quote:
Gởi bởi Song Anh
Chị Huệ ơi, vậy sao bên mình hồi nhỏ...em thường nghe người ta ví "sao mà ngu như bò vậy!"
Chị chắc người ta thấy con bò nhìn có vẻ hiền lành, dáng đi, dáng đứng đủng đà đủng đỉnh, không thấy tranh cạnh với ai. Những con vật khác còn có lúc vỗ cánh lia lịa, hay hí vang lừng, hay nhe nanh, giương vuốt, còn bò thì cứ chịu đựng, nên người ta cho là bò ngu chăng? Thật ra, theo chị nghĩ, loài người thật là bất công khi cho điểm loài thú. Ví dụ như chó có thể là tiếng miệt thị của người mình, nhưng loài chó trung thành và có nghĩa nhất trong muôn loài.
Viết đến đây chị bỗng nhớ đến tác phẩm Lão Hạc của nhà văn Nam Cao, trong đó có đoạn lão Hạc túng thế, cần tiền để lo cho con trai mà phải "lừa cả chó", không biết Song Anh và các bạn có ai đọc tác phẩm này chưa, và còn nhớ chi tiết này không. Sau Chí Phèo, chị nghĩ Lão Hạc là một tác phẩm để đời của Nam Cao. Chị cũng thích tác phẩm Thằng Người Có Đuôi của nhà văn Thế Giang, không biết Song Anh đã đọc chưa?
Nói chuyện bò, hồi trước chị cứ liên tưởng đến con bò con ướt rượt ở Phú Vinh của chị. Sau này, nhắc đến bò, chị lại nhớ đến cái chuồng bò có chiếc thanh ngang bóng lưỡng trong truyện ngắn Chuồng Bò Trong Tháng Mù Sương của nhà văn Trung Hoa Trì Tử Kiến. XV đã đem truyện ngắn này vào trang Văn của PNV. Mời các bạn qua trang văn đọc lại cuối tuần này nhé.
XV à, Tonka và chị Huệ đã có một buổi tối gặp nhau cùng với một người bạn net nữa, vui lắm. Kỳ đó đã hẹn, nhưng lại hụt không gặp Ngô Đồng. Kỳ đó chị vội vội vàng vàng, con gái ở San Diego mà chị cũng gặp không được. Nhưng lại gặp được Tonka, chẳng phải là do duyên sao.