Tính tính tính tình tang tang tang, cuộc đời mình như chiếc thuyền nan, trôi nó trôi về nhà. Mùa hè sắp hết, cái nắng nóng vẫn còn. Huệ kể tiếp chuyện đi nghỉ hè có pháo bông xong sẽ viết tiếp những niềm vui.
Huệ muốn đi thăm tiểu bang Maine là do tánh ham ăn. Chắc ai cũng biết con tôm hùm có sức thu hút ông thần khẩu. Coi con tôm hùm to tê, gồ ghề, vậy chớ trừ đầu, trừ đuôi, vặt râu, bẻ vỏ xong lại còn phải kính trên nhường dưới, nó còn có chút xíu hà. Phải tìm con tôm hùm ngay tại hang ổ của nó đi thôi. Giấc mộng tôm hùm chưa thành thì xảy ra chuyến đi nghỉ hè cùng con gái ở Hyannis và Provincetown. Thế là vài năm sau, Huệ rủ anh Hai đi Maine chơi, sẵn dịp ghé qua Hyannis và Provincetown cho anh Hai xem xét những điều Huệ trầm trồ.
Nhưng đi đâu ở Maine mới được chứ? Huệ mở bản đồ ra, mắt lướt dọc theo đường bờ biển khúc khuỷu của Maine, phân vân, lưỡng lự. Cuối cùng anh Hai và Huệ chọn Acadia National Park, thật cũng tình cờ. Sau này Huệ mới hay nơi đây là chỗ nghỉ mát lý tưởng, đến nỗi nhiều người nói “ai cũng phải đến nghỉ mát ở Acadia National Park một lần trong đời.” Huệ mua vé máy bay cho hai em em từ Virginia đến phi trường Boston, Massachusetts, từ đó mướn xe nhỏ tự lái đi các nơi đã dự trù, sau sẽ lái trở về phi trường Boston trả xe, rồi lên máy bay về lại nhà. Mua vé máy bay thì dễ như ăn cơm sườn, nhưng khi gọi khách sạn để tìm chỗ trú ngụ thì mới thật là phiền vì đầu tháng 7 là cao điếm du lịch của vùng New England. Cuối cùng, khách sạn ở Maine thì còn chỗ, nhưng khách sạn ở Hyannis và Provincetown thì kiếm chẳng ra, nghe nói phải dành chỗ sẵn cả ba bốn tháng trước mới có hy vọng. Thế là Huệ quay sang tìm Bed and Breakfast ở Hyannis vậy. Hóa ra nhờ vậy mà Huệ cũng được thử qua một lần Bed and Breakfast, ở tạm tại một trong những nhà lớn có nhiều khu vực, nhiều phòng ngủ, được chủ nhân biến thành nhà nghỉ với phần điểm tâm mỗi sáng do chính chủ nhà nấu và dọn cho mình. Những tiện nghi trong những nhà nghỉ Bed and Breakfast rất khác nhau, tùy theo túi tiền và cái may của khách. Có những nhà nghỉ thật nguy nga không khác chi khách sạn thu gọn lại, có những nhà nghỉ thật thơ mộng với vườn hoa, phong cảnh chung quanh, có những nhà nghỉ thật xinh xắn, vén khéo, yên tịnh, thân mật như nhà có người quản gia và gia nhân. Anh Hai và Huệ theo bản đồ đến đúng địa chỉ nhà nghỉ, với vườn hoa thật đẹp, chỗ đậu xe thoải mái và gần phố chính. Ba ngày ở đó thật là dễ chịu, sáng dậy sớm có người chào hỏi, dọn điểm tâm, ăn xong cầm chìa khóa nhà người ta lái xe đi chơi, hết qua Martha’s Vineyard lại đến Provincetown, tối về nhà dù sớm dù khuya cũng tự do thoải mái lên phòng của mình, nệm ấm, chăn êm, phòng tắm riêng biệt và tiện nghi không khác khách sạn bao nhiêu.
Huệ cũng ghé lại Plymouth để anh Hai thăm viện bảo tàng và Huệ thăm viện bảo tàng lần thứ hai, trước khi lái xe trực chỉ Maine. Maine là một tiểu bang nhỏ, nằm về phía đông bắc của Hoa Kỳ, mùa đông lạnh buốt, mùa hè mát mẻ hấp dẫn nhiều du khách. Những người giàu có và đã hưu trí thường mua nhà nghỉ hè ở Maine. Sáu tháng mùa nóng họ ở đây, nhưng mùa đông họ chạy qua sống ở những tiểu bang ấm áp như Florida, Georgia, Arizona, Texas...Acadia National Park thuộc Maine, nằm về phía biển đông, trên đảo Mount Desert Island, cách Boston, Massachusetts, 264 miles và cách thành phố lớn Bangor của Maine, chừng 50 miles. Không có tài liệu đích xác, nhưng qua suy luận, nhiều phần tên Acadia có lẽ đã được đặt ra bởi nhà thám hiểm Ý (Florence) Giovanni Verrazano. Năm 1524, khi chuyến hải trình của ông ghé ,ngang vòng biển khúc khuỷu của nó đã nhắc nhở đến miền biển khúc khuỷu cổ xưa Arcadia của Hy Lạp. Rồi 80 năm sau, năm 1604, nhà hàng hải và truyền giáo Pháp Samuel de Champlain cũng ghé tàu qua và lại đặt tên đảo là Isles des Monts Deserts (đảo núi trọc). Những nhà truyền giáo Pháp sau đó lại đến đây sinh sống và giảng đạo từ năm 1613, nhiều năm trước khi con tàu May Flower đưa đoàn người hành hương từ Anh đến Provincetown. Khi người di dân Anh khống chế được vùng Québec của Canada, gần đó, đến đảo định cư lập nghiệp hẳn vào năm 1762 thì ảnh hưởng của người Pháp gần như mất hẳn, họ bắt đầu gọi đảo này là là Mount Desert Island, mặc dầu nó chẳng dính líu gì đến sa mạc cả.
Là vùng công viên quốc gia được viếng thăm nhiều thứ năm, Acadia National Park chiếm gần hết đảo Mount Desert Island. Đảo có diện tích lớn, 100 dặm Anh (260 km2, cây số vuông), là đảo lớn nhất của Maine, nhưng không phải nằm ngoài khơi mà nằm sát đất liền, nối bằng một cây cầu ngắn bắc qua thị trấn Trenton, xe cộ qua lại hàng ngày như mắc cửi. Trừ vùng Newport Cove có bãi cát, vòng bờ biển còn lại của đảo thấy toàn những đá là đá. Người ta tin rằng, xưa kia, từ thời băng đá, đảo đã vỡ ra khỏi khối đá hoa cương dưới thềm lục địa nối đảo với phía nam của vùng bắc châu Mỹ, Canada, trước khi nước biển cạn dần cho lục địa trồi lên. Ngày nay đá hoa cương vẫn còn viền bờ biển. Sóng nghìn năm đã vỗ vào bờ, bào tròn những góc cạnh của đá, nhưng hình dáng khúc khuỷu vẫn còn là nét đặc thù của đảo. Cát bụi thời gian đã phủ lên đảo, cây cỏ và rừng thông nay đã xanh um, che bóng cho những giòng suối, những mặt hồ. Dấu vết của loài người trên đảo dễ có đến đã hơn 6 ngàn năm. Họ là tiền nhân của thổ dân da đỏ, khắc phục thời tiết bằng cách di chuyển nơi sinh hoạt từ hang động trên núi đến bờ biển với đầy hải sản trời cho. Chính người da đỏ đã tò mò và nồng hậu đón tiếp những người truyền giáo Pháp, người da trắng đầu tiên đến định cư. Lịch sử và niềm tự hào của đảo dính liền với lịch sử và niềm tự hào của người da đỏ, người Pháp, người Anh, và những tên tuổi lớn của lịch sử Hoa Kỳ. Kinh tế cũng thay đổi và lớn dần cùng với lịch sử. Nghề săn bắt và đánh cá của thổ dân da đỏ xưa kia tiến dần qua nghề cung cấp hải sản lớn như cá salmon, tôm hùm, và trai sò ngày nay. Nghề đẽo thuyền độc mộc bằng gỗ thân cây birch của thổ dân da đỏ nay đã trưởng thành nên nghề đóng tàu có hạng từ năm 1820, sau khi Maine tách mình ra khỏi Massachusetts để thành một tiểu bang mới. Đảo Mount Desert Island cũng lần hồi phát triển nghề canh tác, nghề đẵn xẻ gỗ và nghề đồ mộc. Đến năm 1850, vùng đảo đã đầy dấu hiệu phồn vinh với xưởng đóng tàu, xưởng mộc, hãng cắt đá hoa cương, các nghề tiểu thủ công nghệ, và với tôm cá tràn thuyền, lúa mạch, lúa mì, ngô khoai đầy ngõ. Chẳng bao lâu sau, lẫn với ngư dân, thủy thủ, nghệ nhân, lại thấy họa sĩ, phóng viên, những nhà chính trị, những nhà kỹ nghệ, những nhà giàu. Họ kéo đến đảo để kiếm cơ hội làm ăn hay lập nhà nghỉ mát mùa hè. Bên cạnh nhà thường dân, nhà ngư phủ, đến năm 1880 đã có thêm 30 khách sạn dành cho khách vãng lai mọc lên. Năm 1919, Acadia National Park được chính thức thành lập trên đảo Mount Desert Island, do sắc lệnh của tổng thống Woodrow Wilson, nhưng dưới tên Lafayette National Park cho đến năm 1929. Vua dầu hỏa John D. Rockefeller tặng thêm đất rừng của riêng cho Acadia Park, bỏ tiền riêng làm 50 miles (80 km) đường cho xe ngựa chạy qua rừng, trong đó 40 miles (khoảng 65 km) chạy qua phần đất của Acadia National Park. Acadia National Park cũng trải qua những thăng trầm. Thảm nhất là trận cháy rừng mùa thu năm 1947, cháy bùng luôn 10 ngày, âm ỉ thêm 18 ngày nữa, thiêu rụi 17 ngàn mẫu Anh. Để thoát thân, cư dân nhảy xuống các ao nhỏ, hồ lớn trong vùng, gần 400 người phải chạy ra biển. Mùa thu 1947, mùa thu khô hạn nhất trong lịch sử của tiểu bang Maine, hình như đã là nguyên cớ chính. Thật là bất hạnh. Tuy nhiên, sau trận cháy rừng khủng khiếp làm rúng động cả thế giới này, lửa đã làm trống nhiều cánh rừng xưa chỉ toàn là thông và cây ưa bóng mát, và tạo nên những vùng mới có ánh nắng tràn vào, tạo thêm sinh khí cho phép những loại cây chịu nắng mọc lên. Vô hình chung, sau tai họa, Acadia National Park được đền bù với nhiều hoa màu đa dạng hơn, trong màu xanh của lá thông đã có thêm hoa trái đỏ, tím, vàng, cam.
Hiện nay, 60 năm sau trận lửa, khung cảnh của Acadia National Park đã hoàn toàn đổi khác. Từ Trenton băng qua cầu trên đường Route 3, một thị trấn du lịch vùng biển hiện ra từ từ qua đường núi, cây xanh mát rượi hai bên. Dân số chính thức của vùng là 10 ngàn người, nhưng khách du lịch hàng năm đến đây được tính ra vào khoảng 4 triệu mỗi năm. Khí hậu của đảo so với khí hậu của vùng đất liền của tiểu bang Maine thì thật ra dễ chịu hơn nhiều. Mùa hè du khách đến nghỉ mát, hưởng không khí trong lành của cả biển lẫn núi. Bắt đầu từ tháng 9, nhất là vào hai tuần lễ đầu tiên của tháng 10, du khách đến để xem vẻ đẹp muôn hồng nghìn tía của rừng thu chập chùng trên dưới vực. Từ cuối tháng 6 đến đầu tháng 10, du khách khỏi cần xe riêng, bất cứ người nào đến đây cũng có thể dùng xe buýt công cộng với nhiều tuyến đường đi khắp Acadia National Park từ sáng đến đêm, thường là khỏi phải trả tiền vé. Park đóng cửa sáu tháng mùa lạnh, có nghĩa là đa số cửa hàng, quán xá cũng đóng cửa luôn. Nhưng sáu tháng họ mở cửa thì thật là đáng giá, có biết bao điều vui thú cho cả gia đình cùng chung hưởng trong những ngày đến nghỉ ở đây.
Anh Hai và Huệ đặt chỗ ở trước gần phố chính gọi là vùng Bar Harbor. Quanh vùng Bar Harbor lại còn có Northeast Harbor, Somesville, Southeast Harbor, Bass Harbor và làng Tremont. Du khách có thể chọn ở tại khách sạn, motel, bed and breakfast, quán trọ, nhà trọ, hay cả nơi cắm trại. Hầu như tất cả các dịch vụ và hàng quán, tiệm tùng trong vùng đảo đều nhằm vào việc phục vụ du khách, nên đã đến được đây là tha hồ được đón tiếp, mời mọc và được tạo điều kiện dễ dàng, thoải mái mà giải trí và vui chơi. Được vậy thì năm sau thích chí người ta lại rủ bà con, anh em đến nữa, để mà vui chơi, giải trí. Ngoài chuyện ngoạn cảnh, du khách có thể leo 17 ngọn núi, có sức thì cứ dạo vòng vòng 150 miles đường trường xa, hay cuốc bộ trên những 55 miles đường nhỏ quanh co trong rừng cây rợp bóng. Sợ mỏi chân thì có thể đi xe đạp hay thuê ngựa mà cưỡi. Không thích đạp xe hay cưỡi ngựa thì cứ leo lên xe shuttle miễn phí mà đi thăm thú bốn phương tám hướng. Cũng như mọi người đã từng đến đây, mỗi ngày sau bữa điểm tâm tại khách sạn, anh Hai và Huệ theo shuttle đi khắp. Khách sạn cung cấp các bản đồ và lộ trình, mình chỉ đoán xem địa danh nào hấp dẫn là leo lên xe thử thời vận, nay đi chỗ này, mai đi chỗ khác.
Trong năm ngày ở đây, hai em em đi không hết mọi nơi vì nhiều nơi để đi quá. Nhưng lên núi để nhìn xuống biển là có, vào rừng để được màu xanh của lá bao trùm là có, đi thử mấy chục dặm đường uốn khúc giữa những hàng cây là có, ra bãi cát bờ biển để ghẹo đùa với sóng cũng là có.
Trừ một đoạn là bãi cát, viền quanh đảo lớn là đá lởm chởm như thế này. Cảnh thiên nhiên của Mount Desert Island là đây, trời nước bao la, bờ biển đá, rừng thông, hồ nước. Chỉ còn thiếu những đôi mắt khi ẩn khi hiện của những người da đỏ sau bóng lá, như những năm xa xưa...
Shuttle chở du khách đi qua những con đường rừng, dưới những cây cầu xây bằng đá. Khung cảnh thật là thơ mộng. Vua dầu hỏa Rockefeller, khi rời vùng xe hơi và kỹ nghệ để về đây nghỉ mát, bỏ tiền làm 50 miles những con đường gọi là carriage roads, vì thời đó chỉ cho phép xe ngựa chạy trên những con đường này. Ngày nay xe gì cũng chạy.
Nếu có ai len lỏi vào những con đường này mà gặp Bạch Tuyết hay Bảy Chú Lùn thì nhớ chụp hình nha,
(còn tiếp)