mà khg ai muốn nghe, em nghĩ là họ cho là em kẹo
nên em thôi kệ.
Có một điều là em chưa bao giờ về miền Trung, tất cả đều là em nghe người lớn kể lại, các món ăn thì do người lớn đem vô trong này nên mới biết.