Dạ, chào chị Ba Tê. Cảm ơn chị đã ghé đến và đọc. Viết mà có người đọc là vui lắm đó chị. Chi muốn bao nhiêu niềm vui thì cứ đến đây mặc sức mà rinh về. Huệ còn biết bao niềm vui nữa sẽ đem vào đây chia xẻ cùng các ACE. Nhiều khi Huệ cũng ngẫm nghĩ không biết nỗi buồn mình đã quẳng đi đâu. Thưa, chẳng quẳng đi đâu các chị à. Huệ nhận lãnh những "nỗi buồn" cũng giống như nhận lãnh những niềm vui. Đã sống thì phải lãnh cả mọi điều, Huệ hiểu như vậy nên khi những chuyện không vui xảy ra thì Huệ vẫn cứ...vui vẻ mà ôm lấy nó, giống như mình xắn trái ớt cay vào chén nước chấm mà thôi, Chọn là để những niềm vui còn ở lại với mình được lâu, nhớ hoài, nhắc hoài. Những điều không vui thì cứ để cho chúng từ từ mà thấm mềm dần vào đời sống, cho mình những suy nghĩ để học hỏi, tu thân, tự thắng chính mình, hay để đổi thành thương cảm với người khác, tự nhiên lại thấy nhẹ nhàng, cũng...vui vui.
Dạ, chào PC. Huệ viết fiction thì không được, nhưng kể chuyện thật trong đời thì viết hoài cũng không bao giờ hết. Vậy thì mời PC, các chị, các anh, các bạn, cứ vào đây, mỗi người nâng trên tay một chén trà, chúng ta trò chuyện tiếp. Ngô Đồng, Linh Vang, Vũ thị Thiên Thư, Võ Thị Điềm Đạm, PC, và những nhà văn khác xin cứ in sách, Huệ sẽ đọc hết, nhưng Huệ chưa có ý định cho xuất bản những chuyện Huệ đã viết vì thấy nó...thường ngày quá mà, lại cũng ngán phải khai tiểu sử...giống cái hoa lily of the valley ý mà...